Thân thể ấm áp nhẹ nhàng rơi vào trong vòng tay Diệp Hoài, ngửi thấy hơi thở quen thuộc ở gần, Diệp Hoài cẩn thận đặt Bạch Phỉ lên một chỗ cao trong hang động.
Lần đầu tiên anh nghĩ đến việc dùng chút tinh thần lực cuối cùng vào thời khắc mấu chốt để trói buộc tinh thần lực của Bạch Phỉ, liệu đây có phải là quyết định đúng đắn hay không
Đó là lớp bảo vệ cuối cùng mà anh có thể làm cho Bạch Phỉ sau khi tiêu hao hết tinh thần lực.
Bảo hộ hắn sống lại một đời, không bao giờ bị ràng buộc bởi thân phận hệ chữa trị cấp S duy nhất trên thế giới và bị người khác thèm muốn.
Nhưng khi nguy hiểm đến, có thể bảo vệ sinh mệnh của hắn.
Cho tới bây giờ xem ra nó khá hiệu quả, nhưng thực sự không ổn định, làm sao lại có thể bị ngất xỉu.
Lần đầu tiên, Diệp Hoài nhìn thấy Bạch Phỉ nhắm chặt hai mắt trong hình dạng con người, khác với những gì anh nhìn thấy khi ở dạng hạt giống, dạng cây non, thậm chí cả hình dạng khi là một vị thần trước đây.
Càng tinh xảo càng đẹp mắt, càng ấm áp hơn, có thể cảm nhận được sức sống đang chảy.
Diệp Hoài vô thức duỗi tay ra, có chút do dự khi đến gần má Bạch Phỉ, cong ngón tay mấy lần rồi rút lại, nhưng cuối cùng lại không nhịn được mà duỗi đầu ngón tay ra chạm vào má Bạch Phỉ.
Sự đụng chạm thực sự khiến Diệp Hoài có chút hưng phấn.
Con người thật sự rất mềm mại!
Tại sao lại nóng như vậy?
Diệp Hoài vươn tay chọc chọc những nơi khác, thân thể Bạch Phỉ cũng nóng, sắc mặt đỏ bừng.
Diệp Hoài với chút hiểu biết về con người đoán rằng đây có thể là một cơn sốt.
Anh nên làm gì nếu bị sốt? Diệp Hoài cẩn thận nhớ lại, đúng rồi, trước tiên cần phải hạ nhiệt độ xuống.
Nhưng chẳng có cái gì để hạ nhiệt độ ở cái nơi nghèo nàn này.
Mặc dù con rắn đen xuất hiện gần lối vào của khu vực cấm, nhưng nó đã đưa bọn họ đến trung tâm của khu vực cấm, và nó vẫn nằm sâu dưới lòng đất.
Cấu trúc dưới lòng đất khác với cấu trúc trên mặt đất, tương đương với mê cung tự nhiên hình thành chín đường cong và mười tám khúc cua.
Diệp Hoài suy đoán gần đây chắc là có nước, anh quyết định ra ngoài tìm kiếm.
Trước khi rời đi, Diệp Hoài nhìn thấy con rắn đen đang quấn tròn, cảm thấy rất khó chịu, liền nhấc con rắn đen đang ngủ lên kéo nó cùng ra ngoài.
Sau khi rẽ vài lối thì cuối cùng cũng nghe thấy được tiếng nước chảy.
Diệp Hoài ném con rắn đen xuống, đi về hướng tiếng nước, sau khi rẽ vào một lối khác, anh nhìn thấy một mạch nước ngầm đang chảy.
Anh dùng cơ thể mình tạo ra một chiếc lá hình cái xô, lấy một xô nước rồi mang trở về.
Sau khi trở lại hang động, thấy toàn thân Bạch Phỉ dường như càng đỏ hơn, Diệp Hoài nhanh chóng biến một chiếc lá thành hình túi chườm nước đá, đổ đầy nước vào, đặt lên trán Bạch Phỉ.
Thấy lông mày Bạch Phỉ nhíu lại, Diệp Hoài xé một mảnh quần áo trên người rồi ngâm vào trong xô.
Nhiệt độ của dòng nước ngầm rất thấp, mát lạnh nhưng có tác dụng hạ nhiệt rất tốt.
Tấm vải lạnh lẽo cọ xát lên da Bạch Phỉ từng chút một, xoa dịu cơn nóng.
Bạch Phỉ cảm thấy mình đã rơi vào một giấc mộng sâu, giấc mộng bị phân mảnh, mơ về cảnh tận thế, mơ về những điều chưa từng xảy ra trong thời đại tinh tế.
Cuối cùng, hắn mơ thấy chính mình hình như đang chạy trốn, xung quanh toàn là phi thuyền, vũ trụ lóe lên ánh sáng trắng chói lóa, điều này cũng đánh thức Bạch Phỉ khỏi giấc mơ.
Trước mắt tối đen, Bạch Phỉ cảm thấy thân thể nặng nề, không còn sức lực, thậm chí còn không có sức để mở mắt, nhưng hắn lại cảm thấy một luồng mát lạnh từ trên trán truyền đến.
Hắn nói từ "nước" một cách khàn khàn, và nước thực sự chảy vào miệng khô khốc của hắn.
Sau khi uống xong nước, Bạch Phỉ lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Lần này không có nằm mơ, Bạch Phỉ ngủ rất ngon, khi mở mắt ra lần nữa, mu bàn tay có chút ngứa ngáy, lúc quay đầu lại thì thấy một người nằm nghiêng ngủ thiếp đi.
Bạch Phỉ lập tức tỉnh táo lại, trở nên cảnh giác, đánh giá từ phía sau đầu, hắn không biết người này.
Động tác lui lại của Bạch Phỉ cũng đánh thức Diệp Hoài, ngẩn đầu lên bắt gặp ánh mắt của Bạch Phỉ, Diệp Hoài còn chưa kịp vui mừng thì Bạch Phi phủ đầu hỏi: "Anh là ai? Sao có thể ở đây?"
Lúc này Diệp Hoài mới nhớ ra anh không phải đang ở trong hình dạng thực vật, tại sao lại xuất hiện ở đây với tư cách là một người quả thực là một vấn đề.
Cũng may anh đi theo Bạch Phỉ suốt chặng đường mới hiểu được tình hình hiện tại.
"Tôi tên là Diệp Hoài, sinh viên Đại học Canaan.
" Diệp Hoài lúc này cất đi niềm vui trong lòng, đối với Bạch Phỉ mà nói, anh bây giờ đã là một người xa lạ.
Một người lạ không nên có niềm vui lớn khi người khác tỉnh dậy.
"Cậu cũng biết cái truyền thuyết đó đi, tôi nghĩ dù sao vẫn còn vài ngày nữa mới kết thúc cuộc thi, vậy tại sao không tới đây khám phá, có lẽ thực sự có thể tìm ra được một nơi để nâng cao tinh thần lực.
"
Bạch Phi khó hiểu: "Vậy anh làm sao lại rơi xuống đây? Rơi từ lối vào khu vực cấm? Anh có nhìn thấy ai khi vào khu vực cấm không?"
"Tôi không nhìn thấy người nào khi bước vào khu vực cấm, cậu nói lối vào khu vực cấm là cái gì?"
Diệp Hoài giả vờ không biết rồi nói tiếp: "Tôi một mình tiến vào vùng nội địa khu vực cấm, có chút lạc đường, không biết đi đâu, lại lỡ chân nên ngã xuống đây "
Bạch Phỉ nghĩ con rắn đen đã đưa mình đi xuyên qua lòng đất một lúc lâu, có lẽ hắn đã đến chỗ sâu trong khu vực cấm, cảm thấy những gì đối phương nói đáng tin, cộng thêm đối phương vẫn đang mặc đồng phục học sinh, nhưng quần áo thật sự không đẹp, vạt áo bị xé thành từng mảnh.
Sau đó, hắn nhìn thấy một vài mảnh vải bị ném trên mặt đất, đại khái đã hiểu là ai đã lau cơ thể sau khi hắn hôn mê, và ai đã rót nước cho hắn uống.
Nếu tiếp tục hỏi thêm, có vẻ như hắn không biết tốt xấu.
Bạch Phỉ thu hồi ánh mắt khỏi mặt đất, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn người bạn học trước mặt.
Người trước mặt có đường nét sâu thẩm, khuôn mặt đẹp trai như chạm khắc, lông mày nhìn có chút lạnh lùng xa cách, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Bạch Phỉ thì trông rất dịu dàng.
"Cảm ơn.
" Bạch Phỉ lên tiếng: "Tôi là học sinh ở cơ sở chính, tên là Bạch Phỉ.
"
"Bạch Phỉ.
" Diệp Hoài nhẹ nhàng lẩm bẩm, cái tên này đã được gọi vô số lần trong lòng, lần đầu tiên nói ra khỏi miệng.
Bạch Phi nhìn những chiếc lá dưới chân, cũng như túi chườm nước đá và xô nước được biến thành từ những chiếc lá bên cạnh, chợt nhớ ra từ nãy đến giờ, hắn không nhìn thấy Diệp Tử thường ngày thích dính chặt vào mình.
Mặc dù giọng điệu của Diệp Hoài khi phát âm tên mình có chút kỳ lạ, nhưng lúc này hắn không có thời gian suy nghĩ, mò mẫm một lúc ở nơi hắn vừa nằm xuống.
Không chạm vào thứ gì cả, hắn quay đầu hỏi Diệp Hoài: "Nhân tiện, anh có nhìn thấy một cây nhỏ ở đây không?"
"Cậu nói là cái này sao?" Diệp Hoài biết Bạch Phỉ đang hỏi đến cái gì, cho nên đành phải đem bản thể thực vật từ trong cơ thể mình lấy ra, đặt vào lòng bàn tay, đưa cho Bạch Phỉ.
Bạch Phi thấy hai chiếc lá nhỏ còn nguyên vẹn, thở phào nhẹ nhõm, nhận lấy.
Khi Diệp Tử đứng trong lòng bàn tay Bạch Phỉ, nó quấn lấy ngón tay út của Bạch Phỉ vuốt v e trìu mến, Bạch Phỉ nhẹ nhàng chạm vào chiếc lá.
Nhìn dáng vẻ dịu dàng vuốt v e lá cây của Bạch Phỉ, Diệp Hoài có chút chua xót.
Thật đáng ghét, không ở bản thể căn bản không thể cảm nhận được cái chạm nhẹ nhàng