Đằng Duệ Triết - Tô Đại Lận
Mưa càng rơi càng lớn, tiếng sấm nổ vang trời, hai người nín thở ở trong điện thoại, ai cũng đều không nói nữa. Thật lâu về sau, quả nhiên Đại Lận nhận được điện thoại của Dạ Triệt từ nước ngoài gọi tới, liền cúp máy, để hắn không cần lại gọi qua đây.
—-
Mà Đằng Duệ Triết ngồi ở trong xe, không có gọi lại cho cô, ngồi một đêm trong mưa.
Ngày hôm sau trời quang mây tạnh, ở cửa khách sạn, có một cô gái thon thả mặc một chiếc váy màu đen bó sát, mái tóc dài màu nâu được uốn lọn bước ra từ khách sạn, khuôn mặt khéo léo của cô đeo kính che nửa khuôn mặt, bàn tay tuyết trắng mang theo một chiếc túi công sự, cùng hai người nam đồng nghiệp mặc đồ tây giày da đang đi ra khỏi khách sạn.
Bọn họ bước nhanh đi tới, cũng không có nói chuyện cùng nhau, ngồi lên xe liền lái xe đi luôn, không có dừng lại ở cửa khách sạn một phút đồng hồ. Đằng Duệ Triết ngồi trên xe thấy một cảnh như vậy, lập tức lái xe đuổi theo, ánh mắt thâm thuý nóng rực, trái tim phấn chấn đập liên hồi thiếu chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực!
Nhưng mà sau khi hắn lái xe đi theo cô gái kia được một khoảng cách, có một cô gái khác mặc váy dài màu vàng nhạt, bên ngoài mặc áo vét màu trắng, tóc dài đi ra từ cửa khách sạn, mái tóc đen thẳng dài suôn mượt như một thác nước buông xoã qua đầu vai, dùng kẹp tóc kẹp lại một chút, để tiện cho công việc. Một hàng lông mi dài rậm nâng lên, môi ửng hồng, khuôn mặt trắng nõn hồng nhuận, một bàn chân trắng nõn nà lộ ra dưới chiếc váy dài vàng nhạt, da thịt trắng nõn như tuyết, ngoại hình tuyệt đẹp. Cô mang giày cao gót đi thẳng một đường, mộc mạc mà phiêu dật, tựa như một hương hoa thanh nhã.
Đi cùng bên người cô có một nam một nữ, ba người vừa đi vừa nói chuyện với nhau, bước đi mang vẻ bận rộn, nhanh chóng ngồi lên một chiếc xe đứng chờ sẵn ở cửa khách sạn. Sau khi cô gái lên xe, thành thạo chỉ về phương hướng đến thôn Thương Khẩu, ý bào nam tài xế lái qua.
Vì thế vài giờ sau, khi bọn họ đứng lặng trước thôn Thương Khẩu đã rực rỡ hẳn lên, đúng là tìm không ra cây cầu nhỏ dẫn vào thôn. Cô gái mặc áo vét màu trắng nhìn thấy, năm đó sau giai đoạn Dạ Triệt cõng cô qua cầu, bên đường đã đầy ánh vàng rực rỡ của hoa hướng dương, không biết là để thu hoạch hạt, hay là lọc dầu, một rừng hoa tươi tốt, đẹp không sao tả xiết.
Mà phía sau hoa hướng dương, còn lại là khu buôn bán phồn hoa cùng khu công nghiệp, mấy toà nhà hùng vĩ do các công ty bên ngoài đến đầu tư xây dựng như phượng hoàng ghé qua nơi đây, có vẻ phá lệ chói mắt nơi mảnh đất cằn cỗi ngày xưa này.
"Đúng vậy đó, trên bản đồ đúng là nơi này, xem ra nơi này tiến bộ không ít, phát triển đến mức mau chóng vượt qua cả một thành phố." Trợ lý lái xe bên cạnh cười ha ha, lái xe vào thôn, một đường đi đến khu trung tâm thương nghiệp.
Chỉ thấy mỗi một toà kiến trúc, như trường học, viện dưỡng lão, bệnh viện, nhà xưởng, nhà ăn, khách sạn...... đều là dựa theo đồ án thiết kế quy hoạch mà năm đó Tô Đại Lận quyên góp, ba người tiến vào nơi này, cảm thấy trước mắt sáng ngời, hết sức kinh ngạc vui sướng. Bởi vì không ai trong bọn họ nghĩ tới, lãnh đạo nơi này thực sự chọn đồ án năm đó của Tô Đại Lận, thực sự tu sửa kiến thiết nơi này thành dáng vẻ trong tưởng tượng của Đại Lận!
Nhưng mà tất cả công trình ở nơi này đều đang đình công, giàn dáo dính đầy bùn đất đang nằm tại kia, thùng sơn mới tô được một nửa, công nhân đều bị cho nghỉ, ai cũng không được phép bước từng bước vào công trường.
Ba người đi xuống xe, nghe thấy phòng học được dựng lên tạm thời ở bên cạnh, có một đám trẻ nhỏ đang ngồi xổm ở bên ngoài đang lanh lảnh đọc sách, những khuôn mặt nhỏ nhắn đen sì thì lắc lắc lắc lắc, đang tập đọc, cười hì hì nhìn xe bọn họ lái vào thôn, sau đó một đứa trẻ lăn lộn đứng lên từ dưới mặt đất, cầm sách giáo khoa của mình mà vây quanh lại đây.
Bởi vì bọn họ phát hiện chị bé mặc váy màu vàng kia thật đẹp, da trắng như đậu hủ, thân thể thon cao, mảnh mai, so với cô giáo Diệp của bọn họ còn muốn xinh đẹp hơn.
Bọn nhỏ cợt nhả vây lại đây, chật như nêm cối mà vây quanh cô gái, tranh nhau hỏi chị bé, chị tìm ai, có phải tìm chú thị trưởng của tụi em hay không? Vì thế cô gái sờ sờ cái đầu nhỏ của bọn họ, mỉm cười hỏi: "Ngoài Trương Tiểu Kim ra, trong số các em còn có ai ngã bệnh nữa không?"
"Còn có Tiểu Nha nhà chú Nhị Cường, Rõ Ràng nhà chú Dài Quý, đều ở trạm y tế. Bọn họ vẫn ho khan, cuối cùng là khụ khụ rồi xuất huyết."
Cô gái nhăn hàng lông mày lại, nhìn về hướng trạm y tế ở cách đó không xa, phát hiện nơi này ẩn chứa một cỗ không khí tràn ngập lo lắng, có người lợi dụng phương tiện thi công, đổi toàn bộ sơn chất lượng tốt của tập đoàn Sang E thành sơn chất lượng kém, làm cho những người nơi này không thấy được bằng mắt thường, nhưng sau khi hít phải trong một thời gian dài, trẻ em có sức đề khánh yếu liền phát bệnh, trường hợp nhẹ thì ngất xỉu, trường hợp nặng thì có khả năng dẫn tới tử vong.
Vì thế cô để đám nhóc này giải tán đi, còn mình thì đi vào phòng học, khứu giác cẩn thận ngửi mùi sơn. Nhưng mà nước sơn ở đây đều bị xử lý hết, một khối nước sơn màu trắng ở đây cũng không có giữ lại, rõ ràng là đối phương tiêu huỷ chứng cứ, không cho người ta bắt được nhược điểm.
Sau đó cô đi đến toà nhà căn hộ đang xây ở bên kia mà nhìn nhìn, phát hiện căn hộ còn chưa vào giai đoạn hoàn thiện tô sơn, sơn còn chưa được vận chuyển lại đây, nhưng chỉ cần cẩn thận nhìn vài góc chết trong phòng ốc, cửa sổ, người trong nghề sẽ phát hiện, thật ra nơi này thi công thô ráp ẩu tả, sau một thời gian khánh thành, nhất định tường nhà sẽ có những cái khe nứt rất nhỏ, ống dẫn không thông, địa thế không bằng phẳng, nhất định hỗn hợp bùn đất sắt thép này không vững chắc, một khi xảy ra một cơn địa chấn rất nhỏ, nhất định phòng ốc nơi này sẽ sụp đổ chết người!
Nói cách khác, có người đang ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu kiếm món tiền lãi kếch sù, nhưng sau khi làm xong, trách nhiệm để lại cho tập đoàn Sang E gánh!
"Ngày hôm qua chủ thầu xây dựng vẫn luôn tỏ vẻ mãi, bọn họ nói vẫn không động qua sơn, nước sơn được vận chuyển đến đây, là bọn họ bắt đầu tô, mặc kệ chất lượng tốt xấu, bọn họ chỉ phụ trách thi công. Đó không phải đang chứng minh có người lặng lẽ thay đổi sơn của chúng ta, dùng sơn chất lượng cao của chúng ta đi bán lấy tiền, rồi đổi lại một ít sơn kém chất lượng để thật giả lẫn lộn đây sao?" Nữ trợ lý sinh lòng nghi ngờ, "Có phải đối thủ cạnh tranh của chúng ta đang trả thù ác ý? Thời điểm lúc trước chúng ta cạnh tranh vài cái hạng mục lớn này, vẫn có người đùa giỡn sử dụng thủ đoạn, chỉ sợ là sau khi thua cuộc trong lòng không cam tâm."
Cô gái mặc váy vàng gật gật đầu, "Có khả năng này, nhưng trước mắt chúng ta đi thăm vài đứa trẻ kia, hỏi thăm tình hình một chút."
Cô đánh giá thôn xóm nơi này đã xảy ra biến hoá nghiêng trời lật đất, một đường đi, một đường ngóng nhìn khắp nơi đều có thể thấy được sắc hoa vàng rực của hoa hướng dương, bỗng nhiên cảm thấy, tựa như hoa hướng dương ở nơi này không phải dùng để lọc dầu, mà là dùng để ngắm, giống như đúc biển hoa hướng dương trước một căn biệt thự tại Cẩm thành.
Chỉ thấy giờ phút này có một trận gió mùa hạ thổi qua, không khí thanh lương đánh tới, những đoá hoa vàng liền kéo thân hình mảnh khảnh của mình, lắc lắc lắc lắc ở trong gió, giống một cô gái thướt tha đang khiêu vũ, cỏ xanh đang cổ vũ. Chúng vui mừng, thích chuyển động quanh mặt trời, mỗi ngày đều để lộ khuôn mặt tươi cười, nghênh đón mỗi một ngày mới, nhưng điều tiếc nuối duy nhất là, chúng phải dựa vào ánh mặt trời, một khi không có mặt trời, chúng liền mất đi sức sống của mình, không còn xinh đẹp như vậy.
"Kiến trúc sư Tô, phía trước có một cô gái tóc dài vẫn dùng ánh mắt lạnh lùng mà nhìn chúng ta, có phải là biết cô hay không?" Trợ lý bên cạnh đụng đụng cô, nhắc nhở cô quay đầu, "Cô ấy vừa đi xe điện về, nhìn váy áo như bị dầm mưa đêm qua, nhiều nếp nhăn, nhưng vừa chạy tới nơi đây, đột nhiên dừng xe, nhìn chằm chằm vào cô mà không đi lại đây."
Vì thế cô gái váy vàng quay đầu, nhíu mày, chăm chú nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Diệp Tố Tố đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, đôi mắt thanh lệ hiện lên một tia kinh ngạc rõ ràng, môi nhấc lên, sau đó chạy xe điện lại đây, phanh xe lại cái két đứng trước mặt cô!
Diệp Tố Tố
Thời gian ba năm rưỡi, Diệp Tố Tố hoặc nhiều hay ít vẫn chín chắn chín muồi hơn một ít, làn da trắng nõn không còn thông thấu như trước, da thịt khoé mắt không còn nhanh trí như trước kia, giống một đoá hoa lê trắng noãn đã qua mùa xuân.
Cô tắt máy xe điện, đi đến trước mặt cô gái mặc váy vàng, liếc mắt đánh giá một cái, cười lạnh một tiếng: "So với hai năm trước, quả thật cô đẹp ra không ít, là một người phụ nữ đầu hai mươi đang ở thời điểm trong sáng nhất, cõi lòng đầy hương thơm mà quyến rũ đàn ông, khoe ra chính thanh xuân của mình. Nhưng cô có tư cách gì đến nơi này, không phải hai năm trước cô đi rồi sao?! Đi rồi sẽ không cần phải về lại!"
Đại Lận thấy lần gặp mặt đầu tiên mà Diệp Tố Tố đã không khách sáo lịch sự như vậy, cười nói: "Tôi cũng nghĩ hai năm nay, sau khi cô canh chừng anh ấy trên bàn mổ, đã sớm kết hôn cùng anh ấy làm vợ chồng thật sự, bù lại tiếc nuối của tám năm trước, nhưng không nghĩ rằng hai người không có như vậy. A, lần này tôi lại đây, là tới làm việc, không phải vì anh ấy, xin Diệp tiểu thư chú ý ngôn từ của mình."
Hai tròng mắt của cô trong như nước, lại không ngờ xuất hiện ý lạnh nhè nhẹ như thế, giống một tác phẩm nghệ thuật xuất sắc, lạnh khủng khiếp, trong băng thanh ngọc khiết mang theo từng đợt ý lạnh. Mặc dù hai năm cô chuyên tâm học hỏi nâng cao tay nghề, nhưng phong thái lạnh nhạt tự nhiên cũng không thuyên giảm, cô vẫn là Đại Lận như trước kia, chính là thời điểm khi đối mặt với Diệp Tố Tố, cô không còn là một đứa trẻ, mà là một người phụ nữ xinh đẹp, xuất sắc hơn so với Diệp Tố Tố.
Cô nhẹ nhàng đi qua bên người Diệp Tố Tố, môi anh đào xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo lung linh, thân hình toả ra mùi hương tự nhiên thơm ngát, váy dài nhẹ tung bay trong gió, lại nhẹ giọng mà nói: "Lần này sự việc chất lượng sơn kém thật sự nghiêm trọng, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến sức khoẻ của tụi nhỏ, cùng với danh dự và chữ tín của tập đoàn Sang E chúng tôi, bởi vậy tôi hi vọng trước khi sự việc chưa bị làm lớn, dân chúng thôn Thương Khẩu có thể phối hợp làm việc với chúng tôi, tìm ra thủ phạm thật sự."
"Thật không, thì ra là cô phụ trách hạng mục này, cô mới là chịu trách nhiệm chính của công trình." Diệp Tố Tố hừ lạnh, khuôn mặt tối tăm, trực tiếp xem Đại Lận là kẻ địch, "Như vậy thủ phạm này không phải là cô sao? Cô còn cần gì phải tìm ra thủ phạm thật sự?!"
Đại Lận nghe vậy mỉm cười, "Hình như Diệp tiểu thư hi vọng đó là tôi thì phải?" Cô đi đến trước mặt Diệp Tố Tố, ánh mắt uyển chuyển, "Diệp tiểu thư là cánh tay phải của Đằng thị trưởng, không có chuyện gì là cô không biết, cũng không có người nào có thể đến gần Đằng thị trưởng của cô. Hiện tại tôi đã thấu hiểu chuyện này trước tiên, là tôi cho rằng Diệp tiểu thư là người bên cạnh Đằng phó thị trưởng, hi vọng các người là hai vị lãnh đạo tốt trong mắt người dân, có thể dùng lý trí để phân tích vấn đề, dùng một tâm tư khoan dung rộng lượng mà dẫn dắt bọn họ tìm ra thủ phạm, chứ không phải xen lẫn chuyện ân oán cá nhân, trực tiếp chụp mũ lên đầu tôi, khiến cho người dân khủng hoảng! Ha ha, thử hỏi Diệp tiểu thư, tập đoàn Sang E cần dùng những loại sơn kém chất lượng này để đạp đổ bát cơm của mình sao?"
Khuôn mặt Diệp Tố Tố cười lạnh lùng, vẫn kiên trì quan điểm của mình như cũ: "Nếu là cô phụ trách hạng mục này, như vậy phải dự đoán được tất cả các vấn đề gặp phải trong quá trình thi công, nên tự mình gánh vác tất cả! Tôi mặc kệ các người có đạp đổ bát cơm của mình hay không, tôi chỉ muốn tự người phụ trách đứng ra chịu trách nhiệm, bồi thường mọi tổn thất cho người dân trong thôn, cùng với trả tiền thuốc men cho những đứa trẻ bị trúng độc, nói tiếng xin lỗi với bọn họ!"
Đại Lận nghe được khẽ nhếch môi, đôi mắt đẹp linh động khẽ liếc Diệp Tố Tố một cái, "Diệp tiểu thư không cần vội vã định tội tôi như vậy, luật sư của tôi am hiểu pháp luật đến điều tra rõ sự thật chân tướng, mang lại sự công bằng cho mọi người. Nhưng mà trong quá trình này, tôi tin tưởng với sự ôn nhu rộng lượng của Diệp tiểu thư, nhất định sẽ không sinh sự gì, làm cho sự tình phức tạp hơn, đúng không?"
Cô mỉm cười, không hề để ý tới Diệp Tố Tố, bảo hai đồng nghiệp ở bên cạnh tiếp tục đi về phía bệnh viện, mua giỏ hoa quả cùng lẵng hoa, đi thăm các em nhỏ bị bệnh.
Trước kia, cô sẽ tin tưởng Diệp Tố Tố là một cô gái lương thiện, dịu dàng tốt đẹp, thanh dật thoát tục, nếu không, Đằng Duệ Triết cũng không yêu người con gái này, vì cô ấy mà nóng ruột nóng gan. Nhưng sau nhiều năm chờ đợi không có kết quả, cô không dám cam đoan Diệp Tố Tố còn có thể thanh nhã rộng lượng, không làm ra một chút việc gì đó. Vừa rồi ánh mắt Diệp Tố Tố nhìn cô, đã hàm chứa một cỗ ân oán căm phẫn ngưng đọng đã lâu.
Có khả năng là thật sự đau đớn, chờ không nổi nữa, cảm thấy cô đã đến phá huỷ cuộc sống hạnh phúc chốn điền viên của cô ấy và Đằng Duệ Triết, trong mắt không chứa nổi một hạt cát. Hoặc là, thật ra sâu trong nội tâm cô ấy có tâm tư oán hận về việc Tô Đại Lận cô dây dưa với Đằng Duệ Triết vào tám năm trước, cảm thấy cô đã chiếm đoạt Đằng Duệ Triết.
Nhưng mặc kệ là như thế nào, cô phải muốn tới nơi này để giải quyết vấn đề sơn có chất lượng kém.
"Tô tiểu thư!" Ở bệnh viện, Tô Tiểu Nhạn một tay nắm một đứa, vui mừng quá đổi đứng lên từ ghế dài, trợn mắt há mồm nhìn cô gái xinh đẹp đã trở về sau nhiều năm, "Cô......cô đã đến rồi!"
Khiêm Khiêm và Ny Ny thì đồng thanh kêu "Mẹ", nhảy từ trên ghế xuống, dùng đôi chân ngắn chạy nhào vào trong lòng mẹ, cái đầu nhỏ dùng sức chui vào trong lòng mẹ, "Mẹ, mẹ đi đâu vậy?"
Đại Lận ôm hai con vào trong ngực mà hôn, sờ sờ cái đầu nhỏ khích lệ bọn họ ngoan, sau đó ôm Ny Ny vào trong ngực, nắm bàn tay nhỏ bé của Khiêm Khiêm, đi đến trước mặt Tô Tiểu Nhạn, cười nói lời cám ơn.
Tô Tiểu Nhạn thì nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt, bỗng nhiên nói: "Tô tiểu thư, vì sao hai năm trước cô không đến nhìn xem anh thị trưởng thế nào? Nếu lúc ấy cô đã đến, hiện tại người bên cạnh Đằng thị trưởng sẽ là cô, mà không phải là Diệp tiểu thư. Trước khi Đằng thị trưởng phát bệnh, là Diệp tiểu thư không có cơ hội tiếp cận anh ấy, nhưng sau cái lần bệnh tình nguy kịch đó, Diệp tiểu thư bắt đầu cẩn thận chăm sóc Đằng thị trưởng, bất chấp mưa gió mà sắc thuốc cho anh ấy, nấu cơm, giặt quần áo, chùi giày da, mặc kệ Đằng thị trưởng có thích hay không, đều kiên trì làm. Có một lần Đằng thị trưởng cảm thấy mình đã khỏi hẳn, lại tính thức đêm làm việc, Diệp tiểu thư tức giận đến dọn dẹp tài liệu của anh ấy, sau đó lại để anh ấy nằm ngủ, yên lặng canh giữ bên cạnh anh ấy. Có khi Đằng thị trưởng đổi ổ khoá, sau đó vẫn thấy Diệp tiểu thư canh giữ ở trước cửa, đổi khoá vô dụng, liền ở lại bên ngoài không có quay về...... Thật ra tôi cảm thấy, Đằng thị trưởng là có áy náy với cô ấy, cô ấy lại đối xử với mình tốt như vậy, không thể xem cô ấy là kẻ đối đầu với mình, chỉ có thể dùng thái độ nhu hoà đi xử lý. Mà Tô tiểu thư cô, vì sao lại không đến?"
Đại Lận ôm hai con ngồi vào ghế dài ở hành lang, ngóng nhìn khúc cua của hành lang, nghe thấy một chút tiếng chạy tới vội vàng của một thân ảnh cao lớn vĩ ngạn, cũng chính là người không ngừng gọi điện cho cô tối hôm qua, giờ phút này các cô đang thảo luận về nhân vật chính là Đằng Duệ Triết, nhẹ nhàng cười nói: "Tiểu Nhạn, nếu cô có chồng, hơn nữa chồng của cô đối xử với cô tốt lắm, cô nhận lời đi theo anh ấy rồi, cô sẽ lựa chọn ở lại nơi này sao? A."
—-
Duệ Triết - Đại Lận
Đằng Duệ Triết phong trần mệt mỏi chạy từ bên ngoài vào, gặp Đại Lận quả nhiên ngồi ở nơi này, thân hình cao lớn khựng lại thật mạnh, dừng lại bước chân! Lồng ngực cường tráng của hắn không ngừng phập phồng, một đôi mắt màu thâm đen chứa đầy sự nhớ nhung tưởng niệm khiến người ta chói mắt, toàn bộ sự kích động đều viết lên trên khuôn mặt tuấn tú, yết hầu rắn chắc thì đang trượt lên trượt xuống, hơi thở gấp rút, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm về phía cô!
Vài năm trước thời điểm cô gặp hắn, hắn vẫn không có chăm sóc cô thật tốt, từ đầu đến cuối xem nhẹ cảm nhận của cô, giận cô mà đi, cho đến khi cô rời đi thật sự, hắn mới phát hiện có lẽ là cô sẽ không bao giờ trở lại nữa! Hắn ở trong màn sương tình nguyện hẹn ước với cô một năm, lại hai năm, yêu cầu cô tiếp tục chờ hắn, không cần thay lòng đổi dạ, hắn cũng sẽ chờ cô trưởng thành, thành một người phụ nữ thành thục hiểu chuyện, phát huy toàn bộ tài năng của mình, tìm được chính mình, đồng thời cho mọi người một đoạn thời gian đi giải sầu, sống vui vẻ.
Nhưng mà cái đi này, chính là ly biệt thật sự, hắn phát hiện thời gian thay đổi rất nhiều thứ, quên đi rất nhiều điều, lòng của cô, phai nhạt, trong đôi mắt không còn một tia lửa nóng nồng đậm. Tuy rằng giờ phút này cô đang chậm rãi đứng lên, đôi mắt mang theo ý cười, nhưng hắn nhìn không thấy sự kích động của cô, cũng không nhìn thấy sự nhớ nhung mà cô dành cho hắn.
"Đằng thị trưởng, tất cả những công trình này đều do em phụ trách, ngày hôm qua em mới được thông báo sự việc phát sinh ở đây, biết được chất lượng sơn xảy ra vấn đề, hay là bây giờ chúng ta nói chuyện luôn đi." Đại Lận nở một nụ cười tươi đối với hắn, trong sự hào phóng khéo léo mang theo áy náy, sau đó cúi đầu, sờ sờ tóc của hai con, có ý bảo bọn họ đi theo dì Tô Tiểu Nhạn mà chơi, đừng bám lấy mẹ, "Bây giờ mẹ có chuyện quan trọng cần nói chuyện cới chú, hai con nên đi làm gì đây?"
Nhưng hai tiểu bảo bảo ngẩng đầu, mắt to như hai viên bảo thạch đen đều tò mò nhìn hai người lớn, vươn cánh tay trắng nõn mà chỉ chỉ Đằng Duệ Triết, "Mẹ, chính là chú này mang tụi con đến nơi này." Tỏ vẻ rất ngạc nhiên, cảm thấy chú này lớn lên cũng có chút giống mình, hơn nữa chú thật ôn nhu dịu dàng!
"Ừ, mẹ biết rồi." Đại Lận ngồi xổm xuống sửa lại váy áo cho hai con, để bọn họ ngoan, đừng chạy nhảy nhiều mà đầu đầy mồ hôi, thời tiết nóng thế này dễ bị cảm nắng, "Bây giờ hai con cùng dì Tiểu Nhạn đi ra ngoài chơi, không được đến gần hồ nước, cũng không được chơi trốn tìm với dì, mà phải luôn nắm tay dì Tiểu Nhạn, không được rời xa, mười phút nữa mẹ sẽ đến đón hai con, biết chưa?"
"Vâng!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của hai bé cưng đỏ bừng, ngoan ngoãn gật đầu, một trái một phải nắm tay Tô Tiểu Nhạn, bước đi vô cùng vui vẻ.
Bọn họ đi rồi, Đại Lận mỉm cười với Đằng Duệ Triết, không có nói thêm lời gì với hắn, ôm giỏ hoa quả vào phòng bệnh nhi. Trong phòng bệnh có vài đứa trẻ đang nằm, phụ huynh của trẻ được bệnh viện báo là bị cảm mạo, có chút nghiêm trọng, bởi vậy phụ huynh không suy nghĩ gì nhiều, cho là bị cảm mạo.
Đại Lận ôm theo giỏ hoa quả bước vào cũng là bị mọi người nhận ra, là cô gái mặc bộ đồ thể thao màu hồng trắng lên núi chặt trúc cùng bọn họ vào ba năm rưỡi trước! Cho dù thời gian qua lâu mọi người không nhớ rõ, nhưng nhìn thấy cô và Đằng thị trưởng đứng chung một chỗ, cũng là tự nhiên nhớ lại.
Vì thế mọi người vui vẻ nhận giỏ hoa quả và lẵng hoa của Đại Lận, vì cô mà rót trà, nói rõ quá trình sinh bệnh của những đứa trẻ. Chỉ nói là bọn họ vẫn ho khan, khụ khụ xong liền vào bệnh viện. Lúc ấy nếu không phải Diệp lão sư hiểu biết cấp cứu, nói không chừng cái mạng nhỏ của con bọn họ đã không còn!
Đại Lận nghe vậy kinh hãi, nháy mắt với trợ lý ở bên cạnh, ám chỉ ra ngoài nói chuyện.
Đằng Duệ Triết thì đi ở bên cạnh cô, con ngươi đen thâm thuý nhìn chằm chằm vào cô không hé răng, cùng cô đi trên hành lang bệnh viện, thế này mới lên tiếng: "Đại Lận, em có biết có một cô gái có thân hình tương tự như em, có khả năng tối qua ở cùng một khách sạn, thậm chí ở ngay tại phòng bên cạnh của em hay không? Cô gái này mặc một chiếc váy màu đen bó sát người, mái tóc nhuộm nâu uốn quăn, trên mặt đeo kính mắt màu trà, em có gặp qua không?"
Đại Lận nhìn chăm chú vào hắn, cười cười: "Ý anh là, cô gái này có khả năng luôn luôn theo dõi em." Cô quay đầu liếc mắt nhìn đồng nghiệp ở bên cạnh một cái, cho nhau ánh mắt trao đổi, vừa cười nói: "Nếu không phải anh nhắc nhở, em còn không biết có tồn tại một cô gái như vậy. Đằng thị trưởng, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."
Cô mời Đằng Duệ Triết cùng nhau đi về phía trước, lấy trong túi xách ra một phần văn kiện đưa cho hắn, "Đây là danh sách sơn do kiến trúc sư của Sang E nhập hàng, sử dụng sơn và chất lượng sơn không có vấn đề gì, giám định chất lượng sơn đủ tiêu chuẩn, vấn đề hẳn là nằm trong quá trình vận chuyển sơn, bị người ta đổi đi, công nhân cũng mơ hồ dùng sơn hiện có mà tô tường, mới tạo thành việc mọi người bị trúng độc. Đối với sai sót lần này, Sang E cảm thấy thật sự có lỗi, nhất định sẽ bồi thường thiệt hại cho mọi người, hi vọng Đằng thị trưởng có thể giúp Sang E trấn an cảm xúc của mọi người, cho Sang E thời gian để điều tra rõ ràng chân tướng sự việc."
Đằng Duệ Triết không có nhận lấy văn kiện mà cô đưa, mà là thật sự còn đang nhìn cô, bỗng nhiên nói: "Anh đã muốn bắt tay vào làm công tác chuẩn bị được triệu hồi về lại, kết thúc nhiệm kỳ, Đại Lận, em có nguyện ý theo anh cùng nhau trở về Cẩm thành không?"
Đại Lận nhìn xa công trình đang xây dựng ở bốn phía từ bệnh viện, cười trả lời với hắn: "Chỉ sợ sự việc không có thuận lợi như anh tưởng tượng. Em cuối cùng có cảm giác, chuyện này sẽ nhấc lên một trận sóng gió lần nữa, khiến công việc triệu hồi lại Cẩm thành của anh gặp trở ngại, cũng khiến em phải gánh chịu một khoản tiền bồi thường. Đối với vụ án khó giải quyết này, trong vài năm nay em gặp được không ít, coi như là một sự tôi luyện đối với em, làm cho em một đường vừa đi vừa đánh, dần dần sờ soạng bước đi trên con đường của mình. Nhưng lưng đeo mạng người là chuyện em không muốn nghĩ đến, những đứa trẻ xảy ra chuyện trong vụ án của em, chúng là vô tội, em không thể bỏ qua được."
Cô đi ra bên ngoài bệnh viện, dần dần đi về phía công trường đang bụi mờ mịt, di chuyển quanh mấy dàn giáo, cuối cùng nói: "Em vẫn tin tưởng vận mệnh an bài, xem ra lúc này đây, có người muốn làm cho chúng ta lặp lại con đường trước kia, không muốn chúng ta được sống yên ổn."
"Nhưng em cũng có thể thử đi thay đổi." Đằng Duệ Triết đứng ở phía sau cô, chậm rãi đến gần phía cô, muốn ôm giữ lấy thân hình thon thả của cô, nhưng không có đủ dũng khí, "Em lựa chọn về nước, chứng minh em còn quyến luyến nơi này. Có lẽ chúng ta có thể dùng một loại phương pháp khác để giải quyết tất cả vấn đề trước mắt của chúng ta, không cần lặp lại con đường trước kia, có lẽ kết cục cũng không giống như trước."
—-
Diệp Tố Tố
Sau khi Diệp Tố Tố giằng co với Đại Lận xong, vẫn nhìn theo Đại Lận xoay người ôm giỏ hoa quả đi, đi vào bệnh viện ở gần đó, khuôn mặt càng ngày càng âm trầm, hàm răng cắn chặt. Cho đến khi bóng dáng của Đại Lận hoàn toàn biến mất ở trước mật cô, thế này cô mới đẩy xe điện đi về phía trước, chật vật chịu không nổi mà trở lại nơi ở của chính mình.
Cô tắm rửa một cái, thay bộ quần áo nhiều nếp nhăn kia, ngồi ngẩn người trước cửa sổ.
Tối hôm qua sau khi khóc một trận uỷ khuất xong, thật ra cô lại đi tìm Đằng Duệ Triết, nhìn thấy hắn ngồi trong xe, còn chính cô thì dầm mưa, một thân ướt đẫm cứ như vậy mà chờ. Chờ chờ, đợi đợi cho đến bình minh, sau khi nhìn thấy hắn đi theo cô gái mặc chiếc váy màu đen, lúc đó cô mới chạy xe điện trở về lại.
Kết quả lại nhìn thấy Tô Đại Lận thật sự mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt cùng áo khoác vét màu trắng xuất hiện trước mặt mình, làm cho trong lòng cô giật mình thật mạnh, ngay sau đó là cảm xúc cuồn cuộn, không thể bình tĩnh được! Giờ phút này cô ngồi một lát bên cửa sổ, nhìn thấy trong vườn có mấy đôi giày da mà cô lấy ra từ trong phòng của Duệ Triết để chuẩn bị lau chùi, bỗng nhiên đi qua vài bước, đem tất cả những đôi giày da này ném xuống mặt đất.
Bởi vì hiện tại, trong lòng cô rất khó chịu, không muốn sẽ đem mấy thứ đáng chê cười này của hắn bày ra trước mặt mình, lúc nào cũng nhắc nhở cô, người đàn ông này từng yêu cô đã thay lòng đổi dạ, ngược lại đi yêu một người con gái mà anh ta từng chán ghét đến cực điểm! Sự chờ đợi của cô không cần kết quả, hắn ở lại chỗ này bao lâu, cô liền ở lại trong này bấy lâu, nhưng cô tuyệt đối không thể tha thứ Tô Đại Lận lại ngóc đầu trở lại, giẫm nát bét cuộc sống bình tĩnh của cô!
Cuộc sống tình cảm của cô và Duệ Triết vào tám năm trước, chính là bởi vì Tô Đại Lận lặp lại sự dây dưa, nên chưa từng có lấy một ngày yên tĩnh, mỗi một lần bọn họ muốn nghĩ tới thế giới riêng của hai người, đều bị đứa con gái này xuất quỷ nhập thần, đến chết không buông, cuối cùng đành tan rã trong không vui, Duệ Triết bị biến thành lửa giận tận trời, phiền muộn không thôi, như vậy tám năm sau, vì sao còn muốn tái diễn loại bi kịch này?
Sau khi ném đi tất cả những thứ có liên quan đến hắn ở trong vườn, cô phát tiết xong, thở hỗn hển, dần dần tỉnh táo lại, thanh tỉnh mà đánh giá lại nơi đã cùng ăn cùng ở với hắn đến hai năm. Ba năm rưỡi trước cô theo hắn tới nơi này, chính là muốn tiếp tục lại tiền duyên, Tô Đại Lận không quý trọng đoạn tình cảm này, mà cô thì quý như trân bảo, tuyệt đối không chủ động buông tay. Bởi vì cô cảm thấy, tình duyên năm đó của cô và Duệ Triết vẫn chưa cạn, bọn họ vẫn còn cơ hội.
"Cô giáo Diệp, đang thu dọn quần áo cho Đằng thị trưởng à." Có hàng xóm đi qua cửa, nhiệt tình chào hỏi cùng cô, vừa đi vừa lấy mũ rơm che gió, nhìn về phía cổng thôn, "A, hình như Đằng thị