Tô Đại Lận
Đằng Duệ Triết ngạo mạn đứng lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô gái đứng ở trước cửa, thân hình cao lớn biết mất trong bóng tối,thân thể vững chãi như một ngọn núi, đôi mắt lợi hại lóe lên ánh sáng như ánh mắt của một con sói đêm đang săn mồi.
Đại Lận nghe được âm thanh như hổ gầm của hắn liền ngây dại, chậm rãi xoay người nhìn hắn, nhanh chóng nhăn lại hàng mi.
Thì ra thư ký gọi cô đến đây, là vì muốn để cho cô gặp Đằng Duệ Triết, còn ngại cô bị chọc tức chưa đủ giận, nên giờ để cho cô tiếp tục xem bọn họ ân ái! Được lắm, cô sẽ nhìn đến cùng xem người đàn ông này còn có thể làm ra những chuyện gì!
Vì thế cô hít sâu một hơn, bất động đứng một chỗ, mím nhanh bờ môi nhìn hắn.
Hắn quát lớn một câu "Không được chạy" xong, sau đó lại không nói thêm một lời nào, thong thả bước lại đây, dùng chính thân ảnh to lớn của mình mà bao phủ lấy cô, thẳng một đường nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Đại Lận.
Ánh mắt của cô thì không có co rúm ró lại, mà là ngửa đầu nghênh đón ánh nhìn của hắn, chờ hắn mở miệng nói chuyện.
Sau một hồi im lặng thật lâu, người đàn ông vươn tay ra, hướng cái cằm khéo léo của cô mà nắm lấy, tàn nhẫn xiết chặt như muốn trừng phạt, ánh mắt bén nhọn: "Em nói muốn tập trung học hành, bởi vậy không muốn có con, nhưng em lại để cho một tên đàn ông xa lạ ngủ thẳng trong phòng mình?!"
Âm thanh sắc bén, ngón tay thon dài dùng lực xiết lại, bóp mạnh làm Đại Lận bị đau, nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, ấm ức nói: "Tôi không có cùng Cổ Ngạo làm cái gì hết, làm sao có thể so với anh cùng thư ký riêng của mình được, người ta tìm tới tận cửa phòng của tôi mà khoe ra."
"Bởi vậy em ghen sao?" Người đàn ông nghe thấy thế bàn tay khẽ buông lỏng, cười lạnh lùng, mang một chút hư hỏng, mày kiếm nhíu lại, đuôi lông mày bay lên trên.
Thì ra không có xảy ra chuyện gì với họ Cổ cả, đúng là một cái tin tức khiến tâm tình người ta thật là suиɠ sướиɠ, a!
Đại Lận vuốt vuốt cái cằm bị xiết đau của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại một cục, hừ một tiếng, nghiêng đầu qua một bên.
Người đàn ông tự cao tự đại này, nói cô ghen sao? Nói là giữ lấy phong độ cùng tôn nghiêm được không? Chẳng lẽ anh nguyện ý bị người ta chỉ tay vào mũi mà khiêu khích cùng nhục nhã?! Bản chất cô thư ký của mình như thế nào còn không biết sao? Nói câu nào ngông cuồng câu đó, là người đàn bà chanh chua thích đi chửi đổng! Đều là do con người tự cao tự đại của anh nuông chiều cho đến hư cùng sai đâu làm đó!
Đã không đỡ nổi lời mắng của cô ta, lại còn không thể trốn được sao? Người đàn ông thối tha như anh là tôi không cần, cô ấy yêu ai thì tự đi mà kiểm soát, tôi không xem là của hiếm vật lạ! Cô ấy tiếp rượu anh cũng tốt, tiếp anh ngủ cũng được, đều không quan hệ gì đến tôi, đó là chuyện của các người!
Đại Lận càng nghĩ càng giận, ôm lấy cái cằm bị xiết đau xoay người mở cửa.
Nhưng cửa bị người bên ngoài khóa trái, xoay như thế nào cũng không thể chuyển động, như muốn đối nghịch với cô, không chút sứt mẻ. Cô vừa nhéo vừa xoay nắm cửa, vỗ một chút lên cánh cửa, hờn dỗi đứng trong không gian chật chội mờ ám này, không chịu xoay người lại.
Cô đây là đang giận cái gì chứ? Người đàn ông này là cô không cần mà, hắn có niềm vui mới cũng là chuyện của hắn, cô cần gì phải giận như vậy? Đã nói là không muốn nhìn thấy bọn họ, vậy mà lại vì bọn họ mà sinh tức giận! Đây không phải là tự hành xác mình sao?
Đằng Duệ Triết đứng ở phía sau cô, không có hôn, không có ôm, mà là dùng một đôi mắt ưng đánh giá cô, im lặng, bạc môi vẽ một đường cong, xoay người ngồi trở lại vị trí ban đầu, tiếng nói trầm thấp: "Em muốn yên lặng hoàn thành nghiệp học, bởi vậy tôi để cho em không gian độc lập, không hề tìm em, nhưng hành vi hiện tại của em nói cho tôi biết, em chính là muốn đẩy tôi xa ra, chứ không phải muốn gần nghiệp học! Nếu không, em sẽ không tạo cơ hội cho Cổ Ngạo qua đêm ở phòng của mình!"
Đại Lận bị hắn lên án hành vi, thân thể mềm mại hơi hơi cứng đờ, xoay người, "Chúng tôi chỉ diễn kịch!" Cô tức giận nhìn người đàn ông này, "Có phải trừ anh ra, tôi sẽ không được phép làm bạn cùng những người đàn ông khác phải không? Nếu đã chất vấn tôi, vậy anh cũng một lần nhìn lại xem bên cạnh mình có bao nhiêu cô gái? Trước mắt tôi với Cổ Ngạo là bạn bè, tôn trọng lẫn nhau, nhưng anh đã cùng với người con gái khác, đã là công khai mối quan hệ tình nhân rồi, cùng ra cùng vào, anh có quyền gì mà chỉ trích tôi!"
Cô xấu hổ và giận dữ công kích hắn một cách lạnh lùng, cảm giác sau khi nói những lời này ra khỏi miệng, trong lòng lại thư thái suиɠ sướиɠ hơn, không còn đọng lại một cõi u ám trong lòng!
Thì ra đây chính là ghen sao, cô muốn nói cho hắn biết, cô rất khó chịu, không muốn nhìn thấy cảnh hắn cùng người con gái khác ở chung một chỗ.
Đằng Duệ Triết nghe xong chớp mắt một cái, đôi mắt sâu thẳm lợi hại nhìn cô, không giận, lại cười lạnh: "Giữa chúng ta đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng chưa từng xảy ra một chuyện mà em khiến tôi thất vọng cùng đau khổ như vậy. Em muốn hoàn thành chuyện học của mình, tôi có thể chờ, nhưng em lại khiến cho tôi không thể chịu đựng được, đó là em không chịu một lòng với tôi, chuyện gì cũng không chịu nói cho tôi biết. Em cảm thấy điều này có ý nghĩa là gì?"
Hắn lạnh lùng cười, từ khoang mũi hừ ra một âm thanh, khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm mị hoặc, bạc môi nhếch lên, "Điều này chứng minh Tô Đại Lận em không có yêu tôi, thà rằng giao đi thân xác, cũng không chịu một lòng đứng bên cạnh tôi. Bởi vậy, tôi không có chỉ trích em, mà là đang nói rõ sự thật, để cho em nhìn lại xem phẩm chất đức hạnh hiện tại của em là như thế nào."
Nói đến câu cuối cùng, hắn thu lại nụ cười, xoa bóp một món đồ ở trong tay, lạnh lùng dặn dò: "Mở cửa để cô ấy đi ra ngoài, hộ tống an toàn đưa về chỗ ở, không cần lại quấy rầy cô ấy!"
Ngay sau đó, cánh cửa phía sau lưng Đại Lận liền tự động mở ra, ánh sáng từ ngọn đèn trên hành lang u ám lập tức tiến vào, một tầng mỏng manh, chiếu thẳng lên khuôn mặt tái nhợt của cô. Mặc dù không chiếu rõ ràng hết khuôn mặt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được thần sắc ảm đạm của cô, cùng với một ánh mắt tràn ngập đau xót.
Đôi mắt sáng kia không ngừng lóe ra vẻ ảm đạm thất thần cùng hoang mang, mím nhanh bờ môi liếc mắt nhìn người đàn ông này một cái, đứng tại chỗ không có lập tức rời đi.
Bởi vì một giây này, nếu cô kiên quyết xoay người, cô sẽ vĩnh viễn xem hắn là người qua đường thoáng gặp, như hai kẻ xa lạ! Hắn không phải đang nói đùa, mà là đã muốn bắt đầu, sẽ đi yêu người con gái khác của hắn, ban đầu chỉ là gặp dịp thì chơi, sau đó lựa chọn một người cuối cùng cưới về nhà!
Mà cô, có cần hắn hay không, còn phải hỏi chính trái tim của mình.
Hỏi chính mình một chút, nếu hắn thật sự cưới vợ sinh con, tâm của cô sẽ đau hay không?
Hỏi chính mình một chút, nếu thử tin tưởng lấy hắn, không cần tự ti khi biết những chuyện hắn giấu, cùng hắn trải qua thời gian hoàn thành nghiệp học, để cho hắn nhìn thấy mình ngày càng trưởng thành, có phải sẽ có một kết cục khác hay không?
Chuyện tình yêu ở trong thế giới này, hình như không hề có chuyện bình đẳng. Khi bản thân yêu cầu bình đẳng, chính là đã muốn mất đi cảm giác, vì thế dù có bỏ qua mọi chuyện cũng không trọn vẹn được như lúc đầu.
Nếu ba năm sau cô tốt nghiệp, rồi trở về tìm hắn, hắn có thể đứng một chỗ ở đó mà chờ cô không?
Có lẽ tình cảm không đủ vững chắc sẽ không thể trải qua thời gian chờ đợi, nhưng loại tình cảm này có thể giống với giao kèo mà đi thực hiện cùng chờ đợi sao? Cô cùng hắn xác lập lời hứa hẹn ba năm sau, giống như chuyện ba năm trước đây cô đuổi theo hắn chạy khắp nơi, thật là vừa buồn cười vừa không thực tế. Mà điều duy nhất khiến cho người ta vui mừng là, sau khi cô mượn chuyện đứa bé mà đẩy hắn ra xa, hắn lại dứt khoát giải trừ hôn ước với Trâu Tiểu Hàm!
Tất cả mọi chuyện, hình như lại có chuyển biến, chuyện hắn ôm Trâu Tiểu Hàm đi bệnh viện lại trở thành một chuyện xảy ra không đến nơi đến chốn, không ảnh hưởng gì đến tình cảm giữa bọn họ! Mà cô, xảy ra sự việc kia khiến cho hắn hoàn toàn thất vọng cùng đau khổ!
Vì thế giờ phút này, cô đứng một chỗ không hề cử động, nín thở nói với người đàn ông trước mặt: "Tôi chỉ muốn biết, giữa anh và Trâu Tiểu Hàm có từng xảy ra chuyện gì hay không?" Nói xong cô căng thẳng giữ chặt bả vai tiêm gầy của mình, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Ánh mắt hắn chợt lóe tia sáng, đôi mắt tinh tường am hiểu lại phủ lên một tầng băng sương: "Em muốn truy cứu chuyện trước đây của tôi và cô ấy sao? Tô Đại Lận, tôi cứ nghĩ em sẽ bước tiếp về phía trước, vượt qua những ngày phía sau, không ngờ em luôn luôn để ý chuyện cũ không buông tha! Em nghĩ rằng tôi và em vì cái gì giải trừ hôn ước với cô ấy xong, lại không kết hôn?"
Đại Lận mím môi, tại khoảnh khắc này có một loại khó chịu cực khổ nhưng không thể nói nên lời, ánh mắt chậm rãi tiếp tục buông xuống. Trước khi hắn ở trên đài truyền hình trực tiếp tuyên bố giải trừ hôn nước, tất cả mọi người, bao gồm cả cô trong đó, đều đã nghĩ đến việc hắn chạy đến Trâu gia làm con rể.
Hắn cũng không cho cô biết tin tức giải trừ hôn ước, cũng không cho cô có được loại cảm giác an toàn, mà là ôm Trâu Tiểu Hàm đi bệnh viện, lấy mối quan hệ Đằng tiên sinh Đằng thái thái mà xuất hiện cùng nhau, hơn nữa cũng không để ý đến ước nguyện của cô, khư khư cố chấp muốn có con, khiến cho cô mang thai, vì thế mới tạo nên cục diện như ngày hôm nay, cô có thể ngăn cản toàn bộ chuyện này xảy ra được sao?
Cô mang thai sinh con thì làm sao đi học được?
Nghĩ đến đây, Đại Lận có chút ủy khuất, không hề cùng hắn tiếp tục tranh luận vấn đề vừa nhắc đến nữa, xoay người hướng ngoài cửa mà đi.
Không gian dãy hành lang ngoài cửa không một tiếng động, không biết mọi người đã đi đâu, ngọn đèn mờ u ám, đi trên tấm thảm của hành lanh cũng không có một tiếng động. Cô vẫn nhìn xuống dưới đất, tâm trạng phiền muộn, thẳng một đường cho đến khi ra tới cửa nhà ăn, mới hoàn hồn hít sâu một ngụm khí lạnh ở bên ngoài.
Chẳng lẽ cô thật sự đã làm sai sao?
Đứa nhỏ không phải chính tay cô xóa bỏ, là do Trương Xuân Hỉ hãm hại, cô chính là nói dối, lấy cớ đẩy hắn ra xa......
Mà ngoài cửa, không thấy bóng dáng của Cổ Ngạo đâu, Cổ Dư thì chờ ở bên ngoài, trực tiếp mở cửa xe ra giúp cô, ý bảo cô lên xe: "Đây là xe của anh trai chị, chạy lại đây đón em về, em nói chuyện với Đằng tổng thế nào rồi?"
Đại Lận cười tối nghĩa, ngồi trên xe, không lên tiếng.
"Nếu sự việc đã muốn xảy ra, vậy cứ để cho nó qua đi." Trong lòng Cổ Dư hiểu được vài phần, vừa lái xe vừa an ủi Đại Lận, "Nếu em cảm nhận được giá trị của Đằng tổng, vậy hiện tại nên hạ thấp tư thế cứng rắn của mình một chút, không cần phải quật cường như thế, chắc là có thể níu giữ được trái tim của Đằng tổng. Cô thư ký mới kia chỉ tấm lá chắn tạm bợ, không đủ sức nặng có thể uy hiếp đến em."
"Anh ấy cảm thấy thất vọng cùng đau khổ." Đại Lận tựa đầu vào ghế.
"Từ trước cho đến giờ Đằng tổng luôn thất vọng cùng đau khổ vì cứ bị em cự tuyệt mãi, lại dễ dàng bị đánh bại như vậy được sao?" Cổ Dư nhếch miệng cười khẽ, đã muốn khẳng định mười phần rằng hai người đã thổ lộ tình cảm với nhau, lại có một khởi đầu tốt đẹp, chứ không phải kiểu một người thì quật cường, một người thì im lặng như hũ nút, để rồi sự việc không được giải quyết, phải dùng đến phương pháp thường ngày là giao chiến trên giường mà chinh phục đối phương, để rồi sau khi kết thúc trận hoan ái kíƈɦ ŧìиɦ, trái tim của hai người vẫn không thể đến gần với nhau hơn.
"Tình huống lần này không giống vậy, em lừa anh ấy, nói đứa bé là do chính tay mình xóa bỏ." Đại Lận chậm rãi mở to mắt, thanh âm rất nhẹ, trong ánh mắt có sự áy náy.
"Em lừa ngài ấy?" Lần này Cổ Dư bị dọa một cái, vội vàng dừng xe, thật nghiêm trọng mà nhìn Đại Lận: "Tuy rằng lừa ngài ấy thì hậu quả hết sức nghiêm trọng, nhưng em cũng không cần nổi giận, cũng không cần suốt ngày tự trách mình. Chỉ cần em còn muốn ở cùng ngài ấy một chỗ, vậy thì hãy xốc lại tinh thần cùng tư thế của mình đi, PK hạ gục cô thư ký đó!"
"Xốc lại như thế nào?" Quả nhiên Đại Lận quay đầu sang hỏi Cổ Dư.
Tròng mắt tròn vo của Cổ Dư bắt đầu chuyển vòng tròn, suy nghĩ, đánh giá Đại Lận từ đầu đến chân một lượt: "Bắt đầu thay đổi từ bên ngoài, ăn mặc gợi cảm một chút, khoe ra những đường cong đáng tự hào của mình, sau đó phô diễn cặp mông tròn của mình......"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Lận lập tức ửng đỏ vì xấu hổ, lỗ tai