Mỗi người có ba cơ hội luyện tập trong khoang mô phỏng, còn lại hai lần, Bạch Phỉ tránh được sai lầm lần trước nhưng vẫn thất bại.
Ra khỏi khoang mô phỏng, Bạch Phỉ nhìn thấy Vệ Thiên lộ ra biểu tình kỳ quái, giống như đang xấu hổ giùm người khác, xung quanh có một số học sinh biểu tình càng trắng trợn hơn, lộ vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa, có loại cảm giác quả nhiên là như thế.
Có lẽ là ngại giáo huấn của giáo viên lúc trước, lúc này đây không ai mỉa mai hắn trong lời nói, nhưng vẻ mặt lộ ra kiêu ngạo lại không cách nào che giấu.
Bạch Phỉ ngược lại rất bình tĩnh, chuyện đều nằm trong dự liệu, đối với hắn người khác có trào phúng cùng khinh bỉ đều không gì quan trọng, hắn vẫn đang suy nghĩ đến cảm giác vừa rồi, lần sau có thể làm cho tốt hơn không.
"Kế tiếp, ai đi?" Vệ Thiên đặt câu hỏi.
"Em tới." Thanh âm trầm thấp lại dứt khoát vang lên, trong đám người bị vây quanh một thiếu niên tóc vàng, đứng ra.
Thiếu niên tóc vàng lướt ngang qua Bạch Phỉ, ánh mắt cũng không hề dừng lại trên người hắn, ngược lại là bạn học vừa rồi vây quanh bên cạnh thiếu niên, nhìn thấy Bạch Phỉ liền nhăn mặt, một người trong số đó nói với Bạch Phỉ: "Nhìn thao tác của Lê Thần chúng ta, có khi ngươi sẽ phải nung nấu lại ý tưởng (?) "
(?) nguyên gốc là 回炉重造的想法
"Ha ha ha ha." Xung quanh tiếng hi hi ha ha vang lên, "Thành thật mà nói, tôi cũng muốn, hiện tại chạy về đầu thai còn kịp sao?"
"Muộn rồi, đã quá muộn rồi."
"Ồn ào cái gì?" Vệ Thiên cố ý nghiêm mặt, đám người đùa giỡn nhất thời an tĩnh lại.
Đang ở khu vực chờ, nhìn tình huống trong khoang mô phỏng, thiếu niên tóc vàng đặt hai tay lên khu vực cảm ứng ở hai bên, Bạch Phỉ rõ ràng nhìn thấy trên người thiếu niên có ánh sáng màu dỏ chảy ra, trong nháy mắt bao trùm toàn bộ cơ giáp.
Khởi động, thực hiện những động tác có độ khó cao trên không trung, lại vững vàng hạ xuống.
Các bài luyện tập kế tiếp, cơ bản đều rất thuận lợi, hầu hết mọi người đều có thể điều khiển cơ giáp, ngoại trừ những động tác quá phức tạp thì không làm được.
Còn lại một vài người, đại khái là trước đây chưa từng tiếp xúc qua nên tay rất chậm, nhưng không có ai còn kém hơn so với Bạch Phỉ.
Luyện tập kết thúc, Bạch Phỉ đi tới trước mặt Vệ Thiên, hỏi: "Thưa thầy, cho em hỏi một chút, bình thường lúc không có việc gì thì có thể đến khoang mô phỏng để luyện tập được không? "
Vệ Thiên không nghĩ tới Bạch Phỉ vẫn còn chưa hết hy vọng, tự hỏi một chút rồi gật đầu.
Cuộc sống giảng dạy quá yên bình, năm nào cũng gặp phải học sinh giống như năm nào, sự xuất hiện của Bạch Phỉ giống như ném một hòn đá vào mặt nước tĩnh lặng, mang đến một trải nghiệm mới mẻ đã lâu không gặp."
Điều này làm cho Vệ Thiên sinh ra tò mò, muốn xem người này có thể làm được đến trình độ nào.
Sau khi cả lớp hoàn thành tiết học thực hành mô phỏng, các lớp khác đến phòng mô phỏng để học."
Bạch Phỉ đợi cho đến khi tan học, khoang mô phỏng không có người dùng, lúc này mới quay lại, tiến vào bắt đầu luyện tập.
Thời gian trôi qua rất nhanh, không biết bị nhắc nhở rơi xuống lần thứ n, Bạch Phỉ mới dừng lại, toàn thân từ trên xuống dưới toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Ra khỏi buồng lái, lại phát hiện phòng luyện tập cũng không chỉ có một mình hắn ở.
Có một người đang dựa vào màn hình mô phỏng, quay đầu vẻ mặt kiêu ngạo nhìn hắn, bên cạnh còn có hai tiểu đệ đứng cùng.
Bạch Phỉ nhận ra là bạn cùng lớp, ngày thường tựa như một cái gai trong mắt, nhìn ai cũng có vẻ mặt khó chịu.
Bất quá Bạch Phỉ không để ý tới bọn họ, chuẩn bị cầm cặp sách rời đi.
"Thật khắc khổ (1) nha, chúng ta đi ngang qua khoang mô phỏng, phát hiện nơi này đèn còn sáng, không nghĩ tới lại là ngươi." Tiểu đệ thứ nhất âm dương quái khí mở miệng.
(1) Tỏ ra chịu đựng nhiều khổ cực, chịu hạn chế nhiều nhu cầu trong cuộc sống, sinh hoạt
"Khắc khổ thì thế nào, còn không phải kết quả giống nhau sao.
Muốn lái cơ giáp thủ công chiến đấu, còn phải thực hiện động tác có độ khó cao, ta thấy ngươi nằm mơ có khi còn nhanh hơn.
Hàn ca, anh nói đi? "Tiểu đệ thứ hai chế nhạo thêm một chút, quay đầu lại nhìn về phía người bên cạnh lấy lòng.
Hàn Kỳ Đạm phớt lờ hai người còn lại, lạnh lùng nói với Bạch Phỉ: " Hoặc là làm tốt nhất, hoặc là cút đi, đừng kéo chân sau của cả lớp chúng tôi".
Nói xong liền xoay người rời đi.
truyen bjyx
Chuyên ngành cơ giáp tổng cộng có sáu lớp, ban đầu cũng không phân ra lớp A, lớp B, điểm xuất phát của mọi người đều giống như nhau.
Nhưng sau khi kết thúc một học kỳ, điểm số sẽ dựa trên tất cả các phương diện của kỳ sát hạch, đánh giá tổng hợp lại cấp bậc, một học kỳ một đánh giá.
Cho nên cấp bậc lớp B của Bạch Phỉ cũng là thành quả nỗ lực của các bạn trong lớp, nghe nói học kỳ trước chỉ kém lớp A có vài điểm, thế nên các bạn cùng lớp không thân thiện đối với hắn cũng coi như có thể hiểu được.
Kết quả là hai cái chân chó bên cạnh nghe thấy chữ cút, hưng phấn hẳn lên, hét lên: "Cút, cút, cút ra..."
Có lý cái rắm a!!
Bạch Phỉ còn chưa động thủ, trên ghế ở khu vực chờ đã có một vật màu đen lao tới với tốc độ cao xông về phía hai người, kèm theo một tiếng "bụp", tiếp theo là tiếng "bịch bịch bịch".
Bạch Phỉ nhìn cặp sách của hắn giống như đạn pháo vọt tới, đánh hai người một trận.
Ừm...!Không ngờ lại là một hạt giống rất nóng nảy.
Bạch Phỉ chậm rãi đi tới, nhìn hai người nằm dưới đất la hét inh ỏi, cười tủm tỉm hỏi: "Các ngươi không sao chứ? Có đau không? "
"Đau đau, ôi, đau quá, mẹ nó cái quái gì vậy! Đập chết lão tử rồi.
"
Bạch Phỉ nhấc cặp sách lên: "Vẫn là đập không đủ tàn nhẫn, đập ngất xỉu sẽ không đau.
"
Nghe thấy lời này, hai người nằm dưới đất vội vàng ôm đầu ngẩng lên, khóc lóc: "Lão đại, lão đại, giết người rồi.
"
Hàn Kỳ Đạm đi tới cửa, quay đầu lại, ánh sáng u tối cắt ngang góc cạnh trên mặt cực kỳ sắc bén, thanh âm không vui vang lên: "Mau lại đây, còn chưa đủ mất mặt sao.
"
Hai người trông thấy Bạch Phỉ đứng trước mặt không có động tác, nhưng cái cặp sách trên tay hắn lại động đậy, giật mình một cái, hai người liền đứng lên vọt tới cửa.
Chưa từng thấy qua hệ chữa trị nhìn ôn nhu, lại dọa người như vậy, trong túi hắn chứa cái gì vậy, đầu đều bị đập vỡ.
Ngồi trên chuyến xe cuối cùng đi đến trung tâm nghiên cứu thực vật, Bạch Phỉ mở khóa kéo cặp sách ra, thấy hạt giống ngoan ngoãn nằm ở đáy cặp.
Đưa tay lấy ra, đặt ở lòng bàn tay, hạt giống giả chết ở trong tay hắn không nhúc nhích, Bạch Phỉ khẽ cười ra tiếng: "Đừng giả vờ nữa, ta biết ngươi có thể nghe thấy ta nói chuyện.
"
Hạt giống lúc này mới lắc lư trong lòng bàn tay hắn một chút.
Đến trung tâm nghiên cứu, nhìn thấy Lan Khê, Bạch Phỉ lấy hạt giống ra, cho Lan Khê xem.
"Không phải chứ, hạt giống nát này thật đúng là sống lại." Lan Khê kinh dị nhìn, dần dần lớp biểu bì hiện ra sức sông, không còn nhăn nhúm và xám xịt như