Trâu Tiểu Hàm
Mẹ chồng lo lắng chuyện gì đâu? Mẹ chồng đang lo lắng chuyện lúc trước sẽ bị phát giác, khiến cho lương tâm của bà bất an, cả đời đều không yên ổn được. Mà nếu những chuyện cần làm đã làm rồi, vì sao còn nói sai lầm chứ?
Những lời này vào bảy tháng trước, khiến cho cô nghe được rất là không thoải mái!
Bởi vị ngụ ý của nó, chính là mẹ chồng đang hối hận sau khi không chịu chấp nhận Đại Lận từ ban đầu, cảm thấy đã làm sai, chắc là nên cưới họ Tô, mà không nên cưới Trâu Tiểu Hàm cô đây! Mà cô lúc ấy vừa mới được cưới vào cửa, mẹ chồng lại còn nói ra những lời này!
"Mẹ, con gọi cho mẹ ly nước trái cây, để cổ họng mềm lại chút." Trong lòng Trâu Tiểu Hàm mặc dù có chút nghẹn, nhưng vẫn giữ nụ cười mỉm nhàn nhã như trước, nhẹ nhàng đỡ mẹ chồng ngồi xuống tầng hai của khu trung tâm thương mại, gọi hai ly nước trái cây, quay đầu lẳng lặng nhìn người đến người đi dưới lầu một.
Giờ phút này, cô gái mặc quần áo như đồng phục sinh viên đang chạy xuống lầu một, tóc đuôi ngựa khẽ lay động, nhẹ nhàng đi đến trước cửa trung tâm thương mại lấy xe đạp điện, đội mũ bảo hiểm, lái xe rời đi.
"Mẹ, cô ấy chỉ là mặc quần áo giống Đại Lận mà thôi, người đó không phải là Đại Lận, mẹ đừng suy nghĩ nhiều." Cô ôn nhu trấn an mẹ chồng ngồi đối diện, cười cười, "Còn nữa, Đằng gia chúng ta cũng không có quan hệ gì với Đại Lận cả, cho dù ở trên đường nhìn thấy cô ấy cũng không có chuyện gì, lên tiếng gọi chào hỏi là được rồi."
"Tiểu Hàm, sau này đừng nhắc cái tên này nữa." Hàng lông mày của Đằng mẫu không cử động gì, uống ngụm nước trái cây để tâm mình tạm thời an thần lại, im lặng nhìn con dâu phía đối diện: "Duệ Triết sẽ từ từ quên mất Đại Lận, con nên thêm chút kiên nhẫn, tranh thủ để tâm của Duệ Triết quay lại trên người mình. Lòng người cũng không phải sỏi đá, một ngày nào đó cũng sẽ bị rung động, con đừng có suy nghĩ nhiều."
"Mẹ, không phải con đang cố gắng sao?" Trâu Tiểu Hàm nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay của Đằng mẫu mà nắm giữ, đôi mắt to xinh đẹp lóe ra ánh sáng kiên định, "Con vẫn luôn yêu Duệ Triết, thật lâu trước kia đã yêu rồi. Bây giờ con làm vợ của anh ấy, càng không thể gây cản trở anh ấy được. Con tin tưởng Đại Lận ở suối vàng cũng hiểu, cũng là hi vọng Duệ Triết có được hạnh phúc. Bởi vậy mẹ à, người nhất định phải đứng về phía con."
---
Dĩnh Nhi
Bảy tháng trôi qua, tất cả các trường đại học đang bận rộn chấm thi một tháng kể từ khi kỳ thi cuối học kỳ kết thúc.
Trước tòa nhà dạy học của trường đại học danh giá nhất Cẩm thành - Đại học Cẩm Thành, sinh viên đang vây quanh bảng thông báo kết quả cuộc thi sau khi kết thúc kỳ kiểm tra cùng thông báo nghỉ hè, chỉ còn một hai ngày nữa thôi sẽ bắt đầu kỳ nghỉ hè, trong lòng mỗi người sinh viên đều đang sôi nổi tuôn trào, sớm đã thu xếp hành lý ổn thỏa, chuẩn bị ra bên ngoài đi du lịch hoặc đi thực tập, rời trường đại học một hai tháng.
Cô gái chạy xe đạp điện cũng đang đứng trong đám người, đôi mắt to nhanh chóng chớp chớp, liếc mắt nhìn thời gian thông báo trên bảng tin, một lần nữa lại leo lên xe đạp điện hướng về phía ký túc xá dành cho giảng viên của trường.
Đại học Cẩm Thành là một trường đại học danh giá, có sông suối có cây cổ thụ, kiến trúc hiện đại lại tươi mát, khu vực giảng đường đại học chiếm cả một sườn núi lớn, mang một hơi thở truyền thống dạy và học lâu năm, trường học còn cố ý thiết kế một nơi ở cho các vị giáo sư vô cùng hiện đại thoải mái, liếc mắt nhìn lại một cái, bức tường màu hồng bên dòng nước biếc, chính là một khu ký túc xá cao cấp theo kiến trúc mới.
Cô gái cùng người bạn của mình đúng là thuê phòng ở trong này, ba phòng ngủ một phòng khách, nội thất gia dụng đồ điện đều đầy đủ.
Lúc này cô gái đang ở siêu thị dưới lầu mua đồ ăn, xách mấy túi đồ ăn to đùng đứng trong thang máy đi lên tầng bảy, trực tiếp ấn chuông cửa của nhà mình: "Dĩnh Nhi, tớ là Mẫn Mẫn, mở cửa cho tớ với! Tớ đã về rồi!"
Rất nhanh, cánh cửa lớn liền mở ra, một cô gái tóc dài, đeo một cái kính dày với gọng kính màu đen, cô gái có ngoại hình bình thường này xuất hiện ở cửa, tiếp nhận mấy túi đồ ăn từ người bạn của mình, cũng lấy giúp dép lê cho cô ấy.
Cô gái tên là Dĩnh Nhi thoạt nhìn có chút béo, mặc một bộ váy ở nhà, lộ ra một đôi chân trắng mịn, nhưng rõ ràng giống như bị bệnh phù chân, mang dép lê xoay người rót nước cho Mẫn Mẫn.
"Mau, đồ ăn!" Mẫn Mẫn uống một ly nước lạnh, cuối cùng cũng giải được cơn khát, ngón tay chỉ về đống đồ ăn mới mua, thở gấp mệt muốn chết, "Đồ ăn của tớ...... Thu hoạch đồ ăn, đồ ăn của tớ đều bị người ta trộm sạch ...... A, vừa rồi nếu không chờ thang máy lâu thì tốt biết bao......"
Dĩnh Nhi tay chân lưu loát nhanh nhẹn đem đồ ăn mới mua bỏ vào tủ lạnh, sau khi nghe được câu nói kia, không nói gì chỉ trợn mắt một cái, đóng cửa tủ lạnh lại, trực tiếp chỉ vào thư phòng.
Mẫn Mẫn cột tóc đuôi ngựa chạy như bay vào thư phòng, trực tiếp ngồi vào máy tính của Dĩnh Nhi, đăng nhập vào nông trại vui vẻ, thu hoạch đồ ăn, trộm đồ ăn, không ngừng vui vẻ mà chơi trò chơi dù đã bị quá hạn thời gian thu hoạch.
Dĩnh Nhi thì đang ở bên cạnh xem quần áo mới, lấy bộ váy thoải mái rộng thùng thình mới được mua ướm thử lên người, cơ bản vừa lòng, lấy ra đem đi giặt.
Sau khi giặt xong, lại mở tủ lạnh lấy tôm, thịt và rau dưa, ở phòng bếp chế biến một lúc, hơn mười phút sau đã nấu xong ba dĩa thức ăn cùng một tô canh, hương thơm ngào ngạt dọn lên bàn.
Sau đó lại gõ cửa để Mẫn Mẫn ra ăn cơm, còn mình thì thay quần áo, cầm lấy túi đi ra ngoài.
Mục đích của cô là đi bệnh viện thành phố, nhưng vừa mới bước đến trước cửa bệnh viện, dưới cái nắng chói chang của mùa hè, một chiếc xe màu đen bỗng nhiên chạy qua trước mặt cô. Chiếc xe nhấn còi một tiếng, khiến cho cô dừng bước chân lại, quay đầu nhìn người trong xe. Sau đó, đi về hướng bên này.
"Dĩnh Nhi, em đem những lời tôi nói từ tai này lọt qua tai kia." Người đàn ông ở trong xe nhìn thẳng về phía trước, thanh âm rất lạnh, "Trở về đi, lần sau đừng có để tôi lại thấy một mình em đi đến bệnh viện. Mấy ngày nay tập trung cho cuộc thi rồi, giờ nghỉ hè rồi thì lo ở nhà mà nghỉ ngơi."
Dứt lời, không nói thêm một câu nào nữa, ra hiệu cho tài xế lái xe, tiếp tục đi về phía trước.
Dĩnh Nhi đứng ở một bên, không tiếp tục đi lên bậc thang trước cửa bệnh viện nữa, nhìn, xoay người đi trở về khoảng sân của bệnh viện, dắt chiếc xe đạp điện của mình.
Mà ở phía sau, Đằng mẫu đang than phiền đau đầu, quyết định trước khi trở về nhà, tiện đường tạt qua bệnh viện lấy một chút thuốc, vì thế Trâu Tiểu Hàm nói tài xế lái xe chạy đến bệnh viện này, vừa hạ cửa kính xe ô tô, vừa dặn dò tài xế: "Hình như bên trong không còn vị trí đỗ xe, để tôi và mẹ xuống xe ở chỗ này đi, anh ở bên ngoài chờ vậy."
Khi nói chuyện thì người cũng đã muốn bước xuống xe rồi, tài xế tính đỡ Đằng mẫu xuống dưới, trực tiếp chắn lại trước vị trí dành cho xe điện.
Mà Dĩnh Nhi đang dắt xe, không chú ý có người trực tiếp dừng xe ngay phía sau cô, dắt xe đạp điện lui về phía sau một cái, trực tiếp đụng phải Trâu Tiểu Hàm đang đứng ở đó.
"Sao lại thế này?!" Trâu Tiểu Hàm phát ra một tiếng kêu to, thân thể bị xe đạp điện đụng phải nên nghiêng người một chút, tay đỡ lên cánh cửa xe ô tô quay đầu lại thở hồng hộc: "Tiểu thư, cô đụng vào người tôi rồi! Trước khi dắt xe ra phải xem đường chứ, không hiểu quy tắc giao thông sao?"
Thì ra là một cô gái bị cận nặng, thân hình béo phì đến quái dị, khó trách vụng tay vụng chân, khiến người ta bực mình!
Nhìn cái bản mặt bình thường không có gì đặc sắc này, thêm cặp mắt kính to dày trên sóng mũi, quả thực phá hỏng cả mái tóc dài đen mượt như suối kia! Cô nói xem cô người không ra người, ngợm không ra ngợm, học theo tôi dưỡng tóc dài thẳng để làm gì, rồi ở trên đường không có quan sát xe cộ! Cô cho rằng mình là thiên kim tiểu thư được chiều chuộng, đi ra ngoài đều có tài xế đưa đón, tóc thì có nhà thiết kế riêng chăm sóc nuôi dưỡng, dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành, đi đến đâu đều có người hầu kẻ hạ đến đó sao? Vậy còn chạy xe đạp điện làm gì chứ!
Tiểu Hàm càng nghĩ càng bực bội trong người, chỉ nhìn ánh mắt sau cặp mắt kính kia thôi cũng đã thấy phát hỏa!
Người quái dị như cô có biết vừa rồi cái va chạm kia của cô, thiếu chút nữa đụng phải báu vật đầy tâm huyết của tôi không hả! Nếu tôi mà bị ngã trên mặt đất, bụng xảy ra chuyện gì, cô có đền bù được không?
Thật đúng là kỳ quái, người con gái xấu xí tôi gặp cũng không ít, dựa vào mái tóc để gây chú ý người khác cùng ánh mắt của người xấu xí như cô, tôi đây lại gặp hai lần trong cùng một ngày, mỗi lần đều cười cho qua, không đáng để nhắc đến! Nhưng người xấu xí như cô cứ cố tình đứng trước mặt tôi thế này, khiến cho tôi giống như ăn phải thuốc nổ, chỉ nhìn một cái thôi cũng muốn bốc hỏa rồi!
Chẳng lẽ thật sự cái va chạm kia đâm phải Tiểu Hàm, khiến cô hồn xiêu phách lạc, bởi vậy tính tình thật khó chịu hay sao? Nhìn người con gái thô tục trước mặt kia, thêm cái bụng phì phì, cô cho rằng tốt nhất đừng nên đi ra ngoài dọa người khác!
Dĩnh Nhi thì lạnh lùng nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt mình, không nói gì, chỉ dùng ánh mắt chất vấn cô ấy khi nào thì nhường đường!
Ai đúng ai sai, không phải quá rõ ràng sao! Ai cho phép cô dừng xe trước đường dành riêng cho xe đạp? Thân phận Đằng thiếu nãi nãi thì thật cao quý sao? Thiếu nãi nãi thì có thể dừng xe lung tung trên đường sao?!
"Tiểu Hàm, là do chúng ta không nên dừng xe ở đây, cản trở vị tiểu thư này, lên xe đi." Đằng mẫu ở trong xe nói giọng ôn nhu, tự biết đuối lý nên nhìn Dĩnh Nhi nở nụ cười áy náy một chút, ý bảo con dâu lên xe đi, cũng lo lắng hỏi: "Có phải bị đụng vào rồi hay sao?"
"Mẹ, nếu không phải bị cô ta đâm cho đau, sao con lại có thể bực bội như vậy được." Thấy mẹ chồng lên tiếng giải thích, Trâu Tiểu Hàm cũng không thể bộc lộ tính xấu của mình, cuối cùng đành trừng mắt liếc nhìn Dĩnh Nhi một cái, nghiêng người ngồi trở lại xe.
Sau khi ngồi trở lại xe, cô liền nói sẳng giọng: "Nếu lúc nãy cô ta va chạm mạnh thêm một chút, có khả năng mẹ không ôm cháu nội được đấy. Mẹ, mẹ cũng thật là, rõ ràng là cô ta đụng phải con trước, vậy mà mẹ lại lên tiếng giải thích với cô ta."
"Tiểu Hàm, là do chúng ta không đúng trước, không nên tiếp tục dây dưa, không xảy ra chuyện gì là tốt rồi." Đằng mẫu dịu dàng vỗ vỗ lưng của cô, để cô không cần đem chuyện này làm ầm ĩ lên, cũng dặn dò tài xế ở phía trước: "Mua chút gì đó để an ủi vị tiểu thư ở bên ngoài, nói là do chúng ta không đúng trước."
"Phu nhân, tôi đi làm ngay."
Tài xế chậm rãi lái xe ra khỏi nơi này, dừng xe vào vị trí của xe ô tô, không hề cản trở các phương tiện khác, đang muốn xuống xe, cô gái tên là Dĩnh Nhi đã dắt xe đạp điện đi qua bên cạnh họ.
Cô vừa đi, vừa nghênh đón ánh mắt của Trâu Tiểu Hàm ở trong xe, bốn mắt nhìn nhau cùng Trâu Tiểu Hàm, liếc mắt nhìn một cái liền dời đi, đội mũ bảo hiểm ngồi lên xe đạp điện, bóng dáng dần dần nhập vào dòng xe cộ trên đường.
Trâu Tiểu Hàm thì nhìn chằm chằm vào Dĩnh Nhi, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo đã khôi phục vẻ đoan trang nhàn tĩnh thường ngày, nhưng hàng lông mày càng nhăn lại càng chặt, nghĩ rằng thật là nhiều chuyện, có đáng phải tức giận vì một người con gái xấu xí chạy xe đạp điện ở trên đường không, giống như đạp phải phân chó, chính mình tự tìm rủi ro, tìm xui xẻo.
Đoán chừng là những ngày gần đây cô luôn trong tình trạng tinh thần khẩn trương quá mức, cho nên đối với một người vô tình đụng phải cô như vậy, lại khiến cho cô có phản ứng mạnh như thế. Bởi vì đối với loại va chạm ngẫu nhiên ngoài đường này mà nói thì không tính là gì cả, nhưng đối với riêng cô, sẽ khiến cô ngã sấp mặt sấp bụng, sau đó sẽ mất đi rất nhiều thứ.
Mà những thứ này, hàng ngàn hàng vạn lần cô không thể để mất được!
"Mẹ, mẹ nói đêm nay Duệ Triết có thể về nhà ăn cơm hay không?" Cô thu hồi ánh mắt đang nhìn ngoài cửa, rũ hàng lông mi nhìn xuống chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay áp út, đặt chiếc nhẫn kim cương dưới ánh nắng mặt trời, im lặng nhìn, vẻ mặt có chút cô đơn: "Đêm nay con định làm vài món đồ ăn ngon, chờ anh ấy trở về cùng nhau ăn."
"Để mẹ gọi điện nói nó trở về." Đằng mẫu có chút ưu thương, gượng gạo nở nụ cười một chút: "Nhưng mà chắc là nó sẽ không gấp gáp trở về khi nhận được điện thoại của mẹ đâu, bởi vì người mà nó thống hận nhất lúc này, là mẹ. Lúc trước là mẹ dẫm nát lòng tin của nó dưới lòng bàn chân mình, khiến cho nó bị chính người nhà của mình giăng bẫy kê đơn, trở thành tù binh. Đây là sự sỉ nhục đối với nó, cũng là nỗi đau vĩnh viễn khảm sâu trong đáy lòng của nó, nó sẽ hận mẹ cả đời."
"Vậy mẹ hối hận việc trước kia đã hẹn con đến đó sao, bức ép anh ấy xảy ra chuyện quan hệ với con sao?" Trâu Tiểu Hàm ngẩng đầu, có chút oan ức, "Thời điểm vừa mới bắt đầu, con thực sự sợ hãi, bởi vì cho dù như thế nào đi nữa, Duệ Triết cũng sẽ không bằng lòng gặp lại con......"
"Tiểu Hàm, không phải là mẹ hối hận." Đằng mẫu ngắt lời cô, ngoài nét áy náy trên mặt, còn có vẻ ưu sầu: "Mẹ cảm thấy nếu không có xảy ra chuyện kê đơn này, sau khi Duệ Triết và con kết hôn còn có thể đi cùng nhau gần hơn. Mà Đại Lận, mẹ từng khuyên nhủ cô bé đó lúc gọi điện nói chuyện, để cho cô ấy cẩn thận lo lắng một chút, rời đi càng sớm thì càng giảm bớt thương tổn, nhưng cô ấy không nghe...... Kết quả, lại có cục diện như ngày hôm nay. Tiểu Hàm, đi được đến ngày hôm nay đúng thật là ủy khuất cho con, nhưng mẹ vẫn tin tưởng như cũ, thời gian có thể khiến người ta quên đi tất cả, cũng có thể khiến cho người ta bắt đầu một đoạn tình cảm mới thêm lần nữa."
"Mẹ, chỉ cần có ràng buộc, Duệ Triết sẽ không rời đi quá xa." Trâu Tiểu Hàm lấy tay xoa xoa cái bụng của mình, nhẹ nhàng cười: "Rất nhanh thôi, chúng con sẽ có một gia đình đầy đủ."
---
Đằng Vi Trì
Tòa nhà Thánh Hoàng, nhà ăn ở tầng cao nhất.
Đằng Duệ Triết chạm mặt Đằng Vi Trì trước cửa thang máy, phía sau hai người là một nhóm người ăn mặc đàng hoàng chỉn chu, đều mặc bộ đồ vét lịch sự, toát lên vẻ thành đạt ổn trọng, đang từ thang máy đi ra.
Bọn họ vừa mới kết thúc đại hội cổ đông, đang cùng ông chủ của mình đến tầng cao nhất để ăn cơm, không nghĩ đến đây rồi cũng không thể buông tha, ở trong này lại gặp phải đối thủ, phút chốc dừng lại bước chân.
"Duệ Triết, anh cứ tưởng rằng chú sẽ khinh thường việc tiếp nhận Tập đoàn của gia tộc, không ngờ rằng ở trong cuộc họp đại hội cổ đông, chú lại hiển nhiên tiếp nhận." Đằng Vi Trì nhẹ nhàng cười, ánh mắt lại bắn ra một tia sáng lạnh mỏng manh, nhìn thẳng về người em họ phía trước mặt có ngoại hình tương đồng với mình, "Bây giờ mặc kệ là ở Bắc Kinh hay Cẩm thành, giới kinh doanh khách sạn này đều là thiên hạ của Đằng thị, chú đoán xem cuối cùng ai sẽ là thái tử gia?"
Mày kiếm của Đằng Duệ Triết khẽ nâng, đôi mắt ưng sâu thẳm lại lạnh lùng nhìn qua, nhìn chằm chằm con người nham hiểm ở trước mặt mình: "Hiện tại anh tự xưng mình là thái tử gia, có phải chứng minh rằng anh đang sợ hãi hay không? Bây giờ tôi tiếp nhận tập đoàn của gia tộc, anh sợ?"
Hắn nghiêng đầu cười lạnh lùng, đôi mắt tinh nhuệ lại liếc mắt quét lên khuôn mặt của Đằng Vi Trì, dẫn theo cấp dưới đi qua trước mặt anh ta, thân hình cao to kì vĩ không hề giảm sự hăng hái, lại có một chút trầm ổn cẩn thận hơn. Mà đi theo phía sau hắn, là Torn mặc một bộ đồ vét cùng cô thư ký mới, hai cô gái xinh đẹp giỏi giang theo phong cách Âu Mĩ, bộ váy ôm sát cơ thể tôn lên làn da trắng của mình, dĩ nhiên đã biến thân thành những cô gái xinh đẹp tài giỏi.
Mà phía sau nữa, còn lại là những người cấp dưới tinh anh, trung thành với hắn.
"Duệ Triết, chú nói ngược rồi. Trước mắt dưới tình hình này, không phải là anh sợ, mà là chú đang sợ." Khuôn mặt tuấn tú của Đằng Vi Trì vẫn giữ nụ cười như cũ, khóe môi nhẹ nhàng nhấc lên, đôi mắt tỏa ra ánh sáng thâm hiểm, thân hình cao to lại lộ ra vẻ tà ác, một vẻ nho nhã, lại có hai loại hơi thở dần dần hiện rõ, không một chút mâu thuẫn mà hòa vào một chỗ, "Chú phái người đi theo dõi anh, giám sát anh, không phải là vì sợ sao? Chuyện nửa năm trước rõ ràng chú đã chứng kiến, cả đời cũng không quên được dòng máu đỏ tươi chảy trên mảnh tuyết trắng đó, cùng với bộ dạng cuối cùng của người phụ nữ mà cậu âu yếm yêu thương nhất ở trong lòng mình. Chú phái người theo dõi anh, chính là muốn tìm kiếm một tia hy vọng xa vời, từ chỗ của anh mà tìm kiếm chút ít tin tức của một người vốn không hề tồn tại sự sống, tiếp tục lừa dối chính mình. A thế nào? Theo dõi anh lâu như vậy, đã có được thứ chú muốn chưa? Có muốn biết câu nói cuối cùng của cô ấy là gì hay không?"
Đằng Vi Trì cười đến bừa bãi.
Phía trước, đột nhiên có người dừng bước quay đầu lại, là Torn, cô mang giày cao gót, cầm theo chiếc túi xách đựng văn kiện, xoay người đi trở lại bên này, lớn tiếng cười nói: "Nghe ý tứ này của tân Đằng tổng, giống như là bị nghiện làm chó săn vậy, đã làm rồi còn muốn cao giọng sủa, đi khắp nơi mà khoe ra. Đằng thị này, hoàng đế già còn chưa ra điều kiện, thái tử gia chính quy cũng đã trở lại, còn người giống như thái giám đây thì vội vàng làm gì, chuyên môn đụng chạm vào nỗi đau của người khác nha! Tân Đằng tổng, đây không phải giống với tác phong của ngài, ngài cường điệu như vậy, làm sao có thể khiến cho Đằng lão gia coi trọng được, chẳng khác gì một con chó đều làm việc vì ông ta. Hơn nữa, mọi chuyện đã xong xuôi rồi thì phải làm thế nào đây, vẫn như cũ là một con chó thôi, gia nghiệp của Đằng lão gia vẫn là chuẩn bị truyền cho con ruột......"
Lời này vừa nói ra, toàn bộ không gian an tĩnh lại, mỗi một người ở đây đều mở to hai mắt, chờ xem người phụ nữ này dám đắc tội xúc phạm đến cấp trên sẽ chết như thế nào! Nơi đây là Thánh Hoàng, cơ quan đầu não của Đằng thị ở Cẩm thành, cũng không phải Đế Hào của Đằng Duệ Triết, lời nói của Đằng đại thiếu cùng Đằng nhị thiếu ở trong này đều có trọng lượng giống nhau, lực lượng của hai vị thiếu gia đều ngang nhau, ai cũng không thể đắc tội được.
Torn là người bên kia của Duệ Triết thiếu gia thì như thế nào, cô đắc tội với Vi Trì thiếu gia, lại là dùng lời nói để công kích cùng vũ nhục, chắc chắn phải chết là điều không thể nghi ngờ!
---
Đằng Duệ Triết
Mà khuôn mặt tuấn mỹ của Đằng Vi Trì, sau khi nghe được những lời nói này, cũng âm trầm xuống ngay lập tức, thân thể cao lớn của anh ta bước hai bước đến gần Torn, cúi đầu xuống, cười, nụ cười thật sự nho nhã, đột nhiên lại dùng một tay bóp lấy cái cổ mảnh khảnh của cô, lạnh giọng cười nói: "Tôi thưởng thức những người phụ nữ
có tính tình bộc trực, bạo gan, nhưng lúc này cô nhớ cho kỹ, cho phép ông chủ của cô tùy tiện xuất hiện, không phải là mỗi cái mặt thôi đâu, mà là mất hết thể diện của Đế Hào! Mỗi một câu mà cô nói, mỗi một từ mà cô mắng chửi, đều là đại diện cho ông chủ của cô, hình tượng công ty của cô. Bởi vì ông chủ như thế nào, mới có nhân viên như thế đó. Mà vừa rồi, cô đã giúp mọi người được sáng mắt biết được Đằng Duệ Triết nuôi dưỡng nhân tài cùng phong độ như thế nào! Để cho chúng tôi được biết, thì ra trong mắt Đế Hào của các người, tất cả những người cấp dưới bán mạng bán thời gian cho ông chủ của mình đều là chó săn! A."
Trên ngón tay của anh ta cũng không có dùng vài phần lực, nhưng lại làm cho khuôn mặt của Torn đỏ lên, để cô chính mắt chứng kiến được cái gọi là nụ cười cất chứa dao găm, không rét mà run!
Cô dùng hai tay bắt lấy cổ tay đang bóp cổ mình, trừng mắt chán ghét nhìn da mặt tuấn mỹ trước mặt này: "Thực ra so với người khác thì anh càng rõ ràng hiểu được tôi đang muốn nói cái gì, cái gì là cấp dưới trung thành, cái gì là chó săn hiểm ác, cái gì là quân tử, cái gì là tiểu nhân, ở trên người tân Đằng tổng đều có thể lấy được một đôi để so sánh! Vừa rồi là tôi thật sự không chịu được cảnh tiểu nhân đắc chí, cho nên mới vi phạm mệnh lệnh của Đằng tổng đi rồi mà quay lại, bởi vì thật sự là tôi không muốn nghe một kẻ tiểu nhân đắc thế như một con chó mà sủa loạn ở trong này!"
Đằng Vi trì không nghĩ tới việc cô gái này còn có thể mắng, hơi hơi buông cô ra, quay đầu nhìn Đằng Duệ Triết đang thẳng hướng bước về bên này, cười lạnh nói: "Nếu tôi ở Tập đoàn Đằng thị được tính là chó săn, vậy Duệ Triết chú thì tính là gì? Hẳn là chú nên dành phần lớn thời gian để quản lý tốt cái miệng cấp dưới của mình, để cho bọn họ nói ít làm nhiều, như vậy mới không gặp phải phiền phức, khiến cho Duệ Triết chú bị mất mặt!"
Anh ta buông Torn ra thật mạnh, cuối cùng liếc mắt nhìn Duệ Triết một cái, khuôn mặt tuấn tú tối tăm, dẫn cấp dưới của mình đi trở về thang máy một lần nữa.
Hai tròng mắt u ám của Đằng Duệ Triết dõi theo anh ta, bên môi lộ vẻ cười lạnh một chút, trước khi cửa thang máy đóng lại, lên tiếng khàn khàn: "Chỉ cần có tôi ở đây, Đằng Vi Trì anh đừng hòng mơ tưởng có được Đằng thị! Torn nói một câu rất đúng, cho dù anh có làm nhiều chuyện cho ba tôi như thế nào, cuối cùng Đằng thị cũng sẽ quy về danh nghĩa Đằng Duệ Triết tôi, làm cho tôi trở thành vị chủ tịch tiếp theo. Mà chuyện duy nhất tôi muốn làm vào lúc này, chính là tiếp nhận Thánh Hoàng, khiến cho anh vĩnh viễn không thể xưng bá ở Đằng thị được, thậm chí là xoay mình! Anh càng muốn được cái gì, tôi lại càng muốn cho anh không chạm được vào cái đó!"
"Vậy, anh chờ!" Đằng Vi Trì ở thang máy lại nở nụ cười, cửa thang máy đóng lại, bảng báo hiệu số tầng bắt đầu nhảy lên.
"Đằng tổng!" Torn dựa vào tường nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, sờ sờ chính cái cổ của mình thiếu chút nữa bị cắt đứt, quát lớn về phía thang máy: "Dám ra tay với phụ nữ, lại càng không đáng làm đàn ông! Ấn tượng ban đầu của tôi với anh ta cũng không tệ lắm chứ phải à!"
"Torn, đừng nói nữa, mọi người đều đang nhìn, vừa rồi chị rất xúc động." Thư ký mới ở bên cạnh vừa đỡ lấy cô, vừa có ý bảo cô đừng lên tiếng nữa, cũng sử dụng ánh mắt lặng lẽ lê thê nhìn về phía Đằng tổng, nói cho cô biết Đằng tổng đang tức giận!
Cho dù bọn họ bên này đối đầu sống chết với bên kia, vừa rồi ở cuộc họp đại cổ đông cũng khẩu chiến mấy lần, nhưng trường hợp trước mặt công chúng, quả thật là không nên xúc động đi lý luận với Đằng Vi Trì như vậy! Bởi vì rõ ràng Đằng Vi Trì muốn dùng lời nói để chọc giận Đằng tổng, xát muối lên vết thương cũ của Đằng tổng, nếu chạy theo anh ta để nói lý, chính là nằm gọn trong lòng bàn tay của tên đại thiếu gia gian tà kia!
Cho nên Torn cùng đồng nghiệp đã sớm đặt biệt hiệu cho Đằng Vi Trì, hồ ly Đằng -- diện mạo tuấn mỹ, có một không hai, nhưng ôm một bụng xấu, tướng gian manh.
"Đằng tổng, vừa rồi tôi giận quá, nhưng mà......" Torn ngẩng đầu thấy mọi người đều dùng một ánh mắt kinh ngạc nhìn cô, cuối cùng cảm thấy khốn khổ cùng gấp rút, vội vàng đứng bên cạnh Đằng tổng, chỉnh lại trang phục, cũng đeo lên tấm thẻ nhân viên trên cổ, "Lấy phụ nữ để uy hiếp đàn ông thì không phải là đàn ông, sau khi uy hiếp xong, lại còn xát muối lên vết thương của người khác, đúng là cực phẩm gian tà! Tân Đằng tổng là cái loại phế phẩm đầu tiên mà tôi từng gặp, tôi nói không có sai!" Miệng Torn vẫn còn đang mắng.
"Torn, chú ý hình tượng!" Thư ký mới lại nhướng mày lên, không thể không kéo cô thêm lần nữa, kéo cô qua một bên trước mặt đồng nghiệp, thực sự sợ người chị này đánh đổ chén cơm của mình.
Đằng Duệ Triết thì im lặng đi về phía trước, đi vào bàn ăn xoay tròn, trực tiếp ngồi lên ghế.
Từ vị trí này, có thể nhìn không sót một khu vực nào của Giang Đông, có thể nhìn thấy từng tòa nhà cao tầng nối tiếp nhau san sát, ô tô thì giống như những hộp diêm đang chạy trên mặt đất.
Mà giờ phút này, ánh mặt trời cũng thật chói chang.
Hắn im lặng đứng bên cửa sổ, hai tròng mắt nhìn về một nơi rất xa xăm ở phía chân trời.
"Đằng tổng, có điện thoại từ Đằng gia, là phu nhân gọi đến." Trợ lý đem di động đang rung lên đưa cho hắn xem.
Hắn thế này mới giật mình, ngón tay thon dài tiếp nhận điện thoại, không nói gì.
"Duệ Triết, là mẹ. Đêm nay con về nhà ăn cơm đi, mẹ cùng Tiểu Hàm đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, đã bắt đầu làm......" Trong thanh âm của Đằng mẫu mang theo một chút thỉnh cầu, lại mang theo một chút ý cười cẩn thận, "Gần đây Tiểu Hàm vẫn hay có thai máy, nửa đêm liền tỉnh ngủ. Có một lần tỉnh ngủ do đau, ba mẹ còn tưởng phải sinh non, kết quả là khi đến bệnh viện, bác sĩ nói là thai máy thôi, không có việc gì cả...... Duệ Triết, con vẫn đang nghe sao?"
Đằng Duệ Triết đi trở về ghế ngồi, để cho trợ lý mở laptop của mình ra, là màn hình của cuộc họp trực tuyến, trực tiếp tập trung vào công việc của mình, "Bây giờ bà có thể tiếp tục nói, một phút đồng hồ."
"Duệ Triết, cho dù nói như thế nào, trong bụng Tiểu Hàm đã có đứa con của con, đã gần bảy tháng rồi, con cũng nên vì đứa bé, đối xử với Tiểu Hàm tốt một chút. Làm vợ chồng thì có thể tương kính như tân*, nhưng làm ba rồi, phải cẩn thận một chút, đứa bé cần một gia đình đầy đủ......"
(* Đối xử tôn trọng nhau, khách sáo xem nhau như khách)
"Đứa bé đó tính là con của tôi sao?" Đằng Duệ Triết lạnh lùng cắt ngang lời nói của mẹ, đôi mắt nhọn trầm tĩnh hiện lên một tia chán ghét, "Lần đầu tiên, người làm mẹ như bà lợi dụng sự tin tưởng của con dành cho mình mà không phòng bị, biến con của mình trở thành tù binh. Lần thứ hai, lão già trực tiếp lấy mạng sống của Đại Lận ép tôi kết hôn, kết quả, vẫn lật lọng! Bà cho là vì cái gì mà các người lại thực hiện được? Đó là bởi vì, các người là cha mẹ của tôi, máu mủ ruột thịt tình sâu nghĩa nặng, tôi tin tưởng các người sẽ có lương tri, sẽ không bức tử tôi và Đại Lận. Nhưng sự tin tưởng cùng tín nhiệm của tôi dành cho các người, lại khiến các người được một li muốn đi một dặm! Nếu cha mẹ của tôi đã có tiền lệ "Hổ dữ ăn thịt con", vì cái gì tôi lại muốn loại con hoang này! Bảy tháng nay, nếu không phải hai nhà Trâu Đằng các người xem cô ta như báu vật mà che chở cùng bảo hộ, thứ con hoang này đã sớm trở thành một bãi máu loãng! Các người cứ việc để cho cô ta sinh con, sinh xong thì đem đứa bé đó đi xét nghiệm DNA, tôi dám trăm phần trăm khẳng định đó không phải là con của tôi! Không phải các người muốn cháu nội sao, cái sừng này các người bắt ép cắm lên đầu tôi, đời đời kiếp kiếp đừng có mà tháo xuống!"
"Duệ Triết, lời này của con là có ý gì?"
Đằng Duệ Triết cắt đứt cuộc gọi, đôi con ngươi trở nên hung ác nham hiểm vô cùng, lạnh lùng nhìn về phía trước.
Có ý gì? Ý tứ chính là, thà rằng làm giao dịch với người xa lạ, càng không thể làm giao dịch với người nhà ruột thịt của mình! Máu mủ tình thâm, mẹ con tình sâu nghĩa nặng, tất cả đều là chó má! Con có thể bị sỉ nhục như thế, vậy tương tự đứa con đó cũng có thể bị gϊếŧ chết!
"Đằng tổng, hội nghị trực tuyến vẫn tiếp tục hay sao?"
"Tiếp tục, để bọn họ bắt tay vào phương án thu mua cho tôi! Trong lúc họp, tất cả di động đều tắt hết!"
---
Mẫn Mẫn
Lầu một của khách sạn, Đằng Vi Trì từ thang máy đi ra, hé lộ khuôn mặt tuấn tú không còn tối tăm như lúc nãy, khôi phục bước đi thong thả của mình, mang theo nụ cười mê mệt chết người.
"Đằng tổng." Tất cả mọi nhân viên đi qua anh đều cung kính chào hỏi, sau đó vội vàng bước đi, không dám ở dưới cặp mắt không coi ai ra gì của anh mà giả bộ ngớ ngẩn lừa gạt, căng thẳng thần kinh đi làm việc.
Anh đi về phía cửa chính, để cấp dưới ở phía sau giải tán đi, ai nên làm gì thì đi làm việc đó, trợ lý thì đi lấy xe cho anh.
Sau đó khi đi đến trước quầy lễ tân, bước chân của anh tạm dừng một chút, quay đầu miết mắt liếc nhìn cô nhân viên đang mỉm cười ngọt ngào trước quầy lễ tân.
Quầy lễ tân có tổng cộng năm cô nhân viên, toàn bộ đều là những vị tiểu thư xinh đẹp hoặc lung linh được lựa chọn tuyển dụng kỹ càng. Nhưng trong đó có một cô gái, khiến cho anh phải nhíu mày.
Cô gái này thoáng nhìn lại trẻ tuổi quá mức, khuôn mặt nhỏ nhắn bằng một bàn tay to lớn, mỗi khi cười rộ lên lại thật thanh tú đáng yêu, chưa thuần thục sỏi đời, có vẻ khéo léo, khí chất cao nhã. Hơn nữa cô gái này không có bới tóc lên, mà là cột tóc đuôi ngựa, để lộ cái trán trơn bóng của mình, mắt to cười híp cả lại, không phải đoan trang, mà là đáng yêu.
"Đằng tổng, xin chào." Âm thanh trong trẻo, nhẹ nhàng cúi đầu chào anh.
"Bới tóc lên." Anh chỉa chỉa vào tóc cột đuôi ngựa của cô,