Đằng Duệ Triết
Đằng Duệ Triết nghe âm thanh lạnh lùng cự tuyệt "Không thể", tim lập tức muốn hóa đá, cảm thấy chính mình giống như đang ở ranh giới của băng và hỏa, lúc thì lạnh lúc thì nóng, bị phản ứng trước sau của cô làm cho cảm xúc của hắn thật khó hiểu không thể diễn tả thành lời.
Nhưng đến khi hắn nghe được lời cuối cùng trong câu nói của Đại Lận, hắn mới biết được, cô không chấp nhận hắn! Trong lòng cô đã bị để lại một vết sẹo lớn, cho dù hắn có làm gì đi nữa, cô đều đã từng rất đau!
Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn trầm trọng xuống, có chút hối hận tối hôm qua không nên buông ra cô, mà là nên nắm lấy tay cô, đối mặt trực tiếp với ba của hắn!
"Đại Lận." Hắn hướng về phía cô, vươn tay muốn vỗ về.
Nhưng cô lại nghiêng người tránh hắn, nói câu "Em đi học", xoay người hướng ngoài cửa mà đi.
Lúc này sắc mặt Đằng Duệ Triết thật sự khẩn trương, cầm chặt cổ tay của cô, thốt lên câu nói: "Đại Lận, mặc dù em nói không thể quên mọi chuyện đã xảy ra trong ba năm qua, nhưng anh vẫn cảm nhận được, em vẫn còn tình cảm với anh. Hiện tại cái gì anh cũng không cần, chỉ cần em tin tưởng anh! Tin tưởng anh, cho anh một cơ hội chuộc lỗi!"
Đại Lận bị kéo ngược lại, lập tức đâm đầu vào trong lòng hắn, bị lồng ngực vạm vỡ của hắn đụng phải có chút đau, nhưng cô không có giãy dụa, mà thật là yên lặng, lấy hai tay đẩy hắn ra, ngẩng đầu nói: "Duệ Triết, cho đến bây giờ, anh vẫn không hiểu được em cần gì. Em cái gì cũng không cần, chỉ cần đến trường đi học."
"Chỉ cần?" Con ngươi của Duệ Triết lập tức ám trầm, hơi hơi buông cô ra, "Có anh ở đây, em đều có thể đến trường!"
Đại Lận nghe vậy mỉm cười, quay đầu nói với hắn: "Chúng ta ước hẹn với nhau được không? Trong quá trình em đến trường, anh không cần phải can thiệp vào chuyện của em, cho dù là em phải chùi giày cho người khác, hay là nợ học phí, anh cũng không được xen vào! Nếu có một ngày em có thể tốt nghiệp và đi đào tạo chuyên sâu, có thể thản nhiên mỉm cười đối mặt với tất cả mọi chyện, sẽ lại cùng anh Duệ Triết sánh đôi cùng nhau, tiếp tục tiền duyên."
"Đó là bao nhiêu năm về sau?!" Đằng Duệ Triết nắm chặt lấy khuỷu tay mảnh dẻ của cô, nghiến răng, nửa buồn nửa vui nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong trẻo mà lạnh lùng của cô, thật muốn đánh vào cái mông tròn một cái: "Có thể ước hẹn, nhưng phải để anh luôn bên cạnh em! Em không muốn dùng tiền của anh, anh có thể không lấy tiền mà giẫm lên lòng tự tôn của em, nhưng những thời điểm nguy cấp, em đừng hòng mơ tưởng anh sẽ không nhúng tay vào! Nếu em dám chạy, xem lúc đó anh đánh gãy chân em như thế nào!"
Không biết sao, lúc này hắn mang một bộ dạng nghiến răng nghiến lợi, nhưng trong lòng lại thoải mái hơn một chút, đem cô gái bé nhỏ mà ôm gắt gao vào trong ngực, vuốt ve sợi tóc mềm mại của cô.
Tuy rằng cô nói tốt nghiệp xong mới tiếp tục tiền duyên với hắn, hiện tại thì cô không chịu, nhưng vẫn đã cho hắn một lời hứa hẹn, chấp nhận mở rộng lòng mình, nói rõ với hắn những điều mà cô suy nghĩ, cô không có lại lạnh như băng, không có lại chống đối hắn. Âm thanh "anh Duệ Triết" kia quả thật là êm tai, a, quả thật là câu hay nhất đẹp nhất mà cô từng nói qua!
"Đại Lận, chỉ cần em đừng rời xa anh, cái gì anh cũng có thể đồng ý với em." Hắn đem thân thể mềm mại tỏa hương thơm dịu nhẹ của cô mà ôm chặt, coi trọng chuyện lấy được sự tin tưởng của cô, tươi cười làm nổi lên dung nhan tuấn tú của hắn.
Băng dày ba mét, muốn băng tan không phải là chuyện một sớm một chiều, cô cần thời gian, cần đi từng bước một.
Mà hắn, cũng không thể đem cô ép thật chặt.
Đại Lận ở trong lòng hắn ngẩng đầu, nhìn khóe môi hắn hiện lên chút ý cười, "Em chỉ muốn một cuộc sống bình thường, đến trường, đi làm, nuôi sống chính bản thân mình, không cần tình yêu, anh có thể cho em sao?"
"Anh sẽ cho em tình yêu của anh." Hắn nhẹ nhàng cười, nâng lên bàn tay nhỏ bé của cô, lấy ra một chiếc nhẫn kim cương chậm rãi đeo vào ngón tay áp út của cô, "Chiếc nhẫn kim cương này trước tiên đặt ở đây."
Nhưng, thái độ của Đại Lận cũng không vui mừng, mà là nhanh chóng rụt tay lại, ngửa đầu, lạnh lùng nhìn hắn.
Động tác trao nhẫn của Đằng Duệ Triết phút chốc cứng đờ giữa không trung, con mắt giận híp lại, nhìn người con gái lại không chịu nghe lời này.
Xem ánh mắt kia thật lãnh đạm, lại còn toát lên vẻ mâu thuẫn, giống như hắn lại ép buộc cô!
"Em muốn trở về lớp học." Quả nhiên cô lạnh nhạt nói, cũng đẩy người hắn ra, lui về phía sau một hai bước, vô cùng mâu thuẫn cùng đề phòng: "Đừng để cho em cùng với bất cứ ai bên cạnh anh có mối quan hệ với nhau, em hướng đến an nhiên cùng yên bình, trải qua một cuộc sống hoàn toàn mới! Đêm cuối cùng ở Sanya, em đã muốn nói với anh những lời này, giấc mộng về với giấc mộng, sự thật về với sự thật, ngày tháng phiêu bạt đã chìm xuống phía Tây của đại dương rồi, đã là không có ngày mai! Anh lại bắt buộc em phải nhận lấy những gì thuộc về anh, đều có khác gì!"
Cô nói xong liền mở cửa chạy ra ngoài, bóng dáng cô đơn lạnh lẽo mà kiên quyết, càng chạy càng nhanh, dần dần biến mất trong tầm mắt của Đằng Duệ Triết.
Đằng Duệ Triết vẫn luôn dõi nhìn theo cô, không có đuổi theo, cũng không có trừng phạt, mà là nhíu mày vì lời nói cuối cùng của cô.
Thì ra vừa rồi hẹn ước chính là cô tránh né hắn, là lời từ chối hắn, khi hắn ở bờ biển cùng cô ngắm ánh chiều buông, hắn nói hoàng hôn chính là khởi nguồn để bắt đầu một ngày mới tốt đẹp, mà cô lại sớm cho rằng đó là kết thúc! Cô vẫn không cho rằng bọn họ trong lúc đó đã bắt đầu, ở trong tiềm thức luôn cảm thấy bản thân mình là bị ép buộc, đã muốn nghĩ đến chuyện rời xa hắn, phân rõ khoảng cách giới hạn với hắn!
Cô quả thật không phải là Tô Đại Lận của ba năm trước, mà là một Tô Đại Lận của ba năm sau khát vọng tình yêu của Tiêu Tử, khát vọng một cuộc sống hoàn toàn mới!
Còn hắn lại tận dụng thời điểm cô bị Tiêu Tử làm thương tổn thương tích đầy mình, dùng thủ đoạn cứng rắn cùng sức mạnh mà chiếm được thân thể của cô! Dùng chính cách của mình, nhiều lần bắt lấy cô!
Thì ra, trong lòng cô không có một vị trí cho hắn!
---
Đại Lận trở về lớp học, rốt cuộc cũng không có tâm tình nghe giảng, chỉ nhìn chằm chằm vào bảng đen mà ngẩn người.
Giảng viên nói cái gì cô cũng không nghe thấy, tiếng chuông báo hiệu tan học cũng không có chui vào được trong lỗ tai của cô, vẫn ngồi trong lớp học mà nghĩ chuyện của mình.
Cổ Tuấn vì bị Cổ Dư trông chừng, tan học đã đi về, không lại làm "tùy tùng" bên người Đại Lận. Bên cạnh cô chỉ có Tiểu Tuyết Cầu đang ở dưới hộc bàn chui tới chui lui, dùng cái miệng ngậm lấy điện thoại , tha từ trong túi xách đi ra, nhắc cô di động vang nãy giờ.
Từ lần trước nghe được âm thanh của baba chủ nhân trong điện thoại, Tiểu Tuyết Cầu liền nhận định, di động vang lên chính là baba chủ nhân đang gọi tới.
Lúc này, nó rất muốn nghe âm thanh nói chuyện của baba chủ nhân ở trong điện thoại, nếu ở bên cạnh mẹ, kêu một tiếng. Nếu không bên cạnh, kêu hai tiếng. Vù vù, nghe được vui muốn chết.
Đại Lận tiếp điện thoại, là nữ quản lý của khách sạn gọi tới, bảo cô đi làm, nói là đã gọi cho cô vài lần, mỗi lần đều tắt máy, đây là lần cuối cô ấy liên lạc. Lần này nữ quản lý cố ý hỏi cô có muốn quay lại làm hay không, nếu vẫn quyết định từ chối, khách sạn sẽ để cho nữ quản lý quyết định chọn người khác.
"Được, em sẽ tới liền." Lúc này Đại Lận do dự đồng ý, ôm Tiểu Tuyết Cầu hướng về phía khách sạn.
Buổi chiều năm sáu giờ, trời đã tối đen, Đại Lận đi qua tiếp nhận chức vụ, nữ quản lý đưa đồng phục cho cô thay, quản lý một nhóm nhân viên phục vụ bên dưới.
Nhưng những nhân viên phục vụ lại dùng một loại ánh mắt khác thường mà nhìn cô, lén tám chuyện nói cô chó ngáp phải ruồi, sử dụng mưu kế để lên chức, có được vị trí cao lại còn khoe mẽ.
Đại Lận mới đầu nghe được, trong lòng có chút không vui, nhưng dần dần, cô liền bình thường trở lại.
Miệng ở trên người các cô ấy, các cô ấy nghĩ như thế nào, miệng sẽ liền nói như thế, cô không thể cấm bọn họ nói được, chỉ có thể làm tốt công việc của mình, đi con đường của mình, khiến cho mọi lời đồn đãi trở thành chuyện nhảm.
"Tô quản lý, phòng bên kia có vị khách luôn phàn nàn khách sạn, phiền cô đi xử lý một chút." Chín giờ tối, một người quản lý đồng cấp ở bộ phận khác dùng bộ đàm nói chuyện với cô, "Tôi đang ở kho hàng bên này, giờ lại đi không tiện, cô đi một chuyến đi."
"Được." Đại Lận vẫn đang trong giai đoạn thực tập, những trường hợp lớn có thể không có khả năng giải quyết, nhưng khách ở phòng của khách sạn có một ít phàn nàn hay tranh cãi thì vẫn có thể xử lý được.
Vì thế cô cầm bộ đàm đi qua, mặc bộ đồng phục quản lý, chân mang giày cao gót màu đen, bước đi trên mặt thảm dọc hành lang, có một loại cảm giác đứng thẳng lưng. Cuộc sống trước mắt khiến cho cô hiểu được, càng đối mặt với khó khăn càng phải mỉm cười, đối mặt với những con người xa lạ cũng phải mỉm cười.
Có lẽ khách có ý kiến về thái độ phục vụ nên mới phàn nàn, nhưng so với cái tát của phó thị trưởng Lí, so với việc bị Cao lão gia bắt buộc chịu nhục nhã mà đi chùi giày, vẫn là có tôn nghiêm hơn. Hiện tại cuộc sống của cô là phải dùng khuôn mặt tươi cười mà nghênh đón mọi người, có bao nhiêu năng lực thì có bấy nhiêu chức vị, kiếm được bấy nhiêu tiền.
"Xin chào, tôi là quản lý của khách sạn." Cô nhấn vang chuông cửa, nhưng trong phòng không có ai trả lời.
"Xin lỗi quý khách, xin hỏi ngài có cần gì sai bảo?" Cô lại nhấn chuông một lần nữa.
Cửa phòng lúc này mới mở ra, xuất hiện một thân hình cao lớn đang vây khăn tắm màu trắng ngang hông, trên đầu tóc của người đàn ông này còn nhỏ giọt nước, vòm ngực cường tráng không một mảnh vải che dấu, cùng cơ bụng tinh tráng tỏa ra một vẻ đẹp nam tính đầy quyến rũ.
Người đàn ông nhìn thấy cô mặc một bộ đồng phục quản lý không tỏ ra một chút sợ hãi, chỉ chỉ phía sau mặt: "Drap giường của khách sạn mấy người không được sạch sẽ, bị dơ, lập tức thay cái khác!"
Đại Lận ngửa đầu nhìn hành động nhanh chóng của người đàn ông trước mặt, cầm bộ đàm lên nói: "Cho một nhân viên buồng phòng lại đây, có khách yêu cầu đổi drap giường."
"Cô là quản lý, cũng có thể đổi được!" Người đàn ông khoanh tay lạnh nhạt nói, mày kiếm chéo lại, cái cằm kiên nghị khó chịu nói: "Nhanh lên đi, tôi đã chờ từ nãy giờ, còn chuẩn bị đi ngủ, không muốn lại phải lần nữa thúc giục các cô! Nhưng mà lần này tốc độ làm việc của các cô là quá chậm!"
Hàng mi cong dày của Đại Lận nhìn khuôn mặt tuấn tú kia liếc mắt một cái, lại cầm bộ đàm lên nói: "Trong vòng hai phút đem một bộ drap năm món lại đây cho tôi, khách đang chờ để đi ngủ! Nhanh lên một chút!" Sau đó đi vào trong phòng, nhìn nhìn lên tấm drap trên giường, phát hiện trên giường vốn chẳng có vết bẩn gì cả, vẫn sạch sẽ.
Cô kiểm tra xong đang muốn quay đầu, người đàn ông đột nhiên tắt hết điện, trong phòng phút chốc tối đen như mực, giơ tay cũng không nhìn thấy được năm ngón.
Mà tấm rèm lớn trông có vẻ nặng nề ở trong phòng lại tự động kéo mở ra hai bên, lộ ra thế giới ở bên ngoài cửa sổ, ánh đèn lấp lánh như đang nhảy múa.
Cô giật mình nhìn qua, phát hiện ánh sáng lấp lánh kia vốn dĩ không phải là ánh đèn điện, mà là "bùm, bùm" một màn pháo hoa rực rỡ đang hướng lên bầu trời đêm.
Từ thời điểm tấm rèm mở ra pháo hoa đã bắt đầu nổ tung, rực rỡ đầy màu sắc, hình dáng pháo hoa nổ tung lên trời là hình dạng của hoa hồng, rực rỡ, sống động trên bầu trời đêm, tuyệt đẹp vô cùng. Nhưng sau khi pháo hoa nổ tung tạo thành mấy đóa hoa hồng, lại chuyển qua những đợt pháo hoa nổ ra chữ, ngọn pháo "Viu" vút lên tận trời cao, pháo hoa nổ "Bùm", "Bùm" thành những dòng chữ là: Anh, Muốn, Em, Anh, Chờ, Em. Sáu chữ cái long lanh đẹp mắt, nổ tung trên bầu trời cao tạo nên một cảnh tượng lung linh, chiếu sáng rực một góc của thành phố, giống như đang muốn tuyên bố với thiên hạ vậy!
Đại Lận nhìn màn pháo hoa rực rỡ xinh đẹp này, nghe mùi vị của khói thuốc súng, phút chốc quên mất bóng tối đang vây quanh người mình, chỉ nhìn màn pháo hoa lung linh kia, quên cả chớp mắt, sáu chữ kia hiện lên trong đôi mắt sáng của cô.
Người đàn ông phía sau ôm lấy cô, cùng cô nhìn màn pháo hoa ngoài cửa sổ, giọng khàn khàn mà nói: "Anh sẽ chờ em, nhưng anh tuyệt