Khiêm Khiêm
Hai tiếng non nớt gọi "Mẹ", làm cho Đại Lận đang lâm vào lốc xoáy kíƈɦ ŧìиɦ đẩy người đàn ông ở trên mình ra một phen, phút chốc tỉnh táo lại! Cô nhảy xuống bàn học, mặc lại quần áo đã bị hắn dày vò, nhanh chóng đi đến trước mặt hai con, nắm tay đưa con rời khỏi nơi này.
Nhưng tiểu Trạch Khiêm bị cảm, luôn luôn ho khan, khuôn mặt nhỏ nhắn ho khụ khụ ửng hồng, ôm mẹ nói khó chịu. Đại Lận sờ sờ lên trán cậu bé, phát hiện con bị sốt nhẹ, cơ thể nhiễm hàn, cần pha nước cảm của trẻ em vào nước uống, để con ngủ tiếp. Vì thế hai má cô đang ửng hồng ôm lấy con, nghiêng khuôn mặt nhìn nhìn Đằng Duệ Triết đang dùng ngón tay thon dài gài lại nút áo trên người, để hắn thay cô trông coi Ny Ny, đừng để bị Khiêm Khiêm lây bệnh cảm.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân của Đằng Duệ Triết đỏ ửng vì nhiễm kíƈɦ ŧìиɦ, mặc áo lại chỉnh tề, đi tới đặt tay lên trán con, mày kiếm nhăn lại thật mạnh, đau lòng nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang khó chịu của con. Lập tức, hắn nắm tay con gái Ny Ny, mở cửa phòng đi ra ngoài, tự mình dùng bình siêu tốc nấu nước nóng.
Tiểu Ny Ny ở bên cạnh nhìn chú đang nấu nước nóng pha thuốc cảm cho Khiêm Khiêm, tưởng là trà sữa sô cô la, nên cô bé cũng muốn uống, đi tới ôm lấy đùi của chú, đôi mắt to trong veo như nước chớp chớp, nhỏ giọng lại gọi một tiếng chú ơi.
Đằng Duệ Triết ôm cô bé vào trong lòng, bờ môi hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, nói cho con ngoan, đây là nấu cho Khiêm Khiêm uống, Khiêm Khiêm bị cảm, sau khi uống thuốc cảm xong sẽ khoẻ mạnh lại, sẽ tiếp tục cùng Ny Ny chơi trò chơi, Ny Ny ngoan nhé. Sau đó một tay bế con, một tay bưng nước pha thuốc cảm, đưa đến tận tay Đại Lận.
Đại Lận ngẩng đầu, nhìn bộ dạng hiếm thấy này của hắn, bỗng nhiên phát hiện người đàn ông này rất có tố chất làm vú em, liền nhìn hắn nguyện ý không muốn như vậy. Ít nhất hắn cao một mét chín, quần âu áo sơ mi càng tôn lên dáng người hoàn mỹ của hắn, đầu tóc đen rậm rạp, dưới hàng lông mày kiếm là một đôi con ngươi thâm thuý u ám, cuồng dã không câu nệ, tà mị gợi cảm, giờ phút này lại lộ ra nhu tình như nước, làm khuôn mặt tuấn mỹ như được điêu khắc của hắn toả ra một ánh sáng nhu hoà, tuấn mỹ dị thường.
Giờ phút này hắn ôm Ny Ny bằng tay trái của mình, tay phải thì vỗ về lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, để con ngồi lên trong lòng mẹ, ngoan ngoãn uống thuốc cảm lạnh.
Khiêm Khiêm lại đem mặt nghiêng qua, lại chui vào trong lòng mẹ, bàn tay nắm chặt góc áo của mẹ, không chịu ngồi dậy uống thuốc. Vì thế Đại Lận hô hào cậu bé, nói mẹ thích những đứa trẻ nghe lời, canh này uống thật ngon, mẹ cũng rất thích uống.
Thế này tiểu Khiêm Khiêm mới tò mò ngẩng đầu lên, để mẹ đút uống mấy ngụm, đôi mắt to như bảo thạch đen bị tan rã vì cơn sốt nhẹ thì nhìn Đằng Duệ Triết và Ny Ny, uống một ngụm thuốc lại mím miệng lại, chui vào trong lòng mẹ. Tiểu Ny Ny ở bên cạnh vung bàn tay, cũng muốn nháo đòi uống, còn muốn được mẹ ôm một cái, thật hâm mộ Khiêm Khiêm.
Đằng Duệ Triết bất đắc dĩ, không thể không ôm lấy con gái, đứng bên cửa sổ chỉ ra ngoài mà hỏi con gái: Baba đưa Ny Ny đi chơi trong vườn được không?
Hắn đặt con gái ngồi lên bệ cửa sổ, cố ý hỏi chú ở đâu nào, ở đâu nào, còn mình thì đến ngoài cửa, đứng trên hành lang, làm cho lực chú ý của con gái chuyển dời ra bên ngoài, Ny Ny cảm thấy tò mò đối với việc hắn xuất hiện lần nữa, vung tay muốn nhảy xuống, không ngừng cười khanh khách.
Vì thế hắn thả Ny Ny xuống vườn hoa trong sân để chơi, để con gái tự mình đuổi bắt bươm bướm, còn mình thì đứng ở dưới mái hiên, quay đầu nhìn hai mẹ con trong cửa sổ đến vài lần.
Con đã uống thuốc cảm xong, đang để Đại Lận dỗ đi ngủ, có lẽ có thể ngủ ngay lập tức, ngủ để tăng cường sức chống cự, dần dần hạ sốt. Thật ra hắn cảm thấy thật may mắn vì Đại Lận đã dạy hai con bơi lội từ nhỏ, vốn dĩ con lớn lên trong nước ối, chắc chắn thích nước, bởi vậy để bọn họ học bơi từ nhỏ, vừa có thể tạo được tác dụng rèn luyện thân thể, vừa để bọn họ có khả năng vùng vẫy trong nước, biết được việc đem đầu nổi lên mặt nước, kéo dài thời gian cứu viện.
Thật ra Đại Lận đã nuôi dạy hai con thật ngoan, đều là sự vất vả, nỗi chua xót của cô.
"Anh thị trưởng, cờ khen thưởng của tỉnh đã được phát xuống, vừa rồi gọi điện lại đây, thông báo anh đi họp, đây là tỉnh khen ngợi anh vô số cờ thưởng, anh thị trưởng anh giỏi quá!" Tô Tiểu Nhạn vui vẻ phấn chấn chạy về phía bên này, hai tròng mắt sáng trong suốt, nhìn người đàn ông cao lớn này một cách mãn nhãn sùng bái, sâu trong ánh mắt lại cất dấu sự không nỡ nồng đậm, "Nếu có thể, tôi hi vọng anh thị trưởng vĩnh viễn ở lại nơi này không cần phải đi, chúng tôi rất luyến tiếc anh. Cuộc họp đại hội lần này là về chuyện triệu hồi, anh thị trưởng, anh không thể xin nhậm chức thêm ba năm nữa sao? Chúng tôi chỉ cần ba năm cuối cùng này, ba năm sau, chính là anh thuộc về Cẩm thành."
Đằng Duệ Triết lẳng lặng nhìn cô gái này, cảm thấy cô ấy vẫn là một tiểu nha đầu, trong đôi mắt không hề có một gợn sóng sợ hãi, mở miệng hỏi cô ấy thời gian diễn ra cuộc họp đại hội cụ thể là khi nào?
"Mười giờ sáng ba ngày sau, ngày mai thư ký Vương sẽ tự mình đến đây đón anh đi. Anh thị trưởng, chị dâu có tức giận hay không?" Tô Tiểu Nhạn nhớ tới chuyện vài tiếng trước liền băn khoăn, hướng về phía cửa sổ mà nhìn vào, rất là áy náy, "Nếu không phải do tôi sơ ý, Khiêm Khiêm sẽ không bị rớt xuống hồ nước, đều là lỗi của tôi."
Thần sắc Đằng Duệ Triết trầm tĩnh nội liễm, không muốn nhắc lại việc này với cô, dặn dò cô: "Tiểu Nhạn, thống kê tất cả những học sinh bị trúng độc sơn đi, kiểm tra mỗi một xe tải vận chuyển vật liệu ra vào nơi này, không cho phép bất kì một thùng sơn nào bị vận chuyển ra ngoài! Mặt khác, phong toả toàn bộ công trường, cấm tất cả công nhân viên ra vào!"
"Thật ra trong quá trình vận chuyển sơn, bởi vì sắp xếp dày đặc, nên không có khả năng bị đánh tráo." Dỗ con xong, Đại Lận chậm rãi đi ra từ trong phòng, đi đến trước mặt Đằng Duệ Triết và Tô Tiểu Nhạn, "Chỉ có thể trong quá trình thi công, đối phương lợi dụng đêm khuya vắng người, cùng với nội gián trong coi kho hàng đem đổi thùng sơn. Nếu trong kho hàng của mọi người có lắp camera theo dõi, vậy nhất định có thể bắt được người này."
"Đại Lận, đúng là kho hàng có trang bị vài cái camera theo dõi, nhưng kết quả có khả năng sẽ khiến em thất vọng." Đằng Duệ Triết lên tiếng nhắc nhở cô, ý bảo Tô Tiểu Nhạn đi làm chuyện của mình đi, còn chính mình thì đi cùng Đại Lận vào trong bụi hoa, nhìn con gái bảo bối của bọn họ đang vui chơi dưới ánh mặt trời, lại nói: "Bởi vì theo đoạn camera theo dõi này thể hiện, là người người bên trong chúng ta, mặc đồ đen lợi dụng đêm tối mà đánh tráo sơn. Công ty của em phái tới một đội ngũ, chắc là đã móc nối với đối phương, lợi dụng kỹ xảo chuyên môn, vận dụng đánh tráo sơn chất lượng kém, không hề có sơ hở. Hiện tại anh để người ta gởi đoạn camera qua, chúng ta xem ở trong thư phòng đi."
Ny Ny
Hắn cười gọi tiếng Ny Ny đang đuổi theo bươm bướm, để con gái bảo bối lại đây, sau đó lại ôm con gái lên, dùng bàn tay to chùi mồ hôi trên trán của con gái, đi trở về thư phòng.
Đại Lận theo hắn đi vào, cởi bỏ cái váy cho con gái, để con gái ngồi ở một bên mà chơi, còn mình thì cùng hắn xem xét camera được gởi tới, quả nhiên phát hiện trong đoạn video theo dõi, có vài người đàn ông mặc đồ đen đang ở trong kho hàng tối như mực, lén lút vận chuyển sơn, làm hoạt động trộm cướp.
Cô xem lui lại vài lần, cuối cùng thất bại ngồi ở trên ghế, nhíu nhíu mi tâm, không hề hé răng.
Đằng Duệ Triết nhìn chăm chú vào cô, bàn tay dày rộng chậm rãi xoa bóp bờ vai của cô, nói giọng khàn khàn: "Cổ thụ sẽ có vài cành lá khô, vài người này chính là chịu không nổi sự mê hoặc của tiền bạc, làm hàng nhái, đầu hàng kẻ địch, giúp kẻ địch trả thù chính cấp trên của mình, chung quy lại là muốn bị hình phạt tội buôn bán trái phép và trộm cướp. Nhưng đối với em mà nói, hiện tại em hẳn là nhân cơ hội này mà loại bỏ một bộ phận đục khoét công ty, làm cho mình tiếp tục bước lên con đường thành công."
"Là em đang lo lắng những nguy hiểm này đã làm dân chúng ở đây bị tổn thương." Đại Lận mỏi mệt mở hai mắt, nâng mắt nhìn chăm chú vào hắn, "Là em không có năng lực trông coi, làm cho đội ngũ thi công treo đầu dê bán thịt chó, muốn làm gì thì làm, làm cho mảnh đất xa xôi này trở thành miếng mồi ngon để bọn họ ăn uống, coi mạng người là cỏ rác. Nếu ngăn chặn được những nguy hiểm này, làm lại lần nữa, trông coi nghiêm túc, trên danh nghĩa là em đã thành công hoàn thành hạng mục này, nhưng thực chất, em là đồng mưu với những kẻ này, huỷ hoại chính danh dự của mình, khiến mọi người bị thương tổn sẽ không dám tin tưởng em lần nữa."
Cô đẩy ghế dựa ra đứng lên, đi vài bước bên cạnh bàn, im lặng nhìn vào một chậu nước đang dưỡng hoa thuỷ tiên ở bên trong, "Thật ra, đây là lần đầu tiên em gặp phải một vụ việc lớn như vậy. Em cảm thấy chính mình trong hai năm nay, cũng giống với mảnh đất nơi này, đều đang trong sự phát triển, tiến bộ, không có khả năng một bước lên được trời, cũng không có khả năng dậm chân tại chỗ không có tiền đồ. Nhưng để có được sự tiến bộ cần phải có trả giá, khi em nghĩ rằng mình đang đi tới từng bước, quay đầu lại mới phát hiện chính mình bị máu chảy đầu rơi."
"Lúc này là sai lầm của đội ngũ thi công, cũng không quan hệ trực tiếp gì đến em." Một đôi mắt đen của Đằng Duệ Triết hồn xiêu phách lạc, khoé mắt hơi hơi nheo lại, phát hiện thời gian vài năm trôi qua, Đại Lận vẫn không thoát khỏi tâm tính bi quan này, vừa làm cho người ta vô cùng đau đớn, lại khiến người ta đau lòng, nhẹ kéo hai vai của cô, để cô xoay người lại, "Tìm ra thủ phạm, tất cả sẽ giải quyết dễ dàng!"
Đại Lận cười nhẹ nhàng, cảm thấy hắn vẫn không hiểu cô. Không phải là cô bi quan, mà là làm cho chính mình nếm trải, tạo thói quen va chạm này đó. Không phải tình cảm của con người cũng giống như sự nghiệp vậy sao? Không trải qua trăm sông nghìn núi cách trở, làm sao có thể có được một con đường bình thuận, biết hạnh phúc giữ lấy hạnh phúc?
—-
Phó Minh Khải
Phòng bên cạnh, thật ra Diệp Tố Tố tinh thần không yên không muốn nhìn thấy Phó Minh Khải, nhưng Phó thiếu gia lại cố tình dùng một đôi mắt đa tình đào hoa mà tò mò nhìn cô, vẫn ngồi ở chỗ này uống trà, không chịu rời đi, khiến cô không thể không âm thầm cắn răng, trừng mắt nhìn anh.
Ai ngờ mặc dù bề ngoài của Phó thiếu gia thoạt nhìn phong lưu không biết kiềm chế, phóng đãng không kiêng dè, thực ra lại là thanh nhã cẩn thận, ổn trọng hiểu lễ nghĩa, nói: "Thường thường trong lòng mỗi người đang tâm loạn như ma, là lúc sẽ làm ra một số chuyện hồ đồ. Nhưng chỉ cần có lòng không muốn hại người, sẽ không muốn mang gánh nặng tâm lý trên người. Tô tiểu thư ở phòng bên, xem ra là cũng có ân oán cùng Đằng thị trưởng, nhưng lúc này nhiệt tình như lửa, cũng chỉ là do chia lìa lâu lắm rồi, phút chốc lâm vào ý loạn tình mê. Nhưng sau khi thanh tỉnh qua đi, hai người sẽ tự trở lại cuộc sống trước đây, thành hai người xa lạ."
"Làm sao Phó tổng biết được bọn họ đã chia lìa lâu lắm?" Hàng lông mày liễu của Diệp Tố Tố nhăn lại một cái, cuối cùng cũng chịu chủ động mở miệng nói chuyện.
Phó Minh Khải mỉm cười, "Xem ánh mắt nhìn đối phương chăm chú của bọn họ, cùng với hai đứa con kia. Hơn nữa vài năm nay Đằng thị trưởng ăn uống xã giao trong công việc, hoặc nhiều hay ít đều nghe anh ấy nhắc tới có vợ có con, nhưng ở nước ngoài xa xôi. Cô giáo Diệp, cô là một cô gái tốt đáng giá để đàn ông thưởng thức, sao không phóng tầm mắt ra xa một chút, nhìn người đàn ông khác ngoài Đằng thị trưởng? Thật ra cô vẫn cứ tiếp tục đi xuống như vậy, rất dễ để tâm vào chuyện vụn vặt, lòng của phụ nữ lại dễ bị tổn thương, thật sự dễ dàng xúc động mà làm việc, thế cho nên cuối cùng không có đường rút lui để đi."
Diệp Tố Tố đứng lên, khuôn mặt ôn nhu tuyệt mỹ thoáng chốc biến lạnh, cũng không cảm kích, "Ở trong mắt tôi, đàn ông đời này ngoài Duệ Triết ra, tất cả đều là nguỵ quân tử! Sau này đừng lại đến tìm tôi nữa, tôi chỉ muốn nói cho anh biết, ngày hôm qua tặng anh một cái tát, là tôi cảnh cáo cái loại yêu râu xanh như anh, nên biết rút tay lại một chút đi! Tôi thật sự chán ghét ở chung một mình trong phòng với đàn ông, cành chán ghét cái loại nói năng ngọt xớt như anh, khua môi múa mép trước mặt tôi! Những tên đàn ông như anh thật ra cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, đi ra ngoài cho tôi, cút đi!"
Phó Minh Khải nhíu mày, nụ cười tươi chợ tắt, vì lời nói mắng chửi của cô gái dịu dàng thanh nhã này mà cảm thấy kinh ngạc, ánh mắt trầm xuống, có chút không thể lý giải nỗi.
—-
Đằng Duệ Triết
Đằng Duệ Triết đem theo thư ký của mình đi họp ở tỉnh, thư ký Vương luôn luôn chúc mừng hắn, cười nói cuối cùng bốn năm thời gian cũng đã đến, sau này Đằng thị trưởng được triệu hồi về Cẩm thành, đừng quên quay lại thăm Thương Khẩu, không chừng lãnh đạo nhận chức tiếp theo của Thương Khẩu là thư ký Vương cũng nên, anh nhất định sẽ cố gắng phát huy tinh thần làm việc của Đằng thị trưởng, tăng mạnh sự kiến thiết. Thương Khẩu là một khối đất phong thuỷ quý báu, toàn bộ phát triển đi lên, muốn tạo chiến công lập nghiệp, muốn thăng chức, cứ việc đăng ký đến nhận chức ở nơi này, hiện tại có rất nhiều quan viên đang đăng ký xin được điều chuyển đến đây, vì cái chức vị này mà thiếu chút nữa tranh dành sứt đầu mẻ trán, đều đi cửa sau tặng quà lễ cho phía tỉnh uỷ.
Làm bí thư có thể có tiền đồ được sao, nhận chức nhiều năm ở cục tài chính như vậy mà vẫn dậm chân tại chỗ thì có tác dụng gì? Còn không bằng đến Thương Khẩu dẫn dắt dân chúng phát triển, vì dân làm việc, thuận lợi thăng chức, một năm có thể được bao nhiêu tiền thưởng.
Đằng Duệ Triết nghe, biết thư ký Vương đang nói lời trong lòng mình, cười cười, bờ môi khẽ mím lại không lên tiếng.
Bởi vì hắn nhớ thời kỳ sơ khai trước khi Thương Khẩu phát triển, vài người cán bộ ôm tiền trợ cấp đói nghèo của dân bỏ chạy, các cán bộ khác cũng noi theo, thiếu chút nữa khiến tất cả người dân nơi này ăn không khí, tranh đoạt với nhau mà vẫn cứ nghèo đói như cũ. Nếu những quan viên này biết được, lúc trước người ở nơi này không có đủ cơm ăn, không có tiền sửa đường xây cầu, vào đến thôn còn bị đánh đòn hiểm, không có năng lực không có võ mà muốn ôm mộng phát triển có thể có khả năng bị gϊếŧ hại, rồi bị chế tạo hiện trường hi sinh trong lúc làm nhiệm vụ vì dân, vậy chỉ có mất nhiều hơn được.
Mọi người nên hiểu được một đạo lý khi bị điều chuyển đến đây, nhiệm kỳ của các người chính là ba năm hoặc bốn năm, không phải cả đời. Nếu là muốn tạo chiến công chiến tích, bắt buộc dân chúng phải nhường đường các người, nói với lão tổ tông của bọn họ, sau khi nhiệm kỳ kết thúc liền ôm chiến công chạy lấy người, bỏ lại một cục diện rối rắm, như vậy bọn họ chỉ có thể liều mạng với các người.
Còn nếu là vì lo lắng suy nghĩ cho bọn họ, chung thuỷ thế nào thì ba bốn năm sau cũng sẽ bị triệu hồi về lại, vậy nên đừng biến cuộc sống của bọn họ thành nát bét, mà cùng họ đồng tâm hiệp lực, chính mình xem đây là quê hương.
Trước kia bọn họ đã nếm qua những mệt mỏi này, mỗi một quan chức đến đây đều là nghĩ đến chuyện lập công để làm chiến tích thăng chức, chỉ lo mỗi bản thân mình, tranh danh tiếng đoạt quyền lợi, khiến bọn họ kêu khổ liên tục, dân chúng lầm than. Như vậy họ buộc phải nóng nảy, chỉ có sống ác, phản kháng, đối kháng, tự tìm đường như vậy tốt hơn nhiều so m với việc bị áp bức và chết đói.
"Đằng thị trưởng, đến phòng họp rồi. Nghe nói đại hội hôm nay, chính là nói lên vấn đề ngài được triệu hồi, Cẩm thành là một thành phố lớn, làm phó thị trưởng bên kia, tương đương với tỉnh trưởng của chúng tôi bên này, có khi còn lớn hơn." Thư ký Vương chủ động mở cánh cửa gỗ cho hắn, một tiếng tiếc hận, "Tôi còn nhớ rõ lần đầu tiên đưa Đằng thị trưởng đến thôn Thương Khẩu, trời mưa to xối xả, gọi mấy người của bí thư chi bộ thôn qua đón ngài, kết quả bị những người này ném rổ lên người, thật sự kiêu ngạo đến vô lý, còn muốn đánh người nữa chứ. Hiện tại ngài mang họ đi phát triển, mới biết được thế nào là tốt."
"Vài vị cán bộ lão thành cách mạng sống trong vinh quang, nghĩ rằng luôn bị một số quan viên ngưỡng mộ danh tiếng mà đến, cướp lấy thành quả cách mạng của bọn họ, bọn họ sẽ tự nhiên mà phản kháng lại." Đằng Duệ Triết hướng về căn phòng hội nghị to lớn, cười vang, ngồi xuống, "Sau lại tôi suy nghĩ mới hiểu được, bọn họ làm như vậy, cũng chỉ là cố chấp bảo vệ công lao cách mạng của mình. Bọn họ phải được hậu bối tôn trọng, kính ngưỡng, dù sao nơi đó cũng đã khắc lên nỗi chua xót năm đó của bọn họ, vinh quang của bọn họ, là niềm tự hào của bọn họ, hơn nữa nếu không có bọn họ hô hào dân chúng, sao chúng ta lại có thể dẫn dắt mọi người đồng lòng được."
Thư ký Vương cười cười gật đầu, đôi mắt như mang theo sự khâm phục đối với Đằng thị trưởng, ngồi xuống ở bên cạnh, chuẩn bị tốt văn kiện để họp, "Lần họp này, có khả năng tỉnh uỷ lại coi trọng Đằng phó thị trưởng, giữ ngài lại làm việc, điều ngài về tỉnh uỷ, ngài có suy nghĩ về chuyện này hay không? Hiện tại cũng không so được với bốn năm trước, nếu ngài muốn xin trợ cấp, quốc gia liền phê duyệt ngay."
Đằng Duệ Triết nghĩ nghĩ, ngón tay thon dài đang lướt trên văn kiện trước mặt, sườn mặt lạnh lùng tuấn mỹ sắc bén như đao tước, đôi mắt lợi hại, ánh mắt đen đặc lại nổi lên gợn sóng ôn nhu, "Lựa chọn của tôi chắc chắn là được về lại Cẩm thành, tôi đã đợi một ngày này gần bốn năm, những điều khác sẽ không nghĩ đến."
Bởi vì nhà của hắn và Đại Lận, cùng hai đứa con đều ở Cẩm thành, nhà của bọn họ ở nơi nào, hạnh phúc tương lai cũng sẽ ở nơi đó.
Nhưng mà khi hắn vừa đem những lời này nói ra cửa miệng, cuộc họp kế tiếp lại giáng đòn cảnh cáo hắn, làm cho vẻ mặt của hắn tối tăm!
Cuộc họp lần này quả thật là thảo luận nhằm vào công tác triệu hồi của hắn, cấp trên rất coi trọng, Cẩm thành bên kia đã muốn bắt tay vào sắp xếp, nghênh đón hắn đi nhận chức, nhưng chuyện hạng mục công trình ở bị bắt đình công lại bị báo cáo lên trên, bị nghi ngờ xuất hiện vấn đề lớn!
Sau khi đứa trẻ đầu tiên của Thương Khẩu bị đưa vào bệnh viện, có người liền tố cáo Sang E lên toà án, kiên quyết yêu cầu Tô tiểu thư là người phụ trách chính phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, bồi thường mọi tổn thất. Chuyện triệu hồi của Đằng phó thị trưởng cũng phải gác qua một bên, hai bên đều phải có trách nhiệm nhất định, không thể được điều đi ngay lập tức, mà người
im lặng nhắc tới việc tố tụng dân sự này, là một người phụ nữ họ Diệp. Ba ngày trước cô ấy đã khui hết chuyện này ra ngoài, đã được lập thành vụ án!
Mà càng làm cho Đằng Duệ Triết không dự đoán được là, sau khi chấm dứt đại hội, bí thư thị uỷ đứng đầu T thị lại mời hắn đến văn phòng, nghiêm túc ám chỉ hắn, chất lượng sơn kém là chuyện nhỏ, chất lượng công trình nát bét như đậu hũ mới là chuyện lớn, sự việc đã bị xé to, có thể đổ toàn bộ trách nhiệm cho Sang E là phải đổ, bọn họ kiên quyết không nhúng tay vụ này. Vốn dĩ chuyện này không liên quan gì đến bọn họ, bọn họ và dân chúng mới là bên bị hại, cuối cùng mới biết được công trình có chất lượng kém, đều do Sang E tự đào hố chôn mình. Bởi vậy trăm ngàn lần đừng nói giúp Sang E mà rước hoạ vào thân, mất luôn cái ghế của mình. Đến lúc đó, có khả năng Đằng phó thị trưởng không thể được triệu hồi về lại Cẩm thành, truyền thông cũng sẽ hướng mũi dùi mẫn cảm đến thị uỷ bọn họ, không có gió cũng nổi lên ngàn lớp lạnh lẽo, trăm ngàn lần cần phải thận trọng!
Cũng chính là tạo áp lực cho Đằng Duệ Triết, để hắn suy nghĩ một chút cho thị uỷ, lấy đại cục làm trọng, là trách nhiệm của ai thì để người đó phụ trách toàn bộ.
Đằng Duệ Triết ngồi trên xe trở về Thương Khẩu, gọi điện thoại cho Diệp Tố Tố, đè nén lửa giận của hắn xuống, "Vì sao lại làm như vậy?"
Diệp Tố Tố lại nhẹ nhàng cười, cúp máy, chờ hắn đến tìm cô.
—-
Đại Lận
Bắt đầu về nước, Đại Lận vì giải quyết vụ án nghiêm trọng trên đỉnh đầu, ở trong này đã ba ngày, làm hàng xóm với Diệp Tố Tố, cảm nhận những ngày tháng yên tĩnh thanh nhàn của Đằng Duệ Triết ở nơi này, sáng sớm mỗi ngày đều lượn lờ tản bộ khi trời đầy sương.
Ba ngày này, cô phát hiện nơi này ngoài cảnh sắc tuyệt mỹ ra, người dân vẫn thật thà chất phác như trước, đi ở trên đường, mỗi người đều nhiệt tình chào hỏi cùng cô, sau đó đến nhà xưởng làm việc. Hơn nữa nơi này còn có một hiện tượng rất thú vị, đó là người nơi này rất thích ăn cơm tập thể, mỗi khi nhà ai có việc hiếu hỉ phải làm, mọi người đều tự vào nhà lấy cái bàn của nhà mình ra, xếp lại thành một bàn dài ở ven đường, toàn bộ người dân trong thôn cùng nhau uống rượu ăn cơm, tập tục không thay đổi.
Mà Diệp Tố Tố cũng đã dung nhập với bọn họ, trở thành một thành viên của thôn Thương Khẩu, là cô giáo ưu tú nhất ở mảnh đất này, trong mắt bọn họ đều thầm hiểu là vợ của phó thị trưởng, đi đến đâu cũng đều được tôn kính. Còn cô thì trái lại, thật ra không hợp cùng bọn họ, là người xa lạ.
Giờ phút này cô ngồi ở thư phòng xử lý công việc, vì vụ sơn chất lượng thấp mà nghĩ biện pháp, hai đứa con vây quanh bên cạnh cô mà chơi, đột nhiên Diệp Tố Tố đến. Diệp Tố Tố mặc váy dài thanh lịch, gõ cửa, còn đem cửa mở ra, nhìn nhìn trong phòng nói: "Duệ Triết không ở đây sao?" Rồi đi vào cửa, phủi phủi mặt bàn, bắt đầu chủ động thu dọn bàn làm việc cho hắn, sửa sang lại văn kiện, động tác thành thạo và tự nhiên, xem nơi này chính là nhà của mình.
Hơn nữa vừa sửa sang lại mấy bộ sách trên giá sách, lại vừa trào phúng ám chỉ Đại Lận: "Duệ Triết có một thói quen không tốt, chính là thức đêm xem công văn. Hai năm trước anh ấy sinh bệnh nặng, đúng là vì thời gian thức đêm liên tục, thiếu chút nữa chết bất ngờ ở văn phòng, không kịp gặp mặt tôi lần cuối cùng, bởi vậy tôi vẫn luôn lo lắng khi anh ấy ở một mình trong phòng, phải canh chừng anh ấy. Nếu không, anh ấy nhất định sẽ làm việc suốt đêm, xem sức khoẻ của mình là không đáng lo. Đến lúc đó ngoài tôi đau lòng anh ấy ra, còn có thể có người phụ nữ ích kỷ nào đó quan tâm đến sống chết của anh ấy đâu."
Đại Lận nghe, hàng mi thon dài nhẹ nhàng nâng lên, cười nói: "Cũng là như vậy, sao Diệp tiểu thư không trực tiếp kết hôn với anh ấy đi, danh chính ngôn thuận ở lại nơi này, phút phút giây giây canh chừng anh ấy, chẳng phải rất tốt sao?" Cô tắt laptop cùng vén tài liệu của mình đứng lên, mỉm cười đi tới, không cho Diệp Tố Tố mượn cớ quét dọn mà lật đồ của cô, cũng không cho phép Diệp Tố Tố quá mức chủ động ở trong này, tuỳ ý lật đồ tới lật đồ lui, đúng thật nghĩ mình là chủ nhân ở nơi này!
Diệp Tố Tố thấy cô đánh trả mình, khuôn mặt xinh đẹp thoáng chốc lạnh lùng, đi tới, lẩm nhẩm gì đó trên bàn học, nói: "Duệ Triết không thích người khác tuỳ tiện động vào đồ của anh ấy, nhất là công văn tài liệu làm việc của anh ấy, đề cập đến vấn đề cơ mật, sẽ khiến tâm huyết của anh ấy lọt vào tay của phường trộm cướp."
Đôi mắt Đại Lận híp lại, môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, cầm lấy laptop và tài liệu của mình ở trên tay, không cho Diệp Tố Tố lảm nhảm bừa bãi, "Diệp tiểu thư, hiện tại người tuỳ ý lục lọi đồ đạc của người khác hình như là cô! Giờ Đằng phó thị trưởng chủ động đem thư phòng này cho tôi mượn dùng, như vậy thư phòng này tạm thời thuộc về tôi, Diệp tiểu thư cô bước vào có phải nên gõ cửa hay không?"
"Tôi bước vào nơi này, cần cô gật đầu sao?" Mày liễu của Diệp Tố Tố giương lên, càng thêm chiếm chủ động trong tình thế này, thậm chí còn mang một chút hương vị khoe ra, một đôi mắt trong trẻo thanh lệ nhưng lạnh lùng, trong dáng vẻ ôn nhu mộc mạc lại có khí thế bức người, mang theo một chút cười lạnh, "Ba bốn năm qua, mỗi ngày tôi đều thu dọn phòng cho anh ấy, sửa soạn lại đồ dùng cá nhân, giặt chăn mền quần áo, quen thuộc mỗi một tấc trên người anh ấy, mỗi một góc trong phòng ngủ của anh ấy. Mà anh ấy cũng thật sự có thói quen này, không cần tôi gõ cửa, là có thể trực tiếp đi vào, bởi vậy hiện tại tôi cần phải gõ cửa cho cô sao? Chớ quên, cô là đang ở nhờ trong này, chiếm dụng thư phòng của anh ấy, tôi có thể lấy lý do cô cố ý trộm cắp tài liệu cơ mật ở đây, mà mời cô lập tức ra khỏi nơi này cho tôi! Bởi vì những tài liệu công việc ở đây là cơ mật, không chỉ là của riêng Duệ Triết, mà là tương lai của mọi người ở nơi này, nếu bị tiết lộ ra ngoài, Tô tiểu thư cô có chịu trách nhiệm hay không?"
Cô đem khăn lau ném thật mạnh một cái ở trên bàn, một cỗ tức giận nghẹn ở ngực lập tức bộc phát, lửa giận càng đốt càng mạnh, hai đứa trẻ ở bên cạnh sợ đến mức ngừng ngay việc chơi đùa lại, nhìn cái dì hung dữ này.
"Hiện tại là để tôi mời cô đi ngoài, hay là để thôn dân lại đây mời người tạp vụ như cô ra ngoài? Chất lượng sơn kém, công trình kiến trúc như bã đậu, mọi người còn chẳng hay biết gì, vẫn nghĩ đến những đứa trẻ là bị cảm sốt nghiêm trọng, không truy cứu trách nhiệm, thế nhưng cô là người của Sang E còn ở nơi này tiêu diêu tự tại, ngồi trong văn phòng của Duệ Triết mà lật trái xem phải sao?"
Đại Lận che chở hai đứa con đang bị chấn động vì kinh ngạc vào bên người mình, nhẹ nhàng cười nói với Diệp Tố Tố, "Thì ra vài năm nay, cô giáo Diệp vẫn sắm vai nhân vật quản lý, chăm sóc đến từng đường tơ kẽ tóc cũng như nơi ăn chốn ở của Duệ Triết, làm người phụ nhữ vĩ đại nhất phía sau anh ấy. Nhưng tuy là như vậy, lại có liên quan gì đến hiện tại? Tôi cùng anh ấy nói chuyện hạng mục công trình, hợp tác mới có thể giải quyết vấn đề tốt được, cô giáo Diệp à, cô cứ quét dọn phòng của cô, quét xong thì đi đi, quản lý thì làm chuyện của quản lý, chuyện cơ mật trong công việc được tính từ cô nói sao?"
"Mẹ và chú chơi hôn nhau, chú thích mẹ, không thích dì hung dữ này." Hai đứa con bị Diệp Tố Tố hung hãn doạ cho sợ, mặt nhăn mày nhó, ôm đùi mẹ, thật sự khó chịu khi đối mặt với dì Diệp ở trước mặt, "Dì không được mắng mẹ cháu, người nên đi phải là người hung dữ như dì! Chú Đằng nói, tất cả phòng ở nơi này đều là của mẹ, chú ấy cũng là của mẹ, chú ấy muốn đón tụi cháu về nhà, còn dì hung dữ này là đồ hư