Edit: Ramsessivy
Cổ Dư ngây người ở Mộ gia vài ngày, bỗng nhiên cảm giác tình huống có chút không thích hợp, Đông Húc không cho cô cùng Thị Na đi đảo Nam Á, cũng không cho cô đi ra ngoài du lịch.
Cô có chút buồn bực đối với điều này, cũng lấy điện thoại, đi ra ngoài gọi điện.
"Thị Na, chuyện giao cho cô làm thế nào rồi?"
"Chị Torn, em theo chỉ đạo của chị thuê ba công ty đòi nợ, để bọn họ chạy đến cổng tòa thị chính làm loạn, đuổi những tên tay chân của Lâm Ngọc Nhi đi. Nhưng mà những tên này cũng không chịu phục, chắc chắn sẽ điều tra ra thân phận của chị, chị có sợ không?"
"Thị Na, cô làm tốt lắm." Cổ Dư cười nói, đi trong vườn vài bước, nhìn hàng rào bên ngoài, "Lần này Mộ Dạ Triệt không tiện ra mặt, vậy tôi bỏ tiền ra cũng được. Lâm Ngọc Nhi này có bản chất ác độc, nếu không tìm người hù dọa bà ta, bà già này sẽ không biết từ chết viết như thế nào. Thị Na, cầm khoản tiền còn lại mà ra ngoài du lịch đi, một khoảng thời gian sau hãy trở về."
"Được rồi, tôi đã lấy vé máy bay xong."
"Vậy xuất phát đi, đi chơi vui vẻ."
Cổ Dư cười, không có nhận ra phía sau có người, chính là đi lại trong vườn, nhìn bên ngoài.
Lãnh Đông Húc nghe tiếng tìm tới được liền vỗ vỗ bả vai của cô: "Quả nhiên là em dùng tiền thuê công ty đòi nợ cho Lâm Ngọc Nhi một bài học? Em có biết làm như vậy sẽ rất nguy hiểm không?" Thật không biết trong đầu cô gái này suy nghĩ cái gì! Đã vậy còn quá hồ đồ rước phiền toái vào người, hăng hái đấu cùng Lâm Ngọc Nhi bị điên này!
Cổ Dư bị hắn vỗ vai liền giật cả mình, quay đầu trả lời hắn: "Nếu không đuổi những kẻ này đi, tòa thị chính sẽ bị chướng khí mù mịt, tôi cũng bị những kẻ đó đuổi theo cả ngày, mà chút chuyện giữa tôi, Mộ Dạ Triệt cùng Lâm Tiêm Tiêm cũng sẽ bị đào bới ra! Tôi không muốn cuộc sống như vậy, Lâm Ngọc Nhi này cũng phải có chút kiêng kị chứ, bà ta nghĩ rằng nơi này không ái dám đụng vào bà ta."
"Nếu đã xảy ra, vậy quên đi." Lãnh Đông Húc lại nói, bảo cô vào nhà, "Có cần đi kiểm tra sức khỏe của em một lần không? Gần đây dạ dày của em luôn không được thoải mái."
"Tôi không sao." Cổ Dư lại lắc đầu, chủ động khoác tay hắn, cùng hắn đi vào bên trong phòng khách Mộ gia, "Giờ nói thật cho tôi biết, anh cố ý hủy lịch trình đi Bắc Kinh đúng không? Có người chờ ở Bắc Kinh hả?"
Đông Húc thấy cô đã đoán ra vài phần, liền cười nói: "Dạ Triệt gọi điện thoại tới, nói sẽ đi Bắc Kinh tế bái mẹ mình, tính thuận tiện gặp mặt cùng chúng ta, bởi vậy vì không thể chậm trễ lịch trình của tiểu cữu, tôi mới đề nghị chúng ta nghỉ ngơi ở nhà. Không phải thân thể của em cũng không được thoải mái sao? Không cần thiết phải bôn ba như vậy."
"Ờ." Cổ Dư có được đáp án cũng nhẹ nhàng cười, phát hiện gần đây Đông Húc càng ngày càng thích quản chuyện của cô, cười nói: "Thật ra Mộ Dạ Triệt muốn gặp người của Mộ gia, không phải tôi, Đông Húc anh không cần lo lắng tôi gặp mặt cùng anh ấy sẽ xấu hổ. Lần này anh nói rõ với Mộ bí thư đi, dù sao Mộ bí thư vẫn muốn gặp con, anh lại đem hủy cuộc hẹn này."
"Giờ tôi đi nói thật với Mộ bí thư đây." Lãnh Đông Húc cười ôn nhu, quả nhiên đi lên lầu, đúng lúc gặp Mộ bí thư xuống lầu, vì thế trực tiếp đứng ở cầu thang nói rõ cho Mộ bí thư, gương mặt tuấn tú mang theo một tia cười tà ác, "Ông ngoại, Dạ Triệt có khả năng chờ chúng ta ở nhà cũ của Mộ gia tại Bắc Kinh, ông ngoại có muốn đi không?" Chỉ sợ Dạ Triệt đã sớm bay trở về Singapore, thất vọng mà về rồi.
Mộ bí thư ngồi ở xe lăn nâng mí mắt, nhìn hắn một cái, khoát tay, "Ông biết ngày đó không phải là cuộc gọi quảng cáo thuốc diệt gián, mà là điện thoại của Dạ Triệt. Không cần thiết gặp mặt, để nó đi thôi, đây chính là con đường mà nó chọn."
Ông để Đông Húc đẩy mình xuống lầu, đi hít thở không khí trong vườn, nhìn mấy chậu cúc.
Đối với hành động của con, ông cảm thấy tức giận, bởi vậy tạm thời ông cũng không muốn gặp mặt cùng con. Đợi cho Dạ Triệt hoàn toàn giải quyết xong những chuyện hoang đường này, ông mới suy nghĩ xem có tha thứ cho Dạ Triệt hay không.
Hơn nữa, một khi Dạ Triệt trở về, na đầu Cổ Dư nhất định sẽ ra đi, gia đình này sẽ lại lạnh tanh, thật sự không giống một gia đình.
---
Lâm Ngọc Nhi
Singapore.
Sắc mặt Lâm Ngọc Nhi xanh mét nhìn vài tên bị đánh cho bầm dập mặt mũi này, hung hăng ném điện thoại lên bàn, "Một đám vô dụng! Bị đánh như vậy còn dám quay lại?"
"Lâm phu nhân, đối phương là người trong giới, cầm gậy liền đánh lại đây." Vài người ôm cái cằm bị thương, cùng nâng cánh tay gãy, không ngừng kêu rên, "Thanh toán tiền cho chúng tôi đi! Chúng tôi chỉ là cam đoan hù dọa bọn họ, chưa nói là ra tay đánh nhau! Giờ tiền thuốc men, phí tổn thất của chúng tôi phải do Lâm phu nhân chịu trách nhiệm!"
"Trước mắt nói cho tôi biết đối phương là ai?" Lâm Ngọc Nhi cắn răng, tức giận đến phát run, "Hiện tại Mộ Dạ Triệt có chức quan trong người, tuyệt đối không dám bừa bãi như vậy! Đối phương rốt cuộc là ai?" Cũng dám học theo lâm Ngọc Nhi này!
"Lâm phu nhân, đối phương đương nhiên là giống chúng ta, Lâm phu nhân thuê được công ty đòi nợ đối phó bọn họ, chẳng lẽ bọn họ không thuê được công ty đòi nợ đối phó với bà sao?" Vài người cười lạnh, châm chọc liếc mắt một cái, cảm thấy Lâm Ngọc Nhi này đúng không có đầu óc, thật đúng là nghĩ tới trên đời này chỉ có mấy đồng tiền dơ bẩn của bà ta thôi!
Nói thật bọn họ đúng là nhìn không nổi vài đồng tiền giơ bẩn này, không biết là Lâm Ngọc Nhi kiếm được từ đâu, trả tiền thật con mẹ nó không bằng đối phương nữa, "Mau thanh toán số tiền còn lại cho chúng tôi đi! Thật con mẹ nó chẳng hay ho gì, lần này tự nhiên lại bị đánh thành như vậy, ôi......"
"Được rồi, số tiền còn lại sẽ được chuyển vào tài khoản của các người! Hiện tại các người có thể đi rồi!" Lâm Ngọc Nhi mở cửa ra, để cho bọn họ cút nhanh, đừng làm bẩn mắt bà, sau đó lập tức gọi điện cho Hàn Vũ Ngấn, "Vũ Ngấn, số tiền anh cho em đã dùng gần hết rồi, anh giúp em với, có người thuê công ty đòi nợ đối phó với em, em nghi ngờ là Mộ Dạ Triệt......"
Hàn Vũ Ngấn trầm ngâm một lát, thế này mới nói: "Ngọc Nhi, không thể chấm dứt đoạn ân oán này cùng Hàn Triệt được sao? Tiêm Tiêm đã chết rồi, em liền dừng tay đi."
"Dừng tay?" Lâm Ngọc Nhi phát ra một tiếng thét chói tai, "Không phải em không muốn dừng tay! Từ hai mươi mấy năm trước, Hàn Triệt kia vốn không có quan hệ gì cùng chúng ta, em cũng không muốn có quan hệ gì với hắn ta cả! Là chính hắn ta tự tìm tới Tiêm Tiêm, nhất định phải bức tử con gái trước mặt em! Hiện em cho hắn ta thanh bại danh liệt thì có gì sai?! Hắn ta đùa bỡn tình cảm của Tiêm Tiêm, em cho sáng tỏ mối quan hệ giữa hắn ta cùng Tiêm Tiêm, để hắn ta cho Tiêm Tiêm một cái danh phận thì có gì sai?! Hàn Vũ Ngấn, năm đó anh đã muốn bỏ mặc vợ con đuổi theo đến Singapore, người sai chính là anh, dựa vào đâu mà muốn mẹ con em phải thay anh trả giá tất cả?!"
"Ngọc Nhi, giờ đừng dây dưa với Hàn Triệt nữa, để cho tất cả chấm dứt tại nơi này đi." Hàn Vũ Ngấn trầm giọng nói, tiếng nói chứa đầy bất đắc dĩ cùng trầm trọng, hiện tại đối mặt với ân oán thật sự không thể do dự, "Năm đó quả thật là chúng ta có lỗi với mẹ con bọn họ, là anh bỏ mặc vợ con! Tiêm Tiêm đúng là bởi vì biết đoạn quan hệ này, cho nên mới lựa chọn dùng phương thức tự sát giúp chúng ta bồi thường những thua thiệt cho Triệu Hiểu Nhu. Nếu Hàn Triệt đã không hề truy cứu nữa, Ngọc Nhi, em cũng không nên đối chọi gay gắt! Đối với cái chết của Tiêm Tiêm, anh sẽ bù lại, em rời Singapore bắt đầu lại một lần nữa đi, được không?"
"Không có khả năng!" Lâm Ngọc Nhi nheo mắt thét một tiếng, quả quyết từ chối đề nghị của Hàn Vũ Ngấn, "Hắn ta bức tử con gái của em, em sẽ khiến hắn ta phải trả giá!"
"Nhưng năm đó quả thật là chúng ta bức tử Triệu Hiểu Nhu! Chẳng lẽ em muốn để Nho Nhỏ cũng chết trước mặt em sao?" Hàn Vũ Ngấn cũng bắt đầu muốn giận tái đi, cảm thấy tức giận vì không thể nói lý cùng Lâm Ngọc Nhi, "Nếu hiện tại em đi, còn có thể theo đuổi giấc mộng phú quý của mình một lần nữa. Nhưng nếu không đi, em chỉ có một con đường chết! Chẳng lẽ em đã quên, ngày hôm qua anh mới nộp tiền bảo lãnh đưa em ra khỏi cục cảnh sát sao? Hiện tại tất cả dân chúng Singapore đều biết chuyện tình của chúng ta năm đó, chẳng lẽ em muốn mỗi ngày đều bị người ta chỉ trỏ mắng chửi sao?"
Quả nhiên Lâm Ngọc Nhi rơi vào sửng sốt, nghe lọt tai những lời này, lập tức nói: "Nếu như vậy, giờ em mang theo