Sau khi hai người trở về phòng, những lời nói của Đằng phụ vẫn còn ở trong lòng của Đại Lận, thật lâu vẫn không tản đi, khiến cho cô cảm thấy chính mình đã làm liên lụy hắn, gả vào nhà ai, nhà đó đều phản đối, luôn gặp phải trường hợp cha con đối đầu như vậy. Không biết Đằng Duệ Triết có lại giống như Tiêu Tử, để lại cho cô một cái kết đầy tiếc nuối hay không?
Cô mở cửa sổ nhỏ trong phòng ngủ ra thông gió, để cho ánh mặt trời cùng làn gió lạnh lùa vào, đứng trước cửa sổ sát đất nhìn dòng xe tấp nập bên dưới.
Hắn thì đang cởϊ áσ khoác ở phía sau, nhấn nút điện thoại đầu giường đặt cơm, dặn dò khách sạn đưa cơm chay vào trong phòng.
"Thật sự ở nơi này có được không?" Cô hỏi hắn, nhớ đến câu nói "Cút ra khỏi khách sạn" của Đằng phụ, trong lòng có chút không thoải mái!
"Có cái gì không tốt sao?" Hắn tháo đồng hồ trên tay xuống, cởi bỏ nút áo trên cổ tay, chân mang dép lê đi tới, "Nếu Đằng Vi Trì có thể nhúng tay vào khách sạn ở Cẩm thành, chúng ta cũng có thể ở lại nơi này! Đây là sản nghiệp của Đằng gia, bất kỳ con cháu của Đằng gia đều có thể vào ở, cũng không phải do một mình ông già anh quyết định được! Đợi anh xử lý chút chuyện ở bên này, em cứ yên tâm mà nghỉ ngơi!"
Hắn vươn tay kéo bức rèm lại, ôm lấy cái eo của cô, để cho thân thể hai người dính chặt vào nhau, "Cùng anh hưởng thụ thế giới chỉ có hai người ở trong phòng nào, đến hoàng hôn lại đi dạo phố, đi dạo những con hẻm nhỏ ở phố cổ, thật lâu lắm mới có một ngày nghỉ như vậy."
Sau khi cơ thể của Đại Lận ưỡn người ra bị kéo về phía một cái, nắm lấy áo sơ mi của hắn, không cho hắn dán chặt vào mình như vậy: "Bây giờ em muốn ăn xâu kẹo hồ lô ở trong hẻm, loại kẹo mới ra lò ấy, sợ buổi chiều người ta không bán."
"Nhất định phải ở trong hẻm sao? Khắp nơi bên ngoài đều có cửa hàng kẹo mứt, hơn nữa trong mấy con hẻm không có bán kẹo mứt." Hắn nhíu mày.
"Đúng vậy, bây giờ em muốn đi mua." Đại Lận cười lém lỉnh, nhẹ nhàng đẩy hắn ra, tóm lại chính là không muốn cùng hắn ở chung một chỗ trong phòng.
"Có thể đi, nhưng bây giờ chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm!" Hắn nhăn mày, đột nhiên ôm lấy cô đang đứng đó, xoay người đi đến trên giường, còn thân thể cao lớn của mình thì lập tức áp lên người cô, hung hăng đè nặng: "So với việc ra ngoài, anh càng muốn cho em không xuống giường được hơn. Lúc nãy thời gian ở trong phòng thử đồ quá ngắn, không đẩy hưng phấn lên tận cùng được! Nếu bây giờ em lại thỏa mãn anh, anh mới có sức lực đi ra ngoài cùng em được!"
"Không được, miệng vết thương trên người của anh sẽ bị vỡ ra mất!" Đại Lận ngẩng đầu lên, nắm chặt tay người đàn ông phong lưu không muốn sống này, bàn tay nhỏ bé đẩy hắn qua bên cạnh. Hơn nữa, làm gì có đạo lý nào nói rằng yêu xong mới có đủ sức lực để đi ra ngoài!
Mỗi lần làm xong, xương cốt cùng cái eo của cô muốn nhũn cả ra, bộ xương giống như vụn vỡ, nằm ở trên giường không muốn động đậy, như thế nào lại có thể còn sức lực mà đi ra ngoài? Đúng là lời nói dối sai trái!
"Để anh cử động còn em chỉ việc nằm yên, em chỉ cần hưởng thụ là đến đỉnh điểm, ngoan?" Hắn cười xấu xa, ăn chắc cô rồi, đôi mắt có ý cười như đang phóng điện, thẳng một đường nhìn chằm chằm cô đang ở dưới thân hắn mà không chớp mắt. Sau đó, bắt được đôi tay nhỏ bé của cô lại, khu vực nam tính khổng lồ lại đè mạnh lên khu vực non mềm của cô, khuôn mặt tuấn tú cúi xuống, chuẩn bị hôn giữ đôi môi mềm mại đang muốn trốn tránh kia!
Cái thân hình duyên dáng quyến rũ này, vừa rồi muốn nắm anh trong lòng bàn tay như thế nào, lại còn hất cằm mà đi ra khỏi thang máy, cao ngạo hất tóc đuôi ngựa, dùng cái ót mà đáp lại anh, a, bây giờ xem anh "Trừng phạt" em như thế nào!
Cơ thể mềm mại mẫn cảm như thế này, làm sao chỉ có thể dùng roi da với sáp nến để hành hạ được? Hay là để cho em tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dựa lên cửa sổ sát đất, vừa ngắm dòng xe tấp nập bên dưới, vừa bị anh làm từ phía sau đây?
Đứng ở cửa sổ cao đến mấy chục tầng, nhìn từ trên này xuống, sẽ có một loại cảm giác mê muội, em sẽ bị anh va chạm thúc đẩy, không chừng khi băng hỏa gặp nhau, sẽ hoa mắt chóng mặt nghĩ đến việc mình rơi xuống phía dưới mất, chắc chắc sẽ khóc thét chói tai rồi kêu lên!
Chơi kiểu này có vẻ tốt hơn khi dùng roi da và sáp nến, sáp nến cùng roi da sẽ khiến cho cơ thể mềm mại tuyết trắng của em đau vì bị thương, thậm chí còn để lại vết sẹo...... Mà tiếng khóc cùng tiếng la hét của em khi bị đè lên trên cửa sổ sát đất chính là liều thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ tình thú tốt nhất, sẽ khiến anh dốc toàn bộ sức lực, càng thêm yêu thương em hơn, mà em thì có thể đạt đến đỉnh điểm cao trào trong một bầu không khí khẩn trương gấp rút như thế, sẽ càng hút chặt lấy anh hơn!
Nghĩ đến đây, bên dưới của hắn có một trận cứng rắn, nhiệt huyết tuôn trào, dễ dàng đè lên thân thể mềm mại mịn màng của cô gái cừu non nằm phía dưới, tấn công cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của cô!
Nhưng thật bất hạnh, chuông cửa bất ngờ kêu vang, là nhân viên phục vụ của khách sạn đưa cơm lên, leng keng leng keng, phá hủy bầu không khí tuyệt vời ở bên trong, càng khiến cho cô gái trong lòng hắn thêm giãy dụa, không để cho con sói như hắn tận hưởng miếng mồi ngon!
"Chúng ta ra ngoài đi gặp bác sĩ, miệng vết thương của anh có khả năng bị hở ra rồi." Đại Lận cầm lấy bàn tay hư hỏng của hắn, chống đẩy vòm ngực cường tráng kia, muốn từ trong lòng hắn đi ra, kết quả lại không ngờ đến, thời điểm hai người quay cuồng đã khiến tóc của cô bị móc vào áo của hắn, quấn chặt lấy nút áo sơ mi!
Đột nhiên bị giật đau, Đại Lận tưởng hắn nắm tóc của cô, kêu ai một tiếng, sau đó quay đầu lại chính là dán mặt trong lòng hắn, mới phát hiện là tóc bị móc vào nút áo.
Cái đầu của cô cứ cọ cọ trong vòm ngực vạm vỡ kia, liền kêu đau, để cho hắn nhanh giúp cô tháo bỏ!
Bây giờ là chuyện gì vậy, tư thế này sao lại giống như đang hôn ngực hắn vậy, đầu thì dính sát vào ngực, còn quỳ trước mặt hắn nữa chứ? Cơ ngực rắn chắc của người đàn ông cũng có thể đi hôn như vậy sao!
Hắn cũng không tiếc lòng tốt, giúp cô tháo mở tóc dài, nhưng tháo gỡ một hồi cũng không ra, tiếng chuông cửa lại vang lên liên tục, vòm ngực màu đồng cổ của hắn bị lộ ra ngoài, ôm lấy cô ở trong lòng, đi ra mở cửa.
Vì thế ngay sau đó, nữ nhân viên phục vụ đưa cơm bị cảnh mờ ám trước mặt này làm cho giật mình một cái, còn tưởng Đại Lận đang hôn ngực của hắn, hai người hăng say chiến đấu đến nỗi dù khó khăn thế nào cũng không xa rời, đi mở cửa mà cũng lưu luyến không buông đối phương ra! Nữ nhân viên sợ đến mức vội vàng dời ánh mắt, ngại ngùng khi nhìn thẳng cảnh tượng này!
Cô ấy đã gặp qua không ít những người khách đến đặt phòng ở khách sạn này, còn gặp qua những vị công tử con nhà giàu đến khách sạn cùng với một người bạn của mình, có khi là đến với n người bạn của mình nữa, thường là cô đưa những đồ mà bọn họ yêu cầu đến trước cửa phòng rồi rời đi, nhưng chưa từng thấy qua trường hợp mở cửa phòng ra mà vẫn còn hôn nhau như thế này! Cô gái này đúng là đang hôn ngực của Nhị thiếu gia sao?
Thế mà lại hôn cơ ngực khỏe mạnh của Nhị thiếu gia, nằm trong vòm ngực hoàn mỹ gợi cảm này nữa chứ?
Đại Lận thì mắc cỡ chết đi được, đem mặt chôn trong lòng hắn, hai tay gắt gao ôm chặt cái thắt lưng cường tráng kia, chính là không chịu ngẩng đầu!
Chỉ nghe hắn nói: "Đẩy những thứ này vào phòng xong thì có thể rời đi, đem để trong phòng ngủ, sau đó đừng đến quấy rầy chúng tôi!" Tuyệt đối không e ngại, còn nói lời huỵch toẹt với nhân viên phục vụ đừng đến phá hư chuyện tốt của hắn nữa chứ, thể hiện toàn bộ "Mặt người dạ thú" của mình!
"Vâng!" Nữ phục vụ buông ánh mắt nhìn xuống đất, nhanh chóng đẩy xe thức ăn vào trong phòng, lại đi ra rất nhanh, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Đại Lận nghe tiếng đóng cửa kia, biết nhân viên phục vụ đã rời đi, cuối cùng mới ngẩng đầu từ trong lòng hắn lên, đôi mắt to ngập nước trừng mắt nhìn hắn, "Anh cố ý!"
"Chúng ta là vợ chồng, ở trong phòng làm chuyện gì cũng đều là bình thường." Hắn cười tà ác, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống cô đang ở trong lòng mình, vô cùng hưởng thụ loại tư thế này, một bụng suy nghĩ ý đồ xấu: "Xem ra tiếp theo em nên ngồi trong lòng anh mà làm, hay là khóa chân ở trên người anh, cùng anh hôn nhau, anh sẽ nhẹ nhàng một chút, cố gắng hết sức để tóc của em không bị giật đau."
"Không cần!" Đại Lận cúi đầu đánh hắn một cái, "Anh còn như vậy, miệng vết thương chắc chắn sẽ bị hở ra, sẽ chảy máu, em cũng không muốn anh cử động liền......" Liền đặt em trong lòng bàn tay, bắt nạt em, chà đạp em, khiến em mệt nhừ bủn rủn cả người chỉ biết ngủ để lấy lại sức! Em muốn xoay người làm chủ, muốn mỗi lần làʍ ŧìиɦ, anh phải nghe lời em, em ở trên, anh ở dưới! Đến khi em không muốn làʍ ŧìиɦ, anh cũng phải nghe lời em, ngoan ngoãn ôm em mà ngủ!
"Tóc càng quấn càng chặt......Vậy anh cắt tóc của em đi." Cô nói nhỏ, cũng đánh hắn một chút, bỗng nhiên lại cảm thấy đau lòng, nhanh chóng thu bàn tay lại, lại giúp hắn đưa ra quyết định, "Hoặc là cắt nút áo đi, như vậy tóc sẽ được tháo gỡ ra."
"Không có kéo."
"Vậy...... có thể cởϊ áσ?" Xem ra chỉ có thể làm như vậy thôi sao? Trước tiên cởi tay áo bên trái, sau đó lại cởi tay áo bên phải......
"Em đang dựa vào trong người anh, không cởi được...... nhưng mà cưng à, chúng ta làm chuyện chính đi, đưa lưỡi của em ra, nhắm thẳng thân thể ở phía trước......" Hắn cười nhẹ nhàng dỗ dành cô, ôm cô thật chặt hơn hướng vào trong lòng mình, đè ép nơi riêng tư non mềm của cô kìm lại trên đũng quần đang bắt đầu nhô cao của mình, chuẩn bị tận hưởng tuần trăng mật ở trong phòng, "Liếm cái gì rồi?" Bờ môi hắn cười có chút gian manh, khuôn mặt tuấn tú thì hăng hái.
"Một bức tường." Cô ở trong lòng hắn rầu rĩ, đầu cũng không dám cử động chút nào, sợ tóc bị kéo giật làm cô đau, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn dán trong lòng hắn, cái lưỡi nhỏ thì cứ giật giật, giống như đang liếm trở về, nếm thử hương vị trong lồng ngực của hắn!
Hèn gì bình thường hắn lại thích hôn ngực cô như vậy, thì ra động tác hôn liếm thế này, lại có thể khiến cho cơ thể của đối phương kíƈɦ ŧɦíƈɦ như thế, đem đến một cảm giác kíƈɦ ŧìиɦ thật là kỳ diệu!
Cô lặng lẽ cười, học theo hắn mà vươn cái lưỡi mềm mại của mình ra, hôn lên trái tim đang đập thình thịch của hắn, đảo quanh cái lưỡi trên hạt đậu đỏ cùng cơ thể khỏe mạnh kia, mang theo một mảnh thấm đẫm ướŧ áŧ.
Thoáng nhìn hắn thật sự hưởng thụ, cô hôn một chút, khu vực nam tính của hắn lại cứng rắn một phần, bàn tay không ngừng len lỏi trên khắp cơ thể của cô, hận không thể bóp nát cơ thể gợi cảm này.
Cô cũng cảm giác được thật là đê mê thoải mái, chỉ cảm thấy thân thể bị hắn nhẹ đùa thật phiêu diêu, càng không ngừng nổi lên ham muốn dựa vào trên khu vực cứng rắn của hắn, bị hắn ôm ấp âu yếm, nhưng tóc lại bị quấn đau, đầu không thể cử động, thân thể giống như một tảng thịt bò nằm trên thớt, mặc hắn chiếm đoạt!
Vì thế cô chấm dứt hôn liếm ngực hắn, hơi hơi ngẩng đầu, ý bảo hắn trước tiên giúp cô tháo tóc ra đã, sau đó mới tính đến những chuyện này!
Kết quả hắn lại ôm lấy cô, trực tiếp đi đến bên cửa sổ, kéo mở bức rèm thật dày ở trước cửa sổ ra, để cho ánh mặt trời chiếu vào, "Vừa rồi em dùng miệng rất giỏi, bây giờ đến lượt anh làm cho em lên mây!"
Con ngươi đen của hắn bao phủ một tầng sương mù, dùng ngón tay lướt nhẹ lên cánh môi mềm mại hồng phấn của cô, nâng một chân cô lên, sau đó......
Cô không biết tóc của mình đã được hắn giải cứu khỏi nút áo từ rất sớm, lại cứ nghĩ tóc vẫn còn bị quấn chặt, không chịu phối hợp với hắn, dùng sức mà chống đẩy: "Em không muốn, người ở tòa nhà đối diện sẽ thấy mất! Anh buông em ra!"
"Người ở tòa nhà đối diện sẽ không nhìn đến đây được, bởi vì đây là kính ẩn hình! Chúng ta có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng người bên ngoài sẽ không nhìn thấy chúng ta! Ngoan~" Giọng hắn khàn khàn, ngọn lửa du͙ƈ vọиɠ bị chọc cho tăng vọt, hơi thở nóng bỏng đánh thẳng vào mặt cô, làm gì còn tâm tư thỏa hiệp khi cô kêu ngừng lại, bắt được cô liền tiến vào, "Em ngoan một chút!"
"Nhưng em thật sự không