Đằng mẫu đứng ở trên lầu, sắc mặt đã bắt đầu xanh mét, hai chân run rẩy đến nỗi đứng không được, phải gắt gao đỡ lấy lan can cầu thang, run run giọng nói: "Duệ Triết, thì ra con đã biết từ trước. Hèn gì lúc nãy ở trong phòng con lại nói bóng nói gió, trách cứ Đại Lận không hiểu chuyện. Thật ra, là con đang mắng mẹ......"
Thì ra con đã biết từ trước, biết mẹ đang lợi dụng sự tin tưởng của con dành cho mình. Hèn gì vừa nãy, khi con nói lời quở trách Đại Lận, biểu tình lại thống khổ đến như vậy, hỏi mẹ, có phải nếu Đại Lận từng bước nhượng bộ, mẹ cũng có thể chấp nhận Đại Lận hay không?
Ý tứ của con là, thật ra con cùng Đại Lận đã muốn nhượng bộ từng bước rồi, khát vọng sự thừa nhận của mẹ, nhưng mà người mẹ này lại châm ngòi chia rẽ, nói Đại Lận này nọ.
Con nói, hai người đều là những người con yêu, mà cố tình, hai người lại không thể sống chung hòa bình với nhau. Vì sao Đại Lận vẫn cố chấp không chịu hiểu nhượng bộ từng bước là gì......
Đối mặt với mưu kế của chính mẹ ruột mình, con chỉ có thể quở trách Đại Lận, mắng chính người phụ nữ của mình, nói cho người mẹ này biết, tất cả sự tình phát sinh này, mẹ à mẹ không có sai, người sai chính là con cùng Đại Lận, Đại Lận không có thuận lòng của mẹ, cùng chính là con không có thuận lòng của mẹ, mẹ lợi dụng thời điểm con đặt mọi niềm tin vào mẹ, đã bắt tay cùng ba từ trước để tạo một cái bẫy, chỉ chờ con từng bước nhảy vào.
Mà các người như vậy, đều nói là suy nghĩ cho con. Đây là tình yêu của người mẹ này.
"Trước khi bị ba "Bắt kẻ tɦôиɠ ɖâʍ trên giường", con vẫn không biết đó là mẹ." Giọng nói mỉa mai của Đằng Duệ Triết vang lên, nhìn chăm chú vào mẹ của mình, đôi mắt chứa đầy sự tuyệt vọng bắt đầu di chuyển, mang theo cười lạnh, "Cho đến khi nãy mẹ chỉ trích Đại Lận để bụng ghi hận đối với mẹ, bởi vậy mới đẩy ngã mẹ, con mới dám tin tưởng rằng, người mẹ mà con yêu quý nhất, không hề có tính cách trẻ con, mà là ẩn giấu thật sâu bản chất con người thật của mình. Khi con đến biệt thự, cảm giác được cơ thể mình có gì đó không ổn, các người lại nhốt con cùng Trâu Tiểu Hàm vào một phòng, con chỉ biết, con cùng Đại Lận vậy là xong rồi, kết thúc rồi. Mẹ, mẹ làm được rất tuyệt, mẹ làm cho con biết, người đạt được chiến thắng lớn nhất trong cái âm mưu này, chính là người thân thiết nhất gần gũi nhất ở bên cạnh con, đối với các người mà nói, con chính là một cái công cụ để thực hiện cuộc hôn nhân vì lợi ích của gia tộc, thuận theo, thì mới nói đến chuyện tình cha con, còn ngỗ ngược thì hủy diệt tất cả không hề thương tiếc!" Sắc mặt hắn có vẻ lo lắng, ánh mắt lạnh như băng dời từ khuôn mặt già nua đang xanh mét của Đằng phụ, chuyển qua khuôn mặt trắng bệch của Đằng mẫu, tiếng nói trầm thấp đột nhiên lợi hại khiến người ta phải sợ hãi: "Bởi vậy xin mẹ nói cho con biết, tối hôm qua mẹ gọi con vào phòng, ngoài chuyện đánh rơi chén thuốc Bắc, còn làm cái gì với con nữa?! Mẹ?"
Hai tay của Đằng mẫu run lên một cái rất nhỏ, đột nhiên sợ hãi, sợ hãi con từ nay về sau không chịu nhận người mẹ này nữa, kéo cái chân bị thương đi xuống dưới lầu: "Duệ Triết, con phải tin tưởng mẹ, tất cả những việc mẹ làm đều là muốn tốt cho con, sau này con sẽ hiểu được......"
"Không cần nói với nó nhiều như vậy!" Thấy Đằng mẫu bối rối như vậy, sau khi trầm mặc một hồi thật lâu thì Đằng phụ cũng nhíu đôi chân mày, sắc mặt thoáng chốc trầm xuống! Tiếng nói hùng hậu kia lại cao vút mà rõ ràng, so với giọng nam trung tiêu chuẩn của Đằng Duệ Triết còn muốn cao hơn vài phần, mang theo sự khí phách của một người lãnh đạo, mi tâm nhíu chặt, nhìn con chằm chằm sẳng giọng nói: "Ba ngày sau tổ chức hôn lễ với Trâu gia, đây là công đạo mà mày phải dành cho Trâu gia, cũng là thực hiện lời hứa hẹn trước đây với tiểu thư của Trâu gia, mặc kệ mày cho Đằng gia người sống hay là một cái xác không hồn, tao đều nâng mày dậy mà làm đám cưới, hoàn thành trận đại hôn này! Mày lo mà chuẩn bị cho tốt!"
"Lão Đằng......" Đằng mẫu đứng ở trên cầu thang, ở trong tình thế khó xử nhìn chồng cùng con, môi mấp máy. Thấy chồng bức bách con như vậy, bà thật đau lòng, nhưng quyết định của chồng lại là đúng, bà cũng đồng ý.
Đôi mắt ưng của Đằng Duệ Triết càng hung ác nham hiểm hơn, nghiến răng, nhìn chằm chằm ba ruột của mình, gằn từng chữ từng chữ một: "Vị, trí, con, dâu, này, là, của, Đại, Lận, tôi sẽ không cưới Trâu Tiểu Hàm."
"Vị trí này sẽ không bao giờ thuộc về cô ta." Đằng phụ nghe vậy chớp mắt một cái, khoanh tay đi tới trước mặt con, vẻ mặt nghiêm khắc, đôi mắt tuy già nhưng tinh nhuệ lóe ánh sáng sắc bén, "Ở cái Cẩm thành này, tao muốn thằng con mất dạy như mày sụp đổ, quả thật là dễ như trở bàn tay. Tương tự, nếu tao muốn một người phải chết, cũng có thể không cần tốn quá nhiều sức. Tốt nhất mày nên ăn nói cho cẩn thận, mạng sống của cô ta nằm trong tay mày! Mày chỉ cần lắc đầu một chút thôi, đầu của cô ta sẽ rơi khỏi cổ!"
Đôi mắt Đằng Duệ Triết đầy sự kinh hoảng, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên trắng bệch trong phút chốc, không còn một giọt máu: "Ba, còn có chuyện gì mà ba làm không được?!"
---
"Đằng tổng, chúng tôi đã tìm những chỗ mà Tô tiểu thư có khả năng đi, tìm khắp nơi cũng không thấy người. Tin tức bên công tố viên Cổ cũng được truyền qua, không tìm được tung tích của Tô tiểu thư. Chắc hẳn Tô tiểu thư vẫn luôn bị người ta theo dõi, hơn nữa lại bị cách ly, đối phương cướp thời gian bắt cô ấy đi trước chúng ta, bây giờ chỉ sợ lành ít dữ nhiều."
"Cô ấy mất tích ở đâu?" Hắn ngồi trước bàn, tay chống đỡ cái trán, âm thanh khàn khàn, cả người chùng xuống.
"Bờ sông, đối phương dùng xe bắt cô ấy đi, chỉ để lại túi hành lí của cô ấy. Hơn nữa, trên túi hành lý có dính vết máu."
Lông mày hắn nhíu chặt một cái, chậm rãi mở hai mắt ra, nâng lên khuôn mặt tuấn tú đã phủ kín thống khổ của mình, "Tiếp tục tìm, có tin báo tôi ngay lập tức."
"Vâng!"
---
Đằng Duệ Triết
Thư phòng của Đằng phụ, cha con ngồi đối diện, đều là ánh mắt lạnh lùng, giữa chiếc bàn làm việc, chiếc máy tính đang truyền đến hình ảnh khuôn mặt đang hôn mê của Đại Lận.
Đó là hình ảnh tiều tụy khác thường, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, hai mắt nhắm nhẹ nhàng, hàng lông mi dày rậm hơi hơi rung động, giống như muốn mở ra, nhưng lại không có sức lực để nâng mí mắt.
Hơn nữa, trên cái trán cùng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô, toàn bộ đều là máu, đỏ hồng nhìn đến ghê người, chảy thành dòng xuống dưới cổ.
Đằng Duệ Triết nhìn hình ảnh này, trong lòng căng thẳng cực độ, bàn tay trong túi quần lặng lẽ nắm chặt, nổi gân xanh, "Để cho tôi nghe được giọng của cô ấy." Hắn nghẹn họng lên tiếng, thần sắc bình tĩnh, nhưng yết hầu lại trượt lên trượt xuống không ngừng.
"Để cho cô ta nói chuyện." Đằng phụ ngồi sau bàn làm việc, nét mặt già nua nghiêm túc vẫn không biết cười là gì, lạnh lùng vô tình, ấn phím nói giọng lạnh lùng ra lệnh cho người bên kia, lại lạnh lùng nhìn chằm chằm con ruột của mình: "Là mày bức ba đẻ của mày phải đi từng bước làm chuyện này. Nếu ngay từ đầu mày an phận thành hôn với tiểu thư của Trâu gia, không đi trêu chọc dây dưa với Tô Đại Lận khiến cho Đằng gia ta bị mất mặt, hiện tại sẽ không phát sinh chuyện này. Tất cả những chuyện này, đều là do mày tự tìm lấy!"
Chỉ thấy trên màn hình máy tính, người bên kia đang túm ngược mái tóc của Đại Lận, khiến cô ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng kêu đau vô cùng suy yếu.
Một tiếng la lên đó mặc dù rất nhỏ cùng yếu ớt, dù cố gắng đến mấy cũng không thể nghe được, nhưng rõ ràng là một tiếng "Duệ Triết", Đằng Duệ Triết lại nghe được, ngay lập tức biến sắc, tất cả mọi sự lo lắng đều vì giây phút đó mà tuôn trào, xuất hiện trên khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh mà hắn đã cực lực kiềm chế từ đầu buổi đến giờ, hắn nhoài người lên bàn, hai bàn tay chống lên trên mặt bàn, nắm chặt lại, tê tâm liệt phế khi nhìn thấy hình ảnh Đại Lận đang trong cơn nguy kịch.
"Đại Lận!"
---
Đại Lận không biết bản thân mình đang ở nơi nào, nhưng cô biết, mình bị người ta bắt cóc ở bờ sông.
Khi đối phương bắt đầu túm ngược mái tóc của cô, khiến cô phát ra một tiếng kêu thống khổ, trong cơn mơ mơ màng màng, cô nghe được âm thanh của Duệ Triết.
Một tiếng kêu "Đại Lận" tê tâm liệt phế đó, mang theo tất cả sự khủng hoảng cùng lo lắng của hắn, chui vào trong lòng cô, cứ quanh quẩn thật lâu ở trong lòng của cô, giống như một ngọn cỏ đung đưa trong gió đang dẫn đường cứu mạng cô, văng vẳng bên tai. Nhưng đến khi cô mở to hai mắt mơ hồ của mình ra, lại nhìn không thấy hắn ở phía trước, nhìn không thấy hắn tới cứu cô, chỉ nhìn thấy một mảnh trắng xóa, giống như đang ở trên thiên đường, tuyệt vọng.
Cô nhắm mắt lại một lần nữa, khóe mắt chảy ra một dòng, không biết là máu, hay là nước mắt, đôi môi khô héo đang mấp máy, đã không phát ra được một âm thanh nào.
Giờ phút này cô đang bị bắt như một kẻ tù tội, mà cô vẫn như cũ không muốn nhìn đến không gian hắc ám cũng yên tĩnh này, không muốn, rõ ràng cơ thể đau đớn mệt muốn chết, nhưng đầu óc lại cực kì thanh tỉnh một cách khác thường. Bởi vì chỉ cần nhắm lại hai mắt, hình ảnh dâʍ đãиɠ của Trâu Tiểu Hàm lại hiện ra, dù không muốn nghĩ đến nhưng lại cứ chui vào trong đầu của cô, không tránh đi được.
Cô nghĩ tốt nhất là, cứ như vậy mà ngủ đi, mang theo tất cả đau đớn mà ngủ, đừng bao giờ tỉnh lại nữa.
Nhưng khi cô mơ mơ màng màng ngủ, nghĩ việc mình sắp chấm dứt sinh mạng ở trong căn phòng tối tăm bí mật này, âm thanh của Duệ Triết lại xuất hiện, một tiếng "Đại Lận" vừa quen thuộc lại xa lạ đó, khiến cho cảm xúc trong lòng cô cuồn cuộn, chua xót không thôi.
Cô từng nghĩ rằng, Duệ Triết sẽ là bến đỗ bình yên cuối cùng của mình, mà hắn lại không phải vậy. Nghĩ rằng chính mình còn có thể sống tốt, tuổi vẫn còn trẻ, lại cũng không phải vậy, cô còn mạng để sống đến ngày hôm nay, nhưng lại không tránh khỏi ngày mai.
Duệ Triết, là em hại anh sao?
Là em không phải, nên sớm chết đi từ trong ngục giam, như vậy, cũng sẽ không có những ân oán sau này, hại Tiêu Tử, hại anh.
"Mau giúp cô ta cầm máu, đừng để cô ta chết!" Người bên cạnh thấp giọng rống lên, thô lỗ kéo cô ngồi dậy, giúp cô chùi và cầm máu, mà cô tỉnh lại không được, nhắm hai mắt, không có cảm giác đau đớn, chỉ cảm thấy khí lực trong thân thể bị xói mòn từng chút một, muốn ngủ mãi.
---
Nếu nhìn không được hi vọng, em nhất định phải ngủ giữa những đóa hoa hướng dương, cho dù có uể oải, cũng có thể đi theo ánh mặt tới.
Nhưng đến khi cô mở hai mắt, cô không có ngủ ở giữa những bông hoa hướng dương ngập tràn ánh mặt trời, cũng không phải đã đến thiên đường, mà là ngủ ở trên chiếc giường sắt lạnh lẽo.
Nơi này là chỗ nào?
Cô nhìn cái còng tay trên cổ tay của mình, nhìn màu gỉ sét của chiếc giường sắt lạnh lẽo, mới biết được nơi này là chỗ nào, nơi này là nhà tù giam giữ phạm nhân.
Là mộng sao? Cho dù thời gian có xoay chuyển, cô vẫn còn không ra được tù?
Cô nhắm mắt lại, nghe âm thanh tiếng xiềng xích trên cổ chân của phạm nhân bị kéo lê trên mặt đất, âm thanh của cai ngục, hai hàng lông mi cong dày bắt đầu run lên kịch liệt.
Không phải là mơ, cũng không phải thiên đường, mà là sự thật , cô đã về lại ngục giam, ở trong một phòng giam riêng biệt.
"Đồ ăn cùng báo chí!" Bên ngoài cánh cửa sắt, người làm công tác hậu cần đến phiên trực dùng cái thìa dài gõ gõ lên cánh cửa, từ cái lỗ nhỏ ở phía dưới cánh cửa sắt, ném cái thìa cùng chén cơm trắng vào trong một cách thô lỗ, nước canh trong chén văng lên tung tóe, hét lớn, "Đừng có mà tuyệt thực, ăn nhiều một chút, ngày mai xử bắn sẽ đến nhanh thôi, ăn cho no vào để làm con quỷ no mà không phải con ma đói!"
Cánh cửa sắt to đùng ngăn cách lại, nhìn không thấy được người bên trong, người làm công tác hậu cần trực tiếp xem người phía sau cánh cửa này là tử tù bị xử bắn, đẩy xe thức ăn rời đi, tiếp tục đến gian phòng giam giữ tử tù bị xử bắn khác mà đưa đồ ăn.
Đại Lận nhìn đồ ăn dơ bẩn nằm trên mặt đất, ánh mắt lại lạc đến mặt báo mới bị ném vào.
Tiêu đề của trang báo, chiếm toàn bộ mặt báo, vài chữ "Đại hôn lễ của Đằng Duệ Triết và Trâu Tiểu Hàm" to đùng đập vào mắt cô không sót một chữ, khiến cho cô, bất giác bật cười, lẳng lặng nhìn.
Ngục giam, báo chí, đại hôn, xem ra đúng là cô mất máu nhiều quá, ngủ xong cũng không có tỉnh lại, mới nổi lên giấc mộng này.
Cô đã ra tù, không có khả năng lại trở lại có mặt ở trong ngục giam này.
Mà Duệ Triết, cũng không có khả năng cưới Trâu Tiểu Hàm, cho dù là có lên giường với Trâu Tiểu Hàm đi nữa, cũng không có khả năng cưới, bởi vì hắn từng nói qua, vợ của hắn chỉ có cô, chỉ có Tô Đại Lận cô, chỉ có cô......
Cô khẽ mỉm cười, bên môi nổi lên sự chua xót, mở ra đôi mắt to sáng đầy nước mắt.
Chuyện xảy ra mấy ngày gần đây, thật sự chuyển biến quá nhanh, giống như phiêu du vào một giấc mộng hư vô, lấy hạnh phúc làm mở đầu, lấy phản bội làm kết thúc, chưa từng xảy ra. Mà cô thanh tỉnh biết được rằng, chuyện này không phải là mộng.
Đây không phải là nằm mơ, Trâu Tiểu Hàm đã thật sự thành công thực hiện được rồi, đem người đàn ông của cô làm dơ, đem anh Duệ Triết của cô kéo được đến tay mình, bọn họ lại đang kết hôn.
Kết hôn sao? Cô rũ hàng lông mi nhìn chằm chằm trang báo kia, từ trên giường đi xuống dưới, kéo lê xiềng xích gông cùm trên cổ chân, ngồi xổm trước ô cửa nhỏ ở bên dưới cánh cửa sắt.
Ô cửa nhỏ bên cưới cánh cửa sắt có mấy tia sáng hắt vào, là ánh mặt trời, ánh sáng phản chiếu lên mặt báo, làm hình ảnh của Trâu Tiểu Hàm đang mặc bộ váy cưới hiện lên rõ ràng rành mạch.
Cô nhặt tờ báo lên, chỉ liếc mắt nhìn một cái, liền thả lại trên mặt đất.
Sau đó ngồi bất động trước ô cửa nhỏ, nhìn từng bước chân người qua kẻ lại phía sau cánh cửa sắt, ngẩn người.
Mà bên ngoài cánh cửa sắt, ở một nơi rất xa rất xa, hơn mười chiếc xe hoa đang diễu hành quanh thành phố, Trâu Tiểu Hàm mặc một chiếc váy cưới trắng nõn với đuôi váy dài đến mấy mét, lụa trắng tung bay trong gió, thanh khiết giống như một tiên nữ.
Bọn họ một đường hướng về Đằng trạch, xe Bentley dẫn đầu, phía sau toàn bộ là Porsche, xếp một hàng dài trên con đường phía trước căn biệt thự, pháo cưới nổ tung rộn ràng, xác pháo đỏ tung bay khắp toàn bộ khu biệt thự cao cấp, giống như những bông tuyết màu hồng từ trên trời rơi xuống, đội hình vệ sĩ sắp xếp bố trí từng góc từng góc của khu biệt thự cao cấp này, hộ tống đôi vợ chồng trẻ mới cưới tiến vào Đằng trạch.
Mà Đằng trạch giờ phút này, đã thay mới chữ song hỉ màu đỏ tươi, thảm đỏ cũng được trải dài từ trong nhà kéo ra tận ngoài cổng biệt thự, những cô gái cầm lẵng hoa trên tay đứng thành hai hàng song song dọc theo thảm đỏ, tung cánh hoa hồng lên trời rồi nhu thuận giúp cô dâu nâng tà váy cưới, đưa cô dâu mới tiến vào phòng khách.
Lúc này, bọn họ chính là mới trở về từ giáo đường sau khi được mục sư chúc phúc, cũng đã diễu hành một vòng quanh thành phố, đợi một lát sau, đôi vợ chồng trẻ đã thay bộ lễ phục khác, đi đến khách sạn tham gia bữa tiệc rượu mừng đám cưới, uống rượu mừng với khách quý.
Đằng Duệ Triết đi vào sảnh, bàn tay kéo hoa lễ trên túi áo của chú rể, ném xuống mặt đất, bạc môi nhếch lên cũng không nói gì, liếc mắt lạnh lùng nhìn ba mình ở bên cạnh một cái, sải bước đi vào thư phòng của ông.
Không lâu sau, Đằng phụ cũng mặc một thân tây trang thẳng như vậy, càng già càng dẻo dai, liền xuất hiện ở cửa thư phòng, ý bảo Đằng mẫu tránh một chút, đóng cửa lại.
"Hiện tại đã kết thúc hôn lễ, nhưng người, tao không thể trả lại cho mày." Ông ta đi bước chân vững vàng vào phòng, thân hình không hom hem yếu ớt vì tuổi già sức yếu, mà ngược lại khôi ngô minh mẫn, chậm rãi đi đến phía sau con trai, đôi mắt già uy nghiêm, lạnh lùng nhìn ngoài cửa sổ, "Mạng của cô ta, lần này tao sẽ không lấy. Để hai đứa mày hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ, cho nhau sự lãng quên, tao cũng không có khả năng làm được. Bởi vậy, tao còn có một điều kiện, đó là cô ta tuyệt đối không được mang thai đứa con của mày, không thể dùng thân phận đê tiện hèn kém đó mà sinh cháu ruột của Đằng gia tao, mà mày, cũng không thể công khai với bên ngoài thân phận tình nhân của cô ta, làm nhục thanh danh của Đằng gia! Đây là nhượng bộ lớn nhất của tao, tao có thể cho phép mày tiếp tục gặp cô ta, nhưng mày phải sinh cho tao một đứa cháu nội có huyết thống thuần khiết, cho Trâu gia một đứa cháu ngoại!"
Thân hình Đằng Duệ Triết có một chấn động nhỏ, không có quay đầu lại, cũng không có trả lời, đôi mắt lợi hại híp lại, trầm giọng cùng cười lạnh: "Kết hôn cùng Trâu Tiểu Hàm, cũng là nhượng bộ lớn nhất của tôi. Trước khi cô ây được bình an, tất cả những điều kiện này không được bàn nữa!"
"Người ở trong tay tao, mày không có cái quyền nói đến chuyện "Không được bàn nữa"!" Tiếng nói hùng hồn của Đằng phụ bắt đầu cất cao, ẩn chứa một tia uất hận, "Trước khi tao thay đổi ý định, tốt nhất mày đừng có ra điều kiện với tao! Thật ra chính mày rõ ràng hơn so với bất kỳ ai khác, tao không gϊếŧ con hồ ly tinh này, chính là vì thấy mày có tình cảm với cô ta, không muốn cùng mày trở mặt thành kẻ thù. Cô ta chỉ là một đứa con gái mồ côi, nếu có mất tích cũng không ai thèm quan tâm, mà tao để lại cái mạng của cô ta, là vì muốn mày cưới một người con dâu môn đăng hộ đối cho Đằng gia, tao sẽ không đi so đo đếm xỉa đến những bông hoa dại ở bên ngoài của mày, chỉ cần mày đối xử tốt với vợ mới cưới, sinh cho Đằng gia Trâu gia một đứa cháu ruột, tao có thể nể tình Tô thị trưởng năm xưa, bảo đảm sự an toàn để cô ta thuận lợi hoàn thành chuyện học, tiếp tục bình an sống ở Cẩm thành này!"
"Ông lấy cái gì để tôi phải tin tưởng ông?" Đăng Duệ Triết hơi
hơi nghiêng người, khuôn mặt tuấn tú tỏ vẻ lo lắng.
"Tao không cần cho mày tin tưởng, bởi vì mày không có sự lựa chọn nào khác!" Đằng phụ lạnh lùng nói một câu chém đinh chặt sắt.
---
Tuyết rơi, là trận tuyết thứ hai kể từ khi mùa đông bắt đầu, bông tuyết trắng khiết, đẹp như một viên ngọc, nhẹ nhàng tung bay ở bên ngoài cửa sổ.
Hắn lẳng lặng đứng im bất động bên cửa sổ, mày kiếm nhíu chặt, nghe trợ lý ở bên cạnh báo cáo lại.
"Đằng tổng, chỉ mới trước mắt thôi, có năm đối tác lớn rất quan trọng đã hủy hợp tác với khách sạn của chúng ta, cũng không nói nguyên nhân gì, chính là đã hủy hợp tác. Viện cớ khách sạn bên kia đang được thiết kế, nhưng Chính phủ lại thu hồi đất, giao lại cho bên khác khai thác đầu tư xây dựng......Hơn nữa, tổng giám đốc của công ty bên Mĩ đã hẹn ký hợp đồng với chúng ta ngày hôm nay cũng chưa xuất hiện, thư ký đã gọi điện thoại nhiều lần, nhưng bên kia đều trả lời, thân thể của tổng giám đốc không được thoải mái, đi bệnh viện rồi."
"Là bệnh gì?" Hắn thản nhiên hỏi lại, xoay người đi trở về.
"Hình như là đau đầu, sau khi nói buỗi lễ ký hợp đồng cần dời lại, bên kia đã muốn từ chối nhận điện thoại."
"Phải không?" Hắn ngồi xuống ghế da, ngón tay dài lật lật mấy tờ tài liệu trước mặt mình, "Công ty này là một công ty lớn phủ sóng trên toàn thế giới, tổng giám đốc là ông Steven rất nổi tiếng ở Wall Street, là người nắm giữ chiếc chìa khóa tài chính thế giới, ông ta hợp tác với người khác, có thể rất khách sáo vô tư, không cần bàn đến giá cả, nhưng cũng có thể tùy thời mà trở mặt, không nói gì đến tình cảm. Nhưng mà lần này, ông ta thật sự bị đau đầu sao? Hay là, đang ký hợp đồng với người đại diện của Tập đoàn Đằng thị, Đằng Vi Trì?"
"Đằng tổng, vậy lúc này phải làm sao bây giờ?"
"Công trình xây dựng bên Sanya và Thâm Quyến như thế nào?" Hắn nâng lên khuôn mặt tuấn tú của mình, đóng tập văn kiện lại nghe một tiếng "phách", tâm trạng trên mặt không được ổn định cho lắm, "Đừng nói với tôi là, thế lực của lão già có thể kéo dài đến đó!"
"Đằng tổng, khả năng lần này Đằng bí thư hành động thật. Đàn em của ông ấy có mặt ở khắp nơi, ở Chính phủ, thành ủy đều có quan hệ cùng thế lực, chỉ sợ phút chốc, sẽ không để yên cho công ty chúng ta."
"Bởi vậy, mới dám lén lút bắt tay với quan viên Chính phủ, cái ghế đang ngồi cũng không sợ bị ngã sao?" Hắn lạnh lùng nở nụ cười thành tiếng, thần sắc lại càng trầm tĩnh, ý nói trợ lý đi ra ngoài làm việc, "Đi ra ngoài đi, nếu chút nữa Cổ Ngạo có điện thoại đến, chuyển cho tôi ngay lập tức."
"Đằng tổng." Trợ lý nghe vậy bước chân chậm lại một chút, quay người lại, trên mặt có chút lo lắng: "Vị này trước đây đắc tội với không ít người, ở tiệc cưới khiến Cao lão gia bị khó xử, bây giờ công tố viên Cổ bị rắc rối quấn chặt lên người, bị Cao gia dây dưa không thoát. Hơn nữa lần này Đằng bí thư kiên quyết không cho công tố viên Cổ nhúng tay vào chuyện này, lần này chỉ sợ công tố viên Cổ gặp càng nhiều chuyện phiền toái."
"Bây giờ nối máy của Cổ Ngạo cho tôi." Dằng Duệ Triết vừa nhíu mày kiếm, vừa nằm ra phía sau ghế da, khuôn mặt tuấn tú ác liệt.
Không lâu sau, điện thoại của Cổ Ngạo đã được nối máy, trợ lý nhấn nút bật loa ngoài, để cho hắn tiện nói chuyện, sau đó lui ra một cách chuyên nghiệp.
Rất nhanh, trong điện thoại truyền đến âm thanh của Cổ Ngạo: "Năm đó cha tôi sớm qua đời, tôi là dựa vào sự giúp đỡ của những người bạn năm xưa của ông, mới có thể bảo vệ được cái đầu của mình ở Viện kiểm sát. Nhưng càng ngày càng đắc tội với nhiều người, những người chú người bác này lại không dám giúp tôi nữa, hoàn toàn phân rõ giới hạn với tôi, thanh toán xong xuôi nợ nận, bởi vậy cậu có thể nói hiện tại tôi đã đi vào bước đường cùng rồi, cũng có thể nói tất cả mọi chuyện xảy ra, tôi cũng không bị sao cả. Nhưng dù thế nào đi nữa, sự tồn tại của tôi, có lẽ làm cho một ít vị quan chức thế lực lớn phải kiêng kị! Bởi vì, tôi không có gì để theo chân bọn họ, bọn họ cũng không muốn mất cái ghế của mình, hơn nữa lại có thể bị rơi đầu!"
"Tình hình của cậu lúc này như thế nào? Họ Cao mua chuộc những vị quan chức Chính phủ để trừng trị cậu sao?" Đằng Duệ Triết đi thẳng vào vấn đề.
"Họ Cao cùng Tiêu gia kết làm thông gia, đã là một ổ rắn chuột rồi, đang bắt tay đối phó với tôi. Bởi vậy hiện tại, tôi không có khả năng giúp cậu tìm Đại Lận được, Cổ Dư thì đang canh chừng tên nhóc Cổ Tuấn kia, không rời đi nửa bước, nếu không thằng nhóc này sẽ bị kẻ thù bắt cóc, mất ngay cái mạng nhỏ này. Nhưng mà tôi cũng muốn nhắc nhở cậu, cẩn thận Đằng Vi Trì ở bên cạnh, tại sự kiện này, nhất định hắn có tham gia vào!"
"Điều này tôi cũng biết." Đằng Duệ Triết thản nhiên nhíu mày, chấm dứt trò chuyện, gọi qua một dãy số khác, "Để giang hồ mafia tham gia vào, bao vây mỗi một bến cảng của Cẩm thành, kiểm tra từng chuyến hàng một. Camera lần trước ghi lại, bọn họ không để lại một chút manh mối nào, chỉ là một mảnh màu trắng, nhưng khi có một người túm lấy tóc của Đại Lận, lộ ra một góc quân hàm ở trên cổ áo, bởi vậy tôi nghi ngờ bọn họ là bộ đội đóng quân tại bờ sông hoặc binh lính xuất ngũ, đến thời điểm quan trọng, anh cho anh em cùng hành động với binh đoàn xuất ngũ của nước Mĩ , để bọn họ giúp đỡ một tay!"
"OK, chúng tôi sẽ tìm đến mỗi một doanh trại, tìm ra loại quân hàm này, nhưng có khả năng cần mất một thời gian dài. Anh cũng biết, đến doanh trại để tìm một người là khó khăn lớn như thế nào, huống gì ông già anh xuất thân từ quân đội, quyền lực kín kẽ không một khe hở, vươn tay duỗi chân đến từng ngóc ngách, trước mắt chắc hẳn không có ai có thể đẩy ngã được ông ta." Người ở đầu dây bên kia cười trêu chọc hai câu, liền cắt đứt cuộc điện thoại.
Đằng Duệ Triết thì đứng lên, mặc vào áo khoác, hướng về ngoài cửa văn phòng mà đi.
"Đằng tổng, phu nhân của ngài Steven đang ở đây, đại diện cho chồng của mình đến đây để hủy buổi lễ ký hợp đồng, đang đợi trong phòng họp." Nữ thư ký ở ngoài cửa vội vàng đứng lên hướng về hắn mà báo cáo lại, ôm tài liệu đi theo phía sau hắn.
Buổi lễ ký hợp đồng?
Bước chân của hắn chậm lại một chút, lúc này mới nhớ lại buổi lễ ký hợp đồng lần này đã gây chú ý oanh động toàn bộ giới tài chính của Cẩm thành, giờ phóng viên đang đứng chật ních ở cửa công ty, đồng nghiệp công ty đã chờ từ sớm ở phòng họp trên tầng cao nhất, chuẩn bị hợp tác cùng công ty đến từ nước Mĩ.
Hiện tại, ông già Steven chạy tới Tập đoàn Đằng thị để ký hợp đồng làm ăn, lại để cho bà vợ đến đây thay thế mình nói hủy bỏ ký hợp đồng, nói dối trước mặt truyền thông, Steven bị bệnh phải nằm viện, không thể đến tham dự buổi lễ ký hợp đồng, bởi vậy muốn hủy hợp đồng sao!?
Hắn mở miệng cười, khuôn mặt tuấn tú âm lãnh, đi nhanh về phía phòng họp.
Giờ phút này, vài người đồng nghiệp cùng quản lý cấp cao của công ty ăn mặc chỉnh tề ngồi đợi trong phòng họp, chờ lâu đến nỗi mất hết kiên nhẫn, đều đi về phía ngoài cửa, vợ của ông Steven thì đang ở bên ngoài, cố ý hướng về phía nhóm phóng viên đang lên đây, nói Tiếng Anh lưu loát: "Steven bị bệnh phải nằm viện, buổi lễ ký hợp đông hôm nay đành hủy bỏ, chúng tôi không hợp tác với nhau nữa, thật ngại quá."
"Ồ, thì ra là ngài Steven bị bệnh, vậy nên chờ mấy tiếng cũng không thấy xuất hiện." Đằng Duệ Triết hiên ngang oai hùng hướng bên này mà đi tới, bờ môi giữ một nụ cười lịch sự tao nhã, con ngươi đen lại lạnh băng một cách khác thường, vừa đi đến trước cửa vừa cất cao giọng nói: "Hiện tại tôi đang có thời gian, muốn đi thăm ngài Steven, nhân tiện thư ký cũng đem theo hợp đồng lại đây. Nội dung chi tiết của hợp đồng, lúc trước tôi và ngài Steven đã bàn bạc thỏa thuận xong, bây giờ chỉ cần ký tên thôi, phu nhân, chúng ta đi cùng nhau, tôi có thể nhân nhượng thời gian với các người."
"Vẫn không nên đi, thật ra Steven đã xuất viện rồi, bây giờ đang ở nhà tĩnh dưỡng." Vợ của ông Steven lại vội vàng sửa lời nói, vội vàng đeo chiếc kính đen lên hướng về đám phóng viên mà chui vào đó, để cho vệ sĩ bảo vệ mình, muốn lên xe rời đi.
Đằng Duệ Triết nhìn theo lạnh lùng, lại đối mặt với phóng viên mà trầm giọng cười nói: "Xem ra tổng giám đốc Steven rất có thành ý ký kết hợp đồng với công ty của tôi, cố ý để cho phu nhân đến đây nói cho chúng tôi biết, ngài ấy bị bệnh. Nhưng rốt cuộc là bệnh gì, lại có thể khiến cho tổng giám đốc Steven lúc thì nằm viện lúc thì xuất viện đây? A, buổi lễ ký hợp đồng này sẽ sắp xếp ký vào một ngày khác, nhưng tôi tuyệt đối không đồng ý hủy hợp đồng, tất cả đều chờ tin tức tổng giám đốc Steven an khang bình phục!"
Vợ của ông Steven thấy phóng viên bắt đầu ghi chép Steven vi phạm hợp đồng, không tuân thủ chữ tín, không thể không xoay người lại đi trở về, đến bên cạnh Đằng Duệ Triết, nhỏ giọng nói khó xử: "Công ty của chúng tôi cũng muốn hợp tác với quý công ty, nhưng một mặt khác, Tập đoàn Đằng thị dùng quyền lực mê hoặc chúng tôi. Tập đoàn Đằng thị hứa hẹn với chúng tôi rằng, chỉ cần chúng tôi hủy hợp đồng ở bên này, ký hợp đồng với bọn họ, bọn họ có thể đem mảnh đất ở làng du lịch mà tặng cho chúng tôi, để cho chúng tôi đầu tư xây dựng khu khách sạn ở đó."
"Nói cách khác, bọn họ muốn nhắm vào tôi, mà các người, lại là những người vi phạm hợp đồng trước?" Đằng Duệ Triết nhẹ nhàng cười, đôi mắt ưng nâng lên, quét mắt một lượt nhìn nhóm phóng viên đang chen chúc trước mặt, lạnh giọng nói với vợ của ông Steven: "Nếu lần này đã đến đây để giải thích lý do hủy hợp đồng, vậy xin mời phu nhân nói lại những lời vừa nãy trước mặt phóng viên thêm một lần nữa! Tập đoàn Đằng thị, đại diện là Đằng Vi Trì, lợi dụng quyền lực của người bác của mình ở Chính phủ, cưỡng chế đem mảnh đất mà Chính phủ ở địa phương đã giao cho công ty chúng tôi đầu tư xây dựng khu khách sạn ở đó, sau đó lại xem đây là miếng mồi ngon, lợi dụng quyền lực Chính phủ để chèn ép chuyện hợp tác của chúng tôi và công ty đến từ nước Mĩ!"
"Công ty chúng tôi đúng là ký hợp đồng với Tập đoàn Đằng thị, nhưng Đằng thị không phải là một công ty khác của ngài sao? Đổi một góc độ khác để nhìn nhận vấn đề, thật ra công ty của chúng tôi vẫn là hợp tác với công ty của ngài thôi. Mà người dựa vào quyền lực Chính phủ ở địa phương này, không phải là ba của ngài sao?" Vợ của ông Steven nhướng hai hàng lông mày lên, rất là khó hiểu.
"Công ty chúng tôi không cần hợp tác với cái loại đồng bọn chuyên lật lọng, tôi chỉ muốn lý do các người hủy bỏ ký hợp đồng!" Đằng Duệ Triết ngạo nghễ rũ mắt nhìn bà già này, khóe môi giật giật giống cười lại không phải cười, "Nói đi! Là ai dụ dỗ mê hoặc các người? Là ai lợi dụng quyền lực Chính phủ ở địa phương để báo thù chuyện riêng? Xin mời giải thích rõ ràng với phóng viên ở đây! Tôi, chỉ cần lý do này!"
Vợ của ông Steven phóng lao phải đâm theo lao, không thể không quay đầu đưa mặt về nhóm phóng viên, dùng phương thức giải thích mà nói: "Đúng, Tập đoàn Đằng thị đúng là đã ngầm bắt tay với chúng tôi, hứa hẹn sẽ chuyển nhượng cho chúng tôi mảnh đất của làng du lịch ở đảo Phong Trì, vậy nên chúng tôi quyết định sửa lại hợp tác cùng Tập đoàn Đằng thị."
"Mảnh đất của làng du lịch ở đảo Phong Trì vốn dĩ thuộc về ai?" Khuôn mặt tuấn tú của Đằng Duệ Triết không một chút sứt mẻ, hơi hơi nghiêng người, ánh mắt sắc bén nhìn qua, "Phu nhân, xin mời nói tiếp!"
"Vốn dĩ thuộc về quý công ty đây, sau đó lại bị Chính phủ thu hồi, một lần nữa trở lại trên tay của Tập đoàn Đằng thị......"
Đằng Duệ Triết nghe, khuôn mặt tuấn tú lộ ra một vẻ tương đối vừa lòng, cười lạnh, mắt ưng u trầm, mặt hướng về phía truyền thông mà lên tiếng nói: "Khách sạn ở làng du lịch này, công ty của chúng tôi đang thiết kế và xây dựng, nhưng có người lại lợi dụng quyền lực của Chính phủ, cưỡng chế đem thu hồi lại miếng đất này, sau đó chuyển nhượng cho công ty của nước Mĩ. Đây là lợi dụng quyền lực của Chính phủ để chèn ép mối quan hệ hợp tác của chúng tôi và công ty đến từ Mĩ, nói vậy mọi người cũng biết đó là ai rồi chứ? A, người đang nắm giữ Tập đoàn Đằng thị đến giờ phút này, không phải là bản thiếu, bản thiếu có công ty của riêng mình, cũng không phải chú Hai ở Bắc Kinh của bản thiếu, mà chính là cha ruột của bản thiếu! Cũng chính là Đằng bí thư mà mọi người vẫn hay gọi!"
Hắn không nói thêm gì nữa, nói đến đây thì ngừng lại, nhanh chóng đi ra bên ngoài, để trợ lý lái xe của hắn đến đây.
Giờ phút này, vẻ mặt của hắn lạnh như băng cùng không một chút biểu tình, hàng lông mày nhíu lại, ngồi lên xe rời đi ngay lập tức, nhìn từng bông tuyết trắng muốt rơi ngoài cửa xe.
Đã vài ngày trôi qua, thế nhưng vẫn không tìm được một tia tung tích của Đại Lận, Đại Lận giống như hư không mà biến mất một cách bình thường. Mà ba hắn sau khi lộ mặt phản lại hắn, lúc hắn nhìn thấy camera ghi lại hình ảnh Đại Lận chảy máu đầm đìa, sau khi thành công bước đầu ép hắn thỏa hiệp cưới Trâu Tiểu Hàm, lại yêu cầu phải để Đại Lận tuyệt dục, không cho phép bọn họ công khai mối quan hệ!
Hắn rất lo lắng, bởi vì sau khi quỷ kế đầu tiên của lão già đã thành