Đằng Duệ Triết
Đại Lận đi đến khách sạn Bắc Kinh, cuộc họp đã bắt đầu, nữ nhân viên trước quầy lễ tân còn chưa kịp nói cái gì, đã trực tiếp đưa cô đi đến phòng họp, vì cô mà nhẹ nhàng mở ra cửa phòng họp.
Bên trong chỉ thấy một cái bàn dài hội nghị hình chữ U, các vị quản lý cấp cao đã đến đông đủ, Đằng nhị bá của Đằng gia đang nói chuyện, âm thanh lớn phát qua micro, tôn nghiêm cao quý, không có liếc nhìn Đại Lận, chỉ xem cô là một nữ thư ký đi muộn.
Các vị quản lý cấp cao thì mặc bộ đồ vét nghiêm túc đàng hoàng, tập trung vào cuộc họp, cũng không để ý đến cô.
Thấy vậy, Đại Lận mới lặng lẽ thở dài một hơi, yên lặng ngồi vào vị trí bên cạnh Đằng Vi Trì, mở laptop ra ghi chép.
"Đi đâu?" Đằng Vi Trì xoay qua hỏi cô.
"Đi dạo ở bên ngoài một chút." Hai má của Đại Lận vẫn đỏ hồng như cũ, khuôn mặt căng bóng đàn hồi đầy sức sống, thanh xuân phơi phới, tâm tư dễ chịu mềm mại, "Đằng tổng, thật ngại quá, tôi quên mất thời gian."
"Không có gì, lần sau đi dạo phố nhớ nói cho tôi biết, như vậy cô sẽ không quên thời gian." Đằng Vi Trì nở nụ cười, không giận, xoay đầu lại tiếp tục họp.
Đại Lận thì nhìn Đằng nhị bá của Đằng gia, xem người đàn ông đang thuyết trình ở trước mặt mình, cùng chồng lên hình ảnh của bác Đằng ở Cẩm thành, nhớ tới thái độ của Đằng bá phụ đối với cô ba năm trước đây.
Vào thời điểm đó, bác Đằng đối với cô cũng không hẳn là gần gũi, cũng không tính là lạnh nhạt, cũng thật tự nhiên, chưa từng nói thích cô, nhiều lắm là thường lui tới Tô gia vì giải quyết công việc, vô cùng khách sáo.
Mà ba năm sau cô và Duệ Triết ở cùng một chỗ, bác Đằng không chỉ không thích cô, mà còn hận cô thấu xương, giận quá hóa giận đến nỗi phái người đuổi gϊếŧ cô.
Không biết nói lời se duyên với Đằng gia, cần phải vượt qua những chuyện như thế nào?
"Về quyết định của anh trai tôi khi điều Vi Trì qua Cẩm thành, tôi là cổ đông cũng không hẳn là đồng ý, dù sao tập đoàn ở Cẩm thành đã có Duệ Triết trông coi, mọi chuyện đều do cậu ấy quản lý, năng lực như thế nào thì mọi người cũng đã quá rõ. Vi Trì bị điều qua đó, đúng là có một chút không tốt lắm." Đằng nhị bá nói lời chính nghĩa ở cuộc họp xong, liếc mắt nhìn con một cái, "Như vậy sẽ làm Duệ Triết hiểu lầm, nghĩ rằng Đằng gia cướp chuyện làm ăn kinh doanh của cậu ấy......"
"Chú Hai, cháu cũng không dám hiểu lầm!" Đằng Duệ Triết đẩy cửa văn phòng ra, bên môi nở nụ cười, đem theo thư ký hiên ngang oai hùng đi vào, không ngồi xuống, trực tiếp đi đến trước mặt chú Hai mà cười nói: "Cháu không có hiểu lầm, mà xác định Vi Trì đi qua cướp chuyện làm ăn kinh doanh của cháu! Nhưng mà chuyện này cũng không có gì, cơ bản là cháu không lo lắng, không ai có thể ở địa bàn của cháu mà dám thể hiện ta đây! Chú Hai, nếu anh họ đã muốn đi tiếp nhận tài sản sự nghiệp của gia tộc ở Cẩm thành, vậy thì cháu cũng quyết định thay chú Hai chia sẻ tài sản sự nghiệp của gia tộc ở Bắc Kinh, chú Hai nói như vậy có được không?"
Đôi đồng tử màu đen của hắn có ý cười, nổi lên một chút ánh sáng lạnh, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào chú Hai của mình, "Cháu nhớ rõ ở Bắc Kinh không hề thiếu sản nghiệp thuộc về cháu, cám ơn chú Hai đã trông coi để ý giúp cháu nhiều năm như vậy!"
Đằng nhị bá nghe hắn nói muốn nhúng tay vào tài sản sự nghiệp ở Bắc Kinh, khẽ cau mày, ý nói hắn ngồi xuống, "Duệ Triết, chuyện này chú Hai sẽ bàn bạc kỹ lại với ba của cháu, cháu không cần giận Vi Trì! Chuyện này hoàn toàn là ý của ba cháu, ý trời khó tránh, Vi Trì cũng chỉ là thực hiện theo mệnh lệnh mà thôi!"
"Nói như vậy, tài sản sự nghiệp của Đằng gia thật sự vẫn là do một tay ba cháu cầm quyền, ngay cả chú Hai cũng chỉ là làm việc theo mệnh lệnh?" Đằng Duệ Triết cười lạnh lùng, ánh mắt sắc bén dời khỏi khuôn mặt của Đằng nhị bá, quét mắt một vòng liếc nhìn mọi người, tầm mắt cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt của Đằng Vi Trì, miết mắt liếc một cái, kiêu căng mà nói: "Thân là Nhị thiếu gia của gia tộc Đằng thị, thật ra cháu nên sớm giúp đỡ một nhà chú Hai chuẩn bị chuyện làm ăn kinh doanh của cả gia tộc, thể hiện một phần năng lực của bản thân mình. Bây giờ nếu Vi Trì đã giúp cháu chia sẻ tài sản sự nghiệp ở Cẩm thành, cháu đây cũng đành phải hỗ trợ quản lý tài sản sự nghiệp ở Bắc Kinh! Từ giờ trở đi, chuyện làm ăn kinh doanh từ phía Đông thành đến phía Tây thành của Bắc Kinh đều giao cho cháu quản lý, bổn thiếu gia sẽ giúp chú Hai chia sẻ toàn bộ trọng trách, để cho tập đoàn của gia tộc không ngừng phát triển!"
"Duệ Triết!" Đằng nhị bá nhíu mày, ý bảo thư ký mở màn hình hội nghị trực tuyến ở phía sau lên, bất đắc dĩ mà nói: "Tất cả những chuyện này là quyết định của ba cháu, chú Hai ngăn cản cũng không được. Bây giờ ông ấy sẽ cùng chúng ta họp trực tuyến, Duệ Triết, nếu cháu có điều gì muốn nói, có thể nói thẳng với ông ấy!"
Đang nói, màn hình trực tuyến ở phía sau liền giọt một tiếng, xuất hiện nét mặt già nua uy nghiêm không hờn giận của Đằng phụ, cùng với đôi mắt u ám sắc bén.
Ông ngồi sau bàn làm việc, lấy thân phận là đại cổ đông họp hội nghị trực tuyến với mọi người, lạnh nhạt nói: "Tất cả tài sản sự nghiệp ở Bắc Kinh, từ khi mày rời bỏ tập đoàn của gia tộc, bắt đầu tập trung cho công ty riêng của mình, liền không còn liên quan gì đến mày nữa! Tài sản sự nghiệp của gia tộc từ Đông thành đến Tây thành, tất cả đều do chú Hai của mày cùng cổ đông quản lý, mày chớ có nhúng tay vào! Hơn nữa tao muốn nói cho mày biết, tài nghiệp của Cẩm thành bên này tao nhất định sẽ tịch thu, bao gồm dãy khách sạn cùng toàn bộ bất động sản liên quan đến Đằng gia! Nếu mày có năng lực, vậy thì khiến cho công ty riêng của mình lớn mạnh hơn đi, rồi hẵng đến đối đầu với Tập đoàn Đằng thị!"
Đằng Duệ Triết nghe được sắc mặt đột nhiên lạnh lùng, cắn răng tức giận nói: "Đông thành và Tây thành nếu đã thuộc danh nghĩa của ba, tôi liền có quyền thừa kế sản nghiệp của gia tộc! Tập đoàn ở Bắc Kinh này, là lễ vật đính hôn của tôi! Hơn nữa, ngày mai tôi sẽ đem vợ về Đằng gia, chính thức cho cô ấy một danh phận!"
"Đối với đứa con gái mồ côi từng ngồi tù này, cả đời tao cũng không chấp nhận! Nếu mày muốn đưa cô ta bước vào cửa Đằng gia, vậy cứ bước qua xác của tao và mẹ mày đi đã!" Đằng phụ lại lớn tiếng giận dữ, trước mặt em trai cùng tất cả cấp dưới của mình, đem nói rõ mọi chuyện, "Nuôi đứa con bất hiếu như nuôi một con sói, tao đã không trông đợi gì vào tài cán của một thằng mất dạy như mày để làm rạng rỡ tổ tông, nhưng trước mắt tao còn có thể giữ vững sản nghiệp của Đằng gia, không thể để cho thể diện của Đằng gia bị phá hủy! Diệu Tường!"
Ông kêu tên của em trai, nói chuyện công việc: "Em giúp anh canh chừng thằng mất dạy này, sản nghiệp ở Bắc Kinh anh sẽ không chia cho nó một phần, đừng có để nó ở Bắc Kinh mà làm xằng làm bậy! Sau này anh sẽ đào tạo bồi dưỡng Vi Trì, để cho cháu ruột làm con trai chính thức của con trai trưởng trong gia tộc, làm rạng danh Đằng gia chúng ta!"
"Anh, anh không cần trở mặt với Duệ Triết, dù nói như thế nào thì cũng là con ruột của anh." Đằng nhị bá ở một bên khuyên can, để trợ lý mời các vị quản lý cấp cao đi ra ngoài, việc nhà đóng cửa bảo nhau, "Chuyện giữa hai cha con, nên ngồi xuống đối diện trực tiếp nói cho rõ ràng. Duệ Triết nó vẫn không có làm gì sai....."
Duệ Triết ở một bên nghe, sắc mặt càng ngày càng lạnh lẽo, cũng không vì Đằng nhị bá khuyên can mà dịu đi chút nào.
Đường cong bờ môi của hắn vẫn ôm lấy tia cười lạnh, nhìn Đại Lận bên cạnh Đằng Vi Trì liết mắt một cái, thong thả bước lại đây, nhìn chằm chằm Đằng Vi Trì, cười lạnh nói: "Người bên cạnh là em dâu của anh, hình như biết nhau từ trước nhỉ? Người quân tử thì nên làm chuyện đường hoàng chính đáng, vợ chồng người ta cãi nhau, lại nhân cơ hội chen chân tiến vào, chính là kẻ tiểu nhân!"
Đằng Vi Trì nhướng mày, đứng dậy cười nói: "Duệ Triết, lần trước anh đến uống rượu mừng của chú cùng Trâu tiểu thư, cũng không phải rượu mừng của chú và Đại Lận, nói Đại Lận là em dâu vẫn còn quá sớm!"
"Vậy theo dõi đường đi nước bước của chúng tôi thì có tính là đê tiện hay không?" Duệ Triết mở miệng cười, ánh mắt lạnh như kiếm băng, vươn tay kéo Đại Lận qua bên này, để cho cô đứng bên cạnh hắn, dùng một loại ánh mắt hoàn toàn mới nhìn chằm chằm Đằng Vi Trì: "Vi Trì, người quân tử khác kẻ tiểu nhân, chính là người quân tử thì luôn làm chuyện đàng hoàng, còn kẻ tiểu nhân thì không từ mọi thủ đoạn, đi lợi dụng phụ nữ, bộ dạng hiện giờ của anh thật khiến tôi không ngờ đến, khiến cho tôi nhìn người anh họ như anh bằng một cặp mắt khác! Tôi còn nghĩ đến chuyện anh sẽ khinh thường sản nghiệp của Đằng gia, tiếp tục làm vị vương tử phong lưu như trước, nhưng không thể tưởng tượng được anh lại làm một con chó săn bên cạnh ba tôi!"
Đằng vi trì nghe hắn mắng "Chó săn", nhưng không giận mà lại cười, nói: "Sao chú biết được anh là vì tài sản, mà không phải vì người khác? Nói không chừng anh cũng muốn kết hôn, muốn tìm một người phụ nữ chăm sóc ở bên cạnh, yên ổn cuộc sống?"
"Vậy cũng không cần đúng lúc tôi bị thương vì trúng đạn, cãi nhau cùng bạn gái của mình, anh lại một đường theo đuôi, thừa dịp nhân cơ hội mà nhảy vào!" Mày kiếm của Đằng Duệ Triết giơ lên, một thân đầy lửa giận nói giọng mỉa mai, "Đã nhiều tuổi như vậy rồi, Vi Trì anh vẫn tuấn tú lịch sự như cũ, khiến mọi người say mê điên đảo, lại không làm chuyện đàn ông nên làm, cứ muốn làm chó săn! Muốn cùng tôi tranh dành gia sản sao? Vậy đừng có thừa dịp Đại Lận đau buồn, trong lúc mất đi lí trí lại dùng xe chở cô ấy đi, chia rẽ mối quan hệ của chúng tôi! Muốn đấu thì tôi sẽ đấu, cứ xuất ra hết bản lĩnh thật sự của mình đi, đừng có lại lợi dụng Đại Lận, ở trước mặt cô ấy mà châm lửa đốt nhà, khiến cô ấy hiểu lầm tôi, chỉ có đàn bà mới đi làm những chuyện đó!"
Đại Lận ở một bên ngửi được mùi thuốc súng giữa hai người đàn ông này, lặng lẽ lùi từng bước về phía sau, muốn đi ra ngoài.
Bây giờ không phải là cuộc họp gia tộc, mà là trận chiến của gia tộc, toàn bộ ngọn nguồn sự việc đều chỉ vào cô!
Tuy rằng tối hôm qua cô không nên khinh suất mà ngồi lên xe của Đằng Vi Trì, tiếp nhận lẵng hoa của anh, nhưng sự tồn tại của Đằng Vi Trì, cũng không phải là điểm mấu chốt của mâu thuẫn giữa cô và Duệ Triết! Bởi vì trước mắt cô không có tình ý gì với Đằng Vi Trì cả!
Cho dù cô có ngồi lên xe của anh, rời đi lúc đó, nhưng trong tiềm thức của cô cũng chỉ là muốn tạm thời tránh Đằng Duệ Triết, giận người đàn ông cao ngạo này! Để cho hắn không cần ngày ngày nắm trọn cô trong lòng bàn tay!
Vấn đề mấu chốt nhất vẫn thuộc về chính Đằng Duệ Triết, nếu hắn không tự ý sắp xếp, chuyện gì cũng không bàn bạc nói rõ với cô, liền đặt cô vào miệng hổ, để cho cô bị dọa mất đi nửa cái mạng, rồi mới cứu thoát cô khỏi cảnh nguy hiểm, hơn nữa cũng không tôn trọng cô, lại trừng phạt cô, gạt cô đi gặp Trâu Tiểu Hàm, nếu không như vậy giữa bọn họ sẽ không có mâu thuẫn lớn như thế!
Đương nhiên, bản thân cô cũng có tật xấu tương tự, lén chạy trốn, nhưng cô còn không có đạt đến trình độ tự cao tự đại như hắn!
"Quay lại!" Nhận thấy cô muốn trốn chạy ra bên ngoài, người đàn ông cao ngạo dùng một tay bắt cô trở về, càng thêm tức giận, đôi mắt nhọn phát lạnh, chấm dứt cuộc nói chuyện chặt chém với Đằng Vi Trì, nắm tay cô đi về phía trước, đúng là đi đến trước màn hình trực tuyến nhìn Đằng phụ, để cho cô gặp ba chồng tương lai một lần!
Hắn ôm cô lại không cho phép cô đi, nhìn vào màn hình trực tuyến nói: "Tôi biết cho dù tôi có che giấu cô ấy như thế nào,