Khung Thương ra mở cửa thấy bên ngoài là một người phụ nữ trung niên ăn mặc khá lòe loẹt.
Thân hình bà đầy đặn, khoác trên mình bộ sườn xám Trung Quốc kèm theo áo choàng đỏ, phần tóc cũng nhuộm đỏ hơi uốn lên.
Bà cầm trên tay túi da đỏ, son môi hay móng tay cũng chọn màu đỏ thẫm.
Thành thật mà nói, lúc vừa thấy người Khung Thương có cảm tưởng mắt hoa lên, hơi choáng váng một tẹo.
Avatar nhân vật bên cạnh tự động nhảy hàng chữ nhỏ giải thích: “Chu Lang Tú, mẹ, 59 tuổi.”
Chu Lang Tú đứng gõ rất mạnh, lúc cô ra mở cửa bà ta còn định gõ thêm phát nữa, tí thì cái tay gõ luôn lên mặt cô.
Nhìn kỹ mới thấy ngũ quan bà ta và Ngô Minh quả thật hao hao nhau.
Có điều cái phần tương tự ấy ở trên mặt nữ giới sẽ mang lại cho người khác cảm giác hơi bị nam tính hóa.
“Làm cái gì mà ra mở cửa lâu vậy? Còn đứng ngơ ra đó làm gì? Ăn sáng chưa?” Chu Lang Tú không chờ Khung Thương mời vào đã đẩy tay tự đi vào trong, vội vã chạy thẳng tới phòng khách.
Vào đến nơi thấy mặt đất ngổn ngang đủ thứ đồ, bà ta thét to: “Cái gì đây? Sao dưới phòng khách bừa thế này? Sao con phải xuống đây dọn dẹp? Lý Dục Giai đâu? Hả? Lý Dục Giai đâu rồi, nó đúng là cái đồ ăn không ngồi rồi.
Người đâu!”
Khung Thương chưa kịp mở miệng giải thích, Chu Lang Tú đã tự suy diễn toàn bộ quá trình rồi đưa ra kết luận, hùng hổ tìm người tính sổ.
“Lý Dục Giai!” Tuy hình thể Chu Lang Tú hơi đồ sộ nhưng cơ thể lại rất linh hoạt, nhịp chân đều đều không cần dừng lại thở dốc giây nào, vừa ném túi xách xuống đã đi tới trước bậc thềm cầu thang hét lớn: “Lý Dục Giai! Chị lăn xuống đây cho tôi!”
Từ nãy đến giờ, Khung Thương chẳng nói được câu nào và cô cũng từ bỏ việc lên tiếng, lẳng lặng đi theo sau bà ta, xem xem bà ta định giở trò gì.
Hạ Quyết Vân hoang mang từ trong phòng đi ra, đứng vịn vào lan can tầng hai nhìn xuống.
Thấy “cô” lững thững đi ra, Chu Lang Tú càng giận hơn, nhăn nhó chỉ tay vào người đứng trên, mắng mỏ: “Chị hay quá nhỉ, giờ này mới rời giường.
Chị có biết giờ là mấy giờ rồi không? Ôi trời đất ơi, chị vẫn còn ngủ được đấy hả, dưới nhà bừa bộn lộn xộn mức nào chị biết không? Bừa thế mà còn không biết xấu hổ nằm ngủ nướng.
Bảo Khiết vừa xin nghỉ chị biến luôn nhà mình phải ổ chó đấy à? Chị làm vợ kiểu gì đấy hả? Người đi làm cực khổ như A Minh dậy còn sớm hơn chị, chị tự nhìn lại bản thân đi, ở nhà cả ngày làm gì không biết.”
Tốc độ nhả chữ siêu nhanh, nói năng cực kỳ khí thế, Hạ Quyết Vân ngớ ra nghe bà ta chửi, không kịp phản ứng.
Mặc dù anh từng được nghe những chuyện tương tự, may mắn có chút hiểu biết nhưng chưa bao giờ tự mình trải qua tình huống ấy, cái này rơi vào điểm mù xã giao của anh.
Thế là, Hạ Quyết Vân ngoái đầu nhìn Khung Thương, có ý xin cô giúp đỡ.
Thế mới nói, thân là một người đàn ông ưu tú, sao có thể ngó lơ ánh mắt vô tội đáng thương đang nhìn mình chứ?
Khung Thương từ tốn nói: “Mẹ… mẹ tới đây sớm như này là có việc gì sao?”
“Mẹ định đưa nó đi gặp bác sĩ, trước đấy cũng nhắc nó rồi.
Có người giới thiệu cho mẹ một tay bác sĩ ngồi khám cực kỳ lợi hại, đến chậm là không lấy được số khám.
Người ta không nhận đút lót chen hàng đâu, phải đến xếp hàng chờ lượt như bình thường.
Trước mẹ bảo nó hôm nay nhớ sáu giờ dậy đến tìm mẹ, kết quả thì sao? Nó ngủ nướng khét giường không dậy.
Mẹ đi khắp nơi cầu cạnh quan hệ vì nó, thế mà nó dám đối xử với mẹ như này đây.” Chu Lang Tú vừa mở miệng đã phun ào ào như vòi nước bị mất khóa van: “Sớm biết nó phiền toái như vậy thì ban đầu mẹ đã không đồng ý hai đứa cưới nhau.”
Hạ Quyết Vân nghe thêm một lúc mới hiểu, này là muốn dẫn anh đi phụ khoa kiểm tra sao?
… Anh sao có thể đến nơi đó được!
Hạ Quyết Vân lui về sau một bước, bắp chân căng lên, thể hiện rằng bản thân quyết liệt đấu tranh đến cùng.
Khung Thương nói: “Cô ấy sẽ không đi bệnh viện.”
Chu Lang Tú la lên: “Sao lại không đi bệnh viện? Nó sinh được con rồi à? Không sinh được phải tới bệnh viện cho mẹ! Ròng rã bảy năm rồi, mẹ ở quê nuôi con chó thôi giờ cũng rồng rắn một đàn.
Nó không sinh con đừng hòng mẹ cho sống yên ổn qua ngày.
Lý Dục Giai, chị xuống đây ngay cho tôi!”
Sắc mặt Hạ Quyết Vân tối sầm.
Mà sắc mặt Khung Thương còn nặng nề hơn cả anh.
Từ trên xuống dưới, mỗi một lỗ chân lông đều cảm nhận được mình đang bị xúc phạm.
Khung Thương nói: “Không sinh thì không sinh thôi.
Con chưa thấy ai không sinh được lại đi so với súc vật cả.”
Chu Lang Tú hét toáng lên: “Con nghĩ gì vậy hả? Không sinh con sao gọi là phụ nữ được? Thế con cưới nó làm gì?”
Một câu đắc tội vô số người, khiến bất cứ ai nghe được cũng giận sôi.
Khu bình luận phòng live stream dày đặc chữ, rồi chốc lát sau lại liên tục bị đủ dấu sao đính vào.
Hạ Quyết Vân bị bà ta làm cho tức đến bật cười, sau mấy lần hít sâu lấy bình tĩnh, tìm không ra câu nào để mắng, cuối cùng chỉ nói: “Bà ăn nói ngang ngược, khó nghe thật đấy.
Khung… Ngô Minh, anh quản mẹ mình đi.”
Chu Lang Tú chạy vội lên cầu thang, từng bước kéo gần khoảng cách với Hạ Quyết Vân, gào lên: “Tôi nói gì mà chị bảo khó nghe? Chị mà không sinh được con thì mọi chuyện không chỉ dừng ở lời nói khó nghe đâu.
Bảy năm rồi, tôi cho chị từ cơ hội này đến cơ hội khác, nhưng chị có làm được trò trống gì đâu? Thế chị lấy cái gì mà quản tôi! Chị có tin tôi bắt chị với Ngô Minh ly hôn ngay lập tức không?”
Hạ Quyết Vân tức run người, nhếch môi để lộ hàm răng trắng, dữ tợn nói: “Tôi thèm vào, bà ra đây cho tôi.”
Hai người ép nhau đến khúc cuối cầu thang.
Chu Lang Tú giơ tay lên cao, đang định tiến lên cho đối phương một bạt tay thì phần cổ áo đột nhiên bị kéo căng, thít lấy cổ như bị ai bóp chặt yết hầu.
Bà ta quay đầu liền thấy con trai mình mặt mũi lạnh tanh túm lấy cổ áo bà ta, hơi dùng sức hất người sang bên cạnh.
“Ai da ai da…” Chu Lang Tú bị kéo cái cả người lảo đảo, phải dựa vào tường mới vững gót chân.
Bà ta dùng tay trái ôm lấy cánh tay bị đau, ngẩng đầu khiếp sợ nói: “A Minh, con làm gì thế?”
Khung Thương hất cằm: “Bà định dạy dỗ ‘cô ấy’?”
Chu Lang Tú trợn tròn mắt: “Mẹ không thể sao?”
Khung Thương nhanh chóng tiến tới trước mặt Chu Lang Tú, thân hình cao lớn chắn đường, vây bà ta trong một góc nhỏ hẹp.
“Đúng vậy, không thể.” Khung Thương lạnh lùng nói: “Nói rõ hơn một chút thì bà và con dâu bà là hai cá thể khác biệt.
Cô ấy nợ gì bà không? Hay trước đó bà phải nuôi cô ấy? Cô ấy tôn trọng bà là nhờ vào chín năm giáo dục bắt buộc, đừng có được nước lấn tới, quá đáng hơn là xét thành bạo lực đấy.
Nếu còn tiếp tục như thế này thì đừng trách tôi.”
Chu Lang Tú bị khí thế cô đè ép đến không dám nhúc nhích, mãi một lúc sau mới bừng tỉnh, nhận ra con trai mình đã khác xưa.
Bà ta bất an xoay cổ, mắt đảo liên tục muốn tìm kiếm sự trợ giúp.
Chợt, bà ta trông thấy Hạ Quyết Vân đứng sau xem kịch, phút chốc như hiểu ra, nói: “Có phải nó xúi giục con không? A Minh, con tỉnh táo lại đi! Mẹ là mẹ con, mẹ đang giúp con đấy! Chẳng lẽ đến con cũng đầu óc hồ đồ, không muốn sinh con?”
“Phụ nữ không sinh được con không được coi là phụ nữ, vậy đàn ông không sinh được con có phải cũng không là đàn ông đúng không? Hay cũng chẳng phải người luôn?” Khung Thương nói: “Nếu không phải là người thì cần gì đắn đo việc sinh con?”
Chu Lang Tú ngỡ ngàng, the thé nói: “Con đứng về phe nó cãi lại mẹ?”
Khung Thương cười nhạo: “Chẳng cần.
Nếu bà còn dám nói thế, một mình tôi cũng đủ chấp bà.”
Chu Lang Tú: “Con… con điên rồi!”
Khung Thương: “Trước giờ chỉ có tôi ép điên người khác.”
Hạ Quyết Vân đứng sau cười trộm, bất ngờ bị Khung Thương túm lấy cổ tay dẫn theo xuống dưới tầng.
Hạ Quyêt Vân thuận theo đi cùng luôn, lúc mới đầu còn rất sung sướng.
Nhưng đi được nửa đường rồi mới ngợ ra có gì đấy sai sai, giãy dụa muốn rút tay mình ra.
“Cô định bôi nhọ tôi xong lại bắt tôi mời cô ăn cơm đúng không?” Hạ Quyết Vân nhỏ giọng nói: “Tôi nói cho cô hay, không cần quá nhập vai.
Không cần nhập vai quá sâu!”
Khung Thương cạn lời: “Tôi không hề.”
Chu Lang Tú nhìn theo bóng hai người thì thầm to nhỏ, hồi tưởng lại ngày trước Ngô Minh tin tưởng và nghe mình như thế nào, nội tâm chịu cảm xúc chênh lệch lớn, nhất thời không chấp nhận được sự thật.
Vậy là bao nhiêu sự tiêu cực chuyển hóa hết thành nỗi oán hận Hạ Quyết Vân, đại não mất khống chế.
Bà ta thét lớn lên rồi lao về phía anh.
Hạ Quyết Vân nghe được tiếng động quay đầu, thấy “bà mẹ chồng” đang không màng sống chết lao thẳng về phía mình.
Cầu thang trong nhà vốn không rộng lắm, chiều rộng chứa được song song hai người đã là cực hạn, mắt thấy váy đỏ phi về phía mình, Hạ Quyết Vân theo bản năng ép người tựa chặt vào lan can tránh né.
Nếu cơ thể này là bản thân anh thì tuyệt đối không có chuyện bị đẩy một cái là lung lay suýt ngã.
Đáng tiếc,