Mộ Dạ Triệt
Mộ bí thư đi xuống lầu, nhìn thấy Dạ Triệt rời nhà đi đón người đã trở lại, đang nâng tay của Mộ thái thái, đón mẹ đi ra từ trong xe.
Thì ra vài giờ trước, đột nhiên Mộ thái thái gọi điện thoại báo, người đã ở Cẩm thành, chạy suốt đêm tới đây, Dạ Triệt con mau đi đón mẹ. Vì thế Dạ Triệt vừa nói chuyện với ba ở thư phòng xong, liền lái xe đi đón mẹ, theo hoàng thái hậu uống ly cà phê ở sân bay, đến khuya mới trở về.
Chỉ thấy lúc này Mộ thái thái được đón đi ra, vóc người nhỏ bé, làn da trắng nõn, trên khuôn mặt của người được sống an nhàn suиɠ sướиɠ, không hề thấy một tia dấu vết của năm tháng, bóng loáng, thoáng nhìn tựa như mới có bốn mươi tuổi. Bà mặc quần áo đẹp đẽ quý giá, khí chất tao nhã, một đôi mắt phượng đen láy, mỉm cười nhìn như đang loé ra tia sáng kỳ dị, thực ra chứa đầy ý lạnh, một bụng oán khí với con. Bởi vì, mấy năm gần đây, bà vì chuyện hôn sự của con mà lao tâm khổ tứ, con lại làm cho trái tim bà ngày càng băng giá.
"Sao lại đến đây trước tiên, không phải nói ngày mai mới đến Cẩm thành sao?" Mộ bí thư thản nhiên nhìn phu nhân thứ hai mà mình cưới về, sớm đã không còn nồng nàn khi vợ chồng xa cách nhau lâu ngày, quả nhiên là vợ chồng nửa đời còn lại làm bạn đến già, chỉ dùng để làm bạn, cùng phu nhân xoay người đi vào trong nhà, "Sắc mặt Dạ Triệt thoáng nhìn không được tốt, bà nói gì với nó vậy?"
Mộ phu nhân lấy tay cởi bỏ áo choàng của mình, liếc nhìn về căn phòng khách rực rỡ ánh đèn, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Nghe nói nó đem ba mẹ con kia đón về Mộ gia chúng ta? Lão Mộ, ông cũng thật là, con hồ đồ, ông cũng đi hồ đồ theo, cũng không ngăn cản lại."
Mộ bí thư thấy vợ trách cứ mình, nâng nhẹ tay hất khuỷu tay của vợ, nghiêng người nói giải thích: "Nghe nói bọn họ về nước, quyết định ở lại trong nước, tôi liền lái xe đi đón bọn họ, để bọn họ ở nơi này. Sau này bà đừng ở trước mặt Đại Lận nói những lời này, Đại Lận là khách của chúng ta, phải tôn trọng con bé."
Mộ thái thái nghe vậy liếc mắt nhìn chồng một cái, đi về phía trước.
Trong phòng khách của Mộ gia, tất cả đèn treo đều bật sáng, chỉ thấy hai tiểu bảo bảo đang đứng trên cầu thang nhìn bà nội ở dưới lầu, liếc nhìn nhau, đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
"Có người đang lại đây, chúng ta có nên đi thông báo cho mẹ và chú ở trong phòng hay không?"
"Bọn họ đang chơi đùa hôn nhau, sẽ bị người ta nhìn thấy."
"Bà nội đang lên lầu này."
"Ny Ny chị canh giữ tại chỗ này, em đi gõ cửa báo cho mẹ." Khiêm Khiêm lập tức xoay người hướng về hành lang mà chạy, chạy đến trước cửa phòng ngủ, kiễng mũi chân bắt xoay tay cầm cửa, dùng bàn tay nhỏ mũm mỉm mà gõ lên cửa, "Mẹ, bà nội đến đây."
Trong phòng, chăn trên giường đã sớm bị rớt xuống đất, người đàn ông thì ngồi trên giường, người phụ nữ thì trần như nhộng......
Bọn họ tắt hết đèn, ánh trăng thản nhiên chiếu vào phòng ngủ, làm cho ánh mắt của hai người chớp động trong bóng tối huyền ảo, ánh mắt loé sáng, hai cơ thể không chịu nổi khống chế, đang phập phồng va chạm trong cơn lốc xoáy kíƈɦ ŧìиɦ, phát ra tia lửa điện......
Thời gian giống như quay trở lại nhiều năm trước kia, bọn họ từng ân ái trong căn phòng trọ nhỏ bé ở Giang Bắc, từng ân ái trong tuyết......
"Chú ơi, bà nội đang đến đây." Cậu bé ở ngoài cửa thấy trong phòng không có ai trả lời, lại dùng nắm tay gõ gõ lên cửa, bỗng nhiên phát hiện không phải hai người đang chơi đùa hôn nhau, mà là chú đang bắt nạt mẹ, làm cho mẹ kêu lên thống khổ như vậy.
Vì thế cậu nhướng mày lên, biểu tình thật nghiêm túc, "Ngày đó dì Diệp và chú Đằng cũng không phải đùa như vậy." Ngày đó dì Diệp không mặc quần áo chui vào người chú Đằng, cũng không thấy dì Diệp kêu thống khổ như thế, hôm nay có phải chú Đằng đang đánh mẹ hay không?
Đúng lúc tiểu bảo bảo buồn bực, rất nhanh, hơi thở hỗn hển trong phòng dần gấp gáp, liền truyền đến một âm thanh đạt tới đỉnh, cực giống cô gái đang rên khóc thét tiếng chói tai, kiều mỵ mà tê dại, giống như muốn xé toạc bầu trời đêm......
Thế này rốt cuộc cửa phòng mới bị mở ra một cách chậm rãi, chú Đằng của cậu bé mặc quần áo hoàn hảo đứng ở cửa -- áo sơ mi bị kéo mở một cúc áo, để lộ vòm ngực to lớn màu đồng cổ của hắn......
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến phong thái của hắn, ngược lại càng làm hắn khêu gợi như một con liệp báo Châu Phi, mê người mà tà mị.
Trên khuôn mặt băng sơn tuấn mỹ tuyệt luân đang đỏ ửng hai má vì kíƈɦ ŧìиɦ qua đi, dùng bàn tay to sờ sờ lên đầu nhỏ của con, cười tán thưởng, sau đó kéo con vào phòng.
"Bảo bối thật đúng là tốt." Hắn giơ ngón tay cái lên với con, khuôn mặt tuấn tú hăng hái, mày kiếm đen đặc nhướng lên, để cậu bé một lần nữa nằm vào lòng mẹ đang không ngừng thở gấp, chỉnh lại tấm chăn cho hai mẹ con.
Một lát sau, tiểu Ny Ny cũng đã trở lại, thân hình nhỏ bé trực tiếp nhảy lên giường, quay đầu nhìn chú lúc này càng có vẻ mê người hơn, "Chú Đằng, bà nội đang đến đây." Mím bờ môi hồng nhỏ nhắn lại, thẹn thùng chui vào ổ chăn của mẹ, tiến vào trong lòng mẹ, phát hiện khuôn mặt mẹ thật hồng, thật xinh đẹp.
Đằng Duệ Triết biết Mộ phu nhân xuyên đêm mà đến đây, đối với điều này hắn cũng không kinh ngạc, vươn tay mở tấm rèm cửa sổ ra, để gió đêm thổi vào, đứng bên cạnh cửa sổ, chờ Mộ phu nhân bước vào. Hai tiểu bảo bối của hắn thật đúng là ngoan là tốt, biết đứng về phía baba, cùng đồng lòng với baba.
Nửa phút sau, hắn ở trong phòng gặp được Mộ phu nhân sống cuộc đời an nhàn suиɠ sướиɠ, bạc môi hé mở, khuôn mặt tuấn mỹ băng sơn để lộ ý cười, lễ phép hàn huyên một hai câu, đối với phái nữ đều lịch sự.
Sau đó đôi mắt phượng xinh đẹp của Mộ phu nhân liền liếc một hai cái vào phòng ngủ, nhìn thấy Đại Lận cùng hai con nằm ngủ trên giường, liền cười nói: "Xem ra là ngủ rồi, không tiện quấy rầy, Duệ Triết, chúng ta đến phòng khách ngồi đi."
Bà mời Đằng Duệ Triết xuống lầu, làm như có chuyện muốn nói, nhưng Mộ Dạ Triệt đang lên lầu thì ngăn hắn lại, bên môi ôm lấy chút chời nghiền ngẫm, cười lạnh hỏi hắn: "Đằng thị trưởng, vài giờ trước anh đã nói, tuyệt đối không bắt buộc Đại Lận làm những chuyện mà cô ấy không muốn! Nói vậy là anh đã quên?"
Hàng lông mày đen đặc của Đằng Duệ Triết khẽ nhếch lên, bạc môi cười lại, ánh mắt sắc như kiếm: "A, quả thật đúng là như vậy, tuyệt đối không bắt buộc cô ấy làm chuyện mà mình không muốn." Không hề giải thích nhiều, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Mộ Dạ Triệ một cái, khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng, theo Mộ phu nhân xuống lầu.
Sau khi xuống lầu, Mộ bí thư đã ở phòng khách, vẻ mặt của Mộ bí thư ác liệt đang ngồi ở sô pha, cầm trên tay tách trà, đôi mắt buông xuống, đang hồi tưởng chuyện vừa rồi. Vừa rồi là ông rời khỏi thư phòng, bước chân thong thả đi đến phòng hai đứa nhỏ, trùng hợp nhìn thấy bọn họ đang la hét đòi mẹ, ông liền để giúp việc ôm hai đứa nhỏ đến phòng Đại Lận.
Trong quá trình này, ông dặn hai đứa nhỏ phải bảo vệ mẹ, nếu chú Đằng có đến phòng chúc bọn họ ngủ ngon, bọn họ phải ngoan ngoãn canh giữ trước cửa phòng ngủ, để một mình chú Đằng nói chuyện với mẹ, hơn nữa đừng cho bất kỳ ai bước vào.
Vì thế hai đứa con nghe lời ngồi xổm trước cửa phòng mà chơi, làm tiểu vệ sĩ cho baba và mẹ, bảo vệ baba và mẹ hành sự. Vừa rồi hai đứa nhỏ đứng ở trên cầu thang nói chuyện, ông liền giữ phu nhân ở lại phòng khách, nói chuyện với vợ, không để bà lên lầu ngay.
Đối với điều này, ông có chút áy náy với con trai, nhưng tính theo mặt lâu dài, làm như vậy là tốt cho mọi người, sẽ không gây lại thành một đại bi kịch. Hơn nữa, cảm tình của Dạ Triệt rất mơ hồ không rõ, đối với Đại Lận càng như một loại thân tình.
"Duệ Triết, về chuyện trước kia của cháu và Đại Lận, ta đều biết." Thấy hai người xuống lầu, ông chậm rãi buông tách trà trong tay xuống, đôi mắt nhìn vào công tử Đằng gia, "Trước kia, quả thật cháu có rất nhiều điều thật có lỗi với Đại Lận, khiến con bé thương tâm thống khổ, từ từ tiều tuỵ, có một đoạn thời gian rất dài không thể thoát khỏi đau xót, nhưng trách nhiệm cũng không thể đổ toàn bộ lên người cháu, chính con bé cũng phải có trách nhiệm, thảm án của Tô gia cũng có chính nguyên nhân từ Tô gia, hai bên cũng không xử lý tốt. Chính là cháu thân là nam giới, trách nhiệm có vẻ nhiều hơn chút. Bởi vậy ta hi vọng, hai người có thể quay về với nhau, cháu có thể chăm sóc ba mẹ con thật tốt."
"Mộ bí thư, cháu sẽ như vậy." Đằng Duệ Triết ngồi xuống đối diện ông, trịnh trọng gật đầu, "Hạnh phúc của Đại Lận và hai con, cũng chính là hạnh phúc của cháu. Cháu sẽ bảo vệ bọn họ thật tốt, đau thương bọn họ, để bọn họ vĩnh viễn vui vẻ, không hề thương tâm."
"Vậy mối quan hệ hôn nhân giữa Đại Lận và Dạ Triệt, Duệ Triết, cháu chuẩn bị giải quyết như thế nào?" Mộ thái thái ở một bên hỏi ra vấn đề của mình, cười cười, đúng là bà gọi Đằng Duệ Triết xuống lầu để trao đổi vấn đề này.
"Thân là một người mẹ, thật ra bác gái cũng hi vọng Dạ Triệt có thể tìm được một cô gái yêu mình để kết hôn, sống đến đầu bạc răng long. Nhưng bác gái lại nhìn ra được, tiểu thư Tô Đại Lận không có tình yêu nam nữ đối với Dạ Triệt, mà càng là một loại ỷ lại vào anh trai, là mối quan hệ thân mật giữa thân nhân người nhà với nhau. Bởi vậy bác gái hi vọng, Tô tiểu thư có thể kết hôn cùng người đàn ông mà mình yêu, để mọi người có thể đoàn viên, cháu nói xem?"
Bà để lộ một nụ cười mỉm khéo léo hào phóng, lông mi khẽ chớp, tao nhã uống một ngụm trà, sau đó nâng mắt, tiếp tục nói ra đề nghị của chính mình.
"Nhưng thật ra bác gái lại cảm thấy, Duệ Triết cháu quả là một người không sai, cho dù theo phương diện nào, cháu đều xứng với Tô tiểu thư, bề ngoài, tính cách, hoặc là tâm ý của hai người dành cho đối phương, bác gái xem ra, vừa rồi Tô tiểu thư cũng không bài xích chuyện cháu vào phòng chúc cô ấy ngủ ngon."
Đằng Duệ Triết mím môi, khuôn mặt tuấn tú cười như không cười, hàng lông mi cụp xuống, che khuất cảm xúc trong đôi mắt thâm thuý lợi hại của mình. Nhưng sóng mũi cao thẳng cùng bờ môi mỏng của hắn, cất dấu mị hoặc, mang theo một chút mỉm cười hăng hái.
Đối với hắn mà nói, vợ chồng Mộ bí thư có đề nghị này đó hay không cũng không quan trọng, có thể nghe một chút, cũng có thể không nghe, coi như là đang nói chuyện phiếm với bọn họ, điều mấu chốt là, hắn quyết tâm muốn ba mẹ con Đại Lận! Cho dù hiện tại vợ chồng Mộ bí thư có ý kiến phản đối, kiên trì chống đỡ hắn và Đại Lận, thì hắn đối với Đại Lận, cũng là không có không được!
Hắn chậm rãi nâng mắt, ánh mắt lợi hại thâm thuý, sâu không thấy đáy, thản nhiên đảo qua, không tức giận, không hiểu làm sao lại tạo một cảm giác áp bách cùng sắc bén với người ta, cong môi khẽ cười mà nói:
"Vài năm nay Mộ Dạ Triệt cho Đại Lận một cuộc hôn nhân trói buộc, cùng xác lập quan hệ với cô ấy, thật ra là vì không cho người đàn ông khác mơ ước có được cô ấy, cho cô ấy một loại bảo vệ dưới sự bảo hộ của Pháp luật, làm cho cô ấy có tiếng là hoa đã có chủ. Là Mộ Dạ Triệt trân trọng cô ấy, điều này thì bác gái nên càng cảm thấy, cảm tình của anh ta vô cùng trân trọng đối với Đại Lận, biến thành thân tình người nhà, đem toàn bộ cảm kích đối với mẹ đẻ của Đại Lận mà đặt lên người cô ấy. Cháu thật may mắn vì trong thời gian vài năm nay, trong lòng Đại Lận còn giữ lại vị trí cho cháu, cho dù là một chút, đối với cháu mà nói, cũng là hi vọng rất lớn rồi."
—-
Trên lầu, cho dù hai tiểu bảo bảo chui tới chui lui trong ổ chăn thế nào, Đại Lận đều muốn đổ mồ hôi thấm ướt mặt nệm, cũng không chịu để lộ người ra. Cho đến khi Mộ Dạ Triệt đi vào trong phòng, ôm hai tiểu bảo bảo đến trên sô pha, thế này Đại Lận mới nằm nghiêng người, đưa lưng về phía ngọn đèn.
Mộ Dạ Triệt thấy được trên cơ thể tuyết trắng của cô đầy dấu hôn ngấn màu đỏ, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đứng ở bên giường nhìn cô, "Có muốn đi tắm rửa một cái hay không?"
Đại Lận lắc đầu, xoay khuôn mặt trong trắng lộ hồng qua, cử động nửa thân mình, "Đêm nay đưa mẹ con em về lại Tô gia đi, em có khả năng, không thể ở lại nơi này."
Mộ Dạ Triệt liền ngồi xuống bên mép giường, vươn tay chỉnh lại cái chăn cho cô, "Không cần đi về, em cứ ở lại nơi này. Vừa rồi anh đến sân bay đón Mộ thái thái, trở về mới biết được, là Mộ bí thư dặn dò hai đứa nhỏ "Tính kế" chính mẹ của mình, cả lớn cả nhỏ cùng thông đồng làm bậy. Đồng thời anh cũng biết, Đại Lận em mới đầu có thể là bị anh ta bá đạo sỗ sàng, từng có phản kháng, nhưng năm đó hai đứa nhỏ ra đời ngang trời, đủ để có thể thấy được lúc trước hai người ân ái nhiệt tình, cơ thể phù hợp đến cỡ nào, một lần liền chế tạo đến hai đứa trẻ, cho dù lòng có kháng cự, nhưng cơ thể đã chịu hấp dẫn, tất cả đều đi theo cảm giác."
Đại Lận nghe vậy, tựa đầu hơi hơi buông xuống, nhìn mặt đất.
"Không có việc gì, anh ta là người đàn ông đầu tiên của em, cũng là người đàn ông duy nhất, có loại phản ứng này cũng thật bình thường." Mộ Dạ Triệt cười rộ lên, phủi nhẹ tấm chăn trên người cô, để cô tiếp tục nằm ngủ, "Anh ta nghẹn nhiều năm như vậy, nhu cầu nam tính tràn đầy, nhất định vừa rồi đã chia rẽ xương cốt của em. Trước mắt em ngâm nước nóng mà tắm, chờ ngâm mình thư thái xong, rồi trở về ngủ."
Đại Lận nâng mặt lên liếc hắn một cái, gật gật đầu, bọc chăn đi về phía phòng tắm.
Đêm đó, ở Mộ gia ngoài hai tiểu bảo bảo, tất cả mọi người ở đây đều không có ngủ. Đằng Duệ Triết ngồi một đêm ở phòng khách, Mộ Dạ Triết đứng một đêm ở trên lầu. Đến bình minh hôm sau trời tảng sáng, ánh mặt trời đầu tiên xuyên qua kẽ mây chiếu rọi qua, Đại Lận để lộ hai túi mắt ăn mặc chỉnh tề đi ra từ phòng ngủ.
Tô Đại Lận
Cô mặc một bộ đồ tây âu màu xanh nhạt tươi mát, mái tóc rối tung, mang giày cao gót màu trắng đi xuống lầu. Khi nhìn thấy Đằng Duệ Triết còn ngồi trong phòng khách, đôi mắt như mặt hồ thu của cô hiện lên vẻ kinh ngạc, khuôn mặt trắng hồng tỏ vẻ lo lắng, đi qua trước mặt hắn như không có việc gì.
Hôm nay cô muốn đi làm ở tập đoàn Sang E tại Cẩm thành, vừa được triệu hồi về từ tổng cục ở Mĩ, danh tiếng của cô không lớn, là người mới, nhưng so với nhân viên thực tập ở sở nội vụ hai năm trước, các phương diện khác đều có tiến bộ hơn.
Hơn nữa hôm nay công ty tổ chức họp, là có liên quan đến cô, làm tổng kết chuyện sơn chất lượng kém ở Thương Khẩu.
Thật ra chuyện này đối với thanh danh của cô không được tốt cho lắm, hiện tại cô mới về nước, tất cả các đồng nghiệp kiến trúc sư đều biết đoàn đội cô phụ trách công trình ở Thương Khẩu xảy ra vấn đề, xin tài chính điều hành với tổng cục, không thể không đập công trình chất lượng kém đi để xây lại, để trấn an lòng dân.
Tuy rằng hiện tại "Hung thủ" đã bị quy án, nhưng thủ phạm lại cắn chặt răng không nói lời nào, một chữ cũng không nhả ra, rất có thể để mặc chuyện mình ngồi tù, ai cũng không sợ.
Vì thế vụ án này chỉ được xem là tạm thời xử lý được, không thể kết thúc, còn cần cô đi làm chứng, cung cấp chứng cứ.
"Tô tiểu thư, ngày hôm qua gọi điện cho cô không được, giờ cũng tìm được cô rồi." Trên đường ra khỏi Mộ gia, Tô Tiểu Nhạn gọi điện thoại cho cô, một tiếng phổ thông mới lạ chứa đựng giọng nói quê hương nồng đậm.
"Sau khi cô và Đằng thị trưởng trở về, cục công an lái xe đến đây điều tra. Bởi vì bọn họ tìm được manh mối về Diệp Tố Tố qua đồ đạc của Thư Mẫn Mẫn, vì thế họ đến đây để điều tra Diệp Tố Tố. Lần này Phó tổng Phó Minh Khải không bao che cho cô ta nữa, đến cục công an nhận thẩm vấn. Nhưng mà Tô tiểu thư biết không? Thì ra bối cảnh của Diệp Tố Tố rất lớn, có rất nhiều người đang tìm cô ta......"
"Ai tìm cô ta?" Đại Lận cầm điện thoại ghé sát vào tai, đang đi ra bên ngoài, phát hiện thân hình cao lớn của Đằng Duệ Triết đã đứng lên ở phía sau, đôi mắt cười như không cười, khuôn mặt tuấn tú để lộ vẻ xấu xa, ngay cả hai hàng lông mày cũng có vẻ ôn nhu, giống như vẫn luôn mang theo ý cười, vươn tay, vì cô mà tự mình mở cửa xe, hắn đưa cô đến công ty, dịu dàng với cô: "Bên này."
"Hình như là bạn trai của chị gái của cô ta, cũng chính là anh rể của cô ta. Thì ra Diệp tiểu thư không phải mồ côi, là có người nhà!" Tô Tiểu Nhạn thở nhẹ trong điện thoại, hoàn toàn không biết Đại Lận ở bên này đã không muốn nhắc đến cái tên Diệp Tố Tố, tiếp tục nói:
"Sau khi Phó tổng tiếp xúc với cô ta, phát hiện luôn có người lạ theo dõi mình, sau đó trải qua việc điều tra Thư Mẫn Mẫn này, mới biết được Diệp Tố Tố có một người chị ngồi tù, nhưng thế lực vẫn vô cùng lớn như trước, đi khắp nơi hại người. Bởi vậy Tô tiểu thư, hiện tại tôi có thể hiểu được vì sao cô phiền não như vậy rồi, loại cảm giác bị thế lực hắc ám dây dưa quả thật quá khổ sở."
"Cô đã biết chuyện, vậy sau này cẩn thận một chút, đừng để mình có ân oán gì với bọn họ." Đại Lận đang muốn cúp máy, đi ra cổng, Tô Tiểu Nhạn lại nói lớn tiếng: "Diệp Tố Tố là kẻ đồng mưu, tôi đã làm chứng chuyện này, chứng minh Diệp Tố Tố chính miệng thừa nhận là cùng phe với Thư Mẫn Mẫn, để công an đưa cô ta đi lấy khẩu cung. Bởi vậy có phải tôi cũng gặp phiền toái hay không?"
—-
Lâm Nhã Tĩnh - Diệp Tố Tố
Đại Lận nhíu mày, cảm thấy việc này quả thật là một vấn đề, ban đầu cô không tính ngồi xe của Đằng Duệ Triết lại xoay người đi vòng trở về, để người đàn ông bá đạo này đừng có đỗ xe trước mặt cô, liền chủ động ngồi vào trong xe của hắn, nghiêm túc mà nhìn hắn:
"Diệp Tố Tố bị bắt đi lấy khẩu cung, là người dân ở Thương Khẩu chỉ ra chứng cứ chính xác, chứng minh cô ta có phối hợp âm mưu, làm cho cô ta khó thoát khỏi có liên quan. Nhưng Diệp Tố Tố có chính miệng nói, cũng vẫn không đủ chứng cứ, tạm giam vài ngày cũng thả ra. Sau đó, chắc chắn Thương Khẩu sẽ lọt vào sự trả đũa của bọn họ, anh định giải quyết như thế nào?"
Quả nhiên đôi mắt cuồng dã không câu nệ của Đằng Duệ Triết lạnh lùng, dần tăm tối, khuôn mặt tuấn tú đã không còn vẻ tà mị trêu tức cùng cô, khoé môi mỏng manh cong lên sắc bén, nói lạnh nhạt: "Nếu quả thật cô ta làm như vậy, vậy cô ta chỉ có thể đi lên con đường giống Lâm Nhã Tĩnh, bị xử bắn, không có quyền lợi được sống."
—-
Mộ Dạ Triệt trở về phòng rửa mặt, thay đổi quần áo, khôi phục một thân nhẹ nhàng khoan khoái, mới đi từ phòng khách ra, liền nhìn thấy Đại Lận ngồi trên xe của Đằng Duệ Triết nói chuyện, thoạt nhìn gương mặt xuất sắc của hai người đặc biệt nghiêm túc, không giống như đang nói chuyện tình yêu.
"Đại Lận!" Hắn bấm còi ô tô, chờ cô lại đây.
Đại Lận nghe được âm thanh, quả nhiên lập tức mở cửa xe bước xuống, thẳng hướng đến bên hắn: "Chúng ta vừa đến công ty, vừa nói chuyện."
Hai người lái xe ra khỏi Mộ trạch, không có đối mặt với xe của Đằng Duệ Triết, quẹo vào, chạy trên con đường rộng lớn của đại viện thị uỷ. Thế này Đại Lận mới đem chuyện vừa rồi nói ra, để Dạ Triệt biết, vụ án công trình ở Thương Khẩu còn chưa kết thúc, vô cùng có khả năng lại dậy sóng.
Mộ Dạ Triệt gật gật đầu, hiểu được loại cảm giác phiền toái bị dây dưa nhiều năm này, vừa qua khỏi trạm gác cổng, vừa cười nói:
"Năm đó anh đề nghị Diệp Tố Tố dẫn tàn dư băng đảng đi ra, hỗ trợ cảnh sát một mẻ bắt hết bọn chúng, nhưng Diệp tiểu thư không muốn bị quấy rầy, quả quyết từ chối. Như vậy hôm nay, đủ để chúng ta có thể nhìn thấy trong lòng Diệp tiểu thư, đã sớm xem chúng ta là kẻ địch, đem Lâm Nhã Tĩnh ở trong tù là phao cứu sinh cuối cùng. Hơn nữa vài năm gần đây luôn luôn lập công, bởi vì Lâm Nhã Tĩnh tuôn ra những cái tên tham quan, nên tạm thời miễn án tử hình, vì thế Diệp Tố Tố và Đằng Vi Trì, vẫn luôn chờ đợi nộp tiền bảo lãnh đưa Lâm Nhã Tĩnh ra ngoài, ý đồ lập lại một trận mưa máu gió tanh."
Đại Lận nghe, nhíu mày nghĩ nghĩ, nói: "Tuy rằng Lâm Nhã Tĩnh báo danh sách quan tham, khiến những tên tham quan vô lại này phải trả giá hành vi phạm tội, nhưng bản thân Lâm Nhã Tĩnh, lại gϊếŧ hại Diệp phụ, giam giữ Diệp Tố Tố phi pháp, đây là một cái tội chết, làm sao miễn được?"
"Chắc là danh sách mà Lâm Nhã Tĩnh đưa ra chưa hoàn chỉnh, lại có Đằng Vi Trì móc nối ở giữa, cấp trên liền giữ lại mạng sống của cô ta, chậm rãi lo liệu với cô ta. Có thể thấy được giá trị khi giữ cô ta lại, kéo ngày xử bắn của cô ta ra xa chút!" Một tay Mộ Dạ Triệt đặt lên tay lái, cười lái xe ra khỏi trạm gác, chuyển hướng lên quốc lộ, nhưng đang muốn chuyển hướng, đột nhiên một bóng người màu xám cũng đi hướng về bên này, tựa như muốn đi vào đại viện thị uỷ, thiếu chút nữa va chạm đối diện với đầu xe ô tô!
Cũng may cô gái tránh đúng lúc, nhanh chóng né qua hướng bên cạnh, liền thoát khỏi một kiếp này, lạnh lùng trừng mắt nhìn chiếc xe ô tô đang doạ mình. Cô gái này là Trâu Tiểu Hàm, một mái tóc dài mềm mại thướt tha của ngày xưa đã không còn thấy, chỉ thấy tóc cắt ngắn ngang tai, vừa vàng lại khô.
Trâu Tiểu Hàm
Một chiếc váy dài màu xám mặc trên cơ thể gầy gò, làm cho cô càng thêm xanh xao vàng vọt, như sinh ra bị suy dinh dưỡng.
Trên tay cô cầm túi xách, đang nghĩ có muốn ngăn tài xế lại gây chuyện hay không, để tài xế đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, bồi thường phí giật mình, phí tổn thất tinh thần, tiền thuốc men, tiền mua đồ ăn dinh dưỡng.
Bởi vì cô quá kinh hãi giật mình, vừa rồi nếu không phải cô tránh kịp thời, có lẽ lúc này xe ô tô đã đánh bay cô ra, khiến cô vô cớ chết thảm ở trước cửa nhà mình! Mà Đại Lận ngồi ở ghế phụ, tự nhiên cũng thấy được cô, vô cùng ngạc nhiên, hai tròng mắt nhìn thẳng chằm chằm vào cô gái này!
"Dạ Triệt, dừng xe!" Đang lúc cô lên tiếng để Dạ Triệt dừng xe, chính Trâu Tiểu Hàm lại tự mình lao qua đây, ôm túi hướng về chiếc xe mà đụng, sau đó "Ối" một tiếng rồi nằm ngã xuống đất không đứng dậy, làm cho nhiều người qua đường quay đầu lại nhìn, nghĩ rằng xảy ra tai nạn xe cộ!
Dạ Triệt đang giảm tốc độ xe, thấy vậy cũng nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú xanh mét nhìn chằm chằm cô gái giả chết trước mặt! Vừa rồi rõ ràng tránh được, thế mà giây tiếp theo lại chủ động bổ nhào vào thân xe, quả thật là muốn vòi tiền đến không biết xấu hổ, loại phụ nữ cực phẩm nào cũng có!
Đại Lận cũng nhìn chằm chằm mặt của Trâu Tiểu Hàm, chờ cô ta tiếp tục biểu diễn. Quả nhiên, giữa đường có một đám người vây quanh xem chuyện, Trâu Tiểu Hàm liền ôm túi xách đứng dậy, ôm lấy chân của mình, lớn tiếng kêu đau, "Ôi, đau chết mất, người này lái xe kiểu gì vậy, đi ra đường lớn cũng không giảm tốc độ, có phải muốn đâm chết người hay không?" Đặt mông ngồi xuống giữa đường, kiên quyết không cho phép chiếc xe này bỏ đi!
Vì thế Dạ Triệt và Đại Lận không thể không xuống xe, đi đến trước mặt Trâu Tiểu Hàm, cười nói: "Trâu tiểu thư, sống ở trong đại viện thị uỷ cũng có không ít người quen mặt, cô ngồi chỗ này không sợ làm trò cười sao?"
"Rõ ràng là các người đụng vào tôi trước, tôi sợ chê cười cái gì! Mau đưa tôi đi đến bệnh viện