Tô Đại Lận
Đoàn tàu một đường chạy về phía Đông, mang theo một nhà bốn người hướng về Cẩm thành đã xa cách nhiều năm, Long Lệ ở nhà ga đón bọn họ, sớm chuẩn bị tốt chỗ ở cho chủ tử, mang theo hành lý của Đại Lận lên xe, mang theo một nhà bốn người đến một nơi quen thuộc.
Đại Lận ngồi trên xe đánh giá cảnh vật phố xa quen thuộc của Cẩm thành, dần dần, đã nhìn ra Long Lệ lái xe về hướng nào, thì ra là căn biệt thự riêng mà trước đây Đằng Duệ Triết ở khi dọn ra khỏi Đằng gia, chính là căn biệt thự nằm trong khu dân cư cao cấp cùng căn biệt thự tân hôn của Xá Dật.
Chỉ thấy, khu biệt thự cao cấp ra vào hết chiếc xe sang này đến xe hiệu khác, vào ở nơi này đều là những kẻ có tiền, trên cơ bản mỗi một căn biệt thự đều có người ở, không hề bỏ trống, nơi nơi đều lộ ra một hương vị xa hoa. Đại Lận nhìn kỹ, phát hiện căn biệt thự riêng của Đằng Duệ Triết đã được trang hoàng một lần nữa, từ trong đến ngoài như được sửa lại, liếc mắt nhìn một cái, có thể thấy được trang trí sang trọng, danh môn khí phái. Hàng rào khắc hoa trong vườn có một ao đá cuội màu trắng đen, trồng hoa thuỷ tiên, thanh tú mà yên tĩnh.
Khi cô đi vào cửa chính, phát hiện trong biệt thự có một "Nữ giúp việc" đang chào đón cô, ôm lấy hai tiểu bảo bảo của cô xong là hôn hùng hổ. Thì ra nữ giúp việc này chính là dì Torn của bọn họ, mang tạp dề trước ngực, đang làm bữa cơm cho bọn họ, bỏ dao bỏ thớt chạy ra ngoài, ôm chầm lấy hai đứa nhỏ đang kêu dì ơi.
Đại Lận thì đang còn đánh giá lại căn biệt thự được trang hoàng xa hoa, phát hiện không thấy cầu thang ở phòng khách đâu, tất cả mọi vách tường đều bị đập đi xây mới lại lần nữa, tất cả phòng ngủ được thiết kế ở dưới lầu. Ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ sát đất, làm chiếc giường ngủ thanh nhã đắm chìm trong ánh nắng, phản chiếu ánh sáng chói mắt. Vách tường phía Tây đầu giường treo một bức tranh non nước thuỷ mặc, với một loại bút pháp mềm mại này, cùng ánh sáng chan hoà nơi đây, cảnh đẹp ý vui khiến người ta như lạc vào một cảnh giới kỳ lạ.
Đại Lận còn phát hiện, những bức tranh cô từng vẽ khi còn ở Hải Nam, đều được đóng khung treo ở thư phòng, nơi này có bức tường bằng thuỷ tinh, thông ra lan can đầy hoa, bao nhiêu đường cong ngắn gọn trang nhã, kết cấu không gian mỹ miều, hoàn toàn là một căn phòng mới hiện đại mà đơn giản, không còn bóng dáng trước kia. Hơn nữa trang trí ở trên lầu thông thoáng, có thể đứng đây hóng gió, ngắm hoàng hôn.
"Đằng tổng, chúc mừng ngài rốt cuộc cũng đã được triệu hồi về Cẩm thành, đây là bữa tiệc chúc mừng mà Torn chuẩn bị cho ngài, chút nữa có anh của tôi, Đằng lão gia gia, Đằng bá mẫu đều đến đây đến chúc mừng ngài." Torn mặt mày hớn hở buông bé con trong tay phải ra, nhiệt tình trả lại hai con cho Đằng tổng và Đại Lận tự ôm tự bế, hoan nghênh hai người trở về, lại chỉ chỉ đồ ngọt đã chuẩn bị sẵn ở trên bàn, "Ăn điểm tâm ngọt trước khi ăn bữa chính, mười phút sau sẽ bắt đầu mở tiệc."
Trừng mắt tinh ranh cười khẽ với Đại Lận, một lần nữa trở lại bếp để chuẩn bị đại tiệc, mấy chục món đồ ăn, cô đã hoàn thành hơn một nửa, hiện tại chỉ chờ nồi xương hầm trong nồi áp suất được ninh nhừ, là có thể mở tiệc, mùi hương đồ ăn mê người đang phiêu tán từng đợt ra phòng khách, hương thơm bay xa vạn dặm.
Mộ Dạ Triệt
Nhưng phía sau, chuông cửa vang lên, màn hình hiển thị khuôn mặt của hai người đàn ông, một người là Cổ Ngạo nhiều năm không gặp, một người là Dạ Triệt nhiều ngày không thấy, Cổ Ngạo đang nhấn chuông cửa, Dạ Triệt đang ở một bên cười phong nhã, làn da trắng, mắt trong trẻo, đồng tử màu đen tà mị, sóng mũi cao thẳng, bờ môi mê người, vẫn mê hoặc khiến người khác hồn xiêu phách lạc như thế, nụ cười bên khoé miệng mang theo một tia không kiềm chế được......
Xem ra thời gian hắn về nước thật khéo, vừa vặn dự tiệc chúc mừng được triệu hồi của Đằng Duệ Triết, vì thế hắn chạy tới cụng vài ly rượu, lại trùng hợp gặp Cổ Ngạo đang tiến vào, vậy nên cùng nhau đi vào cửa. Bởi vì vài năm nay Cổ Ngạo dấn thân vào phá án, trên khuôn mặt tuấn tú dường như nghiêm khắc hơn lúc nào không hay, làn da khoẻ mạnh hiện ra màu đồng cổ. Nếu ngược dòng thời gian quay lại tuổi trẻ của anh, chắc là, sáng sớm ra sân thể dục, là đội trưởng đội bóng rổ, một thiếu niên đuổi chạy trong gió, có sức lực cường tráng, da thịt ngăm đen, chạy như bay dưới ánh mặt trời, lách người ném bóng rổ......
Hai người đi vào đến phòng khách, Đại Lận đang đón chào bọn họ, thật tự nhiên mà ôm Dạ Triệt một cái, cười hỏi hắn xuống máy bay khi nào, lại bắt tay cùng Cổ Ngạo, mời anh ngồi, cũng rót trà cho anh.
Dạ Triệt ôm Đại Lận, cất bước đi vào, thân hình cao lớn vượt trội so với hai bảo bối, hàng mi dài, màu da trong suốt như ngọc, hai mắt ôn hoà mang theo nụ cười, gọi tiếng "Khiêm Khiêm, Ny Ny", thế này hai tiểu bảo bối mới buông con chó nhỏ Cầu Cầu ở trong lòng ra, một tiếng "Baba" lanh lảnh, vui mừng quá đỗi, chạy nhanh nhào vào trong lòng hắn!
Vì thế hắn cùng lúc ôm lấy hai tiểu bảo bối, đứng một chỗ mà xoay vòng, "Nghe nói ngày đầu tiên về nước, hai con không chịu ăn cơm cùng thái gia gia, lại đi theo chú."
"Tụi con không biết Mộ gia gia, tụi con muốn đi theo chú Đằng để tìm mẹ bị đi lạc." Hai tiểu bảo bối không ngừng cười khanh khách trong lòng hắn, một trái một phải nằm trên bờ vai của hắn, ôm cổ hắn, "Baba, baba đi đâu vậy? Baba cũng bị đi lạc sao?"
Mộ Dạ Triệt nhéo nhéo cái mũi nhỏ của bọn họ, thả bọn họ xuống, "Baba còn chút việc phải làm ở Mĩ, bởi vậy mới để mẹ và hai con về nước trước, nhưng hai con lại không ngoan, không chịu ở nhà của Mộ gia gia chờ baba trở về."
"Tất cả những dì ở nơi đó đều xa lạ, xem tụi con là con chó nhỏ mà dỗ, tụi con mới không thèm."
Giờ phút này, Đằng Duệ Triết đang cùng Long Lệ bàn chút việc, chợt nghe một tiếng "Baba" lanh lảnh truyền đến từ phòng khách, trong lòng hắn kinh hoàng, nhướng mày quay đầu về bên này nhìn lại, mới phát hiện Mộ Dạ Triệt đã trở lại! Chỉ thấy hai đứa con sinh đôi của hắn đang vui sướng nhảy vào trong lòng Mộ Dạ Triệt, không ngừng kêu "Baba", hai thân hình nhỏ bé vô cùng thân thiết mà ôm lấy Mộ Dạ Triệt, xem đây mới là baba! Phút chốc hắn có chút ăn dấm, không biết trong lòng có tư vị gì, khuôn mặt tuấn tú âm trầm, xoay người cất bước đi ra phòng khách!
Mộ Dạ Triệt thấy hắn xuất hiện, cười nói: "Nghe nói Đằng thị trưởng sắp được triệu hồi về Cẩm thành, thật đáng mừng. Hôm nay đến đây, ngoài việc chúc mừng, nhân tiện đón Đại Lận và hai con cùng trở về, trong khoảng thời gian này ba mẹ con cô ấy đã làm phiền Đằng thị trưởng rồi."
Mặc dù cảm xúc của Đằng Duệ Triết phập phồng, nhưng vẫn chưa giận tím mặt, chiếc cằm cương nghị gật gật: "Trước mắt còn chưa tính là chính thức được triệu hồi, có vụ án đặc biệt còn chưa giải quyết hoàn toàn, có khả năng còn cần thêm một khoảng thời gian. Mộ thị trưởng, mời ngồi."
Đây là lần đầu tiên mà hắn cùng Mộ Dạ Triệt, Cổ Ngạo ngồi chung bàn, ba người liếc mắt nhìn nhau, ba khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh, mặt mày trưởng thành hơn nhiều so với vài năm trước, có vẻ im lặng và thoải mái hơn một phần. Có thể nhìn ra được, Cổ Ngạo là đã hoàn toàn buông xuống, không hề đối chọi gay gắt cùng Mộ Dạ Triệt, cũng sẽ không đề cập chuyện cũ thương tâm nhiều năm trước với Đằng Duệ Triết. Anh chính là làm một người anh trai, dùng ánh mắt cùng tình cảm của một người anh mà đến gặp Đại Lận sau này, mặc kệ cô lựa chọn ai, anh đều chúc phúc cho cô, hy vọng cô được hạnh phúc.
Đằng Duệ Triết và Mộ Dạ Triệt thì trái lại, ánh mắt của hai người bình tĩnh, thật ra lại ẩn chứa một tia đối địch không rõ cảm xúc, ẩn chứa một tia ý lạnh, không có khả năng không hề liên luỵ nhau, mặc kệ Đại Lận lựa chọn thế nào, hai người đàn ông này đều chiếm cứ một phần quan trọng trong sinh mệnh của cô sau này, cô phải cân bằng thật tốt, xử lý cho tốt.
Mà Đại Lận, ngồi ở giữa Đằng Duệ Triết và Mộ Dạ Triệt, là xấu hổ, cũng lại là thoải mái, bởi vì mọi người đặc biệt tụ hội lại, là mở tiệc chúc mừng cho Đằng Duệ Triết, bữa tiệc tổ chức tại biệt thự riêng của hắn, càng là một buổi tiệc riêng của gia đình, nhưng người đến tham dự tiệc, lại giống với tiệc cưới bốn năm trước của cô và Dạ Triệt.
Nếu hôm nay Dạ Triệt không xuất hiện, như vậy cô cùng hai con, Torn, Cổ Ngạo, Đằng lão gia gia, Đằng bá mẫu, chính là tái hiện lại lần nữa bữa tiệc cưới bốn năm trước, chẳng qua nam nhân vật chính bị thay đổi, biến thành Đằng Duệ Triết. Hiện tại Dạ Triệt xuất hiện, như vậy hôm nay lại chính là một bữa tiệc mừng bình thường, cô lấy thân phận đối tượng hợp tác mà ăn ké cơm, Dạ Triệt lại lấy thân phận đồng nghiệp lại đây, tới được thật đúng lúc, không có làm cho cô cảm thấy khó xử.
Bởi vậy bữa cơm này vẫn ăn, chỉ cần Đằng Duệ Triết mời, cô liền ăn. Hắn mua vé xe trước theo cô cùng nhau về đây, cô không thể ngăn hắn lại, tất cả đều theo hắn, hắn là hắn, có tự do, có hành động không chịu bất kỳ ai quản lý mình.
"Trạch Khiêm, không được ngồi trên đùi baba, tự mình ngồi xuống ghế nào." Bên cạnh, con nhớ baba nhiều ngày không gặp, lại nghịch ngợm ngồi lên đùi Dạ Triệt, chớp đôi mắt to, muốn baba cùng chơi trò chơi với mình, kết quả bị mẹ ôm xuống dưới, để cho hai đứa trẻ sinh đôi một đứa thì ngồi bên tay trái của Dạ Triệt, một đứa thì ngồi bên tay trái của cô [cũng chính là một trái một phải của cô], để thuận tiện chăm sóc, nhưng khi con trai tiểu Trạch Khiêm bị ôm xuống dưới, con gái tiểu Oánh Ny lại quệt cái miệng nhỏ nhắn mà nhìn Đằng Duệ Triết, đôi mắt đen láy như gỗ mun chớp chớp, muốn chú Đằng đút thức ăn cho mình.
Vì thế trong mắt của Cổ Ngạo ở phía đối diện nhìn thấy, xem ra ba mẹ con Đại Lận bị hai người đàn ông này vây quanh, cho dù Đại Lận có thiên hướng về bên nào, thoáng nhìn cũng đều là người một nhà, chủ yếu xem bọn nhỏ càng thích baba nào hơn, sẽ lựa chọn người baba đó. Nhưng thật rõ ràng, Khiêm Khiêm lựa chọn Mộ Dạ Triệt, Ny Ny lựa chọn Đằng Duệ Triết, Đại Lận cũng không thể chia ra được.
Giờ phút này Đại Lận ôm Ny Ny lại đây, để Khiêm Khiêm và Ny Ny ngồi song song với nhau, Dạ Triệt phụ trách lấy đĩa rau cho Khiêm Khiêm, Đại Lận phụ trách đút cho Ny Ny ăn, như vậy thoáng nhìn càng giống một nhà bốn người hơn. Đằng Duệ Triết đã không còn cơ hội chăm sóc con gái, tay phải giữ cứng ở không trung, một đôi mắt sâu thẳm lộ ra một nỗi thất vọng nồng đậm, dừng lại động tác lấy dĩa rau, thương tiếc nhìn hai đứa con trai gái của mình.
Mộ Dạ Triệt giáo dục đứa trẻ rất có đường lối, mỗi lần hắn gắp đồ ăn, đều gắp cho Khiêm Khiêm trước, sau đó baba ăn, con cũng ăn, động tác ăn của một lớn một nhỏ giống nhau không khác mấy, cùng nhau gắp rau, cùng nhau đưa vào miệng, cùng nhau nhấm nuốt mỹ vị, sau đó giơ ngón tay cái lên.
Vài phút sau, Đằng lão gia gia, Đằng bá mẫu và Mộ bí thư được mời cũng đã đến đúng hẹn, thoáng nhìn Đằng lão gia gia hao gầy không ít, vẫn là một đầu tóc bạc như trước, màu da bóng loáng, sống an nhàn suиɠ sướиɠ, nhưng tuổi tác theo thời gian mất đi, ông đã không còn vẻ như tiên ông, tinh thần quắc thước như trước.
Đối với chuyện bốn năm trước khuyên giải an ủi cháu nội đừng đến Cẩm thành ngăn cản Đại Lận kết hôn, ông vẫn canh cánh trong lòng, nhất là hai năm trước, Duệ Triết bệnh nặng, Đại Lận lên máy bay ra nước ngoài, bỗng nhiên ông phát hiện, Duệ Triết cần hướng về mà chứng minh cho Đại Lận biết, không phải hắn có thực lực, không phải cần bình tĩnh, mà là hắn có thể theo bên cạnh chăm sóc cô hay không, còn có thể theo bao lâu.
Dạ Triệt là con nuôi khi Mộ bí thư cưới vợ sau, năm đó Mộ bí thư mãn tang vợ, cưới một vị phu nhân nhà danh gia vọng tộc, nhưng vẫn không có con, chỉ có hai đứa con gái mà người vợ đã mất để lại, không có con trai nối dõi. Vì thế vị phu nhân thứ hai nhận nuôi Dạ Triệt, cẩn thận bồi dưỡng tài khí nhiều năm qua, khát vọng con cá chép hoá rồng, vì bà mà tranh đua.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Dạ Triệt luôn luôn đi xem mặt cùng các vị tiểu thư nhà danh gia vọng tộc, nhưng vẫn không có kết hôn. Ở Mộ gia, có một vị hoàng thái hậu nói một không hai, hoàn toàn nắm giữ con trong lòng bàn tay mình, cũng có một vị Mộ bí thư có tư tưởng ngoan cố bảo thủ kì cựu, nghiêm khắc không cho phép làm trái đạo lý, vì thế trong một thời gian dài bị áp chế, Dạ Triệt khát vọng giãy dụa ra khỏi loại vận mệnh này, tìm kiếm và kết hôn với một cô gái của đời mình mà không bị cha mẹ sắp xếp.
Nhưng thuận theo chuyện kíƈɦ ŧɦíƈɦ Duệ Triết tỉnh ngộ, thế nhưng Dạ Triệt lại thật sự kết hôn cùng Đại Lận! Đến thời điểm ông biết được, hai người đã đóng dấu chạm nổi lên giấy chứng nhận kết hôn, thực sự xác lập quan hệ vợ chồng dưới sự bảo vệ của Pháp luật.
Những ly rượu mừng ngày đó, thật ra uống không thoải mái, ông cho rằng Đại Lận hành động có chút xúc động, phá hỏng toàn bộ đường lui của mình, cũng không giữ lại một chút đường lùi nào cho Duệ Triết. Nhưng Dạ Triệt là do ông giới thiệu cho Đại nha đầu, cũng là ông nội của Duệ Triết, luôn luôn thất vọng đối với cháu nội, muốn nhận Dạ Triệt làm cháu ruột của mình. Hiện tại Đại Lận thật sự thích Dạ Triệt, thật sự lấy giấy chứng nhận kết hôn cùng Dạ Triệt, ông nên làm thế nào để xong việc đây?
Chẳng lẽ lại để bọn họ vừa mới lấy giấy chứng nhận kết hôn, liền lập tức li hôn sao? Bởi vậy chỉ có thể tiếp tục để Duệ Triết rèn luyện, để Đại Lận hoàn thành chuyện học, để cả hai thanh tỉnh nhận ra ai mới là người thích hợp với chính mình, hai người đều trưởng thành, tâm tính thay đổi, sẽ dùng một loại phương thức trưởng thành thuần thục mà đối đãi chuyện tình cảm.
Nhưng mà sau khi Đại Lận tốt nghiệp xong, lại dứt khoát kiên quyết bay ra nước ngoài, mặc dù Duệ Triết bị bệnh nặng, cũng không giữ lại được bước chân của cô. Khi đó đứng trước cửa phòng giải phẫu ông đã nghĩ, sai lầm rồi sai lầm rồi, tất cả kế hoạch đột nhiên đều xảy ra biến cố ở bên trong, sai lầm rồi.
Ai sẽ dự đoán được đột nhiên Diệp Tố Tố lại nhảy ra, mắt thấy Diệp Tố Tố thật ngóc đầu trở lại, Đại Lận lựa chọn không phải ở lại bên cạnh Duệ Triết, cùng cạnh tranh với Diệp Tố Tố, mà là dứt khoát kiên quyết rời đi! Như vậy, ai có thể cam đoan trong thời gian hai năm này, Diệp Tố Tố sẽ không cùng Duệ Triết nảy sinh tình cảm? Bọn họ là có cảm tình làm nền tảng, tình cũ không rũ cũng tới so với lâu ngày sinh tình càng đáng sợ hơn!
Có lẽ là Đại nha đầu quá mệt mỏi vì bị dây dưa, thầm nghĩ rời đi, không muốn chờ đợi một người đàn ông không hiểu cứu vãn là gì. Vì thế thời gian trôi qua, cơ hội cũng đã bỏ lỡ, Duệ Triết không có đi tranh thủ cứu vãn tình cảm với Đại Lận sau khoảng thời gian lật lại bản án kia, làm ấm áp lại trái tim đã vỡ nát của cô, như vậy trong cuộc sống khi hắn được triệu hồi lại, cái gì cũng không còn có khả năng nữa! Bởi vì người phụ nữ sợ nhất, chính là thời điểm tôi cần anh nhất, anh cũng không ở bên người tôi.
Cái gì cũng đều đã trôi qua, anh còn đang tranh thủ điều gì đây?
Hơn nữa trong hai năm nay, Dạ Triệt lựa chọn xuất ngoại cùng Đại Lận, còn có một nguyên nhân lớn nhất, thì đó là Mộ thái thái ở Bắc Kinh đã biết chuyện Dạ Triệt vụиɠ ŧяộʍ lấy giấy chứng nhận kết hôn, lúc này lửa giận đốt đỏ con mắt, thất vọng cùng cực, đuổi theo sát nút con trai, bí mật điều tra thân phận của Đại Lận. Hai năm nay nếu không phải Mộ bí thư đè ép, vô cùng có khả năng Mộ thái thái trong cơn giận dữ, đã sớm vạch trần thân phận của Đại Lận, làm sáng tỏ mối quan hệ trên danh nghĩa của bọn họ là cậu cháu!
Nhưng sau khi tỉnh táo lại, bà lại có một suy tính khác, bà tuyệt đối không cho phép Đại Lận nhận về với tổ tiên, lại khiến đứa con trai mà bà bồi dưỡng tỉ mỉ nhiều năm bị bài trừ ra khỏi Mộ gia! Tuy rằng Dạ Triệt là con nuôi của bà, Tô Đại Lận mới là con gái ruột của con gái lớn Mộ Thanh Như, hai người không hề có một chút quan hệ huyết thống, nhưng dưới loại tình huống hôn nhân này của hai người, nhất định phải có một người không thể là người nhà Mộ gia! Rõ ràng là Dạ Triệt muốn rời khỏi Mộ gia, để Tô Đại Lận danh chính ngôn thuận được nhận về với tổ tiên, trở lại Mộ gia, nhưng nếu hắn rút lui, bà sẽ không còn người con này, sau này ở Mộ gia, toàn bộ đứa con gái mà thái thái trước đây để lại sẽ bắt nạt bà, sau khi bà già đi phải làm sao bây giờ? Con gái lớn đã bị đuổi ra khỏi nhà, hiện tại con gái thứ hai của Mộ gia không phải tốt đẹp gì, cả ngày tính kế làm sao tranh giành tài sản với bà!
Bởi vậy đây là Đằng lão gia gia đang lo lắng một chút mặt khác của chuyện này, tất nhiên Mộ thái thái sẽ tìm gặp Đại Lận, đó là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Giờ phút này, mọi người ngồi tràn đầy cả một bàn, là vì, tổ chức tiệc mừng cho Đằng Duệ Triết vừa mới về nhà, chúc mừng hắn rốt cuộc cũng được triệu hồi về Cẩm thành tiếp tục làm thị trưởng, nhân tiện chúc mừng một nhà của hắn lại được đoàn tụ. Nhưng người ở đây tuy nhiều hơn, Torn đang cụng ly mời từng người, mời Đằng lão gia gia, Mộ bí thư, Đằng mẫu, Đằng tổng và Mộ Dạ Triệt một ly, điều tiết không khí, khuyên giải an ủi mọi người buông chuyện cũ, cởi bỏ khúc mắc, chúng ta lại bắt đầu một lần nữa, nhưng trên mặt mỗi người đều ngưng trọng, không thể vui cười hớn hở.
Bởi vì nơi này, là người của hai nhà ngồi, Mộ gia cùng Đằng gia, người đứng đầu hai nhà đều đến đây, nhưng Đại Lận lại chỉ có một. Rõ ràng là Mộ bí thư không tán thành Dạ Triệt kết hôn cùng Đại Lận, chỉ hi vọng Đại Lận cố gắng phấn đấu, một ngày nào đó có thể trở lại Mộ gia bọn họ, làm cháu gái của Mộ gia, tiếp tục làm một đại tiểu thư. Nhưng hai người lại cố tình kết hôn, khiến tình huống lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Mà người nhà Đằng gia, ban đầu là muốn trừng phạt Duệ Triết, để cho hắn nếm mùi đau khổ, hiểu được việc quý trọng mẹ con Đại Lận, không cần làm loại chuyện khư khư cố chấp, tổn thương vợ con của mình. Lại chưa từng tưởng tượng, quả thật Đại Lận và Dạ Triệt lại cầm giấy chứng nhận kết hôn, Duệ Triết lại thiếu chút nữa chết trên bàn giải phẫu, Đằng gia không còn tồn tại nữa, quả thật là đủ, quá đủ rồi, chỉ hi vọng người nhà lại được đoàn viên, sau khi về nước Đại Lận có thể suy nghĩ về Duệ Triết lần nữa, mang theo hai đứa trẻ sinh đôi quay về làm chấn hưng Đằng gia một lần nữa, chờ ông nội mãn hạn ra tù.
Như vậy, hiện tại rốt cuộc ba mẹ con Đại Lận nên quy về một mối nào? Đối với Duệ Triết thì sự tra tấn về thể xác đã muốn đủ, tại mảnh đất đó trong bốn năm nhất định hắn đã hiểu được chính mình sai ở chỗ nào, hiểu được sửa lại thế nào, biết quý trọng ra sao, như vậy đối với sự trừng phạt nội tâm hắn, có phải không cần quá mức hay không? Nếu lại như bốn năm trước, Đại Lận dứt khoát cầm giấy chứng nhận kết hôn cùng Dạ Triệt, như vậy có phải tất cả mọi người đều không có đường lùi để đi hay không?
Hiện tại, chủ yếu liền xem lựa chọn của Đại Lận. Vừa rồi nếu cô nguyện ý đi theo Duệ Triết đến nơi này, khẳng định là trong lòng của cô, còn có một tia trí nhớ đối với những ngọt ngào của ngày xưa......
Tất cả ánh mắt của mọi người đều liếc liếc nhìn cô, có chờ mong, có khát vọng, lại có tiếc hận, cô ôm hai con ra khỏi bàn
ăn, không ngồi lại nơi này, "Tôi đưa con đi ăn cơm, tụi nhỏ ngồi ở bàn sẽ rất nghịch ngợm." Sau đó một tay nắm một đứa, bóng dáng mềm mại nhỏ nhắn chậm rãi biến mất trước mặt mọi người.
—-
Cơm chiều qua đi, Đại Lận theo Dạ Triệt cùng nhau về Mộ gia, cùng ngồi ở băng ghế sau với Mộ bí thư, rời khỏi biệt thự riêng của Đằng Duệ Triết.
Dọc theo đường đi, Mộ bí thư hỏi Dạ Triệt mấy ngày nay bận việc gì ở Mĩ, vì sao lại gởi hai đứa trẻ về trước, còn hai người giám hộ lại không thấy đâu?! Hai đứa nhỏ xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ?
Đại Lận ôm Ny Ny ngồi ở trên đùi, để Khiêm Khiêm ngồi bên cạnh, bên môi ôm một chút cười nhợt nhạt, biết Mộ bí thư đang trách cứ cô không chăm sóc con, mắng cô cùng Dạ Triệt. Nhưng nghĩ về mặt khác, đây là Mộ bí thư đang quan tâm hai đứa trẻ, có yêu mới có trách, không phải sao.
Vì thế cô vén vén mái tóc mềm mại của hai con, để hai con kêu ông cố [thái công], để thái gia gia đừng giận.
Mộ bí thư thấy hai tiểu bảo bối kêu mình là thái gia gia, thế này mới cúi đầu, trong ánh mắt nghiêm túc để lộ vẻ hơi hơi vui sướng, vươn tay sờ sờ hai cái đầu nhỏ, làm cho hai cháu ngoan. Đồng thời, cũng là cam chịu mối quan hệ huyết thống này của Đại Lận và Mộ gia ông, xem Đại Lận là cháu ngoại ruột của mình.
Sau khi về nhà, Mộ bí thư chủ động nắm tay Khiêm Khiêm, dặn dò dì giúp việc chuẩn bị phòng cho tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư, hơn nữa nhớ để đồ chơi cùng điểm tâm cho hai cháu. Nhưng ông lại không có quan tâm gì đối với Dạ Triệt và Đại Lận, vẫn còn cảm thấy tức giận với hai người vì thời gian trước mặc kệ hai đứa nhỏ.
Dạ Triệt thấy ba đang giận mình, cũng không đi theo lên lầu tránh đổ thêm dầu vào lửa, cùng Đại Lận ngồi xuống sô pha ở phòng khách, cười hỏi cô: "Mấy ngày nay sống ở Thương Khẩu thế nào?" Hắn vươn tay nhẹ luồn vào mái tóc đen bóng của Đại Lận, bờ môi thản nhiên có sắc hồng, ánh mắt mang theo ý cười, đôi mắt trong suốt chứa đầy một loại ôn nhu như nước, "Nghe nói hung thủ đã bị bắt."
"Chuyện của anh xử lý thế nào rồi?" Đại Lận cũng cười hỏi lại hắn, đem mặt nhẹ gác lên vai hắn, cùng hắn ôm một cái đã xa cách nhiều ngày, ngửi hương vị tươi mát trên người hắn, "Hung thủ là ai, nói vậy chắc anh đã biết rồi."
Mộ Dạ Triệt gật gật đầu, "Ngoài Lâm Nhã Tĩnh ra, còn ai không chấp nhận được em như vậy. Đại Lận, chuyện Mộ thái thái đuổi theo đến tận Mĩ, tạm thời em không cần phải nói cho Mộ bí thư, tất cả để anh xử lý."
Đại Lận nghe vậy mới ngồi xuống từ trong lòng hắn, nhìn lên lầu, thấy Mộ bí thư đã đi vào thư phòng, thế này mới cười híp mắt, nói dịu dàng: "Nếu Mộ bí thư biết trong hai năm nay, Mộ thái thái luôn luôn ở Mĩ ép chúng ta ly hôn, nghĩ đủ mọi biện pháp để làm khó xử Dạ Triệt anh, lại không ngừng giới thiệu bạn gái cho anh, nhất định ông ấy sẽ giống Mộ thái thái, thoáng chốc tảng đá đè nặng trong ngực sẽ rơi xuống."
Thân hình cao to của Mộ Dạ Triệt dựa vào lưng ghế sô pha, tự rót cho mình một ly rượu, tao nhã mà uống, buông xuống ánh mắt, cười nói: "Lúc này đúng là anh đã ăn xong sự kiên trì không ngừng của Mộ thái thái, hai năm nay, bay qua lại giữa Trung Quốc và Mĩ, kiên quyết không cho phép anh được triệu hồi về từ đại sứ quán Mĩ, bà còn tình nguyện dọn đến sống ở Mĩ để theo giúp anh, để cho anh sửa quốc tịch, cũng không dễ dàng tha thứ anh về nước đoàn tụ cùng Đại Lận em!"
Hắn nâng ánh mắt lên, trong ánh mắt mang theo ý lạnh nhè nhẹ, sớm đã cảm thấy bài xích đối với sự áp chế của mẹ mình, "Nếu anh công bố với truyền thông thân phận thật của mình, rời khỏi Mộ gia, không biết Mộ thái thái có nổi điên hay không?"
"Dạ Triệt, lúc này Mộ thái thái cùng anh về nước à?" Đại Lận đem tay nhẹ nhàng đặt lên khuỷu tay của hắn, kéo hắn, "Thời gian ở chung dài như vậy, hẳn là Mộ thái thái đã biết em và Dạ Triệt anh không phải là vợ chồng thật sự. Chúng ta đều có phòng riêng, ăn cùng một chỗ, nhưng không ở cùng nhau. Nếu sự việc còn có thể cứu vãn, Dạ Triệt anh không cần trở mặt với Mộ phu nhân, hai người là mẹ con, bà ấy có ân nghĩa dưỡng dục với anh, chuyện gì cũng không thể để hai mẹ con trở mặt thành thù được."
Dạ Triệt nhìn chăm chú vào cô, khoé mắt hơi hơi nheo lại, mím môi lại ôm lấy một tia cười lạnh: "Nếu anh trở thành con rể của Mộ gia, cũng có thể chăm sóc được bà ấy khi về già tương tự như vậy! Chẳng qua, là Mộ thái thái muốn toàn bộ, tuyệt đối không cho phép thanh danh của mình dính bất kì một tia tì vết nào, để công chúng biết được bà không thể sinh nở, mượn nuôi con nuôi để mẹ được quý nhờ con. Nhiều năm qua như vậy, đối với người ngoài thì bà ấy vẫn là mẹ đẻ của anh, có thói quen vì anh mà tự hào, phụ giúp bà ấy toả hào quang! Bởi vậy nếu anh rời khỏi Mộ gia, chắc khác nào huỷ hoại bà ấy!"
—-
Một nhà Mộ gia đi rồi, ở biệt thự còn lại người nhà Đằng gia và người nhà Cổ gia. Đằng Duệ Triết nhìn theo bóng dáng ba mẹ con Đại Lận rời đi, không có bá đạo đi ngăn cản bọn họ lại, mà là ngồi hút thuốc ở phòng khách, hàng lông mày gắt gao nhíu chặt, khuôn mặt tuấn tú khó lòng phân biệt được trong làn khói, đôi mắt khẽ nheo lại.
Đằng lão gia gia thấy hắn chống cằm, có tâm sự thật mạnh, liền đặt tay lên bả vai dày rộng của cháu nội, nói áy náy: "Chuyện quá khứ đều đã qua, các con còn trẻ, đường còn rất dài, cái gì cũng đều có khả năng. Hiện tại con đã được triệu hồi về Cẩm thành rồi, chính là một cái bắt đầu rất tốt, Đại Lận cùng hai đứa nhỏ sinh đôi sẻ trở lại bên cạnh con!"
Đằng Duệ Triết hung hăng dập tắt điếu thuốc, trên khuôn mặt tuấn tú hiện ra cảm xúc cũng không phải là uể oải, mà là có chút đăm chiêu, nâng mắt liếc nhìn lão gia tử một cái. Mà ánh mắt này lại như hồ băng sâu không thấy đáy, tối tăm như mực, có chút lạnh như băng, cũng có chút như trút được gánh nặng, thân hình to lớn của hắn chậm rãi đứng lên, nhìn thẳng vào ông nội của hắn: "Sau này ngài hãy bảo dưỡng tuổi thọ, đừng lại nhúng tay vào chuyện của thế hệ con cháu."
Chân dài cất bước, đang định rời đi, lão gia tử lại đang bảo hắn: "Mấy tháng nữa, ba của con sẽ ra tù, Duệ Triết, con đi đón ông ấy đi."
Bước chân của Duệ Triết chậm lại, thần sắc trầm tĩnh, trong lòng sớm đã làm chuẩn bị đi đón người: "Điều này con biết, đến lúc đó, nhất định con sẽ đi đón ông ấy ra tù quay về Đằng gia." Hắn đi qua bên người mẹ của mình, phát hiện mẹ hắn sau khi nghe hắn trả lời câu này, trên khuôn mặt già hiện lên ý cười, nhẹ nhành gọi hắn một tiếng "Con".
Đằng mẫu nhìn thấy dáng vẻ con trai khoẻ mạnh được triệu hồi về lại Cẩm thành, cảm thấy thật là vui sướng thoả mãn, nếp nhăn chồng chất ở khoé mắt đang lặng yên giãn ra, sắc mặt dần dần hồng nhuận, mấy năm qua, đây là một lần bà cảm thấy vui vẻ nhất hạnh phúc nhất. Bà cảm thấy, thời gian vài năm trôi qua, tất cả đều đang phát triển theo một chiều hướng tốt, rất nhanh thôi một nhà Đằng gia sẽ được đoàn tụ, chiếc ổ khoá lớn đã rỉ sét ở cánh cổng Đằng trạch, qua không bao lâu nữa sẽ bị bỏ đi, để một nhà bọn họ lại lần nữa tiến vào ở!
Đằng Duệ Triết rời khỏi biệt thự, thẳng đường đến biệt thự Mộ gia ở đại viện thị uỷ. Nhưng mà trước tiên hắn không có đến gõ cửa Mộ gia, mà là đi một vòng quanh toàn bộ đại viện thị uỷ, đơn giản đánh giá hoàn cảnh nơi này. Bởi vì có lẽ, hắn cũng sẽ dọn vào ở nơi đây.
Chỉ thấy mấy năm gần đây, không hề thiếu quan chức mới đến nhận chức ở Cẩm thành, cũng có không ít cán bộ kỳ cựu ở nơi này về hưu, biệt thự được cấp ở đại viện thị uỷ, lại có vài người bị Bắc Kinh bãi chức, bởi vậy những căn biệt thự mới ở đại viện thị uỷ cũng nhiều thêm không ít, trước biệt thự khắp nơi đều đậu xe công của chính phủ, hoặc là xe Audi màu đen, dừng trên đường lớn. Mà căn biệt thự kia của Trâu gia đã bị toà án tịch thu bán đấu giá, một hộ gia đình mới đã dọn vào ở, trang hoàng còn khí phái hơn so với Trâu bí thư, ba tầng nhà ở ngay tại phía sau toà nhà chín tầng rộng lớn của bộ thường uỷ.
Đằng Duệ Triết lái xe dạo quanh một vòng đại viện thị uỷ, thế này mới trở lại trước cổng nhà