Edit: Cải Trắng
Sau bài phát biểu long trời lở đất, Khung Thương trực tiếp đặt micro xuống đất.
Cô không mảy may quan tâm đến hoàn cảnh hỗn loạn xung quanh, bình thản bước xuống bậc thang.
Học sinh trên sân thể dục không ngừng ồn ào nháo loạn, giáo viên phụ trách từng lớp gân giọng quát lớn ổn định trật tự cũng vô dụng, nó đã ầm ĩ đến mức chẳng âm thanh nào cản nổi.
Lãnh đạo chủ trì cuộc họp giáo viên hôm nay túa mồ hôi lạnh, khản giọng quát tháo bên dưới, chỉ huy nhân viên dưới trướng mình hỗ trợ giáo viên từng lớp di chuyển học sinh về lớp học.
Hạ Quyết Vân sầm mặt nhìn khung cảnh trên sân, không nén nổi tiếng thở dài khi thấy các em học sinh mất khống chế cảm xúc.
Học sinh ở độ tuổi này, nói dễ nghe một chút thì là nhiệt huyết tràn ngập sức sống, chính là cái kiểu chỉ cần xảy ra chuyện bé tí bằng con kiến cũng đủ kíp nổ bọn họ, tức khắc chuyển người sang trạng thái sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào.
Bọn họ cần được bảo vệ, bởi vì bọn họ rất yếu ớt.
Bọn họ cũng cần phải phòng bị, tránh xa những thứ nguy hiểm.
Hạ Quyết Vân thu hồi tầm mắt, đuổi theo Khung Thương, hỏi: “Hôm nay cô sao thế? Sao tự dưng phải lên bục kiểm điểm? Tôi không liên lạc được với cô còn tưởng cô gặp chuyện không hay rồi.”
Khung Thương nói: “Hôm qua tôi đánh nhau với Hứa Do.”
Hạ Quyết Vân hoảng sợ hít sâu một hơi, xong nghiêm túc hỏi: “Thắng không?”
Khung Thương tiếc nuối thở dài: “Hai bên cùng thiệt.”
Anh cạn lời: “Cô thế là không được rồi.”
Khung Thương lạnh nhạt đáp: “Tôi đâu phải người ưa bạo lực, rút kinh nghiệm lần sau tiến bộ.”
Từ giọng điệu đến biểu cảm khuôn mặt cô đều rất uể oải, có lẽ do phải chơi trò chơi trong một thời gian dài nên dẫn tới suy giảm sức lực. Hạ Quyết Vân dường như chẳng bao giờ đoán được cô đang nghĩ gì trong đầu.
Anh hỏi: “Mức độ muốn tự sát của cô lên bao nhiêu rồi?”
Khung Thương quét mắt xem thông tin nhân vật, con số hiển thị đang không ngừng dao động vì tâm trạng không ổn định, nói: “96%.”
Hạ Quyết Vân lặng im mất một lát mới nói: “Cô có muốn lên sân thượng chọn vị trí đẹp trước không?”
“Khỏi đi, có tự sát tôi cũng không chọn nhảy lầu.” Khung Thương nghiêm túc nói: “Nhảy lầu là cách chết cực kỳ đau đớn. Không những cơ thể bị mất trọng lượng giữa không trung mà mắt, tai, cơ bắp, trái tim đều vì rơi từ trên cao xuống mà căng trướng khó chịu. Đến tận lúc rơi xuống đất rồi cũng chưa chắc đã mất ý thức ngay, xương cốt…”
Suy nghĩ của Hạ Quyết Vân hoàn toàn bị cô dẫn đi lệch hướng. Anh không muốn tiếp tục nghe cô phổ cập kiến thức khoa học tanh tưởi mùi máu, nhanh chóng cắt ngang: “Thế theo cô cách chết nào nhẹ nhàng nhất?”
Khung Thương hờ hững nói: “Nếu có cơ hội lựa chọn, tôi chọn sống tiếp.”
Hạ Quyết Vân: “…” Có lý quá, phản bác không nổi.
Hai người đi chưa được bao xa, rất nhanh đã có người đến cản. Người ấy chính là vị lãnh đạo vừa đứng gào mồm chỉ huy các giáo viên đưa học sinh về lớp.
Người đàn ông trung niên chật vật đuổi theo, điên tiết quát: “Vương Đông Nhan, em đứng lại đó cho tôi! Em còn định đi đâu nữa!”
*
Nửa tiếng sau, trong phòng họp tại tòa hành chính trường Nhất Trung.
Hiệu trưởng và vài vị lãnh đạo cấp cao bị kinh động đến đây, mở họp xử lý sự cố ngoài ý muốn xảy ra ban nãy.
Khung Thương ngồi ở phía còn lại của bàn họp dài, Hạ Quyết Vân đứng ngay sau cô. Hai người bình thản đấu mắt với mười người sắc mặt nghiêm nghị phía đối diện.
Đoạn giữa bàn họp dài thẫm màu chẳng có mấy chỗ, bọn họ chia nhau ra lần lượt ngồi hai bên trái, phải.
Chủ nhiệm giáo dục là một người đàn ông trung niên hói đầu.
Ông ta đội tóc giả đi làm nhưng cái tóc ấy dày cộm quá thành ra vừa nhìn đã biết hàng giả, trông như cái nắp nồi đen sì.
Lúc này, ông ta vô cùng kích động, sắc mặt đỏ bừng, vẻ mặt như hận không thể đạp Khung Thương dưới gót giày, di qua di lại đay nghiến cho bõ ghét.
Ông ta không ngừng nhịp ngón tay trên bàn gỗ, tạo nên tiếng vang có tiết tấu, trách mắng: “Vương Đông Nhan, rốt cuộc em muốn gì? Có chuyện gì thì bình tĩnh thương lượng, cần gì phải hất tung mọi thứ lên? Nhà trường xét thấy em là học sinh cấp ba, còn trẻ người non dạ nên cho em cơ hội ăn năn hối lỗi, gọi em lên trên bục kiểm điểm. Nhưng hành động của em sáng nay là có ý gì? Hả? Em có biết em đang gây hoang mang cho các bạn học sinh trong trường không? Em đang làm mọi người bị khủng hoảng!”
Khung Thương cúi đầu, không ư hử gì trước lời răn đe, xoay xoay di động trong tay.
Chủ nhiệm giáo dục nói từng câu từng chữ hùng hồn, dõng dạc, cũng bởi vì gân nhiều quá nên khàn cả giọng: “Hậu quả để lại rất nghiêm trọng, phạm vi ảnh hưởng lớn. Trong suốt bao nhiêu năm làm giáo dục của tôi, tôi chưa thấy đứa học sinh nào dám có hành vi to gan như em! Mắc sai lầm hết lần này tới lần khác không biết hối cải thì thôi, lại còn được nước lấn tới. Em nghĩ nhà trướng dám dung túng em tiếp sao? Tưởng mình còn nhỏ không phải gánh trách nhiệm hả? Tôi nói cho em biết, em không còn nhỏ đâu, học sinh lớp 12 rồi! Trưởng thành rồi đấy! Em bôi nhọ trường học như thế, tôi có thể kiện em tội phỉ báng.”
Khung Thương nghiêm túc ngồi nghe ông ta nói. Đợi đến khi thầy nói xong những lời cần nói, cô mới bình thản đáp: “Phỉ báng và tố cáo là hai từ mang hàm nghĩa khác hẳn nhau. Một cái là mơ hồ không rõ, cái kia là thật sự tồn tại. Những lời em nói sáng nay hoàn toàn phân tích dựa trên sự thật, không hề múa mép tô vẽ thêm. So ra thì Hứa Do mới là người buộc tội không chứng cứ. Các thầy mắng mỏ bạn ấy những lại tìm em đe dọa? Em mà ngồi đây phân phải trái với thầy thật, em sợ thầy nghe đến không đứng được.”
“Tôi mà phải đe dọa em sao?”
Chủ nhiệm giáo dục đập mạnh hai tay xuống bàn, đồng hồ đeo tay đập vào mặt bàn tạo tiếng vang lớn gõ rung màng nhĩ người nghe.
“Đến nước này rồi em vẫn không chịu hối lỗi. Quá ngang ngược!”
Khung Thương gật đầu: “Vâng, em xin lỗi. Em đang cố gắng nhìn nhận lỗi lầm của mình như lời thầy bảo đây. Nhưng mà, em thấy, thầy cũng ngang ngược không kém đâu ạ.”
Hạ Quyết Vân bật cười thành tiếng.
Anh vừa cười, nòng súng của chủ nhiệm giáo dục hướng thẳng về phía anh.
“Còn cả anh nữa! Thẻ công tác đâu? Anh ở bộ phận nào? Bên cảnh sát các anh lãnh đạo cho phép tiết lộ quá trình điều tra với một học sinh bình thường, rồi để đứa nhóc ấy mơ hồ đi tuyên bố ra bên ngoài, vu cáo hãm hại à? Anh có thể mời chúng tôi phối hợp điều tra, đâu cần dùng đến cách này!”
Hạ Quyết Vân gác tay lên ghế ngồi của Khung Thương, chọn thế đứng thoải mái, nói: “Tôi là một người cảnh sát nghiêm túc chấp hành kỷ luật, đương nhiên không tiết lộ cho bạn học Vương Đông Nhan quá trình điều tra vụ án. Nhưng con bé quá thông mình, lúc tôi tiếp xúc với con bé hòng lấy bằng chứng, Vương Đông Nhan đã tự suy ra tất cả. Nếu ông muốn khiếu nại có thể gọi đến cục, chúng tôi sẽ tiến hành kiểm điểm nội bộ.”
Chủ nhiệm giáo dục: “Trước đó tôi thấy con bé nhận được tin nhắn của ai đấy? Không phải anh gửi chứ?”
Dứt câu, ông ta vọt sang, ý đồ muốn cướp điện thoại Khung Thương.
Hạ Quyết Vân phản ứng rất nhanh, đè tay to lên điện thoại, đồng thời bao luôn bàn tay Khung Thương chưa kịp rút về.
Nhiệt độ bàn tay anh ấm nóng, nhưng ngữ điệu thì lạnh như băng.
“Thưa ông, thứ cho tôi nhắc nhở một câu, ông không có quyền xâm phạm di động học sinh, đặc biệt không có quyền hạn tra thông tin liên lạc của chủ sở hữu. Đến cảnh sát cũng chưa có quyền ngông như thế đâu. Giờ ông đứng trước mặt cảnh sát tính giở trò có phải khinh thường tôi quá không?”
Ngồi trong phòng có không ít người là tinh anh xã hội, vị thế khá cao nên khi đối mặt với một học sinh bình thường, một cảnh sát cấp địa phương không khỏi thiếu kiên nhẫn, lát sau đã vênh mặt ngạo mạn.
“Vương Đông Nhan, em có ý gì? Liên hệ với cảnh sát để mượn thế chống lưng chống chế nhà trường phải không? Người hôm qua đánh nhau là em, trường làm thế có sai không?”
“Nhất Trung chúng tôi không chứa nổi học sinh ngang bướng như em. Trước đó niệm tình em là học sinh trường, chúng tôi đã xử sự rất khoan dung rồi. Nhưng chính em lại một hai làm bung bét ra, vậy thì chỉ còn cách trao đổi với phụ huynh thôi.”
Nếu Khung Thương là một học sinh cấp ba bình thường, rất có thể cô sẽ khuất phục trước sự uy hiếp của nhà trường. Dù sao thì với học sinh lớp 12 mà nói, đây là dấu mốc quan trọng, nó là nấc thang cuối cùng đánh giá nỗ lực bao nhiêu năm qua của mình. Chỉ cần một lời đã đủ làm con người ta mất sức chống cự.
Đáng tiếc, cô là Khung Thương, đây là không gian trò chơi, uy hiếp này chẳng có chút tác dụng nào với cô.
Mắt thấy bầu không khí phòng họp trở nên nặng nề, vị hiệu trưởng luôn yên lặng ngồi ở vị trí chính giữa mở miệng: “Ngừng!”
Ông vừa cất giọng, phòng họp ồn ào lập tức lặng thinh.
Khung Thương giương mắt nhìn ông, nhếch môi cười đầy hứng thú.
Hiệu trưởng là một người đàn ông trung niên rất tuấn tú. Tuy hơn 50 tuổi nhưng tóc nhuộm đen bóng mượt, thoạt nhìn trông khá trẻ.
Nét mặt ông hiền từ, bề ngoài đem lại cảm