Cổ Ngạo
Theo địa chỉ mà Cổ Dư nói, Cổ Ngạo lái xe đến trước cô nhi viện thần bí này, chỉ thấy sau khi chạy ra khỏi nội thành rất xa, dọc theo con đường là những mái nhà tranh, cùng với những ổ voi ổ gà lớn nhỏ trên mặt đường, giống như không phải vùng ngoại ô của Cẩm thành, mà là đang đi vào một thị trấn hoang vu, đến một nơi cực kì nghèo khổ.
Vì thế anh vừa lái xe, vừa lấy súng của mình ra, lên đạn, quan sát động tĩnh bốn phía.
Nếu Cổ Dư đã đến nơi này một lần, làm kinh động người trong cô nhi viện, như vậy nhất định những người nơi đây đã có phòng bị từ sớm, phái người canh giữ trên những con đường vào đây. Hơn nữa khi anh lái xe một đường đến nơi này, luôn luôn có vài người đi theo anh, giấu mặt ở phía sau, chắc chắn là người do Diệp tiểu thư phái tới.
Bởi vậy anh cười nhẹ nhàng, nhìn sau kính chiếu hậu, trước khi mấy người này nổ súng về phía anh, anh nhấn chân ga tăng tốc, bánh xe quay nhanh, xông thẳng vào cô nhi viện ở cách đó không xa.
Đã sớm biết băng nhóm ác độc của các người đi một đường theo đến đây, muốn gϊếŧ người diệt khẩu, không cho phép bất kì ai tiến vào cô nhi viện, như vậy lúc này đây, bản công tố viên càng muốn lao vào, càng muốn nhìn xem, rốt cuộc các người ẩn dấu điều gì ở bên trong mà không muốn ai nhìn thấy, làm chuyện gϊếŧ người cướp của, hại tính mạng người khác!
---
Mộ Dạ Triệt
Buổi chiều theo học lớp vẽ thiết kế xong, Đại Lận về nhà, phát hiện quả nhiên Mộ Dạ Triệt đã chuyển đồ đạc của mình đến đây, độc chiếm một căn phòng, sửa sang lại gọn gàng ngăn nắp. Đằng bá mẫu cũng tạm thời trưng dụng một căn phòng để nghỉ ngơi, thuận tiện cho việc ban ngày và ban đêm chăm sóc hai bé cưng.
Vì thế trong một ngày, nhà cô ở đầy người, phòng ngủ chứa đầy khách, bên ngoài còn được mấy người nhà cậu canh giữ, náo nhiệt thật.
Đối với điều này thì cô cũng chưa nói gì, cầm áo quần sạch sẽ, vào phòng tắm tắm rửa thay quần áo, làm chuyện của mình. Vài người bên ngoài kia, bọn họ muốn canh giữ thì cứ canh giữ đi, dù sao con đường đó cũng không phải phạm vi của nhà cô.
Chạng vạng sáu giờ ăn cơm chiều, Đằng bá mẫu cùng Mộ Dạ Triệt nói đến chuyện làm hộ khẩu cho hai đứa nhỏ, nói là hôm nay người bên Cục dân sinh đến đây đăng ký nhân khẩu, yêu cầu khai báo tên của hai bé con, làm công tác thống kê dân số, hơn nữa còn hỏi có giấy khai sinh không.
"Vấn đề này chắc là phải hỏi con trai của bác." Mộ Dạ Triệt im lặng ăn cơm, khóe môi vẫn luôn giữ nụ cười như cũ, gắp thức ăn đến tận bát cơm cho Đại Lận, để cô ăn nhiều một chút, còn khen không dứt miệng đối với tay nghề của Đằng bá mẫu, "Thời điểm Đại Lận sinh con, cháu còn chưa tới nơi này, cho nên đối với việc này cũng không rõ lắm, không biết có làm giấy khai sinh hay không. Hiện tại điều duy nhất cháu có thể làm, chính là làm baba của Khiêm Khiêm và Ny Ny, làm hộ khẩu cho hai đứa nó."
"Nhưng cháu và Đại Lận có mối quan hệ huyết thống, cháu là bậc trưởng bối của cô ấy." Đằng mẫu liếc mắt nhìn Đại Lận bên cạnh một cái, lại ngẩng đầu nhìn Mộ Dạ Triệt, có chút lo lắng, "Việc này sớm hay muộn cũng bị lộ ra ngoài, đến lúc đó hai đứa trẻ sẽ bị cười ta chê cười vì baba và mẹ là người một nhà."
"Chỉ cần bác không nói ra, việc này sẽ không có ai biết được." Mộ Dạ Triệt nhẹ nhàng buông đũa, hoàn thành bữa tối, bình tĩnh nhìn chăm chú vào Đằng bá mẫu, "Trước mắt người của Tiết gia cũng chỉ là đoán, cũng không có xác định, bởi vậy chỉ cần bác giúp tụi cháu bảo vệ bí mật này, người ngoài sẽ không nghe tin đồn đầy trời. Hơn nữa, không phải bác và bác Đằng vẫn luôn hy vọng cháu và Đại Lận ở chung một chỗ với nhau sao?"
"Đương nhiên hi vọng." Đằng mẫu gật đầu liên tục, mi tâm dần dần giãn ra, cuối cùng cười cười, "Lúc trước lão gia tử sắp xếp cho hai người gặp mặt, là vì muốn cho hai người ở chung một chỗ, cho cháu chăm sóc Đại Lận. Hiện tại hai người cũng hợp nhau, coi như chúng ta cũng yên tâm. Dạ Triệt, uống chén canh này đi, canh này hầm mấy tiếng, vừa mới múc ra." Bà lấy bát, cười khanh khách chuẩn bị múc canh, nghiễm nhiên xem mình là mẹ của hai người.
Mộ Dạ Triệt nhìn, thấy Đằng mẫu nhiệt tình quá không thể từ chối, bận bận rộn rộn, nên tự mình lấy vá múc canh, để lộ nụ cười mỉm lịch sự, "Cháu có thể tự múc, bác ăn cơm đi." Ôi, điều này sao lại không biết xấu hổ được, ai lại để mẹ của Đằng thị trưởng đi theo làm tùy tùng cho mình, xem mình là con ruột của bà, hắn được chăm sóc nhiệt tình liền có cảm giác tội lỗi. Tuy rằng hắn và Đằng mẫu là ngang hàng, nhưng ở trong mắt hắn, Đằng mẫu chính là bậc trưởng bối, là người được kính trọng.
"Đại Lận, con cũng uống canh đi." Đằng mẫu ngược lại múc một chén canh nhỏ đưa cho Đại Lận, trên khuôn mặt trắng nõn tràn đầy sự thỏa mãn, đã xem hai người là con ruột của chính mình, "Canh này bác vừa nếm qua, hương vị đã thanh hơn nhiều, thật ngon. Hơn nữa bác cũng không dám để nhiều muối, sợ mặn......"
Đang cười nói, đột nhiên khuôn mặt đang cười khanh khách lại biến sắc, a một tiếng, đột nhiên ôm bụng ngồi xuống ghế, hét một tiếng chói tai đầy thống khổ, "Bụng của tôi......" Cả người lập tức ngã xuống mặt đất, ngay cả người cũng lật nghiêng ra, trong nháy mắt sắc mặt đã trắng bệch.
"Bác gái!" Đại Lận cũng bị dọa cho sợ tới mức thét chói tai, đẩy ghế ra chạy nhanh qua bên này, phát hiện sắc mặt của Đằng mẫu đã chuyển qua màu xanh, rõ ràng là biểu hiện của trúng độc, "Dạ Triệt, mau gọi 120, --"
Từ một giây Đằng mẫu ngã xuống đất, Mộ Dạ Triệt đã gọi điện thoại cấp cứu, hắn báo cho Đại Lận biết không nên động vào phòng bếp cùng đồ đạc trên bàn cơm, lập tức ôm hai đứa nhỏ ngồi lên xe, cũng làm hô hấp cấp cứu cho Đằng mẫu, để Đằng mẫu nôn thức ăn ra.
Một lát sau tới bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán chính xác Đằng mẫu bị ngộ độc thức ăn, nọc độc từ nước canh tiến vào dạ dày, bệnh nhân đã bị sốc rơi vào hôn mê.
"Nước canh?" Đại Lận liếc mắt nhìn một cái với Mộ Dạ Triệt ở bên cạnh, trong lòng nổi gai ốc, thân thể mềm mại không rét mà run, "Có người hạ độc vào nồi canh của chúng ta?"
Mộ Dạ Triệt trầm mặc không lên tiếng, nhìn thoáng qua hai đứa nhỏ đang say trong giấc ngủ, để bác sĩ làm kiểm tra thân thể cho hai đứa, ôm cô đi tới một bên.
Nửa giờ sau, Đằng Duệ Triết được thông báo cũng đến đây, thân hình ngang tàng sải bước, thẳng đường đến trước cửa phòng cấp cứu! Hắn dùng con ngươi thâm hắc quét mắt liếc nhìn Mộ Dạ Triệt một cái, đi đến trước mặt Đại Lận, cúi đầu nhìn cô: "Em thế nào?"
Đại Lận từ ghế dài đứng dậy, khó hiểu nhìn hắn: "Hiện tại người gặp chuyện không may là bác gái, không phải tôi, Đằng thị trưởng ngài hỏi sai người rồi."
"Cơ thể có cảm thấy không thoải mái hay không?" Đằng Duệ Triết tiếp tục truy vấn cô, con ngươi thâm thúy đen như mực nhìn thẳng chằm chằm vào cô, trong mắt chỉ có cô, chứa đầy kinh hãi và lo lắng, "Bữa cơm chiều vừa rồi, em có ăn qua không?"
"Đương nhiên có ăn qua." Một Dạ Triệt ở một bên trả lời thay Đại Lận, vòng tay kéo cô lại đây, để cô đừng thân mật quá với người xa lạ, cười lạnh mà nói: "Bản thiếu chỉ ăn hai chén cơm, mới hoàn hảo đứng ở đây. Điều này chứng minh cơm và đồ ăn không có vấn đề gì, vấn đề nằm ở nồi nước canh. Đằng thị trưởng, hiện tại chứng cứ trên bàn cơm đều được giữ lại, anh có thể lợi dụng lúc này mà đi điều tra, chắc là rất nhanh thôi có thể bắt được hung thủ."
Đằng Duệ Triết thấy cánh tay kia lại đặt trên người Đại Lận mà kéo, hơi một tí là sàm sỡ cô, lại thấy Đại Lận quả thật không gặp chuyện gì, không có trúng độc, liền kìm lại ngọn lửa giận trong lòng, quét mắt qua bên này mà liếc một cái, lạnh giọng nói: "Nếu không có xảy ra chuyện gì, vậy nhớ cho kỹ bài học hôm nay, lần sau đừng tùy tiện cho người xa lạ bước vào cửa nửa bước! Nếu đối phương lấy thân phận nhân viên Chính phủ đến làm việc, nhất định phải để bọn họ đưa ra chứng minh thư và thông báo làm việc, đứng ở cửa mà nói chuyện!"
Đại Lận thấy hắn nói những lời này là nhằm vào cô, nhìn lại hắn, cười nói lạnh lùng: "Cảm ơn Đằng thị trưởng bận rộn trăm công nghìn việc còn quan tâm đến dân tình, quan tâm đến chuyện cá nhân của quần chúng nhân dân, sau này tôi sẽ nhắc nhở bác gái làm như vậy, bất kì người xa lạ nào đến Tô gia cần phải đưa ra chứng minh thư và thông báo làm việc, đứng ở cửa mà trao đổi với tôi, Đằng thị trưởng ngài cũng không ngoại lệ. Mặt khác, tôi cũng vừa mới biết được có người đến gõ cửa vì chuyện đăng ký hộ khẩu của hai đứa con, mới đi vào nhà của tôi."
"Bởi vậy nên em không cần phòng bị sao?" Đằng Duệ Triết đến gần cô, khuôn mặt tuấn tú dựa lại đây, thật gần mà nhìn chằm chằm vào cô, "Chỉ cần là đồ ăn từ bên ngoài đưa đến, sẽ không có vấn đề gì, anh sẽ kiểm tra giúp em. Nhưng nếu là ở trong nhà, các người lại để cho người ta có cơ hội hạ độc, vậy nhất định phải kiểm tra đồ ăn. Hôm nay may mắn em không có uống bát canh đó, nếu không hiện tại người đang nằm trong phòng cấp cứu này sẽ là em!"
Đằng Duệ Triết - Tô Đại Lận
Đại Lận nhìn đôi mắt uất giận của hắn, bỗng nhiên mím môi cười: "Là tôi thì sao?! Chẳng lẽ chính anh không cảm thấy loại cuộc sống từng bước kinh hãi này sẽ khiến người ta hít thở không thông sao? Buổi chiều tôi vừa tránh thoát được sự theo dõi của bọn họ, buổi tối liền bị người ta hạ độc trong thức ăn! Cuộc sống bình tĩnh của tôi đã giằng co được một đoạn thời gian ngắn, lại bắt đầu nổi sóng gió bốn bề, là vì cái gì? Bởi vì Đằng Duệ Triết anh không có dỗ dành Tố Tố của mình cho tốt, để cô ta xem tôi là cái đinh trong mắt cần phải nhổ bỏ!"
Ánh mắt của Đằng Duệ Triết buồn bã, khuôn mặt tuấn tú lập tức bộc phát tức giận, đột nhiên vươn tay ra cầm giữ lấy cô, bàn tay cứng như sắt gắt gao bóp mạnh bờ vai gầy của cô lại, âm thanh lạnh lẽo mà nói: "Con người chỉ cần còn sống trên đời này, sẽ có kẻ thù áp bức mình, sẽ bị kẻ địch lợi dụng thời điểm sơ hở! Anh chỉ là muốn cho em hiểu được việc phòng bị, bảo vệ lấy chính mình!"
Đại Lận bị hắn giữ lấy, thân hình mềm mại giống một cành liễu liền bị hắn vo lại trong tay, lập tức gãy vụn, giờ phút này cô vừa không lên tiếng, cũng không phản kháng, chỉ nhìn hắn một cách lạnh lùng.
Có hai đứa con đáng yêu, làm sao cô lại không quý trọng mạng sống của mình được? Chính là cô bị loại cuộc sống này bức bách đến tuyệt vọng, chán ghét tất cả những gì có liên quan đến Diệp Tố Tố! Mà người đàn ông trước mặt này, lại khiến cho tâm tư cô sinh chán ghét!
Vài giây sau, Đằng Duệ Triết chậm rãi buông cô ra, nâng mi đảo mắt liếc nhìn Mộ Dạ Triệt một cái, bờ môi nhếch lên không rên một tiếng, xoay người đi về phía bác sĩ.
Bác sĩ đã giúp Đằng mẫu rửa ruột, ý bảo muốn nói chuyện với Đằng Duệ Triết, phân tích bệnh tình của Đằng mẫu.
Mặt của Đằng Duệ Triết vẫn không thay đổi chút nào, đôi mày kiếm khí phách nhíu chặt, bờ môi mím thẳng, khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo như một ngọn núi băng. Cuối cùng, đôi mắt nhọn thế này mới nghe lọt tai vài lời của bác sĩ, khi thì hơi hơi nhíu mi, tỏ vẻ hắn đang nghe.
Mà phía sau bọn họ, Mộ Dạ Triệt khoác vai Đại Lận đi ra ngoài, tay phải phụ giúp cô đẩy xe nôi, tay trái xoa xoa lên bờ vai của cô bị Đằng Duệ Triết bóp đau, đúng là cười nói: "Tiểu chất nữ ngoan, sau này đừng ở trước mặt anh ta mà nói "Không có dỗ dành Tố Tố cho tốt", bởi vì anh ta nói một câu rất đúng, con người sống trên đời này, luôn có kẻ đối địch với mình, hơn nữa rất khó lòng mà phòng bị được. Anh ta phòng được Diệp Tố Tố, nhưng không phòng được từng giây từng phút. Bởi vậy anh ta mới làm cho em hiểu được phòng vệ là thế nào, em liền phòng vệ cho anh ta xem, đừng để kẻ thù có cơ hội làm mình bị thương, cũng đừng cố ý hờn dỗi cùng anh ta. Việc ngày hôm nay, quả thật có chút nguy hiểm, nếu tôi và em uống bát canh này, vậy hiện tại chúng ta cũng nằm ở nơi đây, xém chút nữa là như vậy rồi."
Đại Lận bị hắn kéo ôm vào trong lòng, đôi mắt đẹp như mặt hồ mùa thu buông xuống, nhìn chăm chú vào hai bé con đang nằm trong xe nôi, lông mi thật dài bao trùm lên mi mắt, nhẹ giọng nói: "Không phải tôi đang hờn dỗi với anh ấy, mà là anh ấy đang thay đổi thất thường. Khi anh ấy có thói quen bá đạo này, quyết định xông vào cuộc sống của tôi, tôi chỉ có thể nhắc nhở anh ấy còn có Diệp Tố Tố. Diệp Tố Tố là người của anh ấy, anh ấy nên đi quan tâm đến những chuyện của cô ta, chứ không phải chuyện của tôi."
Mộ Dạ Triệt mỉm cười, ôm sát cô vào, "Có thể là anh ta không muốn nhìn thấy em bị thương tổn vì Diệp Tố Tố, mới lại nhúng tay vào. Tùy ý anh ta đi, có lẽ có sự nhúng tay của anh ta, em mới có khả năng khôi phục lại cuộc sống bình tĩnh, đây là trốn không thoát đâu. Bây giờ chúng ta về nhà, cảnh sát đang cần chúng ta phối hợp điều tra, trình bày sự việc đã xảy ra."
Hai người vào thang máy, chuẩn bị xuống lầu, Đại Lận lại dùng đôi mắt như mặt hồ dưới ánh trăng mà nhìn hắn, bỗng nhiên thật sự hỏi chuyện: "Dạ Triệt, tận sâu trong đáy lòng của anh, có thật sự thích một người nào không?"
Cô hỏi thật nghiêm túc, nín thở nhìn chăm chú vào hắn, vẻ mặt thật khẩn trương.
Mộ Dạ Triệt nhíu mày, nhìn cô hai giây, tò mò cười nói: "Không có, làm sao vậy?" Chất nữ ngoan lại hỏi nghiêm túc như vậy, lông mi lông mày đều gắt gao nhíu chặt, làm cho hắn không thể nói giỡn với cô, để cô lầm đường. Quả thật từ đáy lòng tiểu cữu này, hắn không có thật sự thích một ai, tâm tư không ràng buộc, không biết vì sao chất nữ ngoan của hắn lại hỏi như vậy?
"Vậy......" Đại Lận cắn nhanh bờ môi, muốn nói ra quyết định trong lòng mình, lại khó có thể mở miệng, chần chừ nhìn Mộ tiểu cữu của cô.
"Em muốn đồng ý đề nghị của tôi, để trước mắt chúng ta lấy giấy chứng nhận kết hôn, lại làm hộ khẩu cho hai đứa nhỏ?" Mộ Dạ Triệt cười giúp cô nói ra lời này, đôi mắt không chớp mắt nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, "Em muốn trong giai đoạn theo học ở trường được thoát khỏi Đằng Duệ Triết, không muốn để anh ta lại hoành hàng ngang ngược trong cuộc đời của mình?"
"Nhưng chúng ta có thể có thời hạn, một năm." Đại Lận kinh ngạc nhìn hắn, rốt cuộc cũng nói ra ý tưởng trong lòng, "Chúng ta làm hợp đồng kết hôn, thời gian dài nhất chỉ một năm, nhưng nếu Dạ Triệt anh gặp được một cô gái thích hợp, chúng ta ly hôn ngay lập tức."
"Đứa ngốc." Hắn lại cúi người ghé sát vào cô, bàn tay to khẽ vuốt suối tóc đen mềm, bình tĩnh nhìn chăm chú vào đôi mắt sáng của Đại Lận, "Em muốn dùng mọi cách để yên tâm học ở trường, lấy bằng tốt nghiệp. Đến một thời kì nào đó, cho dù Đằng thị trưởng muốn dây dưa với em, cũng không có cách nào lại dây dưa. Hiện tại tuy rằng anh ta nói chuyện bá đạo một chút, hết sức kiêu căng lông bông, nhưng tôi nhìn thấy được, anh ta biết chính mình không có tư cách xứng đáng với em."
---
Diệp Tố Tố
Sau khi hai người trở về Tô trạch, cảnh sát đã giăng dây phong tỏa Tô gia, bắt tay vào điều tra hiện trường, bước đầu nghi ngờ có người ngụy trang thành nhân viên Cục dân sinh đi làm việc, vào phòng bếp bỏ đầu độc. Đối tượng đầu độc hẳn là Đại Lận mỗi ngày đều uống canh bổ sau khi sinh con, nhưng ma xui quỷ khiến, nồi canh xương hầm hôm nay là chuẩn bị cho mọi người. Bởi vì Đằng mẫu nêm gia vị, trước đó đã uống một hai ngụm, mới dẫn đến chính mình bị sốc hôn mê, bất tỉnh nhân sự.
Bởi vậy buổi tối này, Đại Lận và Mộ Dạ Triệt ở chung một phòng, cô và con ngủ trên giường, Mộ Dạ Triệt trải chăn nằm ngủ dưới sàn nhà, bảo vệ ba mẹ con bọn họ.
Sau đó chờ khi ngủ thẳng đến nửa đêm, hai đứa nhỏ bắt đầu khóc nỉ non, oa oa muốn uống sữa, vung tay vung chân, cái miệng khóc mở thật to, tiếng khóc cũng to dần, duỗi thân thể nhỏ bé của mình.
Đại Lận mở nửa đôi mắt mệt mỏi, vén toàn bộ tóc dài hất qua vai trái, nằm nghiêng, vén cái áo lên cởi bỏ nội y, ôm bé cưng trong lòng, để con nằm gọn trong bầu ngực tuyết trắng của mình, không dám dùng nước sôi trong nhà pha sữa bột. Một bé cưng khác thì để Mộ Dạ Triệt ôm, đứng bên cửa sổ dỗ nín khóc, để tiểu bảo bảo ngậm ti bình sữa không.
Hắn vừa ôm vừa dỗ dành đứa bé đang oa oa khóc, đứa bé nằm gọn trong khuỷu tay của hắn, vừa đánh giá cảnh vật yên tĩnh bên ngoài cửa sổ, mắt nhìn về bốn phía, tai nghe ngóng tám phương. Chỉ thấy bầu trời bên ngoài đầy sao, đất trời tĩnh mịch, ánh đèn đường hai bên chiếu ánh sáng nhu hòa trong màn đêm, giống một cô gái thướt tha đang khiêu vũ.
Nhưng đúng là ở đây, hắn nhìn thấy một cô gái mặc bộ đồ màu đen đứng trong bóng tối, hình dáng không rõ ràng cho lắm, nhưng trên người cô có kim băng, nên có ánh sáng phản quang, làm cho hắn nhìn thấy bóng dáng của con người mơ hồ, hòa vào làm một với đêm đen.
Đã trễ thế này, lại có một cô gái nhìn chằm chằm về phía này sao?
Hắn kinh hoàng, lại liếc mắt nhìn một cái, bởi vì bé con ở trong lòng bị lừa, ngậm ti bình sữa không, vung nắm tay liền khóc oang cả lên, tiếng khóc vang dội, khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ ửng, thiếu chút nữa khóc đau đến xốc hông. Làm sao lại có thể như vậy, nó bú đã lâu như thế, mà vẫn không có sữa, gạt người!
"......" Mộ Dạ Triệt cúi đầu nhìn tiểu bảo bảo đang trong cơn tức giận, không biết phải dỗ như thế nào. Thì ra bé cưng đáng yêu như vậy cũng có thời điểm tức giận, cơ thể nhỏ nhắn như một con mèo tràn ngập phẫn nộ, chỉ trích hắn dùng bình sữa không gạt người!
---
Khiêm Khiêm
Xem ra chăm sóc hai đứa con thật là vất vả, Đại Lận vất vả, Đằng mẫu cũng vất vả, thân là phụ nữ càng vất vả hơn.
"Khiêm Khiêm lại đây với mẹ." Đại Lận vẫy tay, để Mộ Dạ Triệt ôm Ny Ny đi chơi, sau đó đau lòng ôm tiểu bảo bối vào trong lòng, để cho nó nằm cùng một chỗ với mẹ. Trước kia Khiêm Khiêm từng trúng độc một lần, thiếu chút nữa không giữ được mạng, lúc này đây, cho dù thế nào cô cũng không thể để đối phương ra tay hạ độc lên người hai đứa nhỏ, làm tổn thương chúng nó.
Vài giờ trước, có thể là đối phương không có cơ hội xuống tay, chỉ mới đầu độc ở nồi canh, khiến Đằng mẫu chịu tội. Sau này chó cùng rứt giậu, có lẽ cũng là muốn mọi người chết chung cùng với cô.
"Đại Lận, vừa rồi bên ngoài giống như có một cô gái mặc đồ đen." Mộ Dạ Triệt ôm Ny Ny đi đến bên cửa sổ một lần nữa,
phát hiện bóng người đó đã không thấy đâu, như u linh mà biến mất, làm cho hắn nghi ngờ nhíu mi: "Em biết người này sao? Diệp Tố Tố quanh năm suốt tháng đều mặc váy trắng, chắc không phải là cô ta."
Sắc mặt của Đại Lận khẽ biến, nhanh chóng ngồi dậy từ trên giường, không mặc khoác áo đã chạy xuống dưới lầu, vọt tới trước cổng Tô gia, cất tiếng lạnh nhạt về phương hướng này: "Tôi biết là cô làm! Là cô gởi những hình ảnh đó cho tôi, đầu độc ở nồi canh bổ của tôi! Nhưng cô không nhìn thấy sao? Hiện tại Đằng Duệ Triết đang ở bên cạnh Diệp Tố Tố, cho dù cô ta có đánh tôi, anh ấy cũng bảo vệ cô ta, yêu cô ta, luôn luôn bên người cô ta, vì sao cô còn không chịu buông tha cho ba mẹ con tôi?! Tại vòng ân oán lẩn quẩn này, Đằng bá mẫu và hai đứa trẻ là những người vô tội, sẽ không cản trở đến hạnh phúc của Diệp Tố Tố cùng Đằng Duệ Triết, cô không thể đối xử với bọn họ như vậy được! Nếu cô còn muốn giúp Diệp Tố Tố trả mối thù nhiều năm trước, vậy cứ tìm đến tôi, tôi sẽ tự mình đi gặp cô!"
"Đại Lận, đi về!" Mộ Dạ Triệt đi nhanh đuổi theo lại đây, lần đầu tiên dùng sức lực lớn như vậy mà túm cô vào Tô trạch, đóng cửa lại thật mạnh, nhẹ vuốt mặt của cô để cô bình tĩnh lại, "Diệp Tố Tố tự dựa vào năng lực của mình, đã có thể cho cô ta làm được những gì mình muốn, bởi vậy cô gái mặc đồ đen này không có khả năng giúp cô ta. Cô gái này đi theo em, có phải muốn nhắc nhở em điều gì hay không? Hoặc là, cô ta muốn gặp riêng em, nhưng không muốn làm cho những người khác phát hiện ra mình?"
"Nhưng lần đầu tiên cô ta gởi những bức hình đó cho tôi thì giải thích thế nào?" Đại Lận ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt trong suốt như mặt hồ tràn ngập mê loạn, hai má phiếm hồng, "Cô ta vẫn đi theo tôi!"
---
Tô Đại Lận - Mộ Dạ Triệt
Mộ Dạ Triệt mang Đại Lận đang kích động cảm xúc đi vào biệt thự Tô gia, để cô lấy những bức ảnh lần trước mình giữ lại đưa cho hắn xem, hắn phải phân tích rõ ràng giúp cô! Nhưng Đại Lận nói những hình ảnh đó đều lưu ở một máy tính khác, có khả năng Diệp Tố Tố đã nhìn thấy!
"Vì sao?" Mộ Dạ Triệt khó hiểu nhìn cô.
"Bởi vì sau khi tôi rời khỏi, Diệp Tố Tố đã lấy thân phận bạn gái của anh ấy để đi vào, cùng ra cùng vào với anh ấy. Hơn nữa nơi đó là chung một bộ, hai căn biệt thự nối liền nhau, vô cùng có khả năng Diệp Tố Tố đã thông qua cánh cửa ngầm ở thư phòng, đến thư phòng bên kia của tôi." Rốt cuộc Đại Lận cũng dần dần tỉnh táo lại, hô hấp nhợt nhạt, lý trí nhớ lại, ánh mắt trong suốt linh động, giống một ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm, "Lần đầu tiên cô gái mặc đồ đen xuất hiện, là ở cửa tòa án, cô ta nhìn chằm chằm vào Đằng Duệ Triết, muốn cho anh ấy phát hiện ra mình......"
"Vậy vì sao cô ta lại thêm QQ của em?" Mộ Dạ Triệt ngồi xuống phía đối diện của cô, phẩy phẩy mấy sợi tóc đang thổi loạn trước mặt, vén ra sau tai giúp cô, phủ thêm chiếc áo khoác lên vai cô, "Chẳng lẽ là cô ta cố ý chụp những bức ảnh này, có ý đồ khiến cho em phải chú ý?"
Đại Lận khẽ chớp mắt, đè ép mi mắt, suy nghĩ một lúc, lại nhẹ nhàng mở mắt ra, cười nói: "Lúc ấy cô ta đang cố ý kiểm chứng chuyện của Trâu Tiểu Hàm và Diệp Tố Tố, làm tôi xúc động bỏ thêm bạn QQ với cô ta. Sau đó, cô ta vẫn gởi những hình ảnh này, tất cả đều là hình ảnh cô gái mặc đồ đen đang âm thầm đi theo Đằng Duệ Triết, có ý đồ muốn Đằng Duệ Triết chú ý. Vài ngày sau, Diệp Tố Tố váy trắng liền xuất hiện ở tòa thị chính, đúng dịp gặp chuyện không may ở buổi biểu diễn văn nghệ hôm đó, làm cho Đằng Duệ Triết phải ra phía sau cánh gà cứu cô ta."
"Bởi vậy em và Đằng Duệ Triết bắt đầu cãi nhau?" Mộ Dạ Triệt nhướng hàng lông mày lên, nở nụ cười một tiếng hừ, sửa lại thành ngồi xuống bên cạnh cô, rót bốn ly nước ở trước mặt cô, "Nếu hai cái này gọi là Tố Tố đen và Tố Tố trắng, hai cái này là em và Đằng Duệ Triết, nghĩ mà xem vì sao mối quan hệ bốn phía lại biến thành hai phía? Nếu ngay từ đầu, em nói chuyện QQ cho Đằng Duệ Triết nghe, cùng anh ta hẹn gặp Tố Tố đen này, nhìn xem rốt cuộc cô ta muốn làm cái gì, có phải sẽ không có chuyện em và Đằng Duệ Triết tách ra sau này, đúng không? Vì sao em không nói chuyện QQ cho anh ta biết? Bởi vì sau khi em nhìn thấy những hình ảnh này liền nghi ngờ anh ta, cũng không có hoàn toàn tin tưởng anh ta!"
Mộ Dạ Triệt tạm dừng một chút, nâng ánh mắt nhìn chăm chú vào Đại Lận, đôi mắt nhu hòa, không có một tia gợn sóng, vô cùng yên tĩnh, "Bởi vậy, Diệp Tố Tố mặc đồ đen trở thành kẻ thù của em, thành một cây kim trong lòng em, mối quan hệ bốn phía này càng phức tạp hơn, Thời điểm đó chỉ cần Diệp Tố Tố mặc váy trắng xuất hiện, mối quan hệ giữa em và Đằng Duệ Triết liền tràn ngập nguy cơ, hai Tố Tố đen trắng có hành động xuất quỷ nhập thần này, lợi dụng sơ hở giữa hai người, rồi lẫn lộn giữa hai người. Đại Lận, em chỉ cần nghĩ lại, nếu lúc trước em không có rời đi, mà là kiên định canh giữ bên người Đằng Duệ Triết, nhìn thẳng vào Diệp Tố Tố mặc đồ đen này để biết rõ chân tướng sự việc, vậy có phải hôm nay em sẽ không có nhiều ngờ vực vô căn cứ và thống khổ như vậy hay không?"
Đại Lận ngồi ở trên sô pha, mái tóc đen bóng, dưới ngọn đèn càng phản chiếu gợn sóng ôn nhu, hai hàng lông mi dài rậm che phủ đôi mắt trong suốt, toàn thân mặc váy ngủ bằng lụa mỏng, làm cho cô càng thêm mềm mại, nhẹ giọng nói: "Lúc trước tôi chỉ đem chuyện QQ nói cho Cổ Ngạo, Đằng Duệ Triết cũng không cảm kích. Mà chuyện anh ấy gặp Diệp Tố Tố ở sau cánh gà, tôi cũng không biết sự tình."
"Lúc ấy em cho anh ta thái độ gì?"
"Khóa trái cửa, không cho anh ấy đi vào phòng ngủ. Ngày hôm sau anh ấy mới nói cho tôi biết, giữa anh ấy và Diệp Tố Tố không xảy ra chuyện gì, để tôi đừng giận. Nhưng sau đó rất nhanh anh ấy lại đi ra ngoài khảo sát, Diệp Tố Tố lại ngồi trên xe của anh ấy."
"Lúc ấy em không hỏi rõ ràng rốt cuộc có bao nhiêu người đi theo làm khảo sát với anh ta? Bình thường lãnh đạo đi ra ngoài làm khảo sát, đều có vài người thư ký đi cùng, không có khả năng để một mình Diệp Tố Tố cùng đi. Có lẽ lúc ấy Diệp Tố Tố cố ý đi nhờ xe của anh ta, trong xe còn có thư ký Nghiêm."
"Cổ Ngạo và Đằng bá mẫu cũng đều gặp qua, đều nhìn thấy Diệp Tố Tố đứng bên cạnh anh ấy, hai người đang uống cà phê." Đại Lận nhíu nhanh lông mày, không nghĩ muốn nói loại chuyện này với Mộ Dạ Triệt.
"Cà phê là do ai mua cho bọn họ?" Mộ Dạ Triệt lại cảm thấy rất hứng thú với vấn đề này, đứng dậy đi đến bên cạnh cửa sổ sát đất, ngóng nhìn ra ngoài cửa sổ, nheo mắt mà cười, "Lúc ấy chính là em nhìn thấy hai người bọn họ ngồi trên xe, ghế sau có người ngồi hay không cũng không nhìn thấy, liền để cho Cổ Ngạo là người ngoài và bác gái đi bắt quả tang hỏi tội! Em đã từng bước nhảy vào cái bẫy của Diệp Tố Tố, lại để cho người đàn ông khác đến nhúng tay vào chuyện của mình, làm cho cô ta cười hả hê, còn khiến mình rơi vào ngờ vực vô căn cứ, sau đó từng bước đi đến ngày hôm nay, coi như là không ngoài dự đoán!"
"Nhưng anh ấy gọi điện thoại hai lần liên tiếp đều gạt tôi là đang làm việc ở tòa thị chính!" Đại Lận cũng đứng lên, không rõ vì sao Mộ Dạ Triệt lại kiên trì muốn lôi chuyện cũ của cô ra, "Anh ấy đi làm chuyện công vụ thôi, vì sao lại muốn nói dối?!"
"Vậy nếu anh ta nói cho em biết, anh ta đang làm chuyện công vụ, Diệp Tố Tố cũng đi theo, em sẽ nghĩ như thế nào?" Mộ Dạ Triệt xoay qua, nhìn cô bất đắc dĩ, "Diệp Tố Tố là có chuẩn bị mà đến, có thể lợi dụng chức vụ, ở tòa thị chính làm chuyện ái muội, đi nhờ xe của anh ta, ra vào văn phòng của anh ta, mà em mặc dù thân là người phụ nữ chung chăn gối bên cạnh anh ta, nhưng lại là một người chung chăn gối không được ai biết, càng nên để anh ta đưa em vào tòa thị chính, đối mặt lo liệu cùng Diệp Tố Tố mặc váy trắng, kéo lớp mặt nạ của cô ta xuống! Chứ không nên để Cổ Ngạo kéo theo em, đến tòa thị chính giằng co cùng Đằng Duệ triết, bởi vì Cổ Ngạo là tình địch của anh ta, chỉ biết càng làm càng thêm loạn, khiến chuyện của hai người biến thành chuyện của bốn người!"
Đại Lận hít sâu một hơi, cười cười: "Vậy sau đó thì sao? Kết quả là gì, anh không thấy được sao."
"Tôi xác định là mình thấy được." Mộ Dạ Triệt xoay người, chậm rãi đi về phía cô, lấy tay nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, "Trước khi không có chính thức giao chiến cùng Diệp Tố Tố, đây cũng không được gọi là kết quả. Sở dĩ đoạn tình cảm này của em bị thất bại, là vì em để cho người ngoài nhúng tay, mượn miệng của người ngoài để biết được sự tình, biết anh ta chưa tới nhìn em, mà chính em lại đang trốn tránh, cam tâm chấp nhận mình thua. Bởi vậy hôm nay em có nhìn thấy sai lầm của mình hay không, tránh để chuyện tình cảm của mình sau này lại giẫm lên vết xe đổ?"
"Ý anh nói là, lúc trước tôi không có nói chuyện rõ ràng với anh ấy, mới dẫn đến cục diện ngày hôm nay, càng chạy càng xa sao?" Đại Lận ngửa đầu nhìn hắn, khuôn mặt thanh tú đỏ ửng như trái mận chín, lại hơi hơi lộ ra trắng nhợt, "Đồng thời anh cũng đang nói cho tôi biết, sở dĩ anh ấy còn nhúng tay vào chuyện của tôi, là vì chúng tôi căn bản chưa hoàn toàn giải quyết rõ ràng sự việc, trốn tránh cũng không phải biện pháp tốt?"
"Đúng, em thất bại, nhưng em phải biết rằng mình thất bại ở nơi nào, như vậy khúc mắc này mới có khả năng cởi bỏ được. Đến nay Diệp Tố Tố vẫn dây dưa không dứt, vậy em sẽ trực diện mà đối đầu, ra mặt giao chiến với cô ta." Hắn vuốt vuốt suối tóc của cô, áp môi lên cái trán trắng nõn của cô, nhẹ nhàng in lại một nụ hôn lên đó, "Tiểu cữu chửi như vậy, có phải đỡ giận hơn so với việc chạy lung tung ra bên ngoài mà gào rống như vậy? Bây giờ ở bên ngoài, nơi nơi đều có kẻ thù, em tùy tiện chạy ra như vậy, chỉ biết dẫn tới một vụ tai nạn khác, làm cho bọn họ biết chúng ta thiếu kiên nhẫn. Giờ chúng ta về phòng ngủ, ngày mai đến bệnh viện thăm Đằng bá mẫu."
Hắn lại hôn hôn lên ánh mắt của Đại Lận, nắm lấy bàn tay mềm mại trắng nõn của cô đi về trong phòng, phát