Thanh Anh không biết chuyện mà Trương Oanh Oanh cần biết nhưng chuyện kỳ lạ trên vùng đất này không thiếu, thay phiên nhau kể: “Người chết ở vùng này không ít, thường rơi vào độ tuổi của học sinh trung học.”
“Cảnh sát?”
“Bọn họ cho những vụ án này là do chuyện tâm linh, nên để nó đống bụi phủ mạng nhện.
Làm yên lòng người nhà nạn nhân rồi thôi, không có kết quả.” Thanh Anh giải thích.
Trương Oanh Oanh nghe xong muốn đột quỵ, hơi thở cũng kìm nén đi phần nào.
Thực sự là rất bức xúc, người chết ở đây thường xuyên như vậy, lại không cho cô động tay động chân với ai trên vùng đất này, nếu giải quyết bằng bạo lực sớm đã có tin tức rồi.
Nắm chắt được sẽ không ra tay đánh người ở quán cafe nên Thanh Anh đánh bạo hỏi hai lần liên tiếp: “Mày học giỏi như vậy, sao lại vào lớp D?”
Còn ai ngoài “LA” nữa, nhưng đâu thể trả lời như vậy, miễn cưỡng đáp: “Bọn học giỏi khó bắt chuyện, dễ bị cô lập.
Thành tích của tao xém rớt đâu ra chuyện học giỏi?”
Hôm qua là phân tích cấu thành bệnh tâm thần phân liệt, rồi chỉ ra những hành động khi mắc bệnh một cách rất cụ thể, sáng nay còn giải một bài toán mà hầu hết cả lớp không ai biết.
“Vậy, mày…”
“Mày kể cho tao có một chuyện, không được hỏi hai lần.” Trương Oanh Oanh ngắt ngang.
Nhuệ Luân lên tiếng thay cho Thanh Anh: “Nó kể cho mày hai chuyện, là thực trạng của vùng này và cơ chế quản lý.”
Chữ tín là đem ra dùng ở những lúc này đây, chỉ biết chấp nhận.
Thanh Anh tiếp tục: “Vậy, mày quen biết với Phùng Ân?”
Cái tên lạ lẫm phát ra từ miệng của Thanh Anh, cô hỏi lại: “Là ai?”
Nhìn biểu hiện của cô, cả hai điều nhận ra rồi, Nhuệ Luân nói: “Là người bê sách ngày hôm qua, nó là thủ khoa của khối mười một, con của ông bán thịt.”
Hình như cô biết người bán thịt: “Là cái ông có nốt ruồi ở thái dương à?”
Trí nhớ của cô không tồi, những chuyện qua loa như này thì ghi nhớ rất kỹ nhưng lời hứa nói ra thì chẳng để trong đầu.
Đặc biệt là luôn thất hứa với Hàm Nghiêm, khi ngăn cản cuộc ẩu đả cô luôn là người đạp anh té khỏi giường, lần sau hứa không như vậy nữa, nhưng lần sau đó đạp còn mạnh hơn lần trước.
Thanh Anh gật đầu: “Mẹ tao bán cá kế bên ông đó.”
Cô hôm đi chợ không nhìn thấy có người nào ngồi kế bên, hình như hôm đó nghỉ một bữa thì phải.
Nói chuyện khá là lâu nên trời càng nắng, Trương Oanh Oanh thanh toán tiền.
Ngày hôm nay hơi thô lỗ nên đã mời chầu nước thay lời xin lỗi, nhưng đối diện với mẹ của Nhuệ Luân có chút khúc mắc.
“Tại sao dì lại không nhận, kinh doanh như vậy, lỗ chắc.”
“Là bạn của Tiểu Luân nhà ta, hôm nay là miễn phí.”
Trương Oanh Oanh không thể nhận nỗi ý tốt này, làm như vậy thì còn kinh doanh gì nữa: “Ngày mai cháu lại đến đấy thôi, cô không thể miễn phí hết cả năm.”
“Mẹ tao nói miễn phí hôm nay, chứ không phải ngày nào cũng thế.” Nhuệ Luân bỏ lại câu này đi ra ngoài trước, phóng lên chiếc xe đạp thể thao chạy mất hút.
【Khi nào thì cô mới khôn ra? Tôi thấy mất mặt thay cô luôn rồi.】
Ai là người bảo cô mặt dày chứ? Đành chịu thôi, tự nhìn bảng giá rồi lấy số tiền vừa khớp đặt lên quầy, nắm tay Thanh Anh chạy ra khỏi quán.
Chầu nước này có là gì, cô uống hồng trà, Nhuệ Luân và Thanh Anh điều uống nước ép không đáng bao nhiêu.
Mặc kệ mẹ của Nhuệ Luân réo gọi ở phía sau.
Trương