Edit: Ramsessivy
Toà thị chính phê duyệt cho Cổ Dư nghỉ phép, nhưng một nhà Mộ gia cũng không có đi ra ngoài du lịch, mà là ở nhà, bốn người một bàn chơi mạt chượt.
Đông Húc, Mộ bí thư, Cổ Dư, Mộ Thanh Vận, bốn người họp thành một bàn, chơi mạt chượt đơn giản, nhưng trong bốn người này, ngoài Mộ Thanh Vận có kỹ năng bài bạc không tệ lắm, ba người còn lại đều là nửa nạc nửa mỡ.
Trong đó Đông Húc là chậm nhất, hoàn toàn không biết chơi mạt chượt, đánh một quân thì mất nửa ngày, đánh ra lại lấy trở về, một lần nửa đặt trong dãy bài của mình, lại cẩn thận cân nhắc rồi cân nhắc, xem ra so với xử lý công việc còn khó hơn! Nhưng anh chàng mỹ nam này cũng chính là kẻ đầu sỏ đề nghị chơi mạt chượt, quả thật khiến cho mọi người đi theo ngủ gà ngủ gật, ai cũng kêu.
Mộ Thanh Vận
"Đông Húc, dì Ba giúp cháu đánh." Mộ Thanh Vận không biết ngáp cái bao nhiêu, vươn bàn tay trắng nõn của mình, tuỳ tiện rút một quân bài của Đông Húc, "Đánh quân này đi, cứ nghe lời dì." Tên nhóc thúi, không biết chơi mạt chượt thì đòi chơi làm gì chứ! Sáng sớm hứng thú bừng bừng lại lôi bàn mạt chượt ra chơi, nói là muốn chơi mạt chượt cùng Mộ bí thư, mọi người không đi Bắc Kinh, du lịch mệt, ở nhà nghỉ ngơi là tốt nhất.
Vì thế Mộ bí thư cùng Cổ Dư đều gật đầu, vô cùng tán thành đề nghị này, ăn sáng xong lại ngồi xuống trước bàn chơi mạt chượt, bốn người ngồi cùng nhau, một nhà vui vẻ hòa thuận, hành trình đi Bắc Kinh liền hủy bỏ!
Nói thật, ngồi đánh mạt chượt nói chuyện phiếm cũng rất tốt, người một nhà có thể ở cùng một chỗ mà thoải mái tâm tình, xem như cả gia đình hội tụ. Còn có thể để Mộ bí thư vui đùa, ăn bài của Mộ bí thư, nhưng Đông Húc lại hoàn toàn không biết đánh bài mạt chượt, quả thật cô muốn hỏng mất! Tên nhóc này không hiểu đánh mạt chượt lại đòi xem náo nhiệt làm gì, Cổ Dư còn đánh giỏi hơn so với hắn, ít nhất không quá ngáo ngơ!
Xem ra tên nhóc này là cố ý không cho bọn họ đi Bắc Kinh!
"Nghe lời dì, đi quân này đi." Giờ phút này cô thật sự không nhịn được nữa, rút một quân bài trong dãy bài của Đông Húc, trải ra một phen, "Cứ đánh như vậy không phải tốt hơn sao, nhắm mắt mà đánh, sạch sẽ dứt khoát, khiến người ta vui lòng vừa mắt a."
Cổ Dư cùng Mộ bí thư thì ngồi bên cạnh mà cười, lần đầu tiên thấy được Đông Húc dứt bỏ dáng vẻ làm việc mà chơi mạt chượt, có hương vị ở nhà, quả thật làm người ta vừa lòng vui mắt.
Giờ phút này, tuy rằng mọi người đang đánh bài mạt chượt chậm rì, nhưng bầu không khí hạnh phúc nồng đậm, khiến người ta thoải mái không nhịn được mà cười to. Không thể tưởng tượng được hiện tại Đông Húc cũng biết học cách chọc cười, khiến mọi người cùng nhau cười theo.
"Dì Ba, đây là bài của cháu, không phải của dì, dì có biết cháu muốn đánh quân bài nào không?" Đông Húc vội vàng lấy lại quân bài của mình, quả thực muốn hộc máu trợn mắt, nhưng đôi mắt vẫn mang ý cười, "Bị người ta ăn bài thì làm sao đây?"
"Làm gì chuẩn như vậy, ăn là ăn được sao!" Mộ Thanh Vận trợn mắt, "Nếu thật sự bị ăn, vậy tính của dì đi." Cô đố ai dám ăn bài đó!
"Tam tiểu thư, lão gia ăn rồi." Người giúp việc hầu hạ bên cạnh Mộ bí thư cười nói, vội vàng giúp lão gia đẩy ngã bài.
Mộ bí thư ngồi trên xe lăn cũng vui vẻ cười ha ha, "Thanh Vận, ba ăn bài thắng rồi."
Cổ Dư cũng không biết xấu hổ mà ngã bài xuống, cũng cười tủm tỉm, "Em cũng ăn rồi, ha ha."
"......" Vì thế Mộ Thanh Vận kiểm tra bài của mình, chột dạ kiểm tra rõ ràng là hai người thắng thật, đúng là mình miệng đen.
"Thật sự chẳng hay chút nào? Chúng ta làm thêm ván nữa." Cô chưa từ bỏ ý định kiểm tra bài của hai người, xác định không có ăn gian, sau đó xáo bài, lại hung hăng chia bài, chuẩn bị ván tiếp theo, "Ba, Cổ Dư, ván này nhất định con phải hòa. Làm gì có chuyện như vậy, nói ăn là ăn ngay!"
Cô trước kia hay chơi mạt chượt cùng các vị thái thái nhà giàu, vận may rất tốt, chưa từng bị thua! Hôm nay tự nhiên lại bị thua hai lần!
"Được, được." Mộ bí thư cười ha ha, bởi vì thân thể không tiện, là giúp việc giúp ông cầm bài, còn ông thì đeo kính mà xem, ngẫu nhiên ra chủ ý, cười quay đầu dặn quản gia bên cạnh: "Chuẩn bị ăn cơm thôi, đói bụng rồi."
"Ba, thắng cuộc liền bỏ chạy." Mộ Thanh Vận lên án ông.
"Cơm nước xong chúng ta lại tiếp tục." Mộ bí thư cười vang, biết con gái là đùa giỡn với mình, muốn đánh bài cùng ông, bởi vậy ông cũng đau lòng con cháu, không muốn bọn họ bị đói bụng, "Đánh xong ván này, chúng ta ăn cơm." Vì muốn ông được vui, bọn họ sao có thể để bụng đói chơi bài được, sẽ phá hư thân thể mất.
Trên thực tế, Dạ Triệt đang ở Bắc Kinh đợi gặp mặt cùng bọn họ, nhưng Đông Húc lại mời mọi người chơi bài, hủy bỏ lịch trình đi Bắc Kinh, cho Dạ Triệt leo cây! Bởi vậy có lẽ lúc này Dạ Triệt đang đứng xem đồng hồ ở nhà cũ của Mộ gia tại Bắc Kinh, đợi cho kiên nhẫn mất hết, đồ ăn cũng lạnh ngắt. Xứng đáng a, tiểu cữu vô tâm vô phổi này! Ai bảo vẫn luôn cho người khác leo cây!
"Chị Ba, Đông Húc, lại đây ăn cơm." Cổ Dư đang hỗ trợ dọn chén bát, cũng múc canh cho Mộ bí thư cùng Mộ thái thái, đút cho Mộ thái thái uống canh, "Mẹ, hôm nay tiền thắng bài của con cùng ba sẽ giao hết cho chị Trương, chiều nay chúng ta sẽ có một bữa tiệc, có nhiều đồ ăn hơn. Có món tương chế đề hoa mà mẹ thích nhất, mẹ ăn một chút sẽ không ảnh hưởng đến thân thể."
Huyết áp của Mộ thái thái đã bình thường, chính là thân thể có chút suy yếu, cười uống xong chén canh thứ hai mà Cổ Dư đút, "Phụ nữ thường ăn lòng trắng trứng gà, mới có khả năng duy trì làn da có độ đàn hồi. Cổ nha đầu, con cũng ăn nhiều một chút, đây là bí kíp giúp mẹ duy trì da thịt."
"Vâng." Cổ Dư cười vui hẳn lên, khẽ chớp chớp đôi mắt to, "Thật ra, con cũng thích ăn. Những món mà mẹ thích ăn, hơn phân nửa trong đó cũng là món con thích. Trước kia con thường xuyên đắp mặt nạ, cho nên mới có thể duy trì làn da căng mịn......Mẹ, xem ra chúng ta có cùng sở thích giống nhau, hì hì."
"Nha đầu ngốc."
---
Bắc Kinh.
Mộ Dạ Triệt đúng hẹn đứng đợi ở nhà cũ của Mộ gia đến hai tiếng, nhưng lại một giờ qua đi, hắn mới dám thật sự tin rằng Đông Húc đang lừa mình!
Đương nhiên, Mộ bí thư cùng Cổ Dư cũng không đồng ý gặp hắn, chính là hắn cũng vừa mới đến Bắc Kinh một chuyến, cho nên muốn cùng gặp mặt với người nhà một lần. Đây chưa nói đến lừa gạt, nhưng bọn họ không đúng hẹn, quả thật làm cho hắn cảm thấy thất vọng.
Không biết sau khi ly hôn cùng Cổ Dư, người nhà sống thế nào?
Hắn vẫn nhớ rõ, trước khi hắn ký tên vào đơn ly hôn, ánh mắt của Mộ bí thư phẫn nộ như thế nào. Thật ra cho dù hắn có ký tên hay không, Mộ bí thư cũng không tha thứ cho hắn. Bởi vì trong hai tháng ngắn ngủi này, hắn ngoài việc phụ lòng Cổ Dư, cũng phụ lòng cha mẹ nuôi của mình. Bọn họ sẽ cho rằng hắn muốn trở lại Hàn gia, cho nên mới cùng Hàn Vũ Ngấn nhấc lên quan hệ, dừng lại ở Singapore không chịu trở về.
Nhưng mà sự thật là, hắn không muốn trở lại Hàn gia, chính là muốn Hàn gia hoàn toàn bị hủy diệt, Hàn Vũ Ngấn cùng Lâm Ngọc Nhi phải trả giá vì tất cả những hành vi năm đó. Hắn vẫn sẽ trở lại Mộ gia, báo đáp ơn dưỡng dục của cha mẹ nuôi, vẫn là Mộ Dạ Triệt như cũ.
Mà tờ giấy hợp đồng kết hôn của hắn cùng Cổ Dư, thật ra cũng đã không còn tác dụng gì, mặc dù bọn họ không ký tên vào đơn ly hôn, mối quan hệ của bọn họ cũng không quay lại như trước được. Bởi vậy nếu Cổ Dư cho rằng ly hôn sẽ làm cô thoải mái hơn, hắn đồng ý ly hôn.
"Đi thôi, bọn họ sẽ không đến đây." Hôm nay hắn mở cánh cổng nhà cũ của Mộ gia không người ở, đi một vòng trong nhà, sau đó ngồi xe rời đi, đến nghĩa trang tế bái mộ bia người mẹ Triệu Hiểu Nhu đã mất của mình.
Sỡ dĩ lựa chọn đến Bắc Kinh, là vì Hàn Vũ Ngấn lần đầu tiên lại đây tế bái Triệu Hiểu Nhu, người đàn ông này thậm chí còn không biết tro cốt của vợ cũ mình an táng ở nơi nào, chỉ biết là nhà cũ của Hàn gia đã đổi chủ, ký ức của con cùng vợ trước trong ông ta đã biến mất hầu như không còn, hoàn toàn không nhớ rõ.
Hàn Vũ Ngấn
Lần này vì cái chết của Lâm Tiêm Tiêm, Hàn Vũ Ngấn không thể không tìm được mộ bia của Triệu Hiểu Nhu, mời Mộ Dạ Triệt tiến đến.
Vì thế một ngày này, hai cha con lại gặp mặt tại một nghĩa trang ở Bắc Kinh, Hàn Vũ Ngấn chỉ vào mộ bia của Triệu Hiểu Nhu mà nói vô cùng đau đớn: "Chuyện tình năm đó, chẳng lẽ con không có một chút ký ức nào sao? Vì sao ta lại kiên quyết ly hôn cùng Triệu Hiểu Nhu, cùng với nguyên nhân mà con ly hôn với vợ cũ, đều là giống nhau! Bởi vì không thương, bởi vậy nên không thể tra tấn lẫn nhau!"
Mộ Dạ Triệt híp mắt lại, đáy lòng có hơi hơi rung động, gương mặt lại bình tĩnh vô cùng.
Hắn xác thực, thời gian này hắn cùng Cổ Dư tra tấn nhau, quả thật là vì không thương, cho nên mới kết thúc hợp đồng trước kỳ hạn. Nhưng Hàn Vũ Ngấn thì không giống vậy, Hàn Vũ Ngấn là nɠɵạı ŧìиɦ, chưa ly hôn liền lên giường cùng Lâm Ngọc Nhi! Ông ta cùng Triệu Hiểu Nhu còn có một đứa con, đây là trách nhiệm làm cha của ông ta!
"Hàn Triệt, ta biết con sẽ cho rằng là ta cố ý nɠɵạı ŧìиɦ." Hàn Vũ Ngấn lại nói, âm thanh vang dội, mang theo sự ổn trọng thuần thục của một người đàn ông trung niên, bất đắc dĩ nhìn đứa con trước mặt này, "Năm đó trước khi mẹ con tự sát có nói một câu, cô ấy nói tình cảm của hai vợ chồng vỡ tan, là vì cô ấy tập trung vào sự nghiệp của mình, bởi vậy còn có thể cứu vãn tình cảm. Nhưng thật ra từ những năm trước đó, ta và cô ấy đã ở riêng, ta nhiều lần đưa đơn ly hôn đều bị cô ấy bác bỏ, cô ấy vẫn không chịu ký. Bởi vậy chúng ta mới vì con, thử cứu vãn tình cảm, nhưng kết quả cũng không như mong đợi, cô ấy thật điên cuồng cực đoan, mỗi lần đều đòi chết để bức ta, không chịu bình thản chia tay, khiến cho mối quan hệ của chúng ta ngày càng căng như dây đàn. Sau đó ta mới gặp được Lâm Ngọc Nhi......"
Mộ Dạ Triệt nghe, cười lạnh một tiếng: "Bởi vậy ông nhẫn tâm vứt bỏ con mình, đây cũng thành cái cớ cho tình cảm tan vỡ giữa ông cùng Triệu Hiểu Nhu?"
"Hàn Triệt." Gương mặt già nua của Hàn Vũ Ngấn hiện lên sự áy náy, đi đến gần con, "Năm đó ta cũng thiếu chút nữa bị Triệu Hiểu Nhu điên cuồng bức thành kẻ điên. Khi đó hai người phụ nữ đều đang nổi điên, một người tự sát, người kia đi Singapore cũng đòi tự sát, bởi vậy ta không thể không đuổi theo qua Singapore, lo lắng Lâm Ngọc Nhi cũng gặp chuyện không may. Sau đó biết được con được người ta nhận nuôi, ta liền đi luôn không trở về nữa. Ta biết con sẽ không tha thứ cho ta, mà con, sống ở Mộ gia cũng thật hạnh phúc. Còn hơn là