Tiểu Tuyết Cầu một thân trắng như tuyết ở trong lòng cô mà chui rúc, cái đầu nhỏ như đang muốn tìm hiểu gì đó, mở tròn đôi mắt nhìn mẹ chủ nhân, bàn chân nhỏ còn vờn vờn trên di động của Đại Lận.
Tối hôm qua sau khi bọn họ xuống xe taxi, nó cùng mẹ chủ nhân đi lẫn trong dòng người ở chợ đêm, chuẩn bị đi đến bờ biển.
Nhưng trên đường đi, có hai thanh niên đột nhiên chặn đường bọn họ, nói có thứ muốn cho mẹ chủ nhân xem, chỉ cần xem qua, bọn họ sẽ thả cho đi, không làm khó gì.
Vì thế sau khi mẹ chủ nhân nhìn qua thứ đồ mà bọn họ đưa ra, sắc mặt liền thay đổi, giống như giật mình, cũng rất là thương tâm, liền ôm lấy nó chạy đi.
Bọn họ một đường đi trên bờ biển rất thuận lợi, trở về nông trại một chuyến, đợi một thời gian rất ngắn, sau đó ngồi xe taxi đi sân bay. Mà trong quá trình này, hai thanh niên kia cũng không có đuổi theo đến đây, cũng không gây khó khăn gì cho bọn họ, để cho bọn họ về tới Cẩm thành, không hề bị người theo dõi.
Sau khi xuống máy bay, mẹ chủ nhân khởi động điện thoại, nhưng vẫn cứ ngủ, nhắm chặt mắt lại, người không nhúc nhích, cho dù nó lăn lộn thế nào, mẹ chủ nhân cũng không để ý đến nó.
Sau đó di dộng vang, luôn luôn ca hát, nó cảm thấy có trò hay để chơi, dùng chính đôi chân của mình mà vờn qua vờn lại.
Chơi một lần lại một lần, lăn qua lộn lại mà chơi, cảm giác thật vui, di động có thể vừa ca hát vừa rung rung, nó dùng chân đè hoài cũng không được. Cho nên nó dùng sức đè chặt điện thoại bằng móng vuốt, xem đó là con chuột đặt trong chân mình, cong lưng mà sủa.
Cuối cùng ở di động lại truyền đến âm thanh của baba chủ nhân, cực có lực, lại êm tai dễ nghe, thật hợp khi kêu nó "Tuyết Cầu", thật là khiến nó mừng rỡ, càng dùng sức ở trong lòng mẹ chủ nhân mà lăn lộn.
Lăn lại lăn, lộn lại lộn, thần hồn điên đảo, mẹ chủ nhân lúc này mới mở to mắt, tiếp điện thoại.
Hiện tại, mẹ cùng baba chủ nhân đã nói chuyện điện thoại xong, liền nhắm mắt lại ngủ, phong cảnh trên đường cũng không nhìn, trạng thái tinh thần cũng không tốt. Nó thấy không thú vị ô a một tiếng, ghé mình vào ô kính thủy tinh trên xe mà ngắm cảnh, cái đuôi cụt lủn cứ phe phẩy.
Gâu gâu, bọn họ đã đến nhà rồi, nó nhìn thấy anh bán bữa sáng đang bán cơm ven đường, bà mẹ thì đang dọn dẹp cái bàn, thằng nhóc Cổ Tuấn thì ngồi trên xe đạp, vừa đeo phone nghe nhạc, vừa ngoái ngoái cái đầu nhìn xung quanh, ở đầu ngõ chờ mẹ chủ nhân...
Gâu, cảnh này trước mắt cảm giác thật thân thuộc, giống như trải qua mấy đời rồi.
Xe taxi phanh một cái, Đại Lận mở cửa xe, Tiểu Tuyết Cầu nhảy xuống đầu tiên, lắc lắc cái mông nhỏ khêu gợi của nó, giổng một tiểu vương tử vừa đi du lịch trở về.
Ta cùng mẹ chủ nhân đi du lịch đã về rồi, các người vẫn khỏe chứ?
Ha ha, lần này đi vội vàng, không kịp mua quà cho các người, lần sau nha, lần sau sẽ mang về hai phần bù lại.
Sau đó nhanh nhẹn nhảy lên băng ghế, hai chân đặt lên trên bàn, chờ ăn bữa sáng.
Nhưng Đại Lận vỗ vỗ nó, đi qua bên người nó: "Tuyết Cầu, về nhà, mẹ còn phải đến trường đi học!"
Nó ngẩng đầu, đôi mắt đen như hạt nhãn quay tròn, thất vọng kêu "Úc" một tiếng. Tiểu Tuyết Cầu hiện rất đói bụng, không muốn ăn ngũ cốc, muốn ăn bánh bao.
Sáng sớm mùa thu se lạnh, nếu được ăn thịt cá, uống canh ấm thì còn gì bằng, ô ô.
Nhưng nó nghe Đại Lận nói liền nhảy xuống băng ghế, chạy lại bên người cô.
Quần áo trên người Đại Lận đang mặc theo khí hậu thời tiết ở Sanya, bởi vậy sau khi xuống máy bay, cô bị lạnh cóng, run cả người.
Giờ phút này, cô thầm nghĩ phải nhanh chóng trở lại phòng của mình.
"Đại Lận? Đây không phải là Đại Lận sao!" Bà dì bán bữa sáng phát ra một tiếng kêu sợ hãi, khăn lau trên tay buông thả, chạy nhanh hướng tới bên này: "Ba bốn hôm nay không thấy con đâu cả, làm chúng ta lo lắng, tưởng con xảy ra chuyện gì nữa chứ. Có phải tối đó dì nói mấy câu làm con sợ? Dì có chút nóng vội, con đừng sợ."
Không đợi cho Đại Lận phản ứng, quay đầu lớn tiếng nói với con trai: "Bân à, mau lấy một ít quần áo lại đây cho Đại Lận khoác, trời còn sáng sớm, sương dày rất lạnh!"
A Bân vội vàng buông cái vá múc cơm trên tay, lấy áo khoác của mình đang vắt trên xe đẩy, khuôn mặt chất phác vui sướng khi nhìn thấy Đại Lận, nhanh chóng đi tới bên này.
"Không được, cháu còn đi về phòng." Đại Lận nói lời dịu dàng cự tuyệt, nhẹ nhàng đẩy tay bà dì bán bữa sáng đang lôi kéo cô, mang túi xách đi về phía trước.
Phía sau, Cổ Tuấn cũng nhìn thấy cô, đạp bàn đạp, lái xe lại đây, tháo tai nghe trong lỗ tai ra, lo lắng hỏi cô: "Darling, gần đây cậu đi đâu vậy? Tớ tìm khắp nơi cũng không thấy cậu, lớp học thì lại vắng mặt, di động cũng không nghe!"
Đại Lận không nói chuyện, nhìn cậu nở một nụ cười suy yếu, đi vào cổng Đại Viện Tử.
Cô mở cửa phòng mình ra, ngửi cái mùi vị trong phòng không có người ở ba bốn hôm, đi đến mở của sổ, thoáng chốc gió lạnh cùng sương mù từng đợt lùa vào, tươi mát trong vắt.
Cô ngửi ngửi, mặc vào cái áo len cùng áo khoác, lấy sách vở đi học.
Cuộc sống như vậy, là vô cùng ý nghĩa với một con người bình thường như cô, thật an yên bình tĩnh, không đi so đo những chuyện phù phiếm xa hoa, bình thường mà thản nhiên.
Cổ Tuấn thì ở bên ngoài chờ cô, mặc áo len trong rất sang trọng, miệng thở ra làn khói lạnh:
"Mấy hôm nay tới luôn ở đây chờ cậu, nhưng cậu đều không có trở về. Darling, gần đây cậu đi đâu?" Cổ Tuấn lại lái xe hình chữ S, tiếp tục làm "tùy tùng" của Đại Lận, "Nếu sau này còn như vậy nữa, tớ sẽ đi báo cảnh sát để tìm cậu."
Đại Lận không trả lời, đeo bao tay ngồi lên xe đạp, thả một cái bánh bao ở giỏ xe, để cho Tuyết Cầu tự mình ăn, hỏi Cổ Tuấn: "Chuyện của cậu, anh trai cậu tính làm thế nào? Mấy hôm nay cậu có đi học không?"
Cái mũi cùng khuôn miệng nhỏ nhắn của Đại Lận bị đông lạnh hồng hồng, đôi môi anh đào thở ra từng làn khói trắng.
"Có." Cổ Tuấn dễ nhìn mở miệng cười, đạp xe chạy song song với Đại Lận: "Darling, cậu có đoán lần này ở hội khỏe của trường tớ giành được bao nhiêu cái giải nhất không? Cậu có biết Ban giám hiệu đã bỏ qua cho tớ mấy học phần không?" Ánh mắt cậu nhóc cười đến lấp lánh, cà lơ phất phơ đánh cái chuông xe đạp một hồi, có chút khoe thành tích.
"Có mấy cái?" Đại Lận ôn nhu hỏi cậu.
"Từng này." Cổ Tuấn vươn ra một bàn tay, cằm ngẩng lên cao: "Bởi vì cậu vẫn không để ý đến tớ, nên tớ bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, đem những môn thì mà tớ đăng ký đều tham gia sạch! Trong vòng ba ngày được năm cái giải nhất, trường học bỏ cho tớ hai mươi học phần, bởi vậy, tớ là sinh viên ưu tú của trường, nhà trường không có lý do gì để đuổi học tớ!"
"Ừ!" Đại Lận vui mừng cười cười, vì cậu nhóc này cảm thấy vui vẻ. Đôi mắt mát lạnh xinh đẹp lại nổi lên tia cô đơn, vì tình cảnh trước mắt của mình mà không thể hoàn toàn vui vẻ được.
"Darling, hôm nay tan học cậu đến nhà tớ làm gia sư dạy học cho tớ đi, lần này tớ có một số bài tập chưa có nộp, bà chị của tớ nói nếu tớ qua môn, sẽ cho tớ toàn bộ tiền lương tháng này của chị ấy." Cổ Tuấn lúc này đang lái xe đạp đi vòng quanh Đại Lận, giống như một đứa nhỏ nếu không cho kẹo liền phá rối nghịch ngợm, "Lương của chị ấy hơn cả vạn tệ, còn có tiền thưởng, cũng đủ cho tớ gần mua được một cái xe mô tô."
Đại Lận bất đắc dĩ liếc mắt nhìn anh chàng trẻ tuổi có ngoại hình tương tự bảy tám phần với Cổ Ngạo này, ở trong gió thu im lặng đạp xe.
Tuổi trẻ của bọn họ đều là như vậy, đợi ngày sau đến cảnh tay làm hàm nhai, lúc đó mới biết được kiếm tiền vất vả cùng cảm giác thành công là như thế nào.
Tiểu Tuyết Cầu thì nằm trong giỏ xe, đang ôm cái bánh bao của nó, nghe Cổ Tuấn nói có chị gái kiếm một tháng được hơn vạn tệ, nâng mí mắt liếc trắng cậu một cái, một ngụm xơi sạch cái bánh bao trong bàn chân của mình!
Thằng nhóc thối, ngươi chẳng khác gì ký sinh trùng cả, so với ta còn muốn lười chảy thây. Mặc dù ta không kiếm được tiền, nhưng nói gì thì nói, ta vẫn muốn mẹ chủ nhân có sức khỏe, bởi vì ta biết mẹ chủ nhân thật sự khổ, cần được người thương, cần được người yêu......
Ô ô, nhớ tới baba chủ nhân.
Nó liếm liếm bàn chân của mình còn dính ít nhân thịt của bánh bao, không biết là do ăn chưa hết, hay là nhớ tới baba chủ nhân của mình. Dù sao bốn chân của nó chỉ có một khúc, cơ thể lại tròn vo, giống một quả bóng màu trắng ở giỏ xe đẹp, cái bụng nhỏ căng tròn có lẽ là đã ăn no.
Giờ này sương sớm đã dần tan, xe cộ trên đường cũng dần đông, một ngày mới lại bắt đầu, Đại Lận cùng Cổ Tuấn đạp xe song song trên đường cái, giống như hai cô cậu học sinh đang đi học, tinh thần tuổi trẻ phơi phới.
Ánh mắt Đại Lận bình tĩnh, nhìn dòng xe đến và đi trên đường, đuôi ngựa trong gió tung bay.
Cô biết ở đây có thể có khả năng gặp vợ chồng Tiêu Tử, thậm chí có lẽ xe của Tiêu Tử cũng đang ở trong dòng xe này cũng nên, nhưng, chuyện cũ đã như gió thoáng qua, không còn ai nợ ai, cũng không còn ai trốn tránh ai, mọi người đi lướt qua nhau như những người qua đường.
"Darling, đèn xanh rồi, chúng ta mau đi thôi." Cổ Tuấn ở bên cạnh nhắc nhở cô, chuẩn bị đi vào dãy hành lang hoa trên đường, nhưng chỉ mới đạp hai vòng xe, một chiếc xe taxi đột nhiên phanh gấp chặn trước mặt bọn họ.
"Tài xế dừng xe ở đây! Đồng hồ báo là bốn mươi chín tệ, đây năm mươi tệ không cần thối lại, boa cho anh!" Torn mặc một bộ đồ công sở kiểu dáng tây âu, đường nào ra đường đó, thật xinh đẹp, vừa giống một nữ vệ sĩ, lại vừa giống một cô thư ký mỹ miều, vội vã đưa tờ năm mươi tệ trên tay, xuống xe đóng cửa cái oành!
Tài xế được Torn boa tiền thì ngồi trên xe mà nói thầm: "Nói cái gì chứ? Chẳng phải xe taxi sẽ thu một tệ làm phí dịch vụ sao, năm mươi tệ là đúng giá rồi, không nên nói là tiền boa chứ! Thật là! Chưa thấy người khách nào keo kiệt như vậy!" Nhấn ga một cái, nhanh chóng vọt đi.
Đại Lận nhìn Torn, hàng mi nhướn cao.
Rõ ràng cô đã nói qua là đừng để Torn lại đây, một khi đến đây, cuộc sống trước mắt của cô với cuộc sống trước đây có khác gì nhau đâu?!
"Tô tiểu thư không có việc gì là tốt rồi, vài giờ nữa Đằng tổng sẽ bay trở về, em cứ ở nhà chờ ngài ấy đến." Torn, cũng chính là con gái thứ hai nhà họ Cổ - Cổ Dư, nhìn Đại Lận từ trên xuống dưới mà đánh giá một lần, xác định lông tóc cô vẫn ổn, vội vàng giúp cô đỡ lấy tay cầm xe đạp, liếc mắt nhìn cậu học sinh bên cạnh: "Đây là bạn của Tô tiểu thư hả? Nhìn trong quen quen......"
Đôi mắt xanh như mắt mèo cười tủm tỉm, ngay cả mỉm cười cũng có thể phóng điện, bỗng dưng giật cả mình, tập trung nhìn kỹ, đột nhiên hướng về Cổ Tuấn kêu một cái: "Cổ Tuấn?!"
Hèn gì cái bóng dáng này càng nhìn càng thấy quen mắt, hóa ra là em trai của cô!
Thằng nhóc thúi này sáng sớm không chịu đi học, sao lại ở bên cạnh Tô tiểu thu thế này?! Có muốn chết hay không!
Từ lúc Cổ Tuấn thấy Torn bước xuống xe taxi, liền nhận ra bà chị của mình. Cậu tưởng bà chị đến đây để bắt mình, không nghĩ tới, chị ấy không nhìn lấy cậu một cái, trực tiếp nói chuyện cùng Đại Lận, vì thế cậu nhanh chóng núp ở phía sau, lấy khăn choàng cổ kéo che khuôn mặt lại.
Thì ra chị mình biết Darling!
Giờ phút này Cổ Dư đã nhận ra Cổ Tuấn, lôi tuột cái khăn choàng cổ trên mặt cậu xuống, kéo cậu lại đây, tức giận không nhỏ, nói: "Cái thằng nhóc thối tha này đang làm gì vậy hả? Chị dặn mày đi học sớm để tự học, đọc Tiếng Anh, sao lại chạy ở trên đường này?!"
Cổ Tuấn ở Cổ gia không sợ anh trai Cổ Ngạo, chỉ sợ bà chị của mình, sợ bà chị mình suốt ngày cứ lải nhãi, lại chi li tiết kiệm, bây giờ trán cậu toát cả mồ hôi hột, kéo lại cái khăn choàng cổ trong tay của chị mình, nói: "Chị, em học cùng lớp với Darling, đến đây hẹn cô ấy cùng đi học."
"Em là bạn cùng lớp với Đại Lận?" Cổ Dư khó hiểu trợn mắt một chút, "Vậy cái cô bé mà suốt ngày mày cứ lải nhãi bên tai chị cũng là Đại Lận? Gia sư mà mày muốn mời về dạy là cô ấy ư?"
Cổ Dư mới hỏi vài câu, cuối cùng cũng bừng tỉnh cuộc gặp gỡ này, nuốt vào một ngụm khí lạnh, đột nhiên lông mày dựng đứng, ngón tay thon gầy túm lấy cổ áo của em trai: "Cổ Tuấn, mày ăn phải gan hùm mật gấu rồi hả, cô gái của Đằng tổng mà mày cũng dán tán tỉnh! Lập tức đi về, sau này không được đến đây nữa! Nếu không chị bẽ gãy chân mày!"
"Gì mà cô gái của Đằng tổng?" Cổ Tuấn cực kỳ vô tội, vội vàng túm lấy bàn tay bà chị, giải cứu cái cổ của mình. Tại sao nagy cả ông anh cho đến bà chị nhà mình đều nói những lời này! Đằng tổng là thần thánh phương nào? Là nhân vật thần thoại hay sao?
Đại Lận ở một bên nhìn, bị làn gió thu lạnh thổi lên khuôn mặt cô hồng hồng, vô cùng thâm lạnh. Nhưng lúc này, cô tuyệt đối không để lộ nỗi hoảng sợ của mình trước mặt hai chị em này!
Thì ra trái đất lại tròn đến như vậy, chỉ cần xoay người cũng có thể gặp người quen!
Cô cùng Torn vốn không có quan hệ gì, nên đừng có nói đến chuyện giao tình, nhưng Torn lại làm việc cho Đằng Duệ Triết, Cổ Tuấn lại là em trai của Torn, vì thế quay tới quay lui, bọn họ cuối cùng cũng bị đẩy về một hướng.
"Torn, chị về đi làm đi, em đi học." Cô lấy lại xe đạp trong tay Torn, ngồi lên xe chuẩn bị rời đi.
"Tô tiểu thư!" Torn lúc này mới buông Cổ Tuấn ra, hốt hoảng giữ chặt cái ghế sau xe đạp, nói: "Chị đã bị Đằng phụ đuổi việc rồi, hiện giờ đang làm ngoài giờ cho Đằng tổng, nếu Đằng tổng bay trở về mà không thấy em, chị sợ ngay cả tiền thêm giờ cũng không lấy được." Lời nói có chút oan ức, lại có chút đau thương, cũng muốn dọa Cổ Tuấn đang ở bên cạnh một trận, "Nếu không có tiền lương, những ngày tới không biết phải làm sao. Chị còn phải nuôi Cổ Tuấn, chu cấp tiền để nó đi du học."
"Bác Đằng đuổi việc chị?" Đại Lận kinh ngạc quay đầu, "Vì sao lại đuổi việc chị?"
Cổ Dư thấy cô cuối cùng cũng chịu nghe mình nói chuyện, chân mang giày cao gót bước tới, thay bằng khuôn mặt tươi cười nói: "Đây là nói thật, người không chấp nhận chị ở công ty không phải là bác Đằng, mà là Trâu đại tiểu thư kia! Cái cô đại tiểu thư kia ở công ty hành động không tầm thường chút nào, trước mặt Đằng tổng thì diễn nhu nhược, mà trước mặt tổ thư ký bọn chị thì tự cao tự đại, toàn bộ đều thể hiện ra mặt. Chị thấy không vừa mắt, giả tạo như thế khiến người khác muốn nổi da gà, hận không cho một dép bay lên mặt."
Đại Lận nghe vậy ngẩn cả người, lúc này mới nhớ ra Tiểu Hàm là thư ký của Đằng Duệ Triết, luôn ở công ty của hắn.
Sắc mặt cô hơi ảm đạm, trả lời: "Sau này không cần nói với em chuyện của cô ấy, em không muốn nghe." Lại tiếp tục đạp xe đi về phía trước.
"A được." Cổ Dư nở nụ cười, "Sau này không nhắc nữa, chỉ nói chuyện của Đằng tổng thôi. Thật ra chị chỉ muốn nói, chị ghét nhất loại con gái dối trá làm ra vẻ, cảm