Diệp Tố Tố
Đương nhiên đối với Diệp Tố Tố xưa nay mà nói, cho dù ngày đó đứng ở bờ hồ nhìn thấy đứa nhỏ rơi xuống nước, cô cũng không có nghĩa vụ nhất định phải đi cứu, cô không muốn cứu, ai có thể khiển trách được cô? Loại chuyện nhảy xuống nước cứu người này hoàn toàn dựa vào tự nguyện, muốn cứu liền cứu, không muốn cứu sẽ không cứu, vấn đề đạo đức, ai cũng không trách cứ được ai. Còn nữa, ngày đó cô đi qua không phải vẫn luôn tự trách sao, nhốt mình lại trong phòng không chịu đi ra, khuôn mặt xinh đẹp tiều tuỵ đi không ít.
Vì thế giờ phút này, đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của một nhà bốn người, cô cắn răng không thừa nhận, đi tới về phía hắn mà nói: "Duệ Triết, đây không phải là một chuyện nhỏ, anh không thể vì một câu nói vu vơ của một đứa trẻ mà định tội em, làm cho em mang tội danh lớn như vậy được! Em là nữ giáo viên ở nơi này, đã từng chăm sóc qua không biết bao nhiêu đứa trẻ, biết tụi trẻ còn nhỏ tuổi, sẽ nói một số lời mà người lớn nghe không hiểu, nhưng đối với tụi trẻ mà nói, đây là ngôn ngữ của trẻ, chúng ta không thể xem là thật được."
Đằng Duệ Triết thấy cô còn đang vô cùng thân thiết gọi hắn là Duệ Triết, lại tính hướng về phía hắn mà dựa vào, khuôn mặt hắn hắc trầm xuống, đôi mắt ưng trở nên hung ác nham hiểm, chán ghét đến cực điểm, chưa từng nghĩ rằng người phụ nữ này sẽ biến thành dáng vẻ như hiện tại, ánh mắt loé ánh sáng lạnh, sẳng giọng: "Diệp Tố Tố cô quả thật không có trách nhiệm hay nghĩa vụ nhất định phải cứu Khiêm Khiêm, cô đi qua thì có thể đi qua, Khiêm Khiêm cũng đã được cứu lên, nhưng bây giờ, mang theo hành lý của cô lập tức cút khỏi nơi này!"
Một tiếng "Cút", làm cho hai người phụ nữ ở đây đều chấn động kinh ngạc, nhất là Diệp Tố Tố, lúc này đang đứng thẳng bất động tại chỗ, sắc mặt trở nên trắng bệch! Cô không hề cười, cũng không hề lẳng lơ dựa vào người hắn để cố ý làm cho Tô Đại Lận hiểu lầm, mà là xác định được Tô Đại Lận không có ghen không có tức giận, xoay người rời đi, ngược lại đứa bé bị rơi xuống nước lại thấy chính cô đứng trên bờ, làm cho Tô Đại Lận mượn cơ hội này liền nói ra!
Hơn nữa thật rõ ràng, một câu của hắn đã bảo cô cút đi, tuyệt đối không tin tưởng nửa câu nói của cô, sớm đã sắp xếp cô vào hàng ngũ của Lâm Nhã Tĩnh!
Đối với điều này cô hít sâu một hơi, một lần nữa nhấc lên một chút cười, cười nói: "Thương Khẩu sắp xếp chỗ ở cho em ở nơi này, em nên cút đi đâu đây? Duệ Triết, anh cũng không nói chuyện cho công bằng, em lại không có làm sai chuyện gì cả, hở một chút là nói người ta cút, thật sự đả thương tâm của người ta."
"Bây giờ, cầm lấy hành lý của cô, cút ngay lập tức!" Hắn ăn không tiêu dáng vẻ này của cô, tầm mắt lạnh lẽo, mày kiếm nhíu chặt, ngón tay chỉ ngoài cửa, "Lúc trước cô đi theo con đường nào tìm đến đây, hiện tại liền dọc theo con đường đó mà trở về! Diệp Tố Tố cô mặt dày mày dạn ở lại chỗ này, chính là một cái tai hoạ gây sóng gió! Ngoài chuyện hãm hại, dụ dỗ mê hoặc, thế nhưng còn có thể thờ ơ lạnh nhạt với một đứa trẻ ba bốn tuổi đang giãy dụa trong nước, xem như không có việc gì mà bỏ đi! Còn có chuyện gì là cô làm không được? Cô xứng làm giáo viên sao?"
Hắn không có nổi giận, mà là tràn ngập căm thù đến tận xương tuỷ, cảm xúc cuồn cuộn, đem con trong lòng đặt xuống mặt đất, cùng im lặng liếc nhìn nhau với Đại Lận, mang theo ba mẹ con đi ra ngoài. Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Tố Tố trắng nhợt, nhìn bóng dáng cao lớn của hắn đang dần dần đi xa, thế này mới vài bước đuổi theo sát mà nói, "Duệ Triết, chẳng lẽ anh vốn không có nghĩ tới những ngày tháng trong ba bốn năm qua chúng ta ở chung một chỗ sao? Chúng ta cũng có được hạnh phúc đơn giản, anh không cảm nhận được sao? Anh đừng vì cô ta về nước, mà che mất lí trí của mình, anh cũng biết sơn chất lượng kém đã hại bao nhiêu người dân trong thôn, bọn họ thiếu chút nữa phải bỏ mạng vì trúng độc, tụi nhỏ còn có khả năng bị ảnh hưởng đến não bộ! Nếu em không vì bọn họ mà đăng báo, vụ này vĩnh viễn sẽ bị đè ép xuống, anh cũng điều chuyển đi rồi. Còn nữa, hai năm trước là cô ta giận anh mà đi, kết hôn cùng một người đàn ông khác, là người của người ta rồi!"
Đằng Duệ Triết không thèm lại để ý cô, cùng ba mẹ con Đại Lận đi ra khỏi nơi này, đi tới chỗ ở của chính mình. Đến khi đi vào phòng khách, thân hình cao lớn của hắn bỗng nhiên ngồi xổm trước mặt hai con, lấy tay vỗ về lên khuôn mặt tròn trịa của hai con, nói giọng khàn khàn: "Thật ra baba cũng không phải là một baba tốt, hai con và mẹ đừng hận baba."
"Chú là chú, không phải baba." Hai con lao đến trên người mẹ, ôm chân mẹ, yêu thích chú ở trước mặt, nhưng không chịu gần gũi với hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đang e lệ cọ mặt lên đùi mẹ, "Vừa rồi chú chơi hôn nhau với dì ấy, mẹ thật tức giận."
Đại Lận ôm bọn họ nghe vậy liền nhíu mày, vuốt mái tóc mềm của bọn họ, vì bọn họ mà sửa lại cho đúng: "Mẹ không giận vì chú, mà là vì hai con nhìn lén nên mới tức giận. Có phải mẹ đã dạy các con rồi hay không, không được bước vào phòng của người lạ, không được cùng người lạ nói chuyện?"
"Vậy chú cũng xem là người lạ sao?" Hai tiểu bảo bảo phản ứng rất nhanh, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên, lập tức hỏi lại.
"Ừm, không tính." Đại Lận sờ sờ đầu bọn họ, để bọn họ ngoan ngoãn đi trở lại đường ngay, "Bây giờ mẹ đi xào rau, hai con đi rửa tay xong ngồi lên bàn ăn cơm, biết chưa?"
"Vâng!" Hai con ngoan ngoãn gật đầu, cảm thấy vô cùng hạnh phúc vì sắp được ngồi chung một bàn ăn cơm với chú, xoay người chạy về phía bồn rửa tay, kéo cái ghế nhỏ, đứng ở bồn rửa bàn tay nhỏ bé, nói chuyện phải giữ vệ sinh.
Bên này, Đằng Duệ Triết đứng lên, đôi con ngươi thâm thuý như vực sâu, ánh mắt nóng rực nhìn Đại Lận, bờ môi khẽ mở, đang muốn giải thích chuyện vừa rồi, Đại Lận lại đưa lưng về phía hắn, đeo tạp dề, cố ý không để ý tới hắn, chuẩn bị đến phòng bếp xào rau.
Vì thế hắn không thể không dùng một tay ôm lấy eo của cô, đem cô ôm trở về, sóng mũi cao thẳng thở ra một làn khí nóng, thấp giọng nói giải thích: "Vừa rồi......"
"Em hiểu được." Đại Lận hất bàn tay hắn đặt trên eo ôm cô vào lòng, xoay người nhìn hắn, đôi mắt sáng cũng không hiện sự ghen tuông, "Vừa rồi anh qua tìm cô ấy, vì cô ấy đi đăng báo chuyện chất lượng sơn thấp kém, cố ý chọc giận anh, níu giữ thời gian anh triệu hồi về, để em đi qua bắt gặp hai người đang thân thiết."
"Anh không có thân thiết cùng cô ấy." Hắn ngừng lại nín thở, trên khuôn mặt tuấn tú ngưng trọng, cảm thấy cô vẫn hiểu lầm, "Anh có vẻ muốn vặn gãy cổ cô ấy."
Đại Lận mỉm cười nhìn hắn, bờ môi như hoa, "Bởi vậy mới nói, trăm ngàn lần không cần phải tức giận với một người phụ nữ có chủ ý với anh, cô ấy muốn chọc giận anh, khiến cho anh mất đi lí trí, sau đó làm ra một số chuyện không thể nói lý nói rõ được. Nhưng mà dáng vẻ vừa rồi của cô ấy thật là đáng buồn, dụ dỗ mê hoặc không thành, ngược lại trở thành tên hề nhảy nhót, quả nhiên là tự làm tự chịu!"
Ánh mắt sáng quắc của cô nhìn chằm chằm người đàn ông của mình rồi đi qua bên người hắn, đi đến trước cửa phòng khách, nhìn khoảng sân bên ngoài, tiếp tục nhẹ giọng nói chuyện, "Nếu không phải tự Khiêm Khiêm nói ra dì Diệp không chịu ôm con lên khỏi mặt nước, em cũng không biết ngày đó Diệp Tố Tố cũng có mặt ở hiện trường. Có lẽ phút chốc nổi lên tâm tư riêng, mới tránh đi, không chịu cứu lấy con của em, cũng không có nghĩa vụ phải đi cứu. Nhưng sau đó cô ấy không chịu đợi em điều tra rõ chân tướng, một khi biết được em là người phụ trách chính của công trình, nhanh chóng đăng báo vụ này, khiến cho sóng to gió lớn, em mới khẳng định mười phần là cô ấy muốn báo thù chuyện riêng, lòng đang chui vào ngõ cụt. Hôm nay cô ấy quyến rũ anh, cũng là phá bỏ mọi hình tượng, cho dù em có tức giận hay không, cô ấy đều quyết định đó là anh rồi, vẫn tiếp tục dây dưa! Nhưng mà em muốn nói với anh, là em tin tưởng giữa anh và cô ấy là trong sạch, hai người không có phát sinh chuyện gì, nhưng chuyện này cũng không có liên quan trực tiếp gì đến em, anh không cần chứng minh giải thích gì với em cả."
Sắc mặt của Đằng Duệ Triết với ngũ quan rõ ràng như được điêu khắc, nghe vậy hơi hơi buồn bã, có chút thất vọng đối với phản ứng của cô, bàn tay to đặt lên vai của cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào đôi mắt to xinh đẹp: "Thật ra điều anh muốn không phải những lời này của em, nhưng anh sẽ tôn trọng cảm giác của em. Lúc này, chúng ta cùng nhau quay lại Cẩm thành."
"Đợi đến ngày nào đó rồi nói sau, có lẽ vụ án trước mắt chúng ta sẽ khó mà giải quyết được, sẽ mất nhiều thời gian, giờ nói về kế hoạch quay lại Cẩm thành thì còn quá sớm. Anh hỗ trợ trông coi hai con giùm em, đừng để hai đứa chạy ra khỏi cửa, em đi xào rau." Ánh mắt Đại Lận đạm bạc như nước, bình tĩnh nhìn hắn, nâng tay lần nữa thắt lại tạp dề, không có đối mặt trả lời với hắn, mà xoay người đi vào phòng bếp xào rau.
Kế tiếp là bữa cơm tối thật ấm áp, Đằng Duệ Triết phát hiện, hai con của hắn đã biết được tự cầm đũa gắp rau, mỗi người một cái chén nhỏ, cơm trắng đc xới cao, dưới sự chỉ đạo của mẹ, ngoan ngoãn dùng cơm ăn canh, không sót một hạt.
Tay nghề xào rau của Đại Lận đột nhiên tăng mạnh, nấu đồ chay cực kì tốt, mỗi một món ăn không nhiều dầu không ớn, hương thơm ngon miệng, màu sắc ngon miệng. Hơn nữa cô cũng hầm canh, một nồi nước hầm từ sáng đến chiều, xương thịt đã sớm hoà vào nước, hương thơm bay xa.
Cô múc mỗi người một chén canh, đem một chén canh dinh dưỡng nhất đưa đến trước mặt hắn, còn mình thì không nói một lời im lặng ngồi xuống, ngồi ở bên cạnh phụ giúp hai con ăn cơm ăn canh, kiên nhẫn cẩn thận chăm sóc hai đứa nhỏ.
Sau khi cơm nước xong, hắn ở văn phòng lật xem văn kiện, hai con cũng ghé đến trên bàn làm việc của hắn, cảm thấy rất ngạc nhiên với con dấu.
Hắn liền để hai con ấn con dấu lên văn kiện của mình, bàn tay to sờ sờ cái đầu nhỏ của bọn họ, hỏi bọn họ hôm nay có ngoan hay không. Hai con nâng khuôn mặt phúng phính của mình lên, thân hình nhỏ bé leo lên trong lòng hắn, ngồi trên đùi của hắn, nói với hắn: "Hôm nay dì hung dữ đến đây đuổi tụi con đi, bắt nạt mẹ, tụi con liền nói cho dì ấy, chú và mẹ chơi hôn nhau, tất cả phòng ở nơi này đều là của mẹ, dì ấy là đồ hư hỏng. Kết quả dì hư hỏng đi về nhà, sẽ cùng chú chơi hôn nhau."
"Hai con đang nói, dì Diệp chạy qua bên này, nói muốn đuổi mẹ đi sao?" Đằng Duệ Triết ở bên cạnh ôm một đứa nhỏ trên đùi, phát hiện con của hắn có cái miệng thật lợi hại, biết được hỗ trợ cho mẹ, "Hai con ngoan lắm, sau này nếu còn có người như vậy đến bắt nạt mẹ, cứ tiếp tục đánh trả người đó. Nói cho người đó biết, nơi này là nhà của mẹ cùng hai con, tất cả mọi thứ ở nơi này đều thuộc về mẹ của hai con, bao gồm cả chú nữa."
"Vậy có thể nói tụi con cũng là của chú sao?" Khuôn mặt phúng phính tròn trịa của hai đứa nhỏ lập tức cười lớn, trợn to hai mắt mà cười hì hì, giống một viên trân châu đen đang lóng lánh, thân hình nhỏ bé đang ngồi trên đùi ba ruột của mình, "Mẹ cũng là của chú sao?"
"Đương nhiên đúng vậy." Ánh mắt của Đằng Duệ Triết đang cười, trong lòng như có từng dòng nước ấm chảy qua, thật đúng là yêu chết hai bảo bối này, bàn tay to nhẹ vuốt khuôn mặt trắng mịn của bọn họ. "Mẹ, hai con, và baba là người một nhà đầy đủ, tuy rằng giờ hai con còn không biết chú chính là baba, nhưng mỗi một dáng vẻ nào của baba cũng thuộc về hai con. Hai con phải nói với mẹ, baba hi vọng mẹ là người thuộc về một mình baba, sau khi mẹ giải sầu tĩnh tâm xong, nhất định phải cùng hai con quay lại vòng tay ôm ấp của baba."
"Vâng!"
Đại Lận đang đẩy cửa đi vào, bắt gặp Đằng Duệ Triết đang dạy hư con trai và con gái của cô, hai đứa nhóc này còn ngồi trên đùi hắn mà hứng thú ngẩng cao đầu muốn làm phản, vì thế lần đầu tiên cô kích động như vậy, trực tiếp đi tới dùng mỗi tay kéo một đứa, để hai đứa đứng song song trên mặt đất, mày liễu dựng thẳng: "Khi tới thời gian tắm rửa, hai con nên làm cái gì?"
Hai con có thể gặp mặt cùng ba ruột của mình, ngẫu nhiên sẽ trao đổi tình cảm, chú ý đến sự trưởng thành của bọn họ, nhưng không thể bị dạy hư, trực tiếp kêu Đằng Duệ Triết là baba.
Hai con ngẩng đầu, nhìn baba tao nhã bên cạnh đang ngồi ngay ngắn, có làn da màu đồng cổ, ngũ quan thâm thuý, chân dài có lực, khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính cùng hô đồng thanh: "Cùng baba đi tắm rửa sạch sẽ."
"Bình thường hai con đều tự mình tắm rửa." Đại Lận ngồi xổm trước mặt hai đứa nhỏ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của bọn họ, hai mắt nhu hoà, bỗng nhiên có chút cảm thán giây phút thời gian lướt qua mau, hai đứa trẻ sinh đôi đã mau chóng trưởng thành. Từ thời điểm hai đứa được mấy tháng, cô ôm hai tiểu bảo bảo non mềm vào trong ngực, trước mặt một đứa, sau lưng một đứa, để bọn họ cùng nhau tắm rửa, cùng nhau bú sữa, cùng ngủ trong một giường nôi, ngồi chung một chiếc xe đẩy trẻ em, như hình với bóng.
Sau khi hai con trưởng thành, vẫn ăn ngủ ở cùng nhau, chơi cùng một chỗ, mẹ không còn cách nào ôm đồng thời cả hai đứa được. Có lẽ người có thể ôm đồng thời lấy hai đứa, chỉ có Dạ Triệt cùng Đằng Duệ Triết, một người là ba nuôi, một người là ba ruột, dùng cánh tay tráng kiện có lực tương tự nhau của bọn họ mà một tay ôm một đứa, không để mặc đứa con nào bị vắng vẻ cô đơn.
Nhưng mà tại vấn đề này, cô có chút khó xử khi đưa ra định đoạt, cùng lúc khi con lớn lên, có quyền lợi được nhìn thấy ba ruột của mình, máu mủ tình thâm với ba ruột, tâm ý tương thông. Về mặt khác, công sinh thành không bằng công dưỡng dục, hai đứa nhỏ ở bên cạnh thật lâu, liền thành lập tình cảm với ba ruột, tình cảm với ba nuôi Dạ Triệt liền phai nhạt, luôn muốn thiên vị một bên.
Bởi vậy, cô vẫn làm cho hai con tự mình tắm rửa sạch sẽ, để cô và hắn bàn chút chuyện công việc.
"Đợi lát nữa kéo bồn tắm bằng phao của hai đứa lại đây, để cho hai đứa tự nghịch nước, chúng ta nói chuyện vụ việc sắp bị điều tra trong mấy ngày gần đây đi." Cô dịu dàng thương lượng với người đàn ông tuấn mỹ ngồi ở bàn làm việc phía sau, đã cởϊ qυầи áo cho hai tiểu bảo bảo, để bọn họ mặc qυầи иɦỏ mà chơi đùa trong bồn tắm, ánh mắt không rời khỏi phạm vi của bọn họ, một lát sau chính mình lại ngồi bên mép bàn làm việc, cầm trên tay một cọc tiền, theo dõi sườn mặt lạnh lùng có chút đăm chiêu của hắn, bỗng nhiên nhẹ nhàng cười nói: "Thật ra có rất nhiều vụ việc như vậy, bởi vì sợ ảnh hưởng quá lớn, công ty thiết kế kiến trúc lại chi ra một khoản tiền rất lớn, đồng ý tu sửa lại một lần nữa, để áp chế sự việc xuống, biết người biết ta. Lúc này nếu không phải Diệp Tố Tố đi tố cáo, có lẽ Sang E thật sự cũng sẽ chi ra một khoản tiền, trước mắt là để ổn định nơi này, chữa bệnh cho tụi nhỏ, sau đó bắt chủ thầu xây dựng khai ra thủ phạm sau lưng, rồi tu sửa nơi này lần nữa. Anh cảm thấy nên hay không nên?"
Sườn mặt tuấn tú của Đằng Duệ Triết xoay qua, mi tâm khẽ nhíu lại nhìn cô: "Đại Lận, thủ phạm hẳn là Đằng Vi Trì và Thư Mẫn Mẫn, có lẽ Diệp Tố Tố cũng tham gia trong đó, đúng như lời em nói, phá bỏ hình tượng nhưng vẫn tiếp tục dây dưa. Mà thế lực bốn năm trước của Lâm Nhã Tĩnh cũng không có bị tiêu diệt hoàn toàn, sau đi tàn dư băng đảng đó phân tán khắp nơi lại được Đằng Vi Trì tập trung lại, đang âm thầm chờ cơ hội để hành động, dựa theo chỉ thị của Lâm Nhã Tĩnh trong tù mà làm việc, nhưng tình hình lần này lại không giống như vậy, anh hi vọng chúng ta có thể ngăn chặn chuyện này trước, trấn an cảm xúc của người dân ở đây, để cho mọi người biết là Sang E bị hãm hại, đồng thời anh sẽ xin chỉ đạo từ tỉnh, bắt hung thủ trước rồi mới truy cứu trách nhiệm, trước mắt phải đè việc này xuống đã."
"Em cũng nghĩ như vậy." Đôi mắt sáng của Đại Lận mang theo ý cười, cũng là đứng lên, chậm rãi đi đến bên cửa sổ, liếc mắt nhìn ra bên ngoài một cái, cười nói nũng nịu: "Bên ngoài là ai vậy? Để lộ tà váy ra bên ngoài rồi. Duệ Triết, thì ra cách vách phòng của anh còn có người."
—-
Diệp Tố Tố
Chỉ thấy ngọn đèn mông lung ngoài cửa sổ, có một bóng dáng mặc váy chợt loé mà đi qua, tản bộ ở sân bên cạnh, sau đó thoải mái đi vào phòng bên cạnh, dường như không có việc gì mà đi vào phòng của chính mình. Trước khi đóng cửa phòng lại, cô ta còn quay đầu liếc mắt Đại Lận một cái, đôi mắt phượng tràn ngập địch ý và lạnh lẽo, đóng cửa lại thật mạnh!
—-
Duệ Triết - Đại Lận
Đại Lận nghe âm thanh đóng cửa này, cong môi mỉm cười, cảm thấy Diệp Tố Tố bị tẩu hoả nhập ma, ở bên ngoài nghe lén mà còn dám kiêu ngạo như vậy, thật đúng là đem toàn bộ những tốt đẹp trước kia của cô ta làm đảo điên hết, không biết gọi là cái gì nữa! Cô nâng tay đẩy cửa sổ bằng kính ra một lần nữa, quay đầu nhìn người đàn ông đang đi về phía mình, biết hắn đã thấy bóng dáng nghe lén này in lên tấm rèm từ lâu, khuôn mặt mang ý cười nhìn chăm chú vào hắn.
Vừa rồi hai người bọn họ nói chuyện với nhau, Diệp Tố Tố vẫn luôn đứng ở bên ngoài, bóng dáng váy dài thướt tha càng đến càng gần, nghe lén người bên trong nói chuyện, lại không biết bóng dáng của mình đã in lên tấm rèm cửa, làm cho cô và Đằng Duệ Triết nhìn không sót một cái gì.
Giờ phút này khuôn mặt Đằng Duệ Triết âm trầm, đi đến bên cửa sổ nhìn thoáng qua, đôi mắt tối tăm lại phủ thêm một tầng băng sương, mi tâm nhíu chặt không hề giãn ra, bờ môi tức giận mím chặt. Một lát sau ánh mắt hắn lại quay trở xuống trên mặt của Đại Lận, ánh mắt chuyển thành nhu hoà, cúi đầu nói: "Vài năm nay, thật ra cô ấy vẫn là Diệp Tố Tố trước kia, ôn nhu hào phóng, không có suy nghĩ hại người, nhưng sau chuyện Khiêm Khiêm rơi xuống nước, cô ấy dần dần bộc lộ bản tính của mình trong cơn giận dữ, mất đi lý trí mà không chấp nhận được hai con, cũng không có tâm tính như bình thường, bởi vậy trước khi mầm mống tai hoạ chưa xảy ra, cô ấy không nên ở lại chỗ này, như vậy sẽ làm mẹ con em bị thương, cũng sẽ huỷ hoại chính bản thân mình, anh hi vọng cô ấy có thể tìm được hạnh phúc của chính mình, không muốn cô ấy đi về phía cực đoan."
Đại Lận gật đầu, chăm chú nhìn hắn, "Ừm, nếu bốn năm sau anh phát hiện chính mình vẫn không thể yêu cô ấy, vậy không cần cho cô ấy hy vọng. Thật ra ngay từ đầu khi cô ấy đến nơi này, anh nên phát hiện, là cô ấy muốn bắt đầu lại một lần nữa với anh. Tất cả mọi uỷ thác của cô ấy đều là anh, làm sao lại dễ dàng buông tha anh được? Cô ấy đã chịu đựng trải qua tổn thương ở chỗ ba nuôi và chị gái, tình yêu của cô ấy và anh lại không tật mà chết, là một đoạn tình cảm đau triệt nội tâm, khó có thể dứt bỏ được. Hơn nữa, vài năm bị nhốt dưới hầm tối kia, người mà cô ấy muốn gặp nhất chính là anh, nhớ đến anh, xem
anh là chỗ dựa cuộc đời này của cô ấy, lại vì anh mà sống sót, mà anh, đem một góc mềm mại nhất trong lòng mình để lại cho cô ấy, đau lòng cô ấy, cô ấy nhất định sẽ tìm được cảm giác yêu mến trước kia của anh."
Đằng Duệ Triết vươn tay hất nhẹ mái tóc trên trán của cô, buông xuống ánh mắt, nhu tình nhìn chăm chú vào cô, "Nếu hơn ba năm trước anh đuổi cô ấy đi, rồi lại lặp lại việc đưa cô ấy đi, cô ấy có thể trở về hay không? Anh hi vọng cô ấy ở T thị tìm được một người đàn ông tốt rồi gả cho họ, làm một Diệp Tố Tố hạnh phúc vui vẻ trước kia, thời điểm gặp khó khăn, lại đến tìm người bạn duy nhất là anh để được hỗ trợ, đừng tới nơi này nữa. Nhưng cuối cùng, cô ấy vẫn tới nơi này làm giáo viên. Thật ra, anh không thể đưa người cô ấy đi được, chủ yếu là đánh vào tâm lý của cô ấy, hết hy vọng rồi thì tự nhiên sẽ không tìm đến nữa. Mà Đại Lận em, đúng là bởi vì tâm tàn như tro bụi, không hề còn ôm một kỳ vọng nào với anh, mới đi xa tha hương vào hai năm trước!"
Tiếng nói hắn phát ra từ cổ họng nghèn nghẹn, nhìn thấy ánh sáng chớp động trong đôi mắt của Đại Lận, bờ môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, thản nhiên dời ánh mắt đi. Vì thế hắn chậm rãi ôm cô vào trong lòng, đem mặt của cô đặt lên hõm vai của mình, dùng môi khẽ hôn mái tóc mềm của cô, trong hơi thở trầm trọng mang theo sự vui sướng, tiếng nói càng phát ra một cách trầm thấp: "Lúc đầu anh nghĩ rằng hai năm ở chung này, cô ấy sẽ hiểu rõ tình cảm giữa anh và cô ấy đã đạm bạc như nước, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không có khả năng tiếp tục lại một lần nữa, hẳn là cô ấy đã nhìn thấu, anh đã lạnh nhạt, nhưng cô ấy vẫn không chịu nhìn rõ. Anh cũng nghĩ rằng Đại Lận sẽ không trở về nữa, nhưng em đã trở lại."
Đại Lận lại giật mình ở trong lòng hắn, chậm rãi đẩy hắn ra, ánh mắt ngóng nhìn hắn, cười nói: "Nếu bốn năm trước anh yêu em, làm sao lại tình nguyện lựa chọn để cả hai đau khổ vì tương tư, cũng không quý trọng mỗi một ngày chúng ta có thể ở cùng nhau? Sự buông tay của anh cùng lui về ở ẩn, chính là ở xa xa mà nhìn em, lại thuỷ chung không chịu đến gần từng bước, không muốn tranh thủ tranh giành, anh khát vọng rằng tại thời kỳ tâm loạn như ma đó, hai người chúng ta đều có thể cho đối phương thời gian và không gian để bình tĩnh, trước mắt lựa chọn tách ra, sau đó chờ đợi anh được triệu hồi về lại Cẩm thành, chờ em tốt nghiệp trưởng thành. Nhưng đoạn ngày chúng ta tách ra vô số lần còn thiếu sao? Chúng ta luôn luôn tách ra, chưa bao giờ tụ hợp lại, cho dù em có cùng Dạ Triệt lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, anh cũng không có trở về! Vì sao nhất định phải chia lìa mới có khả năng biết được tâm của chính mình? Hai năm trước khi em vừa đến bệnh viện, nhìn thấy Diệp Tố Tố tay xách nách mang hành lý vẫn luôn xuất hiện trong cuộc đời của anh, em chỉ biết giữa chúng ta không có kết quả. Em nhìn cô ấy lấy thân phận là vợ của anh mà đi về phía Đằng lão gia gia và Đằng bá mẫu, cảm giác của em là tuyệt vọng, đời này của anh không bỏ cô ấy xuống được, một lần lại một lần anh áy náy, là một lần lại một lần cô ấy dây dưa, cứ như vậy mà gắt gao quấn chặt lấy nhau."
"Đại Lận!" Đằng Duệ Triết nghe vậy vừa mừng vừa sợ, con ngươi đen loé ánh sáng sáng rực muốn lại ôm lấy cô, nhưng cô lại lui về phía sau vài bước, khôi phục lại bình tĩnh mà nói: "Nhưng mà tất cả những điều này đều là chuyện quá khứ, em đã nhìn rõ mọi chuyện, anh cũng đã sống lại. Hãy để cho chúng ta quý trọng lấy cuộc sống bình thản yên tĩnh này thật tốt, theo đuổi những điều mà chính mình muốn."
Cô xoay người ôm lấy hai con trong bồn tắm, chà xát cơ thể nhỏ của bọn họ, mặc xong quần áo lại mặc dép, vội vàng đi trở về phòng ngủ. Sau khi cô rời đi, Đằng Duệ Triết vẫn đứng tại chỗ như cũ, nhìn theo cô rời đi, một lát sau sau khi trở về bàn làm việc, hai mắt nhắm nghiền, khuỷu tay gác lên bàn, ngón tay giữ yên ở mi tâm giữa hai hàng lông mày, từ từ vượt qua đêm dài, mà ngoài cửa sổ, đêm khuya thanh tĩnh, chỉ có gió đêm đang lay động.
—-
Diệp Tố Tố
Đằng Duệ Triết đuổi Diệp Tố Tố đi cũng không có hiệu quả, cô giáo Diệp đã không dọn đi, ngược lại còn mời phụ huynh của tụi nhỏ trong Thương Khẩu đến chỗ ở của cô, nói là muốn phát sách giáo khoa mới, nhất định phải làm cho các mẹ đưa con đến đây nhận sách.
Vì thế các mẹ nhận sách giáo khoa xong, nhìn thái độ dưới cùng một mái hiên của Đằng thị trưởng đối với cô giáo Diệp, lại bàn tán nhiều chuyện ngay tại bên ngoài, khẳng định mẹ con Tô Đại Lận không phải người nhà của Đằng thị trưởng, cô giáo Diệp vất vả theo bên cạnh nhiều năm mới là người yêu của Đằng thị trưởng, hiện tại hai cô lại ở chung một mái nhà, lại bị Tô tiểu thư cướp đoạt nhân duyên của mình, thật đúng là Tô tiểu thư không biết cảm thấy xấu hổ.
Đồng thời còn có một lời đồn đại bất lợi đối với Tô Đại Lận, đó là chuyện chất lượng sơn thấp kém bị người ta lôi ra, Sang E dùng sơn chất lượng kém, khiến những đứa con của bọn họ bị bệnh nặng nằm viện, thiếu chút nữa mất mạng.
Bởi vậy trong thời gian mấy ngày này, mọi người dân nơi đây đều ủng hộ Diệp Tố Tố, xem cô là kẻ yếu, lại nổi giận đùng đùng mà vây trước cửa, yêu cầu Tô Đại Lận dọn ra ngoài!
Vừa vặn trong khoảng thời gian này Đằng Duệ Triết lại lên tỉnh xin chỉ đạo chuyện điều tra vụ án, yêu cầu áp chế vụ việc lại, để cha con Tô Tiểu Nhạn và mấy chú ở trong này chăm sóc cho mẹ con Đại Lận, bởi vậy mọi người đang trong cơn giận dữ mất đi lý trí, muốn đạp phá cửa bắt Đại Lận ở trong phòng ra, yêu cầu cô nói chuyện ba mặt một lời!
Đại Lận sợ hai con bị doạ sợ, đem nhốt bọn họ ở trong phòng, chủ động đi ra liếc mắt nhìn mọi người một cái, lại liếc mắt nhìn Diệp Tố Tố ở căn phòng bên cạnh, biết rõ giấy không gói được lửa, cô làm nhiều người tức giận, khí thế mọi người ở nơi này có thể nghiền xương cô thành tro, nhân tiện nói: "Thời gian trước chúng tôi vẫn ở nước ngoài, nên không biết công nhân ở nơi này đã bị người ta mua chuộc, đổi sơn với nhau. Đối với những thương tổn đã tạo thành cho mọi người ở trước mắt, tôi sẽ bù lại."
Nhưng lời này vừa nói ra miệng, mọi người phẫn nộ cầm được gì trong tay liền ném về phía cô, có người còn muốn chụp tóc cô, "Cô thừa nhận là Sang E các người dùng sơn có chất độc! Vậy con của chúng tôi phải làm sao đây? Bọn họ giờ còn đang nằm trong bệnh viện, không thể nói chuyện, cũng không thể ăn cơm! Dựa vào cái gì mà bọn họ bị mấy tên gian thương các người hại thành ra như vậy hả?!"
"Mọi người đừng động thủ! Dừng tay!" Tiểu Nhạn cùng các chú các bác đang vội vàng đi về phía này, bảo vệ Đại Lận, để thôn dân đừng có xúc động như vậy, "Hơn ba năm trước Tô tiểu thư đã từng đến thôn của chúng ta, giúp chúng ta chặt trúc, mọi người có nhớ hay không? Năm đó sau khi cô ấy trở về, thôn chúng ta đã được quốc gia chuyển cho một khoản tiền, đó là do Tô tiểu thư dùng nặc danh để quyên tặng cho thôn chúng ta! Khoản tiền này là sau khi cha của cô ấy mang án oan nhiều năm, quốc gia bồi thường cho gia đình cô ấy, nhưng Tô tiểu thư lại chuyển cho chúng ta, hy vọng chúng ta có thể thoát khỏi đói nghèo mà làm giàu! Mọi người nhìn lại nhà ở chúng ta mà xem, nào nhà xưởng, viện dưỡng lão, bệnh viện... đều là Tô tiểu thư thiết kế giúp chúng ta!" Tiểu Nhạn chỉ chỉ về bốn phía, để cho mọi người nhìn một loạt những toà nhà có kiến trúc xinh đẹp ở xung quanh, trăm ngàn lần đừng có động thủ, tổn thương ân nhân của bọn họ, "Nếu Tô tiểu thư có tài cán thiết kế những căn hộ thoải mái xinh đẹp cho chúng ta ở, vậy chắc chắn cô ấy sẽ không hại chúng ta! Lần này là có người muốn hãm hại Tô tiểu thư, bởi vậy nhân dịp cô ấy còn ở nước ngoài, dùng số tiền lớn mua chuộc công nhân, dùng sơn độc hại để hại chúng ta, giá hoạ tội danh này lên đầu Tô tiểu thư. Bây giờ chúng ta và Tô tiểu thư đều là nạn nhân, chúng ta hẳn là nên bình tĩnh, cùng cô ấy tìm ra thủ phạm sau lưng, để cho đối phương đừng làm thêm chuyện gì hại người nữa."
Lời này vừa nói ra, quả nhiên dân chúng giật mình, đều lui lại phía sau, không hề động thủ gây thương tổn cho Đại Lận.
Nhưng đang lúc bọn họ bình ổn lại lửa giận, an tĩnh lại, Diệp Tố Tố đi ra phòng lại mở miệng nói chuyện, vừa đi, vừa nói với mọi người: "Năm đó quốc gia chuyển tiền ghi là nặc danh, không lưu lại danh tính, ai biết có phải là kiến trúc sư này của Sang E hay không. Có lẽ Sang E vì muốn trốn tránh trách nhiệm, cố ý lấy công danh này nhận vào người mình, khiến mọi người bị lẫn lộn thật giả. Thật ra không có gì hay nói, công trình này là do ai chịu trách nhiệm giám sát, là ai cam kết những người công nhân này, ai nên chịu toàn bộ trách nhiệm trong quá trình này! Nếu Sang E các người đẩy trách nhiệm đi không chịu nhận, người dân chúng tôi phải chịu khó khăn thì phải tìm ai để nói lý lẽ đây? Các người xem trách nhiệm là một quả bóng mà đá qua đá lại, con của chúng tôi lại đang nằm trong bệnh viện, tính mạng bị đe doạ, hơn nữa phải tin tưởng tên "Thủ phạm" vốn không tồn tại từ miệng các người, cuối cùng không giải quyết được gì! Ha ha, thủ phạm không phải là Sang E các người sao? Chẳng lẽ phải đợi chúng tôi mất mạng người ở nơi này, các người mới dám đứng ra sao!?"
Lời này vừa nói ra, mọi người lại bắt đầu không bình tĩnh, cảm thấy lời nói của cô giáo Diệp có đạo lý, thiếu chút nữa bị Tô Tiểu Nhạn lừa dối dắt mũi mọi người, lại đều bắt đầu phẫn nộ, trừng mắt nhìn Tô Đại Lận và cha con Tô Tiểu Nhạn.
Tô Tiểu Nhạn còn là người năm đó kéo Diệp Tố Tố từ vũng nước trong đêm mưa gió đem về nhà, cứu cô ta, cũng từng có một đoạn thời gian chăm sóc cô ta, nhưng dưới tình huống này, Tiểu Nhạn chỉ có thể há mồm trợn mắt vì những lời nói này, không thể tưởng tượng nổi nhìn người nữ giáo viên ở trước mắt, bỗng nhiên cảm thấy giọng nói thô ráp từ cổ họng kia của cô ta thật khó nghe, lập tức trả lời lại bằng một giọng mỉa mai: "Ở trong này, trừ cô giáo Diệp đang không ngừng châm ngòi chia rẽ, châm ngòi thổi lửa ra, có phải mọi người dân nơi đây cần được nói rõ lý lẽ? Vài năm trước, Đằng thị trưởng phải lên tỉnh tra xét, điều tra ra người quyên tiền chính là Tô Đại Lận! Còn tất cả những kiến trúc trên mảnh đất này, đều là