này, bụng có chút đói, Cổ Dư em lại quen thuộc nơi này, hay là dẫn cậu ấy đi ăn chút món ngon đặc sắc đi."
Bà cười duỗi tay kéo Cổ Dư đến, nhất định phải để Cổ Dư ở chung cùng Jayson thử xem sao. Nhưng Cổ Dư không có hứng thú lắm, nhẹ nhàng đẩy tay bà ra, "Không được, giờ em phải về nhà, Mộ bí thư đang chờ ăn bánh bao Nam Tường."
Không thể phủ nhận, Mộ Thanh Nhàn giới thiệu cho cô một chàng trai trẻ tuổi soái khí, vĩ đại trầm ổn, nhưng dưới sự hợp tác nhiệt tình của Mộ Thanh Nhàn, cô không dám hứng thú với Jayson, hơn nữa cũng không muốn lãng phí thời gian ở trong này. Cho nên cô tính rời đi, "Lần sau gặp lại." Gật gật đầu, đứng dậy, đi ra hướng cửa.
"Cổ tiểu thư!" Jayson nhất thời có chút thất vọng, vội vàng đứng dậy đuổi theo cô, cười nói: "Như vậy đi, để tôi đưa Cổ tiểu thư về, nhân tiện cũng đưa chị Mộ về luôn."
"Cổ Dư, em phải cho Jayson chút mặt mũi." Mộ Thanh Nhàn cũng đi tới bên này, âm thầm giữ chặt tay Cổ Dư một phen, không cho Cổ Dư cứ như vậy rời khỏi đây, trên mặt vẫn tiếp tục cười: "Chúng ta cùng nhau về đi, ngồi cùng xe, vậy mới tốt, đừng để Jayson mất mặt mũi."
"Vậy đi mua bánh bao Nam Tường trước." Cổ Dư quyết định nể mặt Jayson, lấy tay ra, không cho Mộ Thanh Nhàn đụng chạm mình, sau đó hạ giọng cười nói với bà: "Thật ra, chị Hai không cần lãng phí thời gian, em không có hứng thú với Jayson lắm. Anh ta không phải khẩu vị của em!"
"Ta sẽ giới thiệu cho em một người khác." Mộ Thanh Nhàn cũng ôn nhu cười nói, nhìn Cổ Dư, "Cho đến khi em vừa lòng mới thôi."
"Vậy tùy chị." Cổ Dư cười lạnh, không sao cả đối với sự kiên trì của Mộ Thanh Nhàn! Nếu bà đã bỏ thời gian xem xét đối tượng mai mối giúp cô, vậy cô sao cũng được, dù sao tiếp nhận hay không là chuyện của cô, cô cũng không mệt gì. Sau đó còn thật sự liếc mắt nhìn Mộ Thanh Nhàn đánh giá một cái, tò mò cười hỏi: "Nghe nói chị Hai cùng chị Cả Mộ Thanh Như là hai chị em sinh đôi, đây là sự thật chăng?"
Thanh Như - Thanh Nhàn
Hèn gì Đại Lận có thể sinh đôi, thì ra là có di truyền, một thế hệ tiếp tục di truyền cho một thế hệ!
"Đương nhiên!" Mộ Thanh Nhàn nhướng mày, có chút kiêu ngạo, "Thanh Như ra đời sớm hơn ta vài phút, nhưng thân là chị em sinh đôi, ta tuyệt đối hạnh phúc hơn so với chị ấy!" Mộ Thanh Như là tình nhân của một vị thị trưởng, cả đời không được ra ánh sáng, đây là chuyện mà mọi người ở Mộ gia đều biết!
Cổ Dư âm thầm liếc mắt xem thường một cái, thật sự bị Mộ Thanh Nhàn tự biên tự diễn mà đả kích đến, căn bản không muốn tiếp tục trao đổi cùng bà! Nhưng trong lòng cô có sự nghi vấn đã tồn tại thật lâu, "Chị cùng chị Cả là sinh đôi, Đại Lận cũng sinh hai đứa con sinh đôi, vậy Đại Lận có phải cũng có chị em sinh đôi hay không?"
Cô nhớ rõ trước kia có cô gái tên là Mẫn Mẫn, lớn lên cực giống Đại Lận, giống một quả bom bay tới bay lui trong Đằng thị, hồn nhiên đáng yêu, nhưng kết quả lại là nữ gián điệp của Đằng Vi Trì, hại Đằng tổng và Đại Lận đủ thảm!
"Cái này, ta không biết." Mộ Thanh Nhàn lắc đầu, đối với vấn đề này hoàn toàn không hứng thú, bởi vì bà căn bản không có cảm tình với con gái của chị cả, "Thanh Như rời nhà rất nhiều năm, ai biết chị ta sinh mấy đứa con ở bên ngoài chứ! Cổ Dư nè, em quan tâm chuyện của mình nhiều một chút, bớt lo lắng chuyện của người khác đi, như vậy có phải tốt hơn hay không?" Cái miệng này mở lời đúng là lắm chuyện!
"Em đi mua bánh bao Nam Tường." Cổ Dư cũng lười nói tiếp tiếp với bà, bước đi phía trước, chuẩn bị xuống cầu thang. Jayson thì đi theo phía sau cô, lại liên tục kêu Cổ tiểu thư, "Cổ tiểu thư, cẩn thận một chút, cầu thang này có chút xoắn, để tôi đỡ cô."
Anh duỗi tay giữ lấy cổ tay của Cổ Dư, tính giúp cô xuống cầu thang, nhưng Cổ Dư ở phía trước đột nhiên dừng bước, nhìn xuống dưới, bị một người đứng chặn ở cửa cầu thang!
Jayson ngẩng đầu, thế này mới phát hiện có một người đàn ông với dáng người cao lớn vĩ ngạn đứng ở cửa cầu thang, vẻ mặt đang tức giận nhìn chằm chằm Cổ Dư, ánh mắt hung ác nham hiểm như muốn ăn thịt người, điều này khiến cho trong đầu Jayson lập tức có ý niệm anh hùng cứu mỹ nhân,trực tiếp kéo Cổ Dư ra phía sau mình, hất hàm nói một tiếng với Mộ Dạ Triệt ở dưới lầu: "Rốt cuộc anh là ai? Tránh ra cho tôi! Có nghe hay không? Đừng có chắn đường ở đây!" Cũng vén áo hiện lên cánh tay cường tráng của mình.
Mộ Dạ Triệt vừa mới chạy tới đang từng bước lên cầu thang, đôi mắt ôn hòa mang theo chút cười, nhìn chằm chằm Jayson đang làm anh hùng cứu mỹ nhân, "Anh cũng biết cô gái ở phía sau là ai?"
Jayson nhìn thấy ánh mắt có vẻ ôn hòa của hắn nhưng thật ra lại nguy hiểm liền lùi về sau từng bước, đột nhiên nắm chặt tay Cổ Dư, nhấn mạnh từng chữ một chứng minh mối quan hệ giữa hai người: "Cô ấy, là bạn gái của Jayson tôi, bởi vậy, mời anh tránh đường! Nếu không tôi không khách sáo với anh đâu!"
Mộ Thanh Nhàn phía sau anh thì chột dạ lui về phía sau, một lần nữa đi trở về trên lầu, tránh cho việc hai người đàn ông đánh nhau lại làm chính mình bị thương.
Mộ Dạ Triệt ở dưới lầu thì im lặng miết mắt liếc bà một cái, tạm thời không tìm bà tính sổ, đôi mắt lạnh như băng cùng cuồng dã đang bốn mắt nhìn nhau với Cổ Dư, căn bản không có nhìn Jayson, "Vợ à, em đi xem mặt với người này ở sau lưng anh sao?"
Vợ ư? Sắc mặt Jayson quả nhiên thay đổi, lập tức quay đầu nhìn Cổ Dư ở phía sau, cảm thấy khiếp sợ, "Cổ tiểu thư đã kết hôn?" Hơn nữa Mộ Thanh Nhàn cũng chột dạ đứng ở lầu hai!
Cổ Dư liền chạy lại lên lầu hai, cái gì cũng không có nói, thân hình cao gầy mảnh khảnh trực tiếp chạy tới bên cửa sổ lầu hai, mắt thấy không còn đường lùi, cô vậy mà lập tức nhảy ra từ cửa sổ lầu hai, trực tiếp đứng ở mái ngói bên ngoài, sau đó đi xuống phía dưới, nhảy xuống, xong rồi quay đầu lại.
Bởi vì hiện tại cô không muốn gặp người đàn ông này, lại càng không muốn giải thích một đống lời vô nghĩa với hắn!
Bên này, khuôn mặt tuấn tú xanh mét của Mộ Dạ Triệt nổi giận gầm lên một tiếng "Đáng chết", mắt thấy Jayson thật sự ngăn cản mình, hắn lưu loát nghiêng người né qua, nhanh chóng mà chính xác tung một nắm đấm khiến anh chàng này trực tiếp ngã xuống lầu, sau đó chân dài vội vã chạy lên trên, dùng đôi mắt nổi giận gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh cao gầy của cô gái đang linh hoạt chạy nhảy ngoài kia! Cô gái này đang chạy cái gì, cô sợ hắn bắt được cô sao! Chết tiệt, rốt cuộc bọn họ đang làm cái gì!
"Trở về em sẽ tìm chị tính sổ!" Hắn dùng ánh mắt gϊếŧ người quét nhìn Mộ Thanh Nhàn đang chột dạ ở bên cạnh, lập tức xuống lầu, trở lại con đường bên ngoài tìm thân ảnh của Cổ Dư.
Phía sau, đèn đuốc trong khu phố sáng trưng, chật chội không chịu nổi, người đến người đi tựa như dán lên nhau mà chui qua, điều này khiến cho hắn một thân nho nhã càng biến thành lửa giận tận trời, rống lên một tiếng giận dữ về phương hướng Cổ Dư chạy trốn, "Cổ Dư, cho em một phút đồng hồ, lập tức đi ra cho anh!"
Đám người chen chúc như vậy, sức của em cũng chạy không xa! Nếu không muốn chết, lập tức đi ra cho tôi!
Cổ Dư thì tránh ở phía sau một quầy hàng buôn bán nội y, vội vàng lấy hai miếng bra che khuất mặt mình, đợi Mộ Dạ Triệt đi qua.
Người đàn ông chết tiệt này đang xem như đang bắt gian sao? Làm gì mà đuổi theo cô đến tận đây! Cô xem mặt cùng Jayson là tự do của cô, là bước đầu tiên để cô giải phóng chính mình, không quan hệ gì đến hắn trong hợp đồng cả! Tự nhiên mà vậy, cô xem mặt cùng người đàn ông khác cũng không có sai!
"Tiểu thư, cô muốn mua nội y sao? Mười lăm tệ một cái, miếng dán silicon thì hai mươi tệ một cái." Nữ chủ quán cho rằng cô muốn mua quần áo, cầm mấy cái áo ngực tủm tỉm đề cử với cô, "Đây đều là bán sỉ cả, rẻ hơn so với mấy cái bán trong trung tâm thương mại giá mấy trăm tệ kia. Tiểu thư, cô muốn mua mấy cái?"
Cổ Dư vẫn như trước cầm lấy cái giá treo nội y mà che khuất mặt mình, kinh hãi nhìn Mộ Dạ Triệt đang nổi giận đùng đùng đang tìm kiếm hướng về bên này, vội vàng lấy tay tùy ý chọn một cái áo ngực cho có hình thức, "Trước mắt xem một chút, từ từ......ừm, cái này nhìn cũng được." Không sai cái beep, đều là kiểu dáng của mấy bác gái!
Nhưng mà nơi này là quầy hàng nội y, cô chắc chắc một người đàn ông như Mộ Dạ Triệt không dám đến bên này, bởi vậy cứ trốn ở đây không chịu đi, "Lấy cho tôi xem mấy cái qυầи ɭóŧ."
"Được rồi ~ để tôi chọn cho cô mấy cái qυầи ɭóŧ, cam đoan chất đẹp." Nữ chủ quán quả nhiên lấy mấy cái qυầи ɭóŧ tam giác đầy nữ tính lại đây, quả thật giống như khăn lau, đem những gì riêng tư của nữ giới mà ném tới trước mặt cô, khiến mấy người đàn ông qua đường đều quay đầu quan sát, trong mắt phủ kín sự dâʍ ɭσạи.
Giờ phút này Cổ Dư núp ở phía sau cũng không thẹn thùng, mà thân ảnh thon dài kia của Mộ Dạ Triệt quả nhiên đã tìm tới bên này, đi đến trước mặt quầy hàng nội y! Khiến cô không dám cử động dù một chút!
"Cổ Dư chết tiệt!" Hắn nhìn bốn phía, thấy nơi này là một quầy hàng nội y, liền sải chân tránh ra, quả nhiên không nhìn thấy cô ở bên cạnh.
"Tiểu thư, cô muốn mua bra size gì? Tôi xem có nhỏ không." Nữ chủ quán béo ú còn đang lớn tiếng, lôi túm Cổ Dư đang trốn trong giá treo áo ngực đi ra, nhìn xem ngực của cô lớn hay nhỏ, lại lấy cho cô size nhỏ, "Hình như chưa được size A nữa, đây đều là kích cỡ mà chúng tôi làm theo yêu cầu của khách hàng, rất dễ bán, bên trong chứa đầy miếng mút bọt biển. Các cô gái thời nay a, nhiều người ngực lép lắm, bởi vậy không thể không có thêm mấy lớp mút......Ôi chao, ngực gì mà giống như không có vậy, không biết sau này hầu hạ chồng thế nào, rồi sữa đâu mà cho con bú nữa."
Cổ Dư bị nói vậy liền sửng sốt, lấy tay kiểm tra bộ ngực của chính mình, phát hiện quả thật nó nhỏ, sau đó bỗng nhiên phản ứng lại, lấy tay chụp một cái bra hung hăng ném đến quầy hàng: "Thím có ý gì vậy, đang