Khoảng không mà mắt nhìn được là vật cũ, Trương Oanh Oanh an tâm phần nào, một tiếng “Cảm ơn” dừng ở khóe môi, đôi mắt ngước nhìn người vừa rong ruổi tìm đồ thất lạc.
“Tao đều rõ, mày nói với tao rồi còn gì?” Thanh Anh ngồi xuống, uống ly trà Du Minh pha cho từ trước đó, nguội đến không thể nguội hơn.
Nhưng như thế vừa hay giúp cậu ta giải khát.
Đôi mắt nhìn đến Nhuệ Luân, cô hỏi: “Mày sao chưa về, bà chủ sẽ lo.”
“Bà ấy nói ở đây an toàn.”
Trương Oanh Oanh chợt ngừng lại động tác, không hiểu nổi suy nghĩ của bà chủ tiệm cafe.
Nhưng ai ai cũng biết nhà cô là vùng đất xui xẻo bao nhiêu là tin đồn, nếu nói an toàn thì giống nói dối hơn là sự thật.
Chớp mắt cô hỏi Thanh Anh: “Mày tìm thấy nó ở đâu?”
“Ghim vào cái bọc vải được nhồi bông.” Thanh Anh tươi tỉnh kể chuyện “Hôm nay toàn trường được nghỉ nên đừng lo, số kính bị vỡ gần hết, đang gọi người đến dọn dẹp.”
“Mày không thấy có điểm bất thường sao?” Cô ngừng một chút rồi hỏi tiếp “Ví dụ như tao làm sao lại đem theo con dao bên người?”
Thanh Anh làm bộ mặt nghiêm trọng, sau lại nói: “Nhìn vào cái bọc đem đó thì ai mà chẳng sợ, tao sởn gai ốc.
Nhưng nhìn thấy mày không màn sống chết đi tìm nó, thì chắc là vật quan trọng.
Còn việc mày đem theo dao bên người cũng không lạ, xiên người nào đó lắm mồm là được.”
Kẻ lắm mồm từ đầu chí cuối có mỗi cậu ta, nhưng ý Thanh Anh ai cũng hiểu rõ người đang nói đến là Đổng Vi.
Khuôn mặt xinh đẹp, mở miệng ra thì lại không thể nói được một câu êm tay.
Chẳng thể xác định người này có mối thù gì với Trương Oanh Oanh, nhưng chắc chắn một điều nếu cô thích Nhuệ Luân, tình địch được nhắc đến sẽ không ai khác ngoài La Ứng Lan.
Câu chuyện không có kẽ hở cho Đổng Vi xen vào.
“Mày xác định trong đó toàn là bông chứ?”
Thanh Anh gật đầu.
Trương Oanh Oanh đang nghĩ nếu bên trong nó chứa một cái xác như thế thì cô không thoát khỏi liên quan.
Chuyện hôm qua như vở kịch mà kẻ đóng vai tên hề không phải là kẻ mặc toàn thân màu đen, mà chính là cô.
“Đói.” Cô nói thầm.
Du Minh ngồi bên cạnh nghe thấy liền đáp lời: “Tôi đi nấu bữa chiều.”
Cô ngoan ngoãn đồng tình.
Nhìn thấy bọc thuốc thì hỏi Thanh Anh: “Mày mua hết bao nhiêu tiền?”
“Không nhiều!”
“Một con số cụ thể?”
Thanh Anh chần chừ không nói, cậu ta từng được Trương Oanh Oanh cứu ra khỏi dám đầu gấu trong trường.
Vì thế mà tạo nên mối thù với mọi người, còn tận tình nghĩ cho cậu ta, con người mang ơn phải trả.
Tốt tính bỏ qua chuyện Trương Oanh Oanh chính là kẻ đầu sỏ gây ra những hệ lụy về sau.
Cô dứt khoát nắm chắc con dao trong tay, kề sát cổ Thanh Anh: “Nói!”
“Đến tiệm của Nhuệ Luân, tao uống nước mày trả tiền là được.” Thanh Anh nhắm mắt nói một tràng.
Từ khi ngủ dậy đến giờ cô không đếm xỉa đến Đổng Vi và La Ứng Lan.
Nếu còn chú tâm cô sẽ nổi lên sát ý muốn giết người, những chuyện xảy ra không thể dùng một cái tát mà xử lý.
Cô nói vu vơ: “Trời sáng rồi, ngoại trừ Thanh Anh thì về hết đi, không tiễn!”
“Mày đang giận tao?” Nhuệ Luân khó chịu hỏi.
Những lần nói chuyện trước, Trương Oanh Oanh chưa bao giờ ngó lơ cậu ta như bây giờ, từ khi Thanh Anh trở về cô hỏi đúng một câu duy nhất, còn mang ý nghĩa đuổi khéo người ta.
Bây