Tô Đại Lận
Một cảnh ở nhà ga này, làm cho Tô Tiểu Nhạn nhớ tới thật lâu trước kia gặp phải tổ chức bán hàng đa cấp ở nhà ga, chỉ cần các cô xuống xe, nhóm người này lập tức sẽ vây quanh, sau đó nài nỉ lôi kéo đưa tụi cô đi, tiến hành đòn hiểm tấn công vào lỗ tai của các cô.
Cho nên cô nắm tay hai đứa nhỏ không ngừng lùi về phía sau, tìm kiếm bóng dáng thân quen của ba mình ở xung quanh, trông cậy ba sẽ dẫn dắt bà con Thương Khẩu đánh đuổi những tên giang hồ du côn này!
Hiện tại Đằng thị trưởng đã bị Diệp Tố Tố rắn rết kia giành trước từng bước mà tìm tới, nếu Tô Tiểu Nhạn cô còn trì hoãn ở nơi đây, nhất định sẽ xảy ra chuyện xấu!
Vì thế lòng cô so ra còn sốt ruột hơn so với Tô Đại Lận, ánh mắt tìm kiếm xung quanh, hy vọng ba cùng chú Quý Dài có thể nghe được tiếng gọi của cô!
Nhưng mà không đợi cho giấc mộng của cô trở thành hiện thực, mười mấy tên hung thần ác sát cau có mặt mày, ánh mắt hung tợn, dáng vẻ lưu manh đang hướng về phía các cô, sau đó tay phải vung lên, ý bảo các anh em cùng tiến lên!
"Chạy mau!" Đại Lận cùng Tô Tiểu Nhạn mỗi người ôm một đứa nhỏ, vội vàng chạy về phía trước, cầu cứu cảnh sát đang tuần tra ở chung quanh -- "Chú ơi, ở đây có bắt cóc trẻ em!" Những lời này là do tiểu Trạch Khiêm hướng về bảo vệ tuần tra mà kêu lên, thân hình nhỏ bé được mẹ ôm trong cánh tay mảnh khảnh, bàn tay thì quơ loạn xạ cùng gào khóc, "Chú ơi cứu mẹ cháu! Bọn họ đuổi gϊếŧ tụi cháu, lừa bán trẻ em!"
Nhưng mấy tên giang hồ này hoàn toàn không xem trọng sự tồn tại của cảnh sát tuần tra, tiếp tục chạy về phía trước đuổi bắt Đại Lận cùng Tô Tiểu Nhạn, thậm chí còn ra tay đánh lên, thầm nghĩ dựa theo ý chỉ của chị Toto, mau chóng bắt được Tô Đại Lận, hoặc là ép cô quay lại Cẩm thành.
Đại Lận ôm Khiêm Khiêm chạy chạy, đột nhiên toàn thân quay người lại gạt chân một cái, cười lạnh lùng, cùng chiến đấu với vài người cách cô gần nhất!
Những tên côn đồ chết tiệt này, thế nhưng còn đuổi theo đến tận nhà ga! Lần trước lái xe bắt cóc con cô, cảnh sát không có bắt được bọn chúng sao?! Càng ngày càng không có phép tắc!
Tên côn đồ không ngờ được Tô Đại Lận có võ, quyền cước lại còn lợi hại, bởi vậy trong khoảng thời gian ngắn bọn chúng không thể đến gần người cô, chỉ có thể vài người cùng nhau nhảy qua bên này! Nhưng bọn chúng nhảy nhảy, bảo vệ tuần tra của nhà ga đã chạy về bên đây, dân chúng Thương Khẩu lại đây đón Đại Lận cũng đã chạy tới, khiến cho những tên giang hồ này phải dừng tay!
Những tên giang hồ này thấy nhiều người hướng về nơi này, hơn nữa cảnh sát tuần tra còn cầm súng trong tay, lập tức giải tán như đám chim, chạy khắp các hướng! Nhưng bởi vì Tô Tiểu Nhạn không có võ, bị một tên du côn kẹp ngay cổ, Ny Ny trong lòng cô thì gào khóc, dùng sức vung tay muốn mẹ.
Ruột gan Đại Lận như đứt từng khúc ruột, cảnh cáo đối phương không được làm hại cô bé! Ny Ny nhà cô làm sao cứ gặp chuyện không hay, cùng một dạng như mẹ, mỗi lần đều gặp phải sự tình này!
Đối phương thấy cô để ý con, cười ha ha, không ngừng kéo Tô Tiểu Nhạn lùi về phía sau, để cô lập tức lên xe lửa quay lại Cẩm thành! Đại Lận làm theo, nhưng trong quá trình làm theo này, cảnh sát đang dùng súng ngắm bắn tên côn đồ không biết sống chết này, chuẩn bị một phát súng bắn gãy chân hắn ta!
Tên côn đồ phát hiện ý đồ này, đột nhiên cướp đoạt Ny Ny trong tay Tô Tiểu Nhạn, xoay người liền chạy về phía trước, có ý đồ chạy ra khỏi đại sảnh nhà ga, vì thế giờ phút này, nhóm cảnh sát tuần tra không chút do dự mà nổ súng, hai phát đạn bắn gãy chân hắn ta, hai phát đạn ngắm ngay cánh tay, khiến hắn ta lảo đảo đổ rầm xuống đất một cái, hai tay buông lỏng Ny Ny ra!
Tiểu Ny Ny đáng thương lại vì điều này mà bị ném ngã ra, nhưng cô bé hiểu được việc lập tức chạy về phía trước, chạy về hướng mẹ, khóc sướt mướt.
"Ny Ny!" Đại Lận ngồi trên xe lửa nhanh chóng nhảy xuống hướng qua bên này, gắt gao ôm con gái bị chấn kinh vào trong ngực, linh hồn nhỏ bé thiếu chút nữa bị doạ cho không còn gì. Cho dù cô chịu qua rất nhiều khổ khi mười mấy tuổi, gặp không ít tai nạn, nhưng lúc cô còn nhỏ mới mấy tuổi, cũng không có gặp nhiều tai nạn giống Ny Ny như vậy, chưa từng gặp chuyện bắt cóc, chẳng lẽ, con gái đang kéo dài những tai nạn của cô hay sao?
Trong lòng cô căng thẳng, ôm con đi tới bên này, một tay túm tên bắt cóc bị súng bắn nằm dưới đất đứng lên, hung tợn nhìn chằm chằm tên côn đồ này: "Lại là Toto sai khiến các người làm sao?" Toto chết tiệt này!
Hai tay hai chân tên côn đồ bị thương, biết chính mình trốn không thoát, "Tụi tao chính là lấy tiền làm việc......"
"Đi chết đi!" Đại Lận thở hổn hển đá một cước lại đây, bổ sung thêm một đòn, kết thù lớn với Toto! Người phụ nữ xấu xa này không chỉ có làm tổn thương con của cô, lại còn ly gián người đàn ông của cô, kết cục hẳn là thảm thiết hơn so với Đoá Hoa Đoá! Nếu không trên đời này không còn thiên lý!
"Đánh nó!" Phía sau Đại Lận, một số dân chúng Thương Khẩu cũng chạy vọt tới bên này, vây quanh tên mang lại tai hoạ này làm một chút đấm đá, tính đánh chết tên này, giảm bớt nguy hại đối với xã hội. Nhưng ngoài việc bọn họ phát tiết trút giận ra, hoàn toàn không giải quyết được vấn đề cơ bản, tâm tư Đại Lận trầm trọng, nắm tay hai con ngồi lên xe buýt đi đến nội thành T thị, nhìn đồng ruộng ở bên ngoài.
Cô ôm đầu hai con, tức giận trong ngực dần tiêu tán, chuyển sang bình tĩnh. Toto đã có chỗ dựa là thế lực xã hội đen, không coi ai ra gì, vậy điều duy nhất có thể chế phục được cô ta, cũng chỉ có bang phái đối địch.
Nếu chị đại Lâm Nhã Tĩnh bị xử bắn trong ngục, còn sợ giải quyết không xong một Toto sao? Vấn đề là thời gian sớm muộn mà thôi!
"Mẹ, nơi này chính là nơi trước kia baba từng ở sao?" Hai con tò mò nhìn hàng bạch dương cùng đồng ruộng bên ngoài cửa xe, cảm thấy vô cùng hứng thú với những con trâu trên đồng, "Đó là gì vậy?"
Đại Lận vuốt mái tóc mềm mại của bọn họ, chỉ vào cây cầu mới xây dẫn vào thôn Thương Khẩu, cuời gật gật đầu, "Đây chính là nơi trước đây baba từng ở, lúc đó hai con chỉ mới có mấy tháng tuổi, còn chưa biết nói. Mẹ cùng cữu công Dạ Triệt đến đây du lịch, nhìn thấy nơi này có rất nhiều bạn nhỏ không có cơm ăn no, không thể đến đường, mỗi ngày đều theo baba và mẹ lên núi chặt trúc, bởi vậy khi đó mẹ đã nghĩ, hai con nhất định phải biết quý trọng tất cả những gì mình có trước mắt, nếu những bạn nhỏ này cần giúp đỡ, chúng ta nhất định phải giúp, hơn nữa còn phải học cảm ơn từ bọn họ."
"Cảm ơn cái gì ạ?" Hai con nằm vào trong lòng cô, bàn tay cầm lấy ngón tay cái của cô.
"Cảm ơn chính là, hai con phải biết quý trọng thức ăn, học tập thật tốt, cám ơn thế giới này đã cho chúng ta nhiều điều như vậy." Đại Lận sờ sờ đầu bọn họ, dỗ bọn họ ngủ, sau đó dùng một tay chống lên sườn mặt, tựa vào trên cửa kính xe, nhìn cảnh sắc quen thuộc ở bên ngoài.
Thời gian quả thực quá mau, Dạ Triệt làm bạn cùng cô bốn năm thời gian, thế nhưng lại không ở bên cạnh, Thương Khẩu này, thật ra cho cô ấn tượng sâu nhất vẫn là Dạ Triệt, tiểu cữu của cô, là thân nhân cả đời này không thể quên được.
Vài tiếng sau, xe buýt tới trạm ở T thị, Đại Lận không có xuống xe trước, mà là cười lạnh nhìn bốn phía, nhìn xem bốn phía nơi này còn có chướng ngại vật do Toto phái tới hay không. Đương nhiên, dân chúng Thương Khẩu lo lắng cô đi một mình đến đây, cắt cử mấy chục người đi theo cô, hiện tại trên xe đều là người của Thương Khẩu, âm thầm bảo vệ phía sau cô, so ra còn chuyên nghiệp hơn với vệ sĩ đã qua huấn luyện, đủ để có thể thấy sự kính trọng của bọn họ đối với cô và Duệ Triết.
Cho nên cô cảm thấy trận thế này có chút lớn, để cô yên tâm lớn mật mang theo Tô Tiểu Nhạn, cùng hai con đi lại giữa đường phố ở T thị.
Bởi vì vài năm gần đây Đằng thị đang chuẩn bị đầu quân vào T thị, xây dựng khách sạn, khai thác thị trường khách sạn, bởi vậy thật ra T thị có căn cứ của Đằng thị, cũng chính là công ty chi nhánh, nằm ở con phố buôn bán bên kia.
Giờ phút này, người của công ty chi nhánh đang lái xe đến đây đón cô, hỏi cô: Vì sao không ngồi xe lửa trực tiếp từ Cẩm thành đến T thị? Mà ngồi xe lửa từ Cẩm thành đến Thương Khẩu? Đây không phải là đi một vòng lớn sao? Hèn gì Diệp tổ trưởng đến sớm hơn Tô tổ trưởng một ngày, thì ra là Tô tổ trưởng đi mua đường!
Đại Lận cười một cái, không có giải thích gì, mang theo Tô Tiểu Nhạn cùng hai con ngồi lên xe. Bởi vì cô cùng Duệ Triết đã hẹn nhau, có khả năng sẽ gặp mặt ở Thương Khẩu, cho nên cô đi Thương Khẩu trước.
Sau đó cô đi một vòng ở công ty chi nhánh của Đằng thị tại T thị, trao đổi vấn đề khai thác thị trường, bắt đầu tiến hành đi khảo sát công trường khách sạn sắp khởi công. Nhưng mà những trình tự này, Diệp Tố Tố đến trước từng bước đã đi qua, đồng nghiệp nói cho cô, hiện tại Diệp tiểu thư đã ra ngoài làm việc, công ty không liên hệ được với cô ấy, không biết là đi đâu!
Nghe vậy, Đại Lận cười gượng, không nói lại gì, đi đi ở công trường, sau đó quay lại khách sạn mà cô đã đặt phòng.
—
Diệp Tố Tố
Ở giữa cô cũng không gấp, cùng Tô Tiểu Nhạn và hai con nhàn nhã thưởng thức bữa cơm tại khách sạn, lại đến trung tâm thương mại mua sắm mua quần áo, làm tóc, đi spa toàn thân. Sau đó mang theo mấy túi lớn chiến lợi phẩm, chói lọi mà quay lại khách sạn, dừng bước chân, nhìn căn phòng mà công ty đặt cho Diệp Tố Tố ở khách sạn này.
Hai người ở phòng kề nhau, nhưng cánh cửa này chưa từng mở ra, Diệp tiểu thư nguỵ trang việc đi công tác, ra ngoài câu dẫn chồng của người khác. Cố tình, chồng của người khác chính là chồng của Tô Đại Lận cô, Diệp tiểu thư phát huy năng lực tinh thần không thể đánh chết của mình, kiên quyết không chịu từ bỏ ý định!
"Tô tiểu thư, thời gian cũng không còn sớm lắm, đã 8 giờ tối, chúng ta đến khách sạn đã hẹn gặp anh thị trưởng đi." Tô Tiểu Nhạn nhìn nhìn đồng hồ, nhẹ nhàng huých cô, nhắc nhở cô thời gian không còn sớm, "Nếu chúng ta không đi, Diệp đại tiểu thư lại không biết xuất chiêu thủ đoạn gì nữa."
"Cô ấy có thể tung ra thủ đoạn gì?" Đại Lận thản nhiên hỏi lại, tiếp tục đi về phía trước, để Tiểu Nhạn về phòng thay quần áo mới, cẩn thận ăn diện một phen, thậm chí còn để Tiểu Nhạn chọn một bộ lễ phục cùng áo tắm kiểu mới mà cô vừa mới mua.
Tiểu Nhạn chọn ngay một bộ áo tắm liền chui vào phòng thay quần áo, luôn miệng nhắc tới, rõ đầu rõ đuôi mà mắng Diệp Tố Tố một lần, mắng người phụ nữ này đuổi tới Thương Khẩu trong đêm mưa đó, cũng đã bắt đầu không cam lòng, là một mỹ nhân rắn rết!
Tô Tiểu Nhạn vẫn hối hận đã cứu Diệp Tố Tố từ trong vũng nước, nếu lúc ấy để cô ta nằm trong vũng nước, tự mình chấm dứt, ai cũng đều không có trách nhiệm, hơn nữa còn tiết kiệm được không ít chuyện phiền toái! Hiện tại, chỉ cần cô gái này không chết, cô ta vẫn không hề chết tâm, vẫn dây dưa Đằng thị trưởng!
Đại Lận đứng bên ngoài thay váy, thản nhiên trang điểm một chút trước gương, dùng ngón tay miết lên đôi môi, cười, phát hiện hiện tại Tô Tiểu Nhạn đã muốn thành một bà thím, lải nhải lặp lại chuyện này vô số lần, vĩnh viễn không có chừng mực! Nhưng đúng là như vậy, mới chứng minh tâm tính Tiểu Nhạn đơn thuần, đáng giá tin tưởng!
Nửa giờ sau, hai người khoác áo khoác, mang theo hai đứa nhỏ đi đến khách sạn theo lời Duệ Triết nói. Do nhớ rõ năm đó, cô từng ở một đêm tại khách sạn này, Diệp Tố Tố mặc váy đen toàn thân đã tìm tới, dùng tiếng nói khàn khàn với cổ họng bị phá hỏng mà nói với Tô Đại Lận cô, Duệ Triết bố trí Diệp Tố Tố trong nội thành, là bạn tốt của nhau, cho nên cô ấy chạy tới để cùng uống tách trà với Duệ Triết!
Quả thật là da mặt dày, dám diễu võ dương oai cùng cô như vậy!
"Tô tiểu thư, khách sạn này lộng lẫy quá, hình như đang tổ chức tiệc mừng gì đó." Tô Tiểu Nhạn nhìn chằm chằm nhân viên tiếp khách ở cửa, phát hiện muốn vào khách sạn này cần đưa ra thiệp mời, hình thức quá mức.
Đại Lận cũng nhíu mi, nhìn dòng chữ biểu ngữ màu đỏ trên cửa khách sạn viết "Đêm trung thu ba mươi năm ở khách sạn Hào Đình", xem ra là lễ kỷ niệm ba mươi năm của khách sạn, mời không ít khách quý quan trọng trong ngoài nước đến tham gia, siêu xe hết chiếc này đến chiếc khác!
Nhưng Đại Lận nhớ rõ, thời điểm mấy năm trước, quy mô cũng khách sạn này cũng không có lớn như vậy...... Hơn nữa dưới ánh đèn loang loáng này, từng chiếc xe sang đi vào, bước lên thảm đỏ, nhóm người mặc đồ tây âu sang trọng không khác gì diễn viên điện ảnh, đều là những đại nhân vật có danh tiếng ở Cẩm thành! Các đại gia phú hào ở Cẩm thành, sao lại tới T thị?
Thậm chí, bạn của Duệ Triết là thiếu gia Lãnh Truyền Xa cũng đưa vợ đến đây, cũng chính là anh chàng đẹp trai ngày hôm qua trong văn phòng tổng giám đốc, hoàn toàn sửa bộ dạng bất hảo ở trong văn phòng ngày hôm qua, biến hoá nhanh chóng, trở thành trùm kim cương soái khí vạn người mê!
Đại Lận nhìn những đại gia phú hào khoác tay vợ bước lên thảm đỏ, cô cũng cười theo, cởϊ áσ khoác trên người, để lộ dáng người cao gầy cùng bộ váy màu xanh lam trễ ngực, phía sau để lộ lưng trần, kéo dài đến mông, để lộ da thịt bóng loáng như sữa của cô.
Tô Đại Lận
Đuôi váy kéo dài phủ lên gót chân, màu xanh lam mềm mại, dưới từng bước đi của cô, để lộ đường cong xinh đẹp, toát lên vẻ mê người của phụ nữ. Vì tham dự tiệc tối, Đại Lận phối hợp cùng giày da màu trắng xa xỉ, mái tóc đen dài khẽ vén lên, để lộ gáy ngọc, cùng vòng cổ kim cương sặc sỡ loá mắt.
Giờ phút này, cô cùng Tiểu Nhạn mặc một thân váy công chúa màu vàng nhạt đi đến cửa khách sạn, kỳ lạ là, nhân viên đón tiếp liếc nhìn cô một cái, thế nhưng lại cung kính lịch sự mời cô vào, còn cố ý chuẩn bị chỗ ngồi cho cô trong bữa tiệc huy hoàng này.
Đại Lận liếc mắt nhìn hiện trường bữa tiệc ăn uống linh đình này, nhẹ nâng tay, ý bảo nhân viên đón tiếp lui xuống, môi đỏ mọng ôm lấy một chút cười rất nhỏ.
Xem ra Duệ Triết đã chuẩn bị sẳn sàng để cô đến đây, nhưng hiện tại hắn đang ở đâu?
Cô thản nhiên liếc mắt nhìn toàn cảnh một cái, nhìn thấy nơi này có rất nhiều vị khách nước ngoài, các phu nhân và thiên kim tiểu thư đang chạm cốc nói chuyện, chuẩn bị khiêu vũ. Diệp tiểu thư của chúng ta thì mặc một bộ váy dài màu bạc cúp ngực bó sát người, bao vây dáng người thon thả của cô ấy, phong tình mê người, đang bưng một ly rượu cùng trò chuyện với một vị khách nước ngoài, ở dưới ánh đèn có vẻ hút mắt vô cùng.
Bởi vì Diệp Tố Tố chưa sinh con, nên dáng người vẫn được bảo trì tốt lắm, màu bạc thật thích hợp với cô ấy, dính sát lên thân hình mềm mại, bờ mông mượt mà có vẻ đẫy đà khác thường, rất là gợi cảm.
Diệp Tố Tố
Giờ phút này Diệp tiểu thư đi một vòng dưới lầu, liền bưng rượu lên lầu, đi vào một căn phòng, tạm thời không xuất hiện.
Đại Lận nhìn, ngược lại không tiến vào đại sảnh bữa tiệc, mà là để Tiểu Nhạn mang theo hai con đi ăn chút gì, không cần đi xa, còn chính mình thì đi đến hậu trường của bữa tiệc, hỏi nhân viên rõ ràng đã xảy ra chuyện gì.
Nhân viên làm việc báo cho cô biết, thật ra hôm nay là ngày Đằng thị chính thức thu mua "Khách sạn Hào Đình" này, là khách sạn đầu tiên khi Đằng thị tiến vào T thị, ý nghĩa trọng đại! Diệp Tố Tố tiểu thư là người phụ trách bữa tiệc này của Đằng thị, cô ấy làm lưu loát từ khâu lên danh sách khách mời, quyết định tất cả mọi việc, sau khi bữa tiệc bắt đầu, nhị thiếu gia của Đằng gia Đằng Duệ Triết sẽ đi ra nói mấy câu, tự mình cắt băng ăn mừng thu mua khách sạn này!
"Trước đó Đằng thiếu gia không biết chuyện này sao?" Đại Lận có chút nghi ngờ.
"Trước mắt chắc là biết, hiện tại ngài ấy đang nghỉ ngơi ở phòng trên lầu hai, nghe nói thân thể không thoải mái, có chút bệnh nhẹ."
"Những món này để tôi bưng lên cho, vừa vặn tôi tiện đường." Cô tiếp nhận khay thức ăn trong tay nhân viên, đi ra khỏi phòng, tìm được Tô Tiểu Nhạn đang tham ăn, để Tô Tiểu Nhạn bưng lên lầu, "Xem ra, tối hôm qua Duệ Triết ngủ lại khách sạn này, đã xảy ra chuyện gì đó với Diệp Tố Tố, thế cho nên thân thể mới có chút bệnh. Tiểu Nhạn cô đưa thức ăn lên đi."
Tiểu Nhạn lập tức tuân mệnh, miệng nhai mấy quả nho, bưng đồ lên lầu.
Một lát sau, cô vội vã chạy xuống, vốn muốn nói cho Đại Lận, quả nhiên là Đằng thị trưởng sinh bệnh, nằm nghỉ ngơi trong phòng, khí sắc thật sự không tốt, Diệp Tố Tố đang chăm sóc hắn, lại phát hiện Đại Lận đã không đứng tại chỗ, không biết đã đi đâu.
Phía sau, Diệp Tố Tố cùng Đằng Duệ Triết mặc tây âu phẳng phiu đi xuống lầu. Đằng Duệ Triết vẫn tuấn mĩ phi phàm như trước, sắc mặt như điêu khắc, khuôn mặt tuấn tú lộ ra chút tái nhợt, thân hình thon dài đi bước một xuống lầu.
Phút chốc, phía dưới vỗ tay như sấm, nhiệt tình tăng vọt, tất cả khách mời đều hoan nghênh Đằng Duệ Triết đã đến, khát vọng thoáng nhìn thấy phong thái của hắn.
Đằng Duệ Triết cũng không phụ hy vọng của mọi người, ngoài việc sắc mặt có chút tái nhợt, vẫn cụng ly trò chuyện như cũ, bắt tay với mọi người, nói chuyện với nhau, thân hình quý phái nghiêm nghị không hề giảm một tia dương cương khí nào. Diệp Tố Tố thì lấy thân phận phụ trách của Đằng thị, ở một bên lưu loát trò chuyện với các vị khách nước ngoài.
Vì thế nhóm khách quý này đều giơ ngón tay cái lên, khen Đằng Duệ Triết có một vị hôn thê bác học đa tài, thật sự rất giỏi!
"Diệp tiểu thư là trợ lý của công ty, không phải vị hôn thê của bản thiếu." Đằng Duệ Triết cười không nói gì, gợn sóng bình tĩnh, tiếp tục chạm cốc cùng khách quý, nhếch môi cười lạnh: "Lúc này mở thị trường ở T thị, quả thật là Diệp tiểu thư tặng cho bản thiếu, cùng với Đằng thị một món quà bất ngờ lớn. Đằng thị sẽ xem xét, thăng chức cho Diệp tiểu thư."
"Diệp tiểu thư mỉm cười thật mê người." Nhóm khách mời vẫn tiếp tục giơ ngón tay cái lên, thật sự là càng thêm tán thưởng Diệp Tố Tố, nghĩ đến hai người chính là trường hợp như lời nói vừa rồi, không có tiện thừa nhận mối quan hệ yêu đương cuồng nhiệt, bởi vậy bọn họ chúc mừng trước cũng không sao: "Diệp tiểu thư tài mạo song toàn, thật sự xứng đôi với Đằng thiếu, xem ra chuyện tốt đã đến gần, chúc mừng, chúc mừng."
Diệp Tố Tố thì tao nhã nhấp một ngụm rượu, vui vẻ đón nhận hiểu lầm cùng chúc phúc của mọi người. Thật ra
cái gì cô cũng không có làm, chính là để mọi người nhìn thấy năng lực của cô, sau đó chính như những gì hiện tại nhìn thấy, mọi người đều ghép cô cùng Đằng Duệ Triết thành một đôi.
Nếu ngày hôm qua để Tô Đại Lận giành trước, có khả năng hiện tại người đứng ở nơi này không phải là cô, mà là Tô Đại Lận. Ha ha.
—-
Tô Tiểu Nhạn
"Diệp tiểu thư chính là nói thông thạo tám loại ngôn ngữ, về mặt trao đổi kinh doanh buôn bán không có vấn đề gì, biết ăn nói. Nhưng, vừa không có tài đàn dương cầm, cũng không có trù nghệ pha trà, chỉ là một người bình thường mà thôi, vì sao lại để mọi người hiểu lầm mình là vị hôn thê của Đằng tổng?" Đang lúc cô âm thầm đắc ý hết sức, Tô Tiểu Nhạn rẽ đám người đi qua bên này, liền không quen nhìn bộ dáng mừng thầm của cô, cười nói: "Rõ ràng, vị hôn thê của Đằng thị trưởng là tiểu thư Tô Đại Lận, đây là bí mật được công ty công nhận, chỉ còn chờ uống rượu mừng của Đằng thiếu gia, vì sao Diệp tiểu thư không giải thích rõ ràng cho mọi người, ngược lại còn để mọi người hiểu lầm?"
Diệp Tố Tố miết mắt liếc cô một cái, lấy tay phất phất mái tóc của mình, giống như nghe được một chuyện cười: "Hiện chúng tôi đang nói chuyện công việc, cô là ai?"
Tô Tiểu Nhạn giận dữ, trừng mắt liếc nhìn cô một cái, vừa cười vừa nói: "Trước kia, tôi cùng cô giáo Diệp dạy học ở nông thôn, những đứa trẻ này thật sự nghịch ngợm đúng không, thường xuyên vừa đọc sách vừa lăn bùn. Hơn nữa có một lần, tiểu Khiêm Khiêm rơi vào trong hồ nước, cô giáo Diệp đi ngang qua......"
Không đợi cô nói hết câu, Diệp Tố Tố lập tức biến sắc, nhanh chóng cắt ngang lời cô: "Ồ, tôi nhớ ra rồi, thì ra cô là cô giáo ở thôn Thương Khẩu. Đúng, những đứa trẻ này từng được tôi giúp đỡ, nhưng tôi là đại diện cho Đằng thị, cống hiến một phần sức lực của mình."
Thì ra Tô Tiểu Nhạn này muốn lôi ra chút chuyện của cô ở Thương Khẩu, giúp Tô Đại Lận đánh trả lại, nhưng làm sao cô lại cho Tô Tiểu Nhạn có cơ hội bôi đen hình ảnh của mình được! Vì thế nói hai ba câu, cô lái đề tài đi, hơn nữa còn chặn ngang họng Tô Tiểu Nhạn, để mọi người cho rằng cô từng đến Thương Khẩu giúp đỡ trẻ em, chứ không phải làm cô giáo!
Tô Tiểu Nhạn thấy cô nói dối không chớp mắt, dát vàng lên mặt mình, trong lòng âm thầm xì một tiếng khinh miệt, "Cô giáo Diệp năm đó là được tôi cứu kéo lên từ vũng nước, không xu dính túi, lấy tiền đâu đi trợ cấp giúp đỡ trẻ em......"
Đang muốn đánh trả lại, lôi ra chút chuyện ghê tởm của người phụ nữ này, chợt bữa tiệc im ắng truyền đến một âm thanh piano duyên dáng, âm thanh lưu loát giống một tinh linh nghịch ngợm, một chuỗi âm xuyến quanh quẩn trong toàn bộ không khí bữa tiệc, êm tai dễ nghe!
Trình độ của người đánh đàn ít nhất ở ngoài cấp mười, đang độc diễn bản sonata ánh trăng, càng đàn càng thành thạo, khiến toàn bộ mọi người trong đại sảnh nghe được phải trợn mắt há mồm, đều quay đầu hướng về cây đàn dương cầm màu trắng ngà mà nhìn lại.
Chỉ thấy dưới đàn dương cầm màu trắng, một cô gái váy xanh lam ngồi đó, lưng trần dưới ánh đèn càng sáng bóng, mười ngón tay thon gầy, ngọc ngà, đang thuần thục lướt trên phím đàn đen trắng.
Cô hơi hơi cúi đầu, bởi vậy đường cong gáy ngọc trắng mịn có vẻ tuyệt đẹp hơn, giống một con thiên nga tuyết trắng, khiến người ta ngỡ ngàng.
Giờ phút này thấy mọi người quay đầu hướng về cô mà nhìn, cô cũng không dừng lại, mà ngón tay dài tiếp tục đánh đàn, kết thúc hoàn mỹ bản sonata ánh trăng, ngừng lại. Mà, toàn bộ bữa tiệc đã sớm im lặng, mọi người đều say mê âm nhạc tuyệt đẹp êm tai kia, đang tinh tế thưởng thức, bình phẩm...... Cuối cùng, một khúc từ bỏ, thế này các vị khách mới đột nhiên lấy lại tinh thần, truyền đến một trận vỗ tay tặng cho cô, đem toàn bộ lực chú ý từ trên người Diệp Tố Tố chuyển dời qua cô gái đánh đàn.
Cô gái đứng dậy, dáng người với tỉ lệ hoàn mỹ, cao gầy cùng với khuôn mặt có hứng thú, thật giống phiên bản đời thật của búp bê Babie. Một chiếc váy lễ phục với phần ngực thấp cũng đáng chú ý tương tự, dưới ánh đèn càng thêm gợi cảm mê người.
Cô mỉm cười, kéo tà váy dài màu xanh chậm rãi đi về bên này, đi vào giữa Đằng Duệ Triết cùng các vị khách quý, vươn tay về phía Đằng Duệ Triết, "Anh yêu, em đến muộn."
Đằng Duệ Triết nắm lấy tay của cô, tại mu bàn tay trắng ngọc hạ xuống một nụ hôn, đôi mắt mang theo chút cười kinh diễm, bắt đầu hướng về các vị khách quý mà giới thiệu thân phận của cô, "Đây là Lucy, vị hôn thê của tôi, tên tiếng Trung là Tô Đại Lận."
Các vị khách mời chấn động, đầu tiên là quay đầu nhìn vọng về Diệp Tố Tố đang biến sắc vừa gặp cách đó không xa, lại nhìn Tô Đại Lận mới gặp, vẻ kinh diễm trong đôi mắt còn chưa kịp rút đi, "Thì ra quý cô đây mới là vị hôn thê của Đằng thiếu, quả nhiên khiến người ta ngạc nhiên, kỹ thuật đàn piano cũng không ai sánh bằng!"
"Quá khen." Đại Lận vươn tay, bắt tay gặp gỡ cùn các vị khách, hơn nữa cũng có thể sử dụng tiếng Anh lưu loát để trao đổi trò chuyện cùng các vị khách nước ngoài, thậm chí là còn nói chuyện cười với bọn họ, thể hiện một mặt hài hước của mình.
Mà giờ khắc này trận thắng đầu tiên của cô là, bề ngoài cùng tuổi của cô vĩ đại gấp mấy lần Diệp Tố Tố, khí chất, cách nói năng, đàn dương cầm, thậm chí là lễ phục trang sức của cô, dung mạo sạch sẽ tinh xảo, đẹp đẽ quý giá cao nhã, rõ ràng là xuất thân danh giá.
Trái lại Diệp Tố Tố mặc một thân váy bạc, mông tròn đẫy đà, tuổi hơn ba mươi, rõ ràng là một cô gái có tuổi chưa có chồng. Hơn nữa vừa rồi Tô Tiểu Nhạn hỏi một câu rất hay, Diệp Tố Tố cô sẽ đàn dương cầm sao? Chính là chỉ dùng tám loại ngôn ngữ để nói chuyện phiếm ngắn gọn mà thôi, vậy mà cũng dám ở trong này đảm đương vị trí vị hôn thê của Duệ Triết?!
Muốn làm thiếu nãi nãi của Đằng thị, cũng không chỉ biết đàn dương cầm, có tài nghệ pha tra, bình phẩm rượu, mà sẽ chỉ ở nơi này nói hươu nói vượn thôi sao? Muốn làm thì Diệp Tố Tố cô trẻ lại năm tuổi, tương tự cái gì cũng không có, xuất thân bình dân, nhưng ít ra năm đó cô lương thiện, mềm mại, xinh đẹp, được Duệ Triết trìu mến.
Mà hiện tại cô có cái gì, Duệ Triết sẽ yêu cô cái gì?
Sau khi trao đổi ngắn gọn cùng khách quý, Đại Lận kéo tà váy dài, đi tới chỗ Diệp Tố Tố đang khẽ biến sắc, thật sự là không thể cùng cô ấy tranh chấp miệng với nhau, mà là cầm ly rượu vang chạm cốc cùng Diệp Tố Tố, cười nói: "Trợ lý Diệp, không thể tưởng tượng được cô từ tập đoàn đến đây trước từng bước sớm hơn so với tôi, hơn nữa trước đó còn chuẩn bị tốt tất cả buỗi lễ mừng thu mua khách sạn thành công, tính tặng cho Duệ Triết một bất ngờ lớn! Vì vụ thu mua đầu tiên thành công, chúng ta cụng một ly!"
Diệp Tố Tố cũng không nói thêm nữa, cầm chén chạm cốc cùng cô một chút, trên mặt khôi phục vẻ tự nhiên, cười lạnh lùng: "Diệp Tố Tố tôi không có mệnh tốt như cô vậy, có thể mượn thân phận phu nhân thiếu nãi nãi trực tiếp bước vào công ty làm phó quản lý, bởi vậy chỉ có thể tự mình chạy thị trường xử lý việc thu mua, tranh thủ để vài vị Đằng tổng nhìn tôi với cặp mắt khác xưa. Cô nhìn khách sạn này xem......"
Cô hướng bốn phía mà nhìn thoáng qua, nhún nhún vai, "Năm đó bốn người chúng ta cùng ngồi ở trong này uống trà, nhưng ai sẽ dự đoán được, có một ngày tôi sẽ thu mua nó đến danh nghĩa của Đằng thị. Nơi này có ý nghĩ vô cùng, bởi vậy tôi tin rằng Đằng tổng sẽ vừa lòng vụ thu mua lần này, không ngại có một đêm đẹp cùng cấp dưới chúng tôi. Ha ha."
Đại Lận cười lắc đầu: "Chỉ sợ, đêm đẹp này của Diệp tiểu thư cùng Duệ Triết là không cùng nhau được. Bởi vì những kẻ mà Toto phái tới không có cách nào ngăn cản tôi bước đến nơi này, giờ phút này bọn họ đang chạy bán sống bán chết. Mà Diệp tiểu thư cô vừa rồi, hình như cũng thật kinh ngạc vì tôi thế mà lại êm đẹp ngồi đây đánh đàn dương cầm. A, nhất định Toto đã hứa hẹn qua với cô -- cứ việc hẹn hò cùng Đằng Duệ Triết, tôi sẽ giúp cô ngăn Tô Đại Lận lại? Tôi giúp cô đi hỏi Duệ Triết một câu, có hài lòng với lần thu mua này hay không nhé?"
Không hề để ý đến vẻ mặt biến sắc của Diệp Tố Tố, Đại Lận xoay người đi trở về bên cạnh Đằng Duệ Triết, nhìn tia tái nhợt trên gương mặt tuấn tú của hắn, nhẹ nhàng cười: "Dáng vẻ của anh thoáng nhìn giống như bị Diệp tiểu thư bỏ thuốc."
Sau đó bưng ly rượu nhẹ nhàng chạm ly cùng hắn, chậm rãi cùng hắn khiêu vũ, "Em đến sai giờ, tối hôm qua anh vào ở khách sạn này, Diệp Tố Tố giành giật từng dây chạy lại đây, lợi dụng thế lực của Toto ra tay khi anh không phòng bị. Sau đó bọn họ vì tổ chức lễ mừng thu mua khách sạn, tính tặng cho anh một niềm vui bất ngờ lớn, cho anh cảm động. Vì thế tự nhiên mà vậy, anh sẽ cho phép Diệp Tố Tố tiếp cận mình, để cho cô ấy lấy lý do lập công lớn, cùng trải qua một đêm đẹp với anh."
Hai tròng mắt lợi hại của Đằng Duệ Triết vẫn gắt gao nhìn chằm chằm cô, vươn tay cầm ly rượu trong tay giúp cô, ôm cô cùng nhau khiêu vũ, bàn tay thô to rắn chắc nhẹ nhàng trượt lên tấm lưng trần của cô, âm thanh khêu gợi trầm thấp phát ra từ cổ họng: "Lần này Diệp Tố Tố phụ trách công tác khách mời, cô ấy quyết định sẽ không cho phép em tiến vào đại sảnh của bữa tiệc, như vậy là ai cho em đi?"
Thân hình Đại Lận dính sát vào thân hình cường tráng của hắn, ngửa đầu, môi đỏ hơi hơi dán vào bờ môi của hắn, mắt chớp, mị nhãn như tơ cười nói: "Đương nhiên là anh, nhưng anh cố ý không xuất hiện trước mặt em."
Bàn tay đang ôm lấy bờ eo cô của hắn chợt căng thẳng, nhanh chóng ôm cô vào trong lòng, thân mật kề mặt khiêu vũ cùng cô, một chút cũng không hề ngại ánh đèn loang loáng của phóng viên cùng tiếng cười của khách mời xung quanh, ngón tay cầm lấy sợi tóc dài đen thùi của cô, dịu dàng vén qua sau tai, "Chính như những gì em nhìn thấy, anh sinh bệnh. Hơn nữa, anh cũng thật chờ mong Đại Lận em sẽ xuất hiện một cách kinh diễm trước mặt anh, sau đó làm thế nào để chút yêu phong của Diệp Tố Tố bị sụp đổ."
Đại Lận lại mân mê môi, sắc mặt dần thay đổi, tức giận nheo lại đôi mắt đẹp, "Ny Ny ở nhà ga bị tên giang hồ ném đau, anh là baba lại không biết gì."
"Không phải Long Lệ vẫn luôn đi theo mọi người sao?" Đằng Duệ Triết cũng vì vấn đề này mà nhíu mày, đôi mắt liếc nhìn về Diệp Tố Tố đang khiêu vũ cùng vị khách nước ngoài ở bên cạnh, lại tìm kiếm hai con ở bên cạnh Tô Tiểu Nhạn, thật ra từ rất sớm, hắn đã nhìn thấy hai con đang chơi trốn tìm ở bàn ăn giữa sảnh tiệc, đáng yêu cực, "Long Lệ nói cho anh biết, lên xe lửa tất cả đều thuận lợi, chỉ xuất hiện một chút chuyện nhỏ. Nhưng không nghĩ tới, Ny Ny lại bị người ta kẹp hai bên."
Hắn dần dần dừng lại bước chân khiêu vũ, kéo Đại Lận ra khỏi sàn khiêu vũ, chậm rãi đi về hướng hai con, "Mà anh bên này, luôn bị những kẻ mà Toto phái tới theo dõi, hẳn là động tay chân vào tất cả những gì anh có thể tiếp xúc, bởi vậy anh làm bộ không biết, chờ em đến đây cùng anh đồng tâm hiệp lực. Đại Lận, em dường như cũng nhìn ra anh bị bệnh."
Đại Lận gật gật đầu, nhưng cô vẫn cảm thấy đau lòng vì con gái, quay đầu nói với hắn: "May mắn lần này Diệp Tố Tố cùng Toto chuẩn bị lễ mừng công cho anh, tính tạo một bất ngờ lớn khi anh đi công tác, sau đó lại mượn sức anh đi thu mua, anh trước đó cũng không biết được, chính là hẹn em chờ em lại đây! Nếu là biết được, em nhất định sẽ cảm thấy Ny Ny bị uỷ khuất mà đau lòng! Ny Ny đã bị kinh hãi nhiều lắm rồi, quả thật chính là đang kéo dài những tai nạn năm đó của em, mà anh là baba vẫn không ở bên cạnh!"
Khi nói chuyện, cô không biết hốc mắt của mình đã đỏ, nắm chặt chẽ lấy áo vét của hắn.
Đằng Duệ Triết thấy cô để lộ một mặt mềm yếu của người mẹ, biết cô đau lòng con gái, hắn vội vàng gắt gao ôm cô vào lòng, hôn hôn cái trán của cô, đôi mắt nhọn híp lại: "Hiện tại lễ mừng công đang đi vào tiết mục chính, lúc này đây, chúng ta để cho Toto có đi không có về!"
—
Chỉ thấy trong đại sảnh bữa tiệc to như vậy, khách quý chật nhà, ăn uống linh đình, Diệp Tố Tố bị sự xuất hiện của Đại Lận liền dời mục tiêu đi giữa các vị khách, cùng khách khiêu vũ.
Khi thì cô hướng bên này liếc mắt một cái, cười xinh đẹp, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Lúc này âm nhạc dừng lại, bắt đầu nghi thức cắt băng!
Các khách mời đều lui qua một bên, nhìn MC hoan nghênh