“Nếu không có chuyện, đừng làm phiền em.”
Cô gở tay Du Minh quay về phòng.
Cậu ta nhìn lại đồng hồ quả thật đã mười hai giờ giờ năm mươi phút, không thể ngăn cản bước chân của người kia.
Thanh Anh nhận ra tình trạng hiện tại của Trương Oanh Oanh, cậu ta lớn tiếng nói: “Mày bệnh rồi không thể ngoan ngoãn một chút sao?”
“Đừng ồn!”
Hai chữ cuối mà bọn họ nhận được, Du Minh nghe lời không dám làm phiền.
Cậu ta dù sao cũng là người ngoài, nếu như Trương Oanh Oanh không tin tưởng chỉ có thể là bản thân chưa đủ chân thành.
Đổng Vi nói ra câu đó mà vẫn mặt dày ngồi vào dùng bữa, Du Minh dù khó chịu nhưng không lên tiếng.
“Oanh, nó có chuyện gì với việc ăn uống sao?” Nhuệ Luân nhìn lên hướng phòng Trương Oanh Oanh hỏi.
“Qua bảy giờ sẽ không ăn bữa sáng, qua một giờ sẽ không động đến bữa trưa, sau sáu giờ tối sẽ không ăn gì nữa.”
“Theo đạo?” Đổng Vi trợn mắt hỏi.
Nhuệ Luân đã từng nghe Trương Oanh Oanh chính miệng nói vậy lại quên mất, cậu ta vốn nghĩ câu nói đó chỉ là nhất thời.
So với việc hôm qua, Nhuệ Luân đã thấy được giá trị của nó, dặn lòng sau này sẽ không xem nhẹ những lời Trương Oanh Oanh thốt ra, sẽ không dám quên nữa.
Du Minh nghe thấy Đổng Vi tỏ thái độ, tức đến nghẹn lòng: “Cô bị mất nhận thức hay bị ngu vậy? Xếp vào lớp 12A1 là được khinh bỏ tất cả người còn lại sao?”
“Đúng!”
La Ứng Lan một bên giữ tay Đổng Vi sợ rằng sẽ xảy ra chuyện, đôi mắt lo lắng nhìn về phía Nhuệ Luân.
Thanh Anh không thuộc tuýp người tinh ý cũng hiểu rõ cái chị gái ngồi trước mặt mình là dạng không hiểu chuyện, sống nhưng lại không mở mắt nhìn chuyện đang xảy ra.
“Chị nhìn tôi làm gì?” Nhuệ Luân hỏi.
Lại nói tiếp: “Có phải thấy bạn chị nói đúng không? Thái độ rõ tốt đúng không? Muốn tôi vỗ tay hùa theo sao?”
Thanh Anh cười thay cho sự tức giận: “Ai là người hất đổ bữa cơm của người ta vậy? Một câu xin lỗi còn không có, người ta tốt bụng không tính chuyện cũ lại đi nói xấu sau lưng?”
Đổng Vi đứng bật dậy, kèm theo tiếng đập bàn.
Trên phòng của Trương Oanh Oanh sau tiếng đập bàn là âm thanh thủy tinh vỡ.
Du Minh lo lắng bỏ qua Đổng Vi mà chạy lên tầng hai.
So với lần trước Trương Oanh Oanh khép hờ cửa.
Bên dưới Thanh Anh nhỏ giọng pha lẫn điệu cười: “Ây da, mới đó đã quên chủ nhà nói gì rồi?”
“Được lắm, các người hùa nhau ức hiếp tôi!”
“Vi!” La Ứng Lan với đôi mắt cầu xin nhìn cô ta.
Lát sau Đổng Vi ngồi trở lại ghế, trên mặt vẫn còn tức giận bừng bừng.
Nhuệ Luân lẫn Thanh Anh đều ngạc nhiên, với một người bình thường sẽ bỏ về từ lâu.
Người này lớn hơn bọ họ mà não hình như rất có vấn đề.
Du Minh trở lại bàn ăn khi được Trương Oanh Oanh bảo rằng bản thân không cẩn thận.
Dọn dẹp thì cứ để khi nào làm cũng được, cô đang rất muốn ở một mình.
Dùng bữa xong La Ứng Lan xung phong đi rửa bát, bởi vì người còn lại rửa cùng là Nhuệ Luân, cơ hội hiếm có khi cả hai đứng cùng nhau.
Đổng Vi no bụng rãnh chuyện vẫn ở lì chưa chịu đi.
Du Minh không phải là chủ nhân ngôi nhà, chuyện đuổi khách dù rất muốn nhưng phải để trong lòng, nói ra người khác không vui Trương Oanh Oanh nghe thấy còn tưởng cậu ta có tâm địa đen tối.
Thanh Anh ngồi ở sofa bỗng nhìn thấy dáng người chạy một cái vù, làn gió phía sau khiến cậu ta hoàng hồn.
“Oanh, mày đi đâu vậy?”
Gấp đến độ không quan tâm Thanh Anh gọi