Edit: Cải Trắng
Khung Thương lập tức nhắn tin cho đối phương.
Khung Thương: Xin chào, xin hỏi hộp bưu kiện bạn nhận mấy ngày trước có phải địa chỉ gửi đi điền trường Nhất Trung, thành phố A không?
Khung Thương: Người gửi bưu phẩm cho bạn là học sinh trường Nhất Trung, bạn ấy mới tự sát hồi tháng Ba năm nay [link web]. Hiện tại, cảnh sát đang điều tra nguyên nhân tự sát của bạn ấy. Nếu có thể, tôi hi vọng bạn sẽ giữ bí mật chuyện này, chuyển bưu phẩm chứa sổ ghi chép đến cục công an.”
Nhờ giả thiết trong game nên đối phương trả lời rất nhanh.
Chú mèo trên gác mái: Tôi có thể tin bạn không?
Chú mèo trên gác mái: Gần đây nhiều người nhàm chán làm chuyện vô bổ lắm, ai cũng nhắn tin cho tôi nhận mình là chủ bưu phẩm. Riêng lý do của bạn là đặc biệt nhất.
Khung Thương chuyển giao diện nhắn tin.
Khung Thương: Chụp thẻ công tác cho tôi.
Hạ Quyết Vân:???
Hạ Quyết Vân: [ảnh] Đừng có mượn thiết lập game làm chuyện xấu đấy.
Cô nhấn lưu ảnh thẻ anh mới chụp gửi qua cho bạn kia.
Khung Thương: Nạn nhân đã xóa tài khoản douyin, những tin tức liên quan cô có thể lên mạng tra thử. Hãy tra với từ khóa sau “Nhất Trung thành phố A”, “tự sát”.
Khung Thương: Đây có phải là số điện thoại và địa chỉ liên lạc bạn ấy đề trên bưu phẩm gửi cô không?
Sau đó, cô gửi số di động của Chu Nam Tùng và địa chỉ trường qua xác nhận.
Chú mèo trên gác mái: Ôi… tôi vừa đi tra thử. Thả nào tôi gọi mãi mà không có người nhận. Trời ạ! Đáng tiếc quá!
Chú mèo trên gác mái: Số di động anh vừa gửi đúng là số trước kia cô ấy cho tôi để tiện liên lạc, nhưng địa chỉ gửi đi là nơi khác. [ảnh] Nơi này.
Chú mèo trên gác mái: Còn nữa, món hàng này được giao đúng giờ lắm. Cô ấy cố ý hẹn đến giờ mới giao đến chỗ tôi có phải có ẩn ý gì khác không?
Khung Thương mở phần mềm chỉ đường, nhập địa chỉ vừa xem vào, phát hiện kết quả hiển thị là đường XX, tuyến đường dẫn đến cục cảnh sát thành phố A.
Dòng chữ trắng được đánh dấu đập vào mắt Khung Thương. Tích tắc sau, cô hiểu ngay ý Chu Nam Tùng muốn biểu đạt, đồng thời cũng cảm nhận được mỗi một bước sắp xếp của nữ sinh xa lạ ấy vừa dịu dàng lại yếu ớt.
Ngón tay gập nhẹ, ngừng lại giữa không trung, nhất thời không biết phải nhấn vào đâu cho đúng. Cuối cùng, cô không nén nổi tiếng thở dài.
Trước khi chết, tinh thần Chu Nam Tùng không ổn định, chịu đủ loại tra tấn từ tâm lý. Cô ấy luôn giãy dụa do dự, không biết mình có nên tố cáo mặt dơ bẩn của trường không. Dù cho đến cuối cùng, cô ấy lựa chọn tự sát nhưng nội tâm chẳng bình thản nổi. Vì thế, Chu Nam Tùng chọn gửi gắm những thứ ấy cho người xa lạ, hi vọng khi mình khỏi nhân gian, có người sẽ thay mình thúc đẩy vụ án điều tra sâu hơn.
Hẳn cô ấy rất tín nhiệm chủ tài khoản này, biết người đó không vì ham lợi nhỏ mà bỏ qua những chi tiết kỳ quái. Có lẽ sau một thời gian dài không liên lạc được cho người gửi, cô bạn ấy sẽ gửi món hàng lỗi về đúng địa chỉ trên bưu phẩm.
Chờ cục cảnh sát thu được bưu phẩm, xem xét, hẳn họ lập tức nảy sinh nghi ngờ với hai vụ tự sát ở Nhất Trung trước đó. Sau một vòng kiên nhẫn kiểm chứng, nói không chừng sẽ lôi được tên ác ma đứng sau tấm màn. Nếu không được, vậy thì đó cũng là nỗ lực cuối cùng cô ấy có thể làm được, coi như chút an ủi tâm hồn.
Chu Nam Tùng cố ý hẹn ngày gửi vào tháng Năm, hẳn là muốn kéo dài phát hiện sự việc. Nếu cảnh sát thật sự điều tra ra theo đúng kế hoạch của cô ấy thì lúc đó cũng là mùa tốt nghiệp, nhóm người bị hại đã ra trường hết, sẽ không phải chịu tổn thương quá lớn.
Chắc cô ấy không ngờ rằng, sau khi mình chết, chuyện đó vẫn chưa dừng lại, ngược lại còn phát triển theo xu hướng ngày một nghiêm trọng. Và vật cô ấy để lại, trở thành chìa khóa đột phá, vật chứng quan trọng chứng minh lời nói dối.
Ở đây chỉ có duy nhất một chuyện ngoài ý muốn, đó chính là việc Chu Nam Tùng hẹn thời gian gửi quá lâu, khiến mãi về sau nó mới được công chúng quan tâm.
Nhẩm tính thử, nếu hôm nay Khung Thương không phát hiện ra sự tồn tại của nó thì hẳn nó sẽ được gửi về thành phố A vào khoảng thời gian Vương Đông Nhan tự sát.
Giai đoạn ấy vừa hay là lúc chính phủ chú ý đến vấn đề này nhất, đảm bảo món hàng đó không bị coi như bưu phẩm thường mà bỏ qua.
Có đôi khi, chúng ta không thể không thừa nhận sự an bài của vận mệnh. Nó trùng hợp đến lạ kỳ, xuất hiện vừa đúng lúc vừa chậm trễ.
… Rõ ràng, cô ấy là một người luôn hướng về tương lai.
Khung Thương kìm nén tiếc thương trào dâng trong lòng.
Khung Thương: Tên đường trong địa chỉ là tuyến đường có cục cảnh sát, cô có thể xác minh qua phần mềm chỉ đường.
Chú mèo trên gác mái: Tôi biết. Tôi thử tìm rồi. Lúc ấy tôi còn chẳng hiểu sao địa chỉ lạ thế, tưởng ghi sai.
Khung Thương: Hẳn nạn nhân muốn báo cảnh sát nhưng vẫn e dè chưa dám, cuối cùng chọn gửi chứng cứ ra bên ngoài. Làm phiền cô gửi lại cho tôi toàn bộ vật chứng đến cục cảnh sát thành phố A. Tôi có thể mua chúng với giá gốc, trả phí ship. Cảm ơn cô đã phối hợp!
Chú mèo trên gác mái: Không cần, không cần. Tôi sẵn lòng vì nhân dân phục vụ. Lát nữa tôi sẽ đi gửi, chọn công ty vận chuyển tốt nhất. Đúng rồi, các anh chỉ cần mấy quyển sổ đầy chữ hay lấy tất các món hàng trong bưu phẩm?
Khung Thương: Tốt nhất cứ gửi tất để chúng tôi kiểm tra. Sau kiểm tra, nếu món đồ nào không liên quan đến vụ án, tôi sẽ gửi lại cho cô. À, giờ cô có tiện chụp cho tôi nội dung quyển sổ không? Để tôi xem nó nhanh nhất có thể.
Chú mèo trên gác mái: Được. Anh chờ chút, tôi đi chụp ngay.
Chú mèo trên gác mái: Thật ra trước đó tôi có liếc mắt đọc thử nhưng nội dung quá ghê rợn, không hiểu cô ấy đang viết gì. Tôi chẳng dám nhìn kỹ vì sợ xâm phạm quyền riêng tư người khác.
Khung Thương: Cảm ơn. Chúng tôi sẽ kiểm chứng.
Khung Thương buông di động, giơ hai tay day huyệt thái dương thả lỏng tinh thần, chờ đối phương trả lời.
(*)Góc giải đáp (nếu có thắc mắc): Phía trên, mình để nhân vật “Chú mèo trên gác mái” xưng tôi-anh với Khung Thương là vì đoạn trên Khung Thương lấy thân phận của Hạ Quyết Vân để nói chuyện.
*
Khán giả xem live stream lúc này hưng phấn đến nỗi muốn đốt pháo ăn mừng. Ngồi ở phòng phát sóng của Khung Thương, tình tiết luôn thay đổi cực nhanh, bạn sẽ chẳng tưởng nổi chứng cứ bao giờ đến và dùng phương thức nào xuất hiện. Mọi biến chuyển chưa lần nào làm người xem thất vọng.
Giờ mà nhấn mở sóng comment, đảm bảo màn hình của bạn sẽ dày đặc chữ, không có chút kẽ hở nào để xem được hình ảnh.
“Ôi… my idol! Ngành công an nước nhà bỏ lỡ nhân tài như này thật đáng tiếc!”
“Đệch! Cô ấy nghiêm túc đấy à? Tốc độ dò cốt truyện như ngồi trên tàu bay ấy. Dùng động cơ hãng nào mà chị bay nhanh thế ạ?”
“Mị mà có năng lực tình báo và trinh thám như cô ấy thì lo gì không làm nên nghiệp lớn!”
“Em chỉ muốn hỏi một câu thôi, phó bản này người tham gia có phải điều tra viên không thế? Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người bị hại tự mình hoàn tất quá trình suy luận. [sợ quá chạy hoii]”
“Học thần cần xem đề bài hai lần mới giải được. Vấn đề đến rồi đây! Xin hỏi, bọn học ngu như em phải làm sao ạ?”
Khán giả trong phòng live stream có rộn ràng đến mức nào cũng không ảnh hưởng đến Khung Thương. Cô bình tĩnh sắp xếp lại đồ trên bàn.
Bạn “chú mèo trên gác mái” thao tác rất nhanh, nhiệt tình nén ảnh thành file, lọc ảnh theo thứ tự rồi gửi qua cho Khung Thương.
Khung Thương nhấn phóng to, đọc từng trang một.
Chu Nam Tùng là một người cực kỳ cẩn thận. Cô ấy không bày tỏ thẳng những gì mình quan sát được mà viết rải rác theo thứ tự, từ từ phác lên bức tranh chân thật về câu chuyện xưa.
Người hoàn toàn không hay biết gì đọc được, họ sẽ chỉ nghĩ đây là truyện kinh dị. Nhưng chỉ cần là người biết chút manh mối, sẽ dễ dàng suy ra được ẩn ý bên trong câu từ.
—- Bọn ma quỷ hèn hạ đến rồi! Chúng khoác bên ngoài lớp da lịch thiệp, ẩn náu trong xã hội loài người. Chúng áo mũ chỉnh tề, thể hiện ra ngoài