Xét về khoảng cách đường thẳng, ba người của Bạch Phỉ cách xa khu vực cấm, vài người trên đường đã tăng tốc bước chân, tốc độ đuổi kịp trước những người đó cũng không có vấn đề gì.
Nhưng hành trình không phải tất cả đều thuận buồm xuôi gió, sau khi bị người ta khiêu khích hai lần, khi đến lối vào khu vực cấm, họ nhìn thấy bóng dáng bốn người đi vào khu vực cấm.
"Bọn họ vào rồi, đi thôi!Nhanh chóng đuổi theo!" Hàn Kỳ Đạm lo lắng nói khi nhìn thấy vài bóng người biến mất sau những ngọn đồi gồ ghề.
Trên đường đi, địa hình của khu vực đồi núi về cơ bản là nhấp nhô nhẹ nhàng, nhưng khi họ đến lối vào của khu vực cấm, họ dừng lại đột ngột, giống như có ai đó cầm rìu chém xuống một đường ranh giới rõ ràng.
Bên này là đồi núi nhẹ nhàng, bên kia là những đồi núi kỳ lạ.
Lối đi giữa những ngọn đồi nhỏ hẹp, gió thổi qua tạo ra những âm thanh r3n rỉ khiến trái tim của những người nghe bồn chồn.
"Chờ một chút, chúng ta cũng có thể ở đây chờ bọn họ đi ra." Lê Văn ngăn Hàn Kỳ Đạm lại.
"Đừng có nói là ngươi sợ nha, Lê đại học thần." Hàn Kỳ Đạm nhìn biểu cảm của Lê Văn, cảm thấy mới lạ.
Lê Văn không để ý đến Hàn Kỳ Đạm, quay đầu hỏi ý kiến của Bạch Phỉ: "Cậu nghĩ sao?"
Bạch Phỉ: "Không biết bọn họ có tiến vào sâu hơn hay không, nhưng chúng ta vẫn có cơ hội chặn bọn họ ở gần lối vào khu vực cấm, không phải nói lối vào khu vực cấm không có gì sao, có thể tốc chiến tốc thắng?"
"Đã quá lâu rồi, bên trong có thể có lối thoát hiểm khác."
Sau khi ba người bọn họ thảo luận, cũng không nói lời vô nghĩa, nhanh chóng đuổi theo.
Bước vào khu vực cấm, cơn gió từ sâu trong khu vực cấm thổi vào mặt, mang theo cảm giác mát lạnh không hợp thời.
Tiếng thút thít còn lớn hơn vừa rồi, tiếng gió thổi qua thung lũng, nghe như có rất nhiều người đang khóc xung quanh.
Có lẽ những tảng đá của thung lũng bị xói mòn bởi mưa bão quanh năm, vì vậy chúng bị phong hóa thành những hình dạng kỳ lạ, tạo cho thung lũng này một con đường phức tạp.
Tưởng chừng phải mất một lúc mới đuổi kịp, không ngờ sau khi rẽ vào một góc của lại đâm thẳng vào con dao năng lượng của đối thủ.
"Cẩn thận!" Lê Văn bước lên phía trước ngăn cản đòn đánh lén.
"Tôi biết hai người sẽ không dễ dàng bị loại, không ngờ các người thực sự theo dõi chúng tôi."
Người dẫn đầu liếc nhìn Lê Văn và Hàn Kỳ Đạm đang đứng ở phía trước, cuối cùng nhìn Bạch Phỉ, trên mặt có chút khinh thường
"Các người không có ai tổ đội sao? Thế mà tổ đội với phế vật trong khoa chữa trị, hắn có thể mang lại cho các ngươi những gì? Chẳng lẽ chỉ để cho vui thôi sao?"
"Hahahaha." Sau khi nói điều này, ba người còn lại cười, những người vẫn còn lo lắng khi thấy có người đang theo dõi mình, nhưng nhìn thấy bọn họ liền thả lỏng.
Bên họ có bốn người, mà đối phương làm tròn (1) thì chỉ có hai người.
Mặc kệ đối phương theo dõi bọn họ để làm gì, không có gì phải sợ.
(1) Câu gốc của nó là 四舍五入 [sì shě wǔ rù]: [Bốn bỏ năm lên] nghĩa là làm tròn
"Ngươi! Chung quy vẫn tốt hơn so với những gì ngươi làm, bất kể dưa vẹo táo nứt (2) nào cũng thu vào đội." Hàn Kỳ Đạm tính tình nóng nảy trực tiếp nói: "Bạch Phỉ cũng không phải phế vật, đừng quên người cuối cùng khinh thường hắn đã xảy ra chuyện gì."
(2) 歪瓜裂枣 - thành ngữ Trung Quốc - có nghĩa là người hoặc vật xấu xí
Nghe thấy Hàn Kỳ Đạm thật sự khen mình trước mặt mọi người, Bạch Phỉ có chút kinh ngạc, hắn quay đầu nhìn Hàn Kỳ Đạm, phát hiện đối phương không thường xuyên khen ngợi người khác nên tai đỏ bừng khi vừa nói xong câu này.
Hàn Kỳ Đạm phần lớn thời gian đều châm chọc người, hiếm khi khen người khác một lần, cho dù chỉ có một câu, cũng khiến anh ta cảm thấy không thoải mái.
Anh ta thay đổi thái độ đối với Bạch Phỉ khi nào? Có thể là anh ta nhìn đối phương vẫn kiên định bất chấp nghi ngờ, dốc toàn lực trong mỗi buổi tập và dùng sức mạnh để mang lại sự thay đổi, và quan trọng hơn họ hiện tại là đồng đội.
"Bạch Phỉ không phải là đồng đội." Lê Văn đứng lên, Hàn Kỳ Đạm sửng sốt, tưởng người này tới hạ nhục mình nhưng lại nghe Lê Văn trầm giọng nói: "Anh ta là đội trưởng."
Bốn người ở phía đối diện lộ ra vẻ mặt kỳ quái, có lẽ cảm thấy hai đối thủ cũ của mình đều bị thần kinh.
Trong bốn người ở phía đối diện, có hai người quen thuộc với Bạch Phỉ, hai người đó học chuyên ngành chiến đấu cơ giáp với họ và là những học sinh đứng đầu của lớp A, trong đó thủ lĩnh tên là Cố Tần, nghe nói cấp độ tinh thần lực đứng đầu trong chuyên ngành chiến đấu cơ giáp.
"Tôi không phải phế vật." Bạch Phỉ đột nhiên lên tiếng, tiến lên một bước, đứng giữa Lê Văn và Hàn Kỳ Đạm
"Có lẽ tôi nên tự giới thiệu một chút, tôi tên Bạch Phỉ."
"Ai quan tâm ngươi tên gì." Cố Tần không nói gì, trực tiếp tấn công, trước đó nói nhảm đủ rồi, bọn họ còn có việc khác phải làm, không thể lãng phí thời gian ở đây được.
Động tác của đối phương rất nhanh, mang theo tinh thần lực cao độ lao về phía hắn, Bạch Phỉ nhanh chóng né tránh, nhưng rìa năng lượng vẫn quét lấy hắn, mang theo một đau nhứt dữ dội.
Bạch Phỉ nhanh chóng đưa tay lấy vũ khí, hắn phát hiện Diệp Tử đã sớm duỗi dây leo ra trước, cuộn lưỡi đao ở bên đùi, đặt thân thể vào lòng bàn tay Bạch Phỉ.
Bạch Phỉ lập tức hiểu ý, quất một roi về phía Cố Tần.
Cố Tần tưởng rằng đó chỉ là một cây roi bình thường, nên né tránh bình thường, nhưng anh không ngờ rằng chiếc roi đó lại mang theo lưỡi đao ở phía trên, khi nó sượt qua má anh, nó không rơi theo thế năng (3) mà xoay lại chém về phía anh.
(3)势能 - năng lượng được lưu trữ trong hệ thống
Anh ta vô thức lùi lại, nhưng vẫn bị mũi đao đâm vào mặt, lúc này anh mới phát hiện ra thứ tấn công vào người anh hoàn toàn không phải là một cây roi vũ khí bình thường, mà là một dây leo.
"Ngươi có thể khống chế thực vật sao?" Cố Tần sửng sốt, roi thứ hai của Bạch Phỉ đã được ném ra ngoài.
Bởi vì không biết quỹ đạo hoạt động của thực vật, lại bởi vì sự việc xảy ra đột ngột, Cố Tần nhất thời hoảng hốt, vội vàng né tránh vài lần rồi mới ổn định lại.
Trái tim treo lơ lửng của Lê Văn và Hàn Kỳ Đạm thả lỏng, bọn họ quay đầu đối phó với ba người kia.
Có lẽ thấy đội trưởng của bọn họ bị hệ chữa trị đánh nên mất cảnh giác, lúc này anh ta cũng có chút hoảng sợ, bọn họ đánh không theo trật tự.
Sau cơn hoảng loạn ban đầu, Cố Tần đã bình tĩnh lại, tập trung sức mạnh tinh thần lực, bẻ gãy lưỡi đao ở đầu dây leo.
Nhưng điều làm anh ngạc nhiên là dây leo đến gần anh không phản ứng gì.
Đây là loại cây gì? Ngay cả sức mạnh tinh thần lực cũng liên tục bị cắt đứt.
Cố Tần thử thêm vài lần nữa, phát hiện dây leo thật sự không nhúc nhích khi chạm vào tinh thần lực của anh, dây leo nhảy múa trước mặt anh, ngăn cản Bạch Phỉ khỏi phạm vi công kích của anh.
Liếc mắt nhìn vài đồng đội của mình đang dần dần rơi vào công kích của hai người kia, ánh mắt Cố Tần trầm xuống, một lần nữa chiến đấu với dây leo, anh vươn tay sờ sờ thứ gì đó trên thắt lưng mình.
Bản thân Cố Tần nhanh chóng bước sang bên cạnh, đưa tay trái về phía trước, một con hổ trắng xuất hiện nơi Cố Tần vừa đứng.
Bộ lông trắng như tuyết, dáng vẻ uy nghiêm, gầm lên với dây leo trước mặt, sau đó vồ lấy dây leo.
Tất cả mọi người trên sân đều sửng sốt, Cố Tần thật sự mang theo không gian trận, dịch chuyển linh thú đến đây
Một số người giàu có trên tinh cầu Gal có sở thích nuôi linh thú, không chỉ thể hiện địa vị mà còn đốt tiền.
Chi phí nuôi một con linh thú không bị dị hóa bởi ô nhiễm là vô cùng cao, nó cần rất nhiều nhân lực, vật chất và tài chính.
Đương nhiên, người giàu nuôi linh thú không chỉ là để phô trương, mà quan trọng hơn là để bồi dưỡng những người có tinh thần lực cấp cao trong gia tộc.
Những người có sức mạnh tinh thần lực cấp cao có thể thuần hóa một con linh thú cấp thấp hơn và chiến đấu cùng mình.
Con hổ trắng trước mặt là một con linh thú cấp A, là một con linh thú do nhà họ Cổ nuôi dưỡng, thấy tình hình chiến đấu không thuận lợi, Cố Tần thật sự sử dụng không gian trận để chuyển qua.
Với việc bạch hổ tham gia trận chiến, tình hình mất cân bằng trước đó đã được khôi phục.
Trận chiến với linh thú diễn ra rất nhanh, dây leo tách ra khỏi lòng bàn tay của Bạch Phỉ, giao chiến với bạch hổ.
Cố Tần nhìn thấy một khe hở gần Bạch Phỉ, liền tụ lại tinh thần lực, Bạch Phỉ nhanh tay đổi thành một vũ khí khác, trực tiếp tiếp cận Cố Tần.
Sau khi đánh qua đánh lại một hiệp, Cố Tần phát hiện đối phương di chuyển rất nhanh, giống như có thể đoán trước được động tác của mình, mỗi lần anh dùng tinh thần lực tấn công đều đánh lên không trung.
Mặc dù anh rất ngạc nhiên nhưng đối phương chỉ