Edit: Cải Trắng
Hai người lần lượt ra khỏi phòng họp. Ra đến cửa, Hạ Quyết Vân còn quay đầu nhìn lướt qua tình hình bên trong.
Hành lang vắng lặng, cửa lớn nặng nề. Đường đi nhỏ hẹp này như đại diện cho sự cuồng vọng của đám người trưởng thành kia, nó kéo dãn khoảng cách với học sinh, làm cho họ quên mất sứ mệnh và trách nhiệm thuở ban sơ của mình.
Giây sau, Hạ Quyết Vân thôi nhìn, ổn định lại tâm trạng, hỏi: “Sao cô biết đám người ấy to gan đến mức dám giữ chứng cứ?”
Khung Thương nói: “Không phải anh bảo phải to gan suy đoán, cẩn thận chứng thực à? Mức độ muốn tự sát của Vương Đông Nhan đã lên đến 96% rồi, không trèo lên đi con đường đặc biệt thì sao có điểm đột phá?”
“Cô làm vậy cũng quá to gan rồi.” Hạ Quyết Vân vung áo khoác lên, đặt hờ trên vai, một tay khác vỗ vỗ vào người Khung Thương, cười xấu xa nói: “Nhưng làm tốt lắm!”
Khung Thương nhếch miệng cười nhạt, hùa theo cho có lệ: “Thật ra tôi chỉ thuận miệng nói quá chút thôi. Ngay từ lúc bắt đầu, tôi đã không nói rõ chứng cứ là gì. Có thể là cái chết của Điền Vận, có thể có nhân chứng hoặc cũng có khi là từ camera quay buổi họp sáng nay. Chỉ khi trong lòng có quỷ, họ mới mường tượng được rõ ràng câu miêu tả hời hợt người khác nói, đồng thời cho ra phản ứng khác thường. Đối mặt với thử nghiệm và sự miêu tả cụ thể hóa của tôi, bọn họ không thể hiện rõ ràng sự thay đổi cảm xúc, chứng minh bọn họ đang phòng bị, về cơ bản mọi thứ giống hệt giả thiết tôi đặt ra.”
“Lực quan sát và khả năng ứng biến của cô tốt thật đấy!” Hạ Quyết Vân hỏi: “Nghe nói cô có cái nhìn rất khác biệt với thế giới. Vậy trong mắt cô, những người đó xếp vào hạng người nào?”
Khung Thương tự động bỏ qua câu hỏi của anh, mệt mỏi thở dài: “Chẳng qua hôm nay người đến nhiều quá. Không phải ai sau khi phạm tội đến lúc bị chất vấn cũng có tố chất tâm lý mạnh mẽ. Lần đầu bị tra hỏi rất dễ để lộ sơ hở. Huống hồ, cho tới nay, âm mưu của bọn họ tiến triển rất thuận lợi, nó trôi chảy đến mức bọn họ sắp quên luôn mình đang làm việc ác. Thế cho nên, hôm nay khi đối mặt với một đứa học sinh bọn họ không thèm để vào trong mắt cùng một cảnh sát địa phương bình thường, vẻ kiêu ngạo trời sinh đã khiến họ nới lỏng cảnh giác. Trong tiềm thức của mấy người đó, dù việc này có bị chúng ta phát hiện cũng không có gì ghê gớm.”
Hạ Quyết Vân cười khẩy: “Sớm muộn gì chúng cũng sẽ bị chính sự cuồng vọng của mình thiêu chết.”
*
Lúc này, khán giả xem live stream sôi sùng sục theo diễn biến.
Phó bản này trước đấy có thể nói là vô cùng tẻ nhạt, quá trình tìm chứng cứ vô cùng đơn điệu, dẫn đến việc số lượng người xem giảm không ngừng.
Đến lúc người xem gần như mất hết kiên nhẫn thì vụ án liên tục có plot twist, cốt truyện phát triển nhanh chóng.
Diễn đàn Tam Yêu lúc này biểu đồ lên xuống phập phồng liên tục. Nhiều người lần nữa mò vào xem tiếp chỉ biết nhìn màn hình khóc ròng.
“Này giống kiểu cúi xuống nhặt bút mất kiến thức ấy. Em chẳng bao giờ xem được khoảnh khắc cao trào [khóc nức nở] Mới rời đi một lúc thôi mà, sao quay lại xem chẳng hiểu gì thế này.”
“BGM hai người họ mang vào làm tôi sắp điếc tai rồi! [đẹp trai khổ lắm]”
“Sự khác biệt giữa tôi làm bài và học bá học bài. [hèn mọn] cô ấy tự mang vào hiệu suất gấp 32 lần, cỡ tôi chắc là mạng 2G. Tôi muốn tố cáo!”
“Xem bánh cuốn lắm luôn! Hóa ra đây là sức mạnh của 92 điểm.”
“Là sức mạnh thần bí nào đã thôi thúc tao nghĩ cô ấy chẳng ra gì?”
“Em gái này đúng kiểu lẳng lặng làm việc lớn. Mỗi bước em ấy đi đều dẫm lên một giới hạn khác tôi hoàn toàn không tưởng tượng đến.”
“Cậu có chắc người đó là ‘em gái’ không? Nói không chừng boss lớn tuổi lắm đấy. Trông khí chất cô ấy không giống người thường.”
“Cảm ơn mọi người đã dành tình cảm cho vợ em [thẹn thùng] bọn em sẽ mãi mãi hạnh phúc.”
“Thế bước tiếp theo cô ấy định kiểm chứng như nào? Không có chứng cứ trực tiếp, không có học sinh nào chịu đứng ra làm chứng, không biết bọn họ là dạng người cũng không thể tùy ý điều tra. Tưởng mình nhìn thấy quái vật khổng lồ là xong nhưng thực chất nó mới chỉ là bắt đầu.”
“Mình nằm đây chờ sếp đưa mình qua màn [rung chân] sếp là người tăng tốc độ muốn tự sát nhanh nhất và cũng là người chơi duy nhất mình tin.”
“Ác giả ác báo. Đa phần người xấu đều chết vì bản thân quá tự mãn và bành trướng.”
*
Hai người trong màn hình thong thả đi xuyên qua hành lang an toàn, bước từng bước theo bậc thang dẫn xuống tầng một.
Nơi đây vắng lặng đến độ chỉ nghe thấy tiếng bước chân của cả hai, đồng thời cũng làm tiếng trò chuyện âm vang.
Hạ Quyết Vân nói: “Trước mắt, chúng ta không có đủ chứng cứ để xin phía cảnh sát tiến hành điều tra. Với cả giờ chứng cứ họ để lại là gì chúng ta còn chưa biết. Là ảnh, video hay một thứ gì đó tương tự nhật ký?”
Bỗng dưng, cả người anh lạnh toát. Vì thế, anh gỡ áo khoác hờ trên vai xuống, mặc lại tử tế: “Manh mối tiếp theo, chắc chắn được giấu bên trong những thông tin đã biết.”
Khung Thương hỏi: “Có người nhúng tay chỉnh sửa băng ghi hình camera quay hôm Điền Vận chết à?”
Nghe cô hỏi, sắc mặt Hạ Quyết Vân nghiêm túc lạ thường. Anh không bông đùa giỡn một hai câu trước mà đè thấp giọng nói luôn: “Đầu tiên là mốc thời gian bị chỉnh. Nhất Trung đã động tay sửa thời gian trên băng ghi hình trước khi giao chứng cứ. Trong video bọn họ đưa, Điền Vận chỉ mất bảy phút để di chuyển từ chỗ lắp camera đến nơi tự tử. Trước đấy cảnh sát dựa theo khoảng thời gian di chuyển trong camera thử nghiệm mấy lần, phán rằng nạn nhân sau khi trở về ký túc xá đã gieo mình tự vẫn luôn, không có thời gian tiếp xúc với học sinh khác. Phát hiện ấy sau đó trở thành chứng cứ mạnh mẽ nhất khẳng định Điền Vận tự sát.”
“Hai là… ừm điều thứ hai là, trong video họ đưa, lúc trở về ký túc xá, Điền Vận đi một mình. Nhưng camera ở tiệm tạp hóa cùng ngày lại quay được cảnh nạn nhân đến đó cùng bạn rồi họ cùng nhau về ký túc xá.”
Trong lòng Khung Thương bỗng dâng trào cảm giác bất an. Cô nhướn mắt, hỏi: “Ai?”
Hạ Quyết Vân nhả ra cái tên ba chữ vô cùng quen thuộc: “Hạng Thanh Khê.”
Nhất thời, Khung Thương bối rối.
Nói chuyện một hồi, hai người đi gần đến cửa chính tòa nhà hành chính.
Vừa rẽ ra khỏi cửa thang bộ, hai người gặp ngay nữ sinh mới giây trước xuất hiện trong cuộc trò chuyện.
Hạng Thanh Khê đứng ở sảnh lớn tầng một, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu trên tường, chữ đen nền trắng “Đại âm hi thanh, đại tượng vô hình(1)”. Song, cảm nhận được tiếng động gần đó, cô ta quay đầu.
(1)Đại âm hi thanh, đại tượng vô hình: Được trích từ . Đây là một loại quan niệm lý luận văn học Trung Quốc cổ đại của Lão Tử, ý chỉ sự tôn sùng tự nhiên.
Giọng điệu Hạng Thanh Khê nghe buồn man mác: “Cậu báo cảnh sát thật à? Cậu có biết làm thế sẽ phải chịu hậu quả gì không?”
“Tớ biết.” Khung Thương bình tĩnh hỏi: “Người do cậu giết đúng không?”
Hạng Thanh Khê lớn giọng phủ nhận: “Không phải tớ!”
Khung Thương chăm chú quan sát Hạng Thanh Khê. Nhìn càng lâu, ánh mắt càng tỏ rõ sự thất vọng.
Hạng Thanh Khê buồn bã nói: “Cậu nhìn tớ thế là có ý gì?”
Đột nhiên, Khung Thương nói: “Cậu biết là ai.”
Hạng Thanh Khê sửng sốt.
Khung Thương rũ mắt, nói: “Bởi vì người bình thường phản ứng đầu tiên của họ sẽ là ‘ai?’ hoặc ‘không phải cậu ấy tự sát sao?’. Trừ phi, ngay từ lúc bắt đầu, cậu đã biết được sự thật là cậu ấy không tự sát.”
Hạng Thanh Khê mặt cắt không còn giọt máu, sức lực toàn thân như bị rút cạn, cơ thể hơi lảo đảo, thoạt nhìn đáng thương yếu ớt vô cùng.
“Tớ không biết cậu đang nghĩ gì nhưng tớ muốn nói rằng, trốn tránh vĩnh viễn không bao giờ là cách giải quyết khôn ngoan. Thoạt nhìn, có vẻ nó rất hữu dụng, cơ mà nếu để sau này bị phát hiện, nó còn gây ra lực sát thương mạnh hơn. Với cả…”
Khung Thương tiến thêm một bước, nhìn thẳng vào mắt cô ta, cả người bỗng toát ra loại khí thế áp bách, mạnh mẽ: “Tâm lý của cậu không chịu nổi áp lực đâu. Cậu không tài nào gánh vác được trách nhiệm này. Nếu còn khoanh tay đứng nhìn, cậu sẽ hối hận.”
Môi Hạng Thanh Khê trắng bệch, cả người cứng ngắc, muốn nói cũng không nói nổi thành lời.
Hạ Quyết Vân nghiêm mặt đứng bên cạnh.
Nhìn Hạng Thanh Khê lảo đảo sắp ngã, run rẩy sợ hãi chợt anh thấy hơi đồng tình. Anh đang định mở miệng nói thì Khung Thương giành trước một bước, dời tầm mắt, bỏ lại một câu: “Tự giải quyết cho tốt.” rồi đi lướt qua cô ta, ra khỏi tòa hành chính.
Hạ Quyết Vân chép số di động ra giấy cho cô ta, nói: “Có việc gì cứ gọi cho tôi. Hãy tin tưởng cảnh sát. Mục tiêu chúng tôi cũng giống mọi người thôi.”
Hạng Thanh Khê thất thần nhận lấy, chẳng biết có nghe lọt tai không.
Hạ Quyết Vân nhanh chóng đuổi theo Khung Thương.
Khung Thương đi rất nhanh, chưa được mấy giây đã đi xa tận mười mét, hoàn toàn không có ý dừng lại chờ.
Anh chạy chậm qua, hỏi: “Cô nghĩ người là do cô ta giết sao?”
“Tôi không biết.” Cô dừng chân, đá cục sỏi ven đường: “Hiềm nghi của cô ta rất lớn.”
Hạ Quyết Vân nói: “Tố chất tâm lý cô ta không mạnh cho nên tôi nghĩ đó là điều không thể. Trừ phi, Hạng Thanh Khê diễn kịch thành tinh.”
Khung Thương nhìn anh chằm chằm, không nói.
Một lát sau, Hạ Quyết Vân hết chịu nổi, đầu hàng: “… Tin tôi đi, trước kia chuyện cười cô kể còn thiếu muối hơn tôi nhiều.”
Khung Thương: “Ồ…” Tổn thương quá! Này là anh đang kháy đểu cô rồi.
Mặt trời chiếu thẳng vào Khung Thương khiến cô phải nheo mắt.
Hạ Quyết Vân trông theo hướng cô đi, phát hiện cô không về ký túc xá cũng không có ý định đến lớp học, nhíu mày nói: “Cô định làm gì?”
Khung Thương: “Tìm chứng cứ.”
Hạ Quyết Vân: “Cô tính đi đâu tìm chứng cứ? Không lẽ trong tay Chu Nam Tùng có chứng cứ thật? Nãy không phải cô dọa chơi à?”
Khung Thương nói: “Tôi không biết, nhưng rất có thể là có, hơn nữa Vương Đông Nhan còn nhìn thấy nó. Thế cho nên trước khi Chu Nam Tùng tự sát mấy ngày, biểu hiện của cô ấy mới khác thường như thế. Lần theo manh mối để tìm đến giờ vẫn chưa thấy chứng cứ mang tính quyết định nào.”
Cô lôi di động ra, nhấn nhấn mấy cái vào màn hình: “Nếu trong tay Chu Nam Tùng có chứng cứ, cô ấy sẽ không để ở trường học, bởi sau khi cô ấy chết, nhà trường sẽ lục tung đống đồ lên. Ở nhà thì càng không. Mẹ Chu Nam Tùng không biết chuyện cô ấy gặp phải, rất có thể sẽ cất nó vào góc nào đó người khác tìm không ra. Không có người