Mộ Dạ Triệt
Đại Lận cũng không đáp lại hắn, trực tiếp đi thẳng vào Tô trạch, chỉ để lại một bóng dáng mềm mại lãnh đạm, đi vào vườn nhà.
Trong vườn đèn đóm sáng trưng, Đằng mẫu qua đây chăm sóc hai tiểu bảo bối, một tay ôm một đứa, cười ha ha đến đón mẹ về. Giờ phút này tự nhiên Đằng mẫu thấy hắn ngồi ở trong xe, trong lòng không biết là một loại cảm xúc gì, nhìn chằm chằm không chớp mắt về phương hướng này, trong lòng thở dài một tiếng.
Đại Lận vươn tay qua ôm Ny Ny, nhìn thấy hai bé con ăn no, đôi mắt sáng trong đen láy đang tò mò nhìn cô, cái miệng chúm chím khẽ mở, bàn tay nhỏ bé giật giật, chào đón mẹ về nhà. Vì thế cô hôn hai đứa nhóc này mỗi người một cái, khích lệ chúng nó ngoan.
Mà trong phòng khách, tuy rằng tràn ngập mùi sữa nồng đậm, nơi nơi đều là đồ chơi trẻ em, bỉm tã cùng sữa bột, nhưng được xếp lại gọn gàng chỉnh tề, sàn nhà sạch sẽ, vô cùng ấm áp.
Cô biết, đây là Đằng mẫu dọn dẹp giúp cô, luôn luôn bận rộn ở nơi này, dốc lòng chăm sóc hai đứa nhỏ. Bởi vậy trong một khoảng thời gian ngắn, đột nhiên cô thật sự cảm kích Đằng bá mẫu, không còn liên quan gì đến chút ân oán giữa cô và Đằng gia, chính là cảm kích, cười hiểu ý với bác gái, "Bác vất vả rồi."
"Không vất vả, đây không phải vất vả." Đằng mẫu vội vàng xua tay, rất vui sướng, đôi mắt cười híp lại để lộ hàm răng trắng, trong lòng giống như vừa được ăn mật ngọt, "Hai nhà chúng ta cách nhau cũng gần, với lại gần đây bác ở nhà cũng không có việc gì làm, cứ đến đây chăm hai đứa nhỏ. Đại Lận à, con đừng lo lắng, bác sẽ không ôm hai đứa nhỏ về Đằng gia đâu, cũng không ôm hai đứa nó đi khắp nơi. Bác biết kẻ thù đang ở trong tối, làm gì cũng đều nguy hiểm cả, không nên đi lại xung quanh."
Nói xong, liền hôn lên mặt của Khiêm Khiêm, khuôn mặt của hai bà cháu đều cười, thả bé con về lại xe nôi, "Vậy giờ bác về đây, sáng mai lại qua, hầm canh cho mẹ tụi nhỏ uống, làm đồ ăn ngon. Hai bé phải ngủ ngoan nhé ~".
"Con tiễn bác về." Đại Lận đi tới tiễn bà, nhìn ra ngoài cửa, lo lắng bà đi một mình trên đường sẽ xảy ra chuyện gì nguy hiểm, "Hay là gọi tài xế của Đằng gia đến đón bác về, chứ đêm đã khuya rồi."
"Không cần, có vài bước chân thôi, Đại Lận à, con đi tắm rửa nghỉ ngơi đi." Đằng mẫu cười ha ha đi ra phía ngoài cửa, khoát tay nói mai gặp, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Nhưng khi bà đi đến ngoài cổng, mới phát hiện quả thật đường về không dễ đi, bị người ta chặn lại.
Chỉ thấy cậu của Đại Lận không biết từ đâu chui ra, mặt mày nghiêm túc bò đến phía bà, "Đằng phu nhân, phiền bà nói tình nói lý với Đại Lận một chút, để cho nhà chúng tôi ở lại một hai buổi tối, bệnh của bà ngoại và em họ nó thật sự rất nghiêm trọng......"
Mà trong nhà, Đại Lận đang ôm hai đứa nhỏ lên lầu, đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài, nhìn thấy xe của Đằng Duệ Triết đã quay đầu rời đi, biến mất không thấy đâu, có lẽ đã về Đằng trạch. Vì thế cô hạ bức rèm cửa sổ xuống, tính đi tắm rửa.
Nhưng phía sau, đột nhiên ngoài cửa truyền tới tiếng xe, hướng về bên này mà bóp còi hai tiếng.
Cô khó hiểu lại vén bức rèm ra, tưởng Đằng Duệ Triết đến đón mẹ về, để cô mở cửa, lại phát hiện bên ngoài là một chiếc xe màu bạc, Mộ Dạ Triệt đưa mặt về phía cô, để cô mở cổng biệt thự.
Vì thế vài phút sau, xe của Mộ Dạ Triệt đã dừng trong sân vườn nhà cô, còn người của Mộ Dạ Triệt thì đang đứng đối diện với cậu Tiết, cảnh cáo cậu đừng có quấy rầy người khác.
"Đại Lận, vừa rồi em ngồi xe ai đi về vậy?" Khóe miệng Mộ Dạ Triệt hàm chứa một tia cười nghiền ngẫm, miết mắt về phía cô, để lộ hương vị xấu xa, khuôn mặt tuấn tú mỉm cười thêm tuấn mỹ càng làm người ta kinh hãi, "Chắc là em nên điện thoại cho tôi, nói cho tôi biết, em bị người ta kéo vào trong xe. Nếu không, tôi sẽ nghĩ rằng em bị bắt cóc, nguy hiểm đến tính mạng. Vừa tôi tôi chỉ biết trơ mắt nhìn em bị túm vào trong xe......"
Đại Lận đang đi tới bên này, trên người mặc một chiếc váy mỏng manh, tóc dài buông xõa, liếc mắt nhìn cậu xấu lắm một cái, lại bình tĩnh nói với Mộ Dạ Triệt: "Cổ Ngạo đâu? Hai người nói chuyện xong rồi à?"
Mộ Dạ Triệt nghe tiếng liền mỉm cười, biết vừa rồi Đại Lận tức giận, không thích hắn và Cổ Ngạo ở trước mặt cô mà "Tranh giành tình nhân" như vậy, liền cười nói: "Cổ Ngạo cũng đi tìm em, có lẽ sẽ tới đây ngay lập tức. Bây giờ em vào nhà đi, tôi đi xử lý chuyện mấy người này, rồi đưa bác gái về nhà."
"Ừm." Đại Lận thản nhiên nở nụ cười một chút, nhìn vài người nhà họ Tiết này, chuẩn bị xoay người đi, đột nhiên Đằng mẫu nói: "Đại Lận, hay là buổi tối bác giúp con chăm hai đứa nhỏ nhé? Trẻ con tầm tháng tuổi này hay khóc đêm, nhất định phải có người canh chừng. Ban ngày con còn muốn đi học, sợ ép buộc lại không dậy nổi......" Dừng một chút, trên khuôn mặt ung dung lại xẹt qua một tia co quắp, rất là để ý thái độ của Đại Lận, sợ cô mất hứng, "Thật ra vừa rồi bác cũng muốn đề cập đến chuyện này, nhưng lại cảm thấy quấy rầy con, sẽ ảnh hưởng đến con. Nhưng hai đứa nhỏ lớn vậy rồi, buổi tối sẽ thường khóc, sẽ đói bụng, bỉm tã đầy nướƈ ŧıểυ, khi đang ngủ, nếu thân thể không được thoải mái, sẽ khóc oang oang cả nhà......"
"Đúng vậy, đúng vậy, bà ngoại của Khiêm Khiêm và Ny Ny cũng có thể hỗ trợ chăm sóc một chút." Cậu đã ở một bên ồn ào theo, ra sức đẩy Tiết Hàn Tử qua bên này với một khuôn mặt xám xịt, muốn chớp cơ hội chui vào trong nhà, "Cho dù nói như thế nào đi nữa, đây là mẹ Hàn Tử của Đại Lận, sinh con không bằng dưỡng cái, đã nuôi dưỡng Đại Lận gần hai mươi năm. Đại Lận, cháu nể tình ngày xưa một chút, để mẹ Hàn Tử của cháu ở lại trong nhà chăm sóc hai đứa trẻ giùm cháu được không? Cậu xin cháu, cháu xem bà ngoại và em họ đang sốt cao, không mở mắt ra được, thật sự là cậu không còn chỗ nào để đi mới đến đây quấy rầy cháu. Cháu cho nhà cậu ở nhờ vài ngày đi, nằm trong vườn cũng được, chỉ cần có chỗ đặt lưng, cậu có thể tìm việc thêm lần nữa, sắp xếp ổn thỏa một nhà già trẻ......"
Đằng mẫu vốn dĩ muốn giúp Đại Lận chăm sóc hai đứa nhỏ, giúp cô chia sẻ chuyện nuôi con vất vả, không nghĩ rằng cậu Tiết lại nhân cơ hội chen chân vào, muốn cho cả đại gia đình chui vào ở trong này, liền có chút tức giận, lại lên tiếng nói: "Cậu Tiết, Tô thái thái là cành vàng lá ngọc, không có số mệt nhọc như vậy đâu, cậu cũng đừng lo lắng làm gì, đi ra ngoài thuê phòng ở cũng tốt."
Nếu đưa cả đại gia đình vào đây ở, có lẽ lại muốn làm nhà cửa của Đại Lận không yên, dơ bẩn chịu không nổi. Do bà nhớ rõ khi Tô thị trưởng và Tiết Hàn Tử ly hôn, tuy rằng Tô gia này rất lạnh lẽo, nhưng nhà cửa trống trải, là một căn biệt thự giàu có. Hiện tại nếu để người cậu chuyên buôn bán này vào ở, chỉ sợ là, Đại Lận cũng bị đuổi ra cửa.
"Nếu có tiền thuê, cả đại gia đình chúng tôi cũng không tìm đến đây để bị mất mặt." Cậu thở dài một hơi sầu khổ, lắc đầu, bắt đầu kể khổ, "Không lừa gì bà, sau khi Tiết Binh lừa gạt nhà chúng tôi làm đám cưới, chị gái tôi cũng muốn thử chung sống lại với anh ta cho thật tốt. Dù sao nói thế nào đi nữa, coi như cũng đã là vợ chồng, chị gái tôi ở cùng một chỗ với anh ta lâu như vậy, chắc chắn là có tình cảm với nhau. Kết quả Tiết Binh kia lại chọc ở đâu ra một thân phiền phức, sau khi trở về, ngày hôm sau còn có người chạy tới cửa đuổi gϊếŧ, viên đạn xuyên qua cửa sổ, thiếu chút nữa bắn vào đầu của tôi. Vì thế chuyện phiền toái cứ nối tiếp nhau mà đến, ngày nào chủ nợ cũng gõ cửa đòi tiền, hơi một tí là sát thủ đến tận nhà đòi gϊếŧ người...... Vốn chúng tôi còn nợ tiền, bán bớt nhà cửa cũng không trả được hết nợ, hơn nữa gặp Tiết Binh này, chúng tôi càng khốn khổ hơn, lúc nào cũng có khả năng bị sát thủ bắn chết. Sau đó, Tiết Binh chạy trốn, mà cũng có thể đã bị người ta bắt đi, chúng tôi mới tránh được vận rủi bị người ta đuổi gϊếŧ, đoạn tuyệt quan hệ với Tiết Binh."
"Bởi vậy các người mới đến ở trong Tô gia, chuẩn bị chiếm Tô gia cho riêng mình?" Mộ Dạ Triệt nhẹ nhàng cười nhạo, thong thả bước về bên này, đi quanh cậu một vòng, cười khinh miệt, "Tiết gia các người có một ưu điểm lớn nhất, chính là biết khúm núm và bỏ đá xuống giếng. Lúc trước khi Tô thị trưởng bị trọng tội lên tòa, Tô thái thái lại đem toàn bộ tài sản chuyển đến tài khoản của mình, cầm lấy đi đầu tư buôn bán. Thời điểm đó các người có thể nghĩ cho Đại Lận phải làm sao không? Cô ấy mới mười sáu tuổi, sau khi mất đi người cha, chỉ còn hai bàn tay trắng, thậm chí thời điểm ra tù, phải đến ở nhờ nhà Trâu bí thư, nhận hết mọi sự khinh thường của người đời! Xin hỏi thời điểm cô ấy đi ăn nhờ ở đậu, các người đang làm gì? Thời điểm cô ấy vẫn còn là một đứa trẻ, Tiết Hàn Tử, bà đã đối xử với cô ấy như thế nào?!"
Hắn lạng lùng trầm xuống, ánh mắt vẫn mang ý cười như một con dao sắc bén, đã muốn nghiền nát ông cậu này thành tro! Không biết xấu hổ gì đó, còn dám ở đây mà dây dưa không dứt!
"Mày...... mày......" Cậu kinh ngạc, sắc mặt trắng bệch, ngón tay run run chỉ vào mặt hắn, răng nanh va vào nhau: "Làm sao mày biết những chuyện này? Không phải mày là bạn trai mới nhất của Đại Lận, từ Bắc Kinh đến đây sao?!" Sự việc đã đi qua lâu như vậy, ai nói cho hắn biết? Một người chỉ vừa tới Cẩm thành vài ngày, làm sao lại cảm thấy hứng thú với chuyện nhà bọn họ như vậy!
"Chỉ cần các người đã làm, tôi đều điều tra được!" Mộ Dạ Triệt bước đi thong thả, khuôn mặt tuấn tú khôi phục lại vẻ ôn nhuận như ngọc của mình, ôn nhu nhìn về phía Đại Lận, mày kiếm khẽ nhướng lên: "Bởi vậy, kết cục tốt nhất cho các người, chính là chờ bị người ta gϊếŧ người diệt khẩu, hoặc là đi ngồi tù! Nếu Đại Lận có thời gian, sẽ đến tù giam thăm các người, cho các người mấy cái áo bông giữ ấm, làm tròn đạo hiếu!"
"Chị, hắn ta không phải bạn trai mới của Đại Lận, mà là đến để điều tra chúng ta!" Cậu Tiết nóng nảy vì chuyện này, chột dạ nhìn về phía Tiết Hàn Tử, vẻ mặt đầy mồ hôi lạnh, thật sự sợ hãi khi lại có kẻ thù tìm tới cửa, "Hắn ta luôn luôn cường điệu chúng ta đối xử không tốt với Đại Lận lúc trước, trách cứ chị không có làm tròn bổn phận một người mẹ! Chị có biết là, hắn ta càng giống thân nhân bên kia của Đại Lận, một người cậu hoặc một người chú hay không?!"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhíu mày, bao gồm bà ngoại của Đại Lận. Bà gia chanh chua này lập tức nhìn về phía Mộ Dạ Triệt, lên tiếng châm chọc: "Thì ra người nhà của con hồ ly tinh Mục Thanh Như không có chết hết, lại có một cái tai họa đến đây để trả thù! Dù thế nào a, bây giờ mày còn muốn giúp con hồ ly tinh kia chuyển mình thành chính thức sao?! Năm đó ả ta quấn quýt lấy Tô Cẩm Phong không chịu buông, chính là một con hồ ly tinh không biết xấu hổ! Bây giờ tao nghĩ lại, còn muốn tát cho nó hai cái bạt tai!"
"Câm miệng!" Vẻ mặt ảm trầm của Đại Lận hét lên một tiếng, lạnh lùng nhìn chằm chằm bà già này: "Mẹ ruột của tôi đã chết, bà ngoại, bà không nên nhục mạ một người đã qua đời như vậy!" Trên khuôn mặt trắng nõn non mềm của cô, lại tái nhợt như một tờ giấy, bờ môi mấp máy, "Mặc kệ trước kia mẹ ruột của tôi đã làm chuyện gì, bà ấy đã chết, các người muốn trả thù, cũng đã trả thù lên người tôi rồi. Bởi vậy bây giờ, mời các người cuốn gói đi!"
Cô lấy tay chỉ về ngoài cổng, đôi môi vẫn run run như trước, "Ơn nghĩa dưỡng dục của các người đối với tôi, từ thời khắc tôi ngồi tù đã tan thành mây khói! Thời điểm đó, các người ước gì tôi chết trong tù, cả đời không thể ra ngoài. Như vậy, căn nhà này liền tự nhiên được chuyển đến danh nghĩa của các người, cho các người có thêm một khoản tiền. Nhưng các người có biết tôi sống trong tù như thế nào không? Các người từng đến thăm tôi sao? Cho tôi một vài bộ quần áo sao? Thời điểm tôi bị quản ngục đánh, các người ở nơi nào? Thời điểm đó tôi rất muốn gặp được mẹ Hàn Tử của mình, lại không gặp được một người vốn không chịu tới thăm tôi, tôi thật sự sợ hãi, nhưng không ai chịu đến thăm tôi, cứu tôi...... Hiện tại, các người cũng không cần phải đến nhìn tôi như vậy, càng không có tư cách ở trong này mà mắng tôi cùng mẹ ruột của tôi! Cút!" Cô chỉ vào cửa, gắt gao cắn môi, nước mắt vẫn ở hốc mắt không có rơi xuống, sau đó thẳng lưng xoay người đi vào nhà, bóng dáng mềm mại nhỏ nhắn chậm rãi biến mất ở cửa.
Mà bên này, một nhà Tiết gia không ai dám lên tiếng, cũng không ai dám nhục mạ, miệng cũng không dám hé. Bởi vì cô gái này trước mặt bọn họ, đã không còn là một đứa trẻ mặc kệ bọn họ đánh chửi, mà là một cô gái đã trải đời, có chính khí chất của mình. Thời điểm cô thương tâm, cũng sẽ đánh trả, để bọn họ biết rõ ràng, Tô Đại Lận lúc trước đã như bọn họ mong muốn, đã chết rồi, còn đây là một Tô Đại Lận khác, không còn nợ gì bọn họ dù chỉ một xu!
"Đại Lận!" Sắc mặt Đằng mẫu xanh mét liếc mắt nhìn cả nhà Tiết gia một cái, vội vàng đuổi theo, sợ Đại Lận gặp chuyện không may. Bà đuổi theo lên lầu, nhìn thấy Đại Lận ngồi bên giường dỗ dành hai con, bóng dáng gầy im lặng, khiến người ta đau xót.
"Đại Lận, chuyện lúc trước đã qua, không cần phải nhắc lại......"
"Không cần nhắc lại sao?" Đại Lận đưa lưng về phía bà, đột nhiên cười nhẹ nhàng, chứa đầy sự châm chọc, "Lúc trước con trai của bác cũng không đến tù giam thăm con một lần, nhưng sau khi con ra tù, anh ấy lại quay đầu nhìn lại. Đó là bởi vì, bọn họ đều muốn biết, vì sao Tô Đại Lận đầy tiếng xấu này lại không có chết ở trong tù, vì sao lại không biết liêm sỉ như vậy, còn có thể được Tiêu Tử yêu? Bởi vậy......" Cô hít nhẹ một hơi, nuốt âm thanh nghẹn ngào trong cổ họng xuống, tiếp tục cười, "Bởi vậy sau khi chấm dứt cùng Tiêu Tử, con bước lên vết xe đổ của mẹ ruột mình, có được một "Tình yêu" không thể công khai ra ánh sáng. Từ khi con bị Đằng Duệ Triết tìm được ở Giang Bắc, đến khi anh ấy kết hôn cùng Trâu Tiểu Hàm, lại đến lượt Diệp Tố Tố xuất hiện, cũng chưa từng quang minh chính đại xuất hiện bên cạnh anh ấy. Có lẽ anh ấy muốn nói, làm như vậy là để bảo vệ con, muốn hoàn toàn giải quyết toàn bộ sự tình, rồi lại cho con hạnh phúc. Nhưng có một hạnh phúc như vậy thì có ích lợi gì? Một Diệp Tố Tố xuất hiện, liền khiến anh ấy phân tâm mọi kế hoạch, hai người diễn giả làm thật. A, có khả năng bác không biết, hiện tại mọi người ở bên ngoài đều không biết Khiêm Khiêm và Ny Ny là con ruột của Đằng Duệ Triết, bọn họ chỉ biết, đây là con rơi của con, hai đứa trẻ cần có cha mới có thể làm hộ khẩu được, nhưng cha nó ở đâu thì không rõ, mà sau đó, Mộ Dạ Triệt xuất hiện, chủ động làm cha của hai đứa trẻ, giúp đỡ tất cả cho con......"
Cô xoay qua, đôi mắt thanh tú không có nước mắt, nhưng ánh mắt lại cực kỳ ưu thương, mang theo một tia cười nhợt nhạt, "Con vẫn không rõ vì sao Mộ Dạ Triệt lại đối với con như đã từng quen biết, vì sao rõ ràng không có tình yêu, lại đối xử với con rất tốt, hiện tại thì con đã biết, thì ra anh ấy là tiểu cữu* của con, anh ấy đến vì người mẹ đã mất của con, để cho Mục Thanh Như biến thành Mộ Thanh Như."
[* Tiểu cữu: cậu út; Tiểu chất nữ: cháu gái. Nhưng mối quan hệ tình cảm của Đại Lận và Dạ Triệt có phần hơi đặc biệt nên mị không edit thuần Việt mà giữ nguyên Hán-Việt để đọc không chói tai (truyện k có lσạи ɭυâи đâu nhé) ^___^]
"Đại Lận, hẳn là con rất vui mừng." Đằng mẫu ngồi xuống bên cạnh, đau lòng vươn tay vỗ vỗ lên khuôn mặt đang tái nhợt của cô, "Tìm được thân nhân là một chuyện đáng giá vui mừng. Giờ bác mới tiêu hóa được cái tin này, cùng con nhìn nhận đây là sự thật. Thì ra lúc trước lão gia tử sắp xếp cho con và Dạ Triệt xem mặt, là có mục đích này, để cho Mộ gia biết, con là cháu gái của Mộ gia, để Dạ Triệt chăm sóc cho con. Nhưng mà cũng may, con và Dạ Triệt chưa có nảy sinh tình yêu nam nữ, không làm thành chuyện sai lầm."
"Vì sao bác gái cảm thấy cháu và Đại Lận yêu nhau, sẽ thành chuyện sai lầm?" Mộ Dạ Triệt chậm rãi đi từ ngoài cửa vào, ánh mắt thâm hắc có lóe ra ánh sáng nhu hòa, khóe môi có chút cười tà mị, "Có lẽ cháu và Đại Lận yêu nhau, cứ tiếp tục sống như vậy, cũng là một ý không sai."
Hắn nhìn chăm chú vào Đại Lận, hơi hơi cúi người, khóe môi tà nịnh, ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ, góc cạnh rõ ràng nhưng lại không mất ôn nhu: "Có thêm một người thân, vui mừng sao?" Hắn mỉm cười , ngón tay nâng sợi tóc của Đại Lận lên, năm ngón tay xuyên qua suối tóc, "Thời điểm ánh mắt đầu tiên của tôi nhìn thấy em, tôi không nghĩ rằng con gái của Thanh Như đã lớn như vậy, đôi mắt và cái trán này giống Thanh Như như đúc. Tôi thật may mắn vì lúc đó bị Cổ tiểu thư đâm xe, nếu không, cho dù chúng ta có ở chung một thành phố, cũng sẽ vô số lần đi lướt qua nhau, không thể quen biết. Đại Lận, đây đúng là số mệnh đã định rồi."
Hắn cười khẽ, năm ngón tay rút ra khỏi suối tóc đen bóng, thân hình cao lớn đứng thẳng lên, "Bây giờ là thời gian để tôi tiêu hóa tin tức mình vừa nhận tiểu chất nữ, tiểu cữu đi tắm đây."
Hắn hôn hôn cái trán trắng nõn của Đại Lận, khóe môi ôm lấy một chút cười sủng nịnh, quyết định ở lại nhà của tiểu chất nữ này.
Hai má trắng hồng của Đại Lận không hề thấy vẻ vui mừng, khóe môi gắt gao mím lại, mi tâm nhíu chặt, ánh mắt như mặt hồ dưới ánh trăng đang nhìn một cách phức tạp về phía vị tiểu cữu bỗng nhiên nhảy ra giữa đường này.
Cữu cữu? Nói thật, cô còn chưa tiêu hóa được.
Vì thế đêm nay, có hai người ngủ lại ở nhà cô, một người là Đằng bá mẫu, buổi tối giúp cô chăm hai đứa nhỏ, đi theo làm tùy tùng. Một người là tiểu cữu, mặc áo ngủ, để lộ ra xương quai xanh gợi cảm của đàn ông cùng một vòm ngực rắn chắc, không hề kiêng nể gì mà khoe khoang dáng người hoàn mỹ của mình trước mặt cô.
Giờ phút này, hai người đều mặc áo ngủ ngồi ở thư phòng, cô ngồi ở máy tính vẽ autocad, tiểu cữu ngồi bên cạnh làm chuyện công vụ của mình, hời hợt xem tài liệu cần phê duyệt một chút, ký tên lên đó, ngẫu nhiên sẽ đến đây chỉ bày cho cô, giống một người đội trưởng đang ở bên cạnh đốc xúc cô học tập.
Hai người đều không nói chuyện, dần dần cũng không còn cảm thấy xấu hổ nữa, cứ vậy rồi tự nhiên nói chuyện với nhau, để cho "Tiểu cữu" đứng phía sau chỉ bày cho cô thực hành, cảm nhận hơi thở ấm áp kia.
Rạng sáng một chút, Đại Lận ngáp ngắn dài đứng dậy, "Tôi đi ngủ đây, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút."
"Tôi uống ly cà phê." Tiểu cữu nhìn cô nhu tình như nước, cảm thấy dáng vẻ thả lỏng ở nhà của cô rất khả ái, trên khuôn mặt nhỏ nhắn luôn có một loại tươi cười không hề che dấu của một cô thiếu nữ, toát lên sức sống thanh xuân, khiến hắn nhìn không chớp mắt. Giờ phút này hắn uống một ngụm cà phê, lật lật văn kiện trước mặt mình, cười nói: "Uống cà phê xong sẽ đi ngủ. Nhưng mà tiểu cữu có thói quen chạy thể dục buổi sáng, muốn tiểu chất nữ ngoan phải chạy cùng mình."
Đại Lận dụi mắt muốn ngủ sớm, ừ một tiếng rồi đi ra ngoài, sau đó ngã đầu xuống gối liền ngủ, vừa đủ cảm giác say giấc.
Thật ra chỉ cần cố gắng hoàn thành nhiệm vụ mỗi ngày, sẽ cảm thấy cuộc đời rất phong phú, học được nhiều điều, trong lòng sẽ không đi nhớ những chuyện phiền não. Đã lâu cô không có ngủ như vậy, trong lòng không hề có mây đen dày đặc, con cũng không hề ồn ào, thật thoải mái......
Nhưng sáng sớm hôm sau, cô vẫn còn đang ngái ngủ, lại bị người ta dựng dậy. Tiểu cữu mặc một bộ đồ thể thao vận động nhẹ nhàng, nói là muốn chạy bộ, chạy xong mới về ăn sáng, sau đó đi làm.
Vì thế cô cột tóc đuôi ngựa, mắt nhắm mắt mở, vừa ngủ, vừa theo "Tiểu cữu" chạy quanh khu dân cư.
Lớn như vậy, cô cũng chưa từng chạy bộ ở đây, Mộ Dạ Triệt, anh thật đúng biết cách tra tấn người khác.
"Thật ra buổi sáng ngắm nhìn phong cảnh, em sẽ phát hiện tâm mình đặc biệt yên tĩnh." Mộ Dạ Triệt cười nhẹ nhàng bên cạnh cô, nghe tiếng chim kêu, xem ánh bình minh đang len lỏi theo từng tầng mây trắng, chạy chậm rãi, "Lần sau tôi sẽ đưa em lên đỉnh núi xem mặt trời mọc, bây giờ, không được ngủ tiếp, rèn luyện cho tốt vào."
Hắn vươn tay, sờ sờ đầu của cô một cách cưng chiều sủng nịnh, làm cho cô trợn mắt.
Vì thế cô đung đưa đuôi ngựa, bị tiểu cữu đánh bay cơn buồn ngủ, sải bước chân mà chạy, đánh giá khu dân cư đang còn ngủ say này. Nơi này đã có nhiều ông bà già đang múa Thái cực quyền, múa kiếm, nhưng thật yên lặng, cảnh sắc rất đẹp, không
khí thật tươi mát. Cô chạy quanh đường lớn, phát hiện càng ngày càng thoải mái vui vẻ, giống như tất cả sự ồn ào náo động đều đã đi xa, con người trở về với tự nhiên, loại cảm giác này tốt lắm.
Nhưng có một điều làm cô thật sự không thoải mái, đó là khi cô chạy về, cô mới phát hiện Diệp tiểu thư đang đứng trên ban công lầu hai của Đằng gia mà nhìn cô, không biết đã nhìn bao lâu. Mà Đằng tiên sinh Đằng Duệ Triết, cũng đang mặc một bộ đồ thể thao nhẹ nhàng đi luyện tập, chạy phía sau cô và Mộ Dạ Triệt, trên cái trán no đủ đầy mồ hôi, bước chạy trầm ổn, cũng không biết rèn luyện đã bao lâu.
Tô Đại Lận
"Tiểu cữu cũng không nghĩ rằng Đằng thị trưởng có thói quen luyện tập như vậy, có khả năng dậy sớm hơn chúng ta." Mộ Dạ Triệt cười ôn nhuận, đã dễ dàng xem danh xưng "Tiểu cữu" là một từ dễ gọi, vươn tay kéo nhẹ cô lại, "Chúng ta chạy chậm một chút, để thị trưởng đi trước."
Hắn có ý bảo cô dừng lại, "Từ hôm nay trở đi, tiểu cữu sẽ chuyển đến sống ở đây, sau này có cơ hội gặp mặt với Đằng thị trưởng rất nhiều......"
Đang nói, Đằng Duệ Triết chạy tới bên này, chậm rãi dừng lại bước chân, liếc liếc mắt nhìn hai người một cái, "Chào buổi sáng." Ánh mắt thâm thúy của hắn dừng lại trên mặt Đại Lận, dấu diếm vẻ mặt đang đánh giá cô, biết nhà cô có người đàn ông này vào ở, đôi mắt thâm hắc có chút lạnh lẽo, trầm giọng nói: "Em không nên để cho một người đàn ông xa lạ qua đêm trong nhà mình." Lời này là nói với Mộ Dạ Triệt, ẩn chứa chút tức giận.
Đại Lận đang thở gấp, đôi môi đang thở ra từng hương thơm tươi mát cùng tao nhã, trên trán đều là mồ hôi, cười lạnh nói: "Đằng thị trưởng, ở đây, hình như ngài mới là một người đàn ông xa lạ. Tôi và Dạ triệt, vừa mới trở thành người một nhà với nhau, tại sao lại nói là xa lạ được."
Đằng Duệ Triết sửng sốt, khi nghe được câu nói cuối cùng này, sâu thẳm trong đôi mắt hiện lên vẻ kinh hoàng, mày kiếm đen đặc đầy khí phách hung hăng nhíu chặt lại. Cô gái này, em thật sự kết hợp với hắn ta ở trên giường sao?!
---
Đằng Duệ Triết
Mộ Dạ Triệt ở một bên híp mắt lại, đánh giá biểu tình của Đằng Duệ Triết, biết là hắn đã hiểu lầm lời nói của Đại Lận, khóe mơi hơi cong lên một chút, vươn tay ôm chầm lấy Đại Lận qua đây, cười nói: "Chạy đầy mồ hôi rồi, bây giờ tôi và Đại Lận đi tắm rửa một cái, Đằng thị trưởng, hẹn gặp ở tòa thị chính."
Hắn ôm tiểu chất nữ trong lòng, dùng khăn mặt lau mồ hôi cho cô, vén lên sợi tóc đang dính mồ hôi trên trán, đi qua bên cạnh Đằng Duệ Triết.
Giờ phút này, vẻ mặt của Đằng Duệ Triết âm trầm, ánh mắt đuổi theo hai người bọn họ, lại nói lạnh nhạt với Mộ Dạ Triệt: "Sau khi kết thúc chuyện lấy giấy chứng nhận kết hôn với Đại Lận, rồi hãy vào ở nơi đó, như vậy mới có trách nhiệm với cô ấy, sẽ không ảnh hưởng đến danh dự của cô ấy."
Mộ Dạ Triệt nghe vậy ngẩn ra, dừng lại, bước chân bước lùi về phía sau một hai bước, lui về đến đây, quay đầu cười nhìn Đằng Duệ Triết: "Đằng thị trưởng, thời điểm lúc trước anh dây dưa với Đại Lận, sao không nghĩ tới chuyện cho cô ấy một cuộc hôn nhân và danh dự? Hiện tại tôi muốn cho cô ấy những điều này, nhưng Đại Lận đã trải qua một lần mệt mỏi rồi, nên cần suy nghĩ nhiều một chút."
Một đôi mắt sáng trong suốt, vẻ châm chọc lắc lư trong con ngươi màu đen, đâm thẳng vào tâm của Đằng Duệ Triết. Sau đó ôm sát Đại Lận vào trong lòng hơn, vì cô mà vuốt vuốt mái tóc trên trán, "Hôm nay đi làm hộ khẩu cho hai đứa nhỏ, nhân tiện lấy giấy chứng nhận kết hôn luôn, thế nào?"
Từ thời điểm Mộ Dạ Triệt nói câu đầu tiên, Đại Lận liền đỏ mặt, biết hắn đang cố ý chơi chữ mập mờ, muốn cùng tắm rửa với cô, cho nên cô để mặc cánh tay thon dài ôm lấy eo nhỏ của mình, tạm thời đồng ý cho hắn ăn đậu hủ, nhỏ giọng nói: "Đừng ở trước mặt người bên ngoài mà nói những lời này, đi về rồi nói sau."
Tiểu cữu có thể kết hôn cùng chất nữ sao? Cho dù pháp luật có chấp nhận, cô cũng không đồng ý, cô còn không muốn kết hôn với một người đàn ông nhảy ra từ giữa đường, như vậy là không có trách nhiệm với mình và người khác, càng khiến chính mình không vui vẻ được.
"Đây không phải do Đằng thị trưởng hỏi, nên anh mới trả lời sao." Mộ Dạ Triệt lại ôm chặt cái eo của cô hơn, mặt chạm mặt, dùng môi hôn lên khuôn mặt của cô, hưởng thụ thân thể mình hạc xương mai này, "Em yêu, tối hôm qua còn chưa đủ......"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Lận như nổ tung một chút, đẩy hắn ra, "Trên người đầy mồ hôi, thúi quá, đi về tắm rửa." Càng nói càng không có tiết chế, không theo hắn chơi nữa! Không phải ở nơi này gặp gỡ Đằng tiên sinh và Diệp tiểu thư sao, cô không cần thiết phải làm cho mình có một người đàn ông để làm chỗ dựa! Không có đàn ông cũng không phải chuyện gièm pha gì, cô không đáng phải trợn mặt phùng má giả làm người mập trước mặt Đằng Duệ Triết, không cần thiết nhất định phải có một người đàn ông của mình.
Vì thế cô đẩy Mộ tiểu cữu ra, đuôi ngựa lắc lư tiếp tục chạy về phía trước, bước chân nhỏ, chuẩn bị chạy về nhà. Kết quả Diệp tiểu thư mặc váy trắng thướt tha cũng hướng qua bên này mà đi tới, gọi một tiếng Tô tiểu thư, để cho cô dừng bước.
"Tô tiểu thư, chào buổi sáng, cùng nhau ăn sáng đi, dì giúp việc đã chuẩn bị xong. Nghe nói tối hôm qua bác gái ngủ lại bên nhà cô, để tôi nói tài xế qua nhà đón bác gái về, sau đó mọi người cùng nhau ăn bữa sáng......"
Đại Lận miết mắt liếc cô ta một cái, chạy tới, không thèm để ý cô ta.
Phút chốc Diệp Tố Tố có chút xấu hổ, cười cười, lại nói với Mộ Dạ Triệt: "Mộ thiếu gia, bữa sáng trong nhà đã chuẩn bị rồi, anh cũng qua đây......"
Nói cũng chưa nói xong, Mộ Dạ Triệt đã đáp lại cô, cười nói khách sáo: "Không được, bữa sáng ở nhà của Đằng thị trưởng, Mộ thiếu vô phúc tiêu thụ không được, vẫn là bữa sáng tại nhà chúng tôi do Đại Lận làm có vẻ khiến người ta yên tâm, ăn thoải mái hơn." Đang nói chuyện, cũng di chuyển bước chân, đuổi theo Đại Lận ở phía trước, chạy song song với tiểu chất nữ, đi về hướng Tô gia.
Sau khi hai người rời đi, Diệp Tố Tố đi về phía Đằng Duệ Triết, đưa khăn mặt nhẹ nhàng chùi mồ hôi cho hắn, nhu tình như nước, "Sau này, em và anh cùng nhau chạy bộ đi, em cũng muốn rèn luyện thân thể, mỗi ngày ngủ nhiều như vậy cũng không tốt."
Đằng Duệ Triết nhận khăn mặt rồi tự mình chùi mồ hôi, đôi mắt lạnh lùng liếc cô ta một cái, không nói gì, chạy về hướng Đằng trạch. Không lâu sau, bóng dáng cao lớn biến mất ở sân cửa, đi vào phòng tắm tắm rửa.
Thế này Diệp Tố Tố mới đi bộ về phía trước, lông mày và lông mi hơi hơi nhướng lên, ánh mắt ôn nhu như ánh trăng, vô cùng suиɠ sướиɠ, tâm tình đúng là tốt một cách thần kỳ. Bởi vì Tô Đại Lận có thể đến với Mộ Dạ Triệt, là một chuyện vui ngập trời, như vậy sau này, tâm tư của Duệ Triết hoàn toàn đặt trên người cô, không ai tranh giành với cô, không ai dám cướp với cô, cớ sao mà cô không làm vậy được.
Giờ phút này, cô vừa đi về phía trước, vừa đánh giá bốn phía, khóe môi đoan chính cong lên một cách quỷ dị, nhìn hướng về các ánh mắt đang ẩn giấu ở bốn phía. Sau đó giống như không có chuyện gì mà bước vào cổng lớn của Đằng gia, lên lầu hai tìm Duệ Triết.
---
Sau khi trở lại Tô gia, Mộ Dạ Triệt trịnh trọng một chuyện lạ, đó là thương lượng với Đại Lận về chuyện lấy giấy chứng nhận kết hôn. Lý do của hắn là, chuyện làm hộ khẩu cho con cần có giấy chứng nhận kết hôn của cha mẹ. Nếu không có giấy chứng nhận kết hôn, Khiêm Khiêm và Ny Ny chính là con ngoài giá thú, là con rơi.
Vì thế Đại Lận chần chừ, ngồi ở thư phòng không chịu đi ra, suy tư về việc còn muốn tiểu cữu này hỗ trợ hay không.
Mộ bí thư không thích cô, cô biết điều này, bởi vậy tối hôm qua, khi biết được mẹ ruột của mình là người của Mộ gia, cô chỉ có kinh ngạc nhưng không có vui mừng, lại càng không muốn nhận nhau với Mộ bí thư, trở thành một thành phần của Mộ gia bọn họ.
Cô đã có thói quen với cuộc sống trước mắt, mặc kệ Mộ tiểu cữu cứ thế xông vào cuộc sống của cô, cô đều đã sống như vậy. Họ Tô, mẹ ruột đã mất sớm, họ hàng bên nội không còn một ai, sau này hương khói của Tô gia phải dựa vào Khiêm Khiêm và Ny Ny. Mà Mộ Dạ Triệt xuất hiện, gần như là một người bạn, một người bạn có mối quan hệ huyết thống.
"Đại Lận, tiểu cữu chỉ lấy giấy chứng nhận kết hôn với em thôi, không có sống một cuộc sống vợ chồng." Mộ Dạ Triệt gõ cửa ở bên ngoài, cười ngả ngớn, "Làm sao cữu cữu lại bắt nạt chất nữ được, tiểu cữu cũng chưa biếи ŧɦái đến mức này. Chính là tiểu cữu nghĩ rằng, chắc chắn Đại Lận em không muốn người bên ngoài biết được mối quan hệ của mình và Mộ gia, bởi vậy tiểu cữu kết hôn cùng em sẽ không tính là gì......"
"Nhưng tự chúng ta biết rằng đây chính là lσạи ɭυâи." Đại Lận mở cửa thư phòng ra, mái tóc dài buông xõa xuống hai má ngọc, đôi mắt xinh đẹp trong như mặt hồ nhìn hắn khó hiểu, "Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, chẳng những chúng ta sẽ bị mọi người chê cười, mà Khiêm Khiêm và Ny Ny cũng bị người ta chê cười, sẽ bị chỉ trích, cữu cữu và chất nữ lại đi kết hôn với nhau."
"Vậy tôi hỏi em, hai mươi năm qua em có gặp qua tôi không?" Mộ Dạ Triệt hỏi lại cô, vẫn cười ôn nhu như trước.
Đại Lận lắc đầu: "Không có, anh đối với tôi mà nói, chính là một người bạn bình thường."
"Sao lại không được." Mộ Dạ Triệt vươn tay chạm chạm lên mặt của cô, giống như vuốt ve một đứa trẻ, ánh sáng nhu hòa trong đôi mắt nhẹ nhàng di chuyển, "Em là người của Tô gia, tôi là người của Mộ gia, tôi cưới em có gì là không ổn? Chuyện này không cần chúng ta bận tâm, Mộ bí thư cũng sẽ giúp chúng ta áp chế đi, ông ấy có vẻ ủng hộ tôi dùng phương pháp này để cưới em, cho em bước vào cửa Mộ gia, chăm sóc em."
Đại Lận hơi hơi nghiêng mặt đi, gỡ cánh tay của hắn ra, nhẹ nhàng nói: "Nếu là như thế, tôi càng không thể kết hôn cùng anh được. Mộ tiên sinh, anh phải biết rằng, sau này anh còn phải cưới vợ sinh con, cho vợ tương lai của anh một tấm thân chưa có hôn thú trong người. Hơn nữa, hiện tại một khi anh làm cha của Khiêm Khiêm và Ny Ny, sau này vẫn phải tiếp tục làm như vậy, đi họp hội phụ huynh, đăng ký lớp học trường học, chuyện gì cũng phải có người cha này làm."
"Tôi thật sự thích loại cảm giác này, bởi vậy tôi nguyện ý làm cha của hai đứa nhỏ." Mộ Dạ Triệt cho cô lời hứa hẹn, đôi bàn tay to đặt lên bờ vai nhỏ bé của cô, kéo cô ra khỏi thư phòng, "Cho em vài ngày để suy nghĩ, bây giờ chúng ta ra ngoài đi làm. Nếu em có thể kiên trì tiếp tục chuyện làm thêm, vừa không bỏ bê học hành, có năng lực cố gắng làm