Trời đứng bóng, nắng muốn đổ lửa vậy mà lại cảm nhận được khí lạnh tỏa ra từ phía sau.
Đánh chết cũng không tin chuyện ma quỷ, bọn người Nhuệ Luân và Thanh Anh kể chỉ là bọn họ được truyền miệng mà thôi, Trương Oanh Oanh cảm nhận được những ngón tay thon dài, lạnh ngắt chạm vào da thịt khiến cô khựng lại.
Ảnh trên bia mộ hơi mờ, Trương Oanh Oanh không cam tâm.
Quay người xem kẻ nào muốn giả thần giả quỷ, phá hỏng chuyện tốt của cô, đánh một trận cho hả giận.
Số 0 thì lại thấy hình ảnh dường như bị đứng im, còn muốn hỏi chuyện gì, màn hình trên laptop đã chuyển động trở lại.
【Cô ổn chứ?】
Vẫn là gương mặt của Thanh Anh, gương mặt sợ hãi làm cho cô có dư vị xót xa, nhưng mở miệng ra là trách móc: “Tao chỉ đường rõ như vậy mà mày lại chở tao đến bãi tha ma, quay về thôi.”
Thanh Anh sợ muốn chết, có ai đi nhầm đường vào bãi tha ma lại đứng im bất động, mắt hướng về bia mộ không chứ? Trên đường về thực sự, Thanh Anh hỏi: “Mày không bị làm sao chứ?”
“Không chết được, mày là con trai sao nhát gan vậy?”
Nếu người này biết được cô từng giết bao nhiêu người làm bao nhiêu chuyện tài trời, có khi nào bỏ của chạy lấy người không?
Thanh Anh đạp xe ở phía trước nên không quan sát được phía sau đang diễn ra những gì, Trương Oanh Oanh rơi vào tình trạng mà số 0 tiên đoán, hay rồi! Không biết đường về nhà, không dùng đầu gối nữa dùng hẳn cái não được lắp trên đầu cũng không biết.
Viết lên lòng bàn tay từng chữ: “Chỉ đường về nhà.”
【Chạy hết con đường rẽ trái, đáng lý cứ chạy thẳng là đến rồi.】
Trương Oanh Oanh truyền đạt đã thấy bất ổn, Thanh Anh mò được đến đó đã là kỳ tích.
Càng gần đến nhà cô càm cảm nhận được Thanh Anh hình như đang run.
“Còn sợ à?”
Không sợ mới là lạ, con đường này chỉ có cái nhà mà mọi người đồn đại là quỷ ám.
Thanh Anh khó khăn giữ bình tĩnh nhưng lại bị phát hiện ra rồi.
Lúc nãy kể chuyện loáng thoáng nhận ra được ngôi nhà mình đang ở có chiến tích như thế nào rồi, bản thân chưa chắc chắn lắm nhưng nhìn thấy phản ứng này xem ra đã rõ.
Lại một lần nữa cô phóng xuống xe: “Đến đây được rồi, mày về đi.” Không phải lo lắng chỉ là hỏi cho chắc chắn: “Mày nhớ đường về nhà không?”
“Nhớ!” Thanh Anh không dám nói lớn tiếng.
“Về đi, tao đứng xem một chút.”
Nhanh như cắt đã không thấy bóng dáng của thiếu niên đâu nữa, Trương Oanh Oanh đi bộ một quãng mới đến nhà.
Hôm nay cửa nhà khép lại, không còn rộng mở như ngày hôm qua, thùng giấy đặt trước cửa cũng yên vị ở đó.
“Lần này có chất lượng không đây?” Trương Oanh Oanh nhìn thùng giấy đầy hoài nghi.
ngôn tình tổng tài
【Ngày mai lại đem theo một bộ đồ dự phòng.】
Những thứ này không hy vọng gì nhiều, đồ miễn phí thì cứ nhận, cô đi thẳng lên phòng của Du Minh, cửa lúc đi Trương Oanh Oanh đóng thế nào thì mở ra thế đấy, là nói cậu ta chưa từng rời phòng, làm bạn với chiếc giường.
“Có phải không đúng cách rồi không?”
【Lấy nhiệt kế đo xem hạ sốt chưa?】
Đi tìm nhiệt kế theo lời của số 0, cầm nó trên tay Trương Oanh Oanh lại cảm thấy bế tắc vô cùng.
Thời gian nhiều như vậy không hiểu vì sao cô lại cảm thấy áp lực vạn phần.
“Nhiệt độ giảm