Edit: Ramsessivy
Cổ Dư lái chiếc xe du lịch của Thị Na về đến kho hàng chỉ định ở bên bờ biển, càng lái càng nhanh, linh hoạt cắt đuôi mấy chiếc xe cảnh sát đang đuổi theo phía sau bọn họ, nhưng trong quá trình này, cô phát hiện năm người nam đồng nghiệp lại bắt đầu "Công kích" đại minh tinh Hàn Quốc, nhanh chóng lấy ra mấy khẩu súng dưới ghế ngồi, nổ bang bang bang vài tiếng, cô sợ tới mức vội vàng thắng xe, ngừng lại ở ven đường!
"Này, các người đang làm gì vậy?" Cô hô to về phía bọn họ, phát hiện vài khẩu súng trong tay bọn họ thì ra là súng bắn kem bơ, phun đầy kem lên mặt của đại minh tinh Hiền Tuấn kia, giống như ông già Noel. Tuy rằng bọn họ vừa cắt đuôi mấy chiếc xe ở phía sau, nhưng khẳng định trò đùa dai này sẽ khiến người ta nghĩ lầm rằng bọn họ đang bắt cóc con tin! Không cần chơi quá mức như vậy!
"Happy birthday, ốp pa!" Năm anh chàng này tự nhiên lại vỗ tay phách phách, cười vui lớn tiếng, dùng loại phương thức kỳ lạ này để chúc mừng sinh nhật đại minh tinh Hàn Quốc! Nhưng thật hiển nhiên, loại phương thức chúc mừng sinh nhật này có chút quá đáng, làm cho cái người được "Mừng thọ" vô cùng khó chịu, đôi lông mày hung hăng nhíu chặt!
"Joe, anh lái xe đi!" Cổ Dư đi đến ghế sau, chọn ra một người tiếp tục lái xe, chính mình thì ngồi trước mặt vị đại minh tinh kia, hơi lộ vẻ áy náy đưa cho hắn một cuộn giấy vệ sinh, "Ngại quá, mọi người chỉ là muốn tạo cho anh một bất ngờ."
Bởi vì gương mặt người đàn ông này bị phun đầy kem, bởi vậy Cổ Dư không nhìn thấy mặt hắn, chỉ cảm thấy vị đại minh tinh này thảm hại vô cùng, tự nhiên là bị bọn họ chỉnh thành như vậy!
Đầu tiên là bị phun nước hạt tiêu, hiện tại là kem bơ, có lẽ mắt cũng không mở ra được!
Vì thế cô chùi chùi ánh mắt cho người đàn ông này, nhẹ nhàng lau đi nước hạt tiêu cùng kem dính trên mí mắt, để cho hắn có thể nhìn rõ.
"Cổ tiểu thư, Thị Na gọi điện." Bên cạnh có người huých cánh tay của cô, nghiêng người nói nhỏ giọng đầy lo lắng: "Cô ấy nói chúng ta bắt sai người rồi, Boss thật sự đang còn ở sân bay, vừa rồi cắt đuôi chúng ta ở buồng vệ sinh! Cái này không xong rồi, chúng ta bắt nhầm người còn bị cảnh sát theo dõi!"
Cổ Dư đang còn chà lau hai mắt cho người đàn ông này, nghe vậy chấn động toàn thân, khiếp sợ trừng lớn hai mắt xoay người qua, "Vậy anh ta là ai?" Trời, bắt sai người? Hèn gì vừa rồi bọn họ đi theo đại minh tinh Hiền Tuấn này đến buồng vệ sinh liền phát hiện không thấy đại minh tinh đâu, sau đó cô đi đến khúc cua, lại phát hiện người đàn ông mặc đồ trắng này lại đứng ở phía trước cách đó không xa, làm cho bọn họ tìm kiếm thật vất vả, vì thế năm người nam đồng nghiệp đẩy mạnh cô về phía trước, làm cho cô không kịp phòng bị bị đẩy lên, không chút nghĩ ngợi liền phun nước hạt tiêu lên mặt anh ta, ý đồ bắt tên hồ ly giảo hoạt này!
"Tôi......chúng tôi không biết." Bốn anh chàng cùng nhau lùi người về phía sau, ai cũng không chịu nhận trách nhiệm này, đều lấy tay chỉ chỉ vào Cổ Dư, "Vừa rồi là cô xịt nước hạt tiêu vào mặt anh ta, trách nhiệm này cô nhận đi, không liên quan đến chúng tôi!"
"Chẳng lẽ anh ta không phải do các người bắt được sao?" Cổ Dư rống to, cảm thấy phẫn nộ vì năm anh chàng vô sỉ này, đẩy bọn họ ra một phen, vội vàng cởi trói cho nạn nhân, cúi đầu quả thật muốn chui xuống đất, "Thật xin lỗi tiên sinh, chúng tôi bắt nhầm người." Cái này nên làm thế nào để xong việc? Vị tiên sinh này rất vô tội!
Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dạ Triệt còn dính chút nước hạt tiêu và kem, con ngươi âm trầm lợi hại, lẳng lặng nhìn chằm chằm vài người này, phát ra một tiếng cười lạnh đối với Cổ Dư: "Em xác định không phải cố ý bắt sai? Sao lại giống như cố ý theo dõi anh đến sân bay, bám đuôi phía sau anh?" Cổ Dư này, cái cớ vụng về như vậy mà em cũng xài được! Đùa với hắn như vậy có thể khiến cô trút hết cơn giận trong ngực sao?!
"......" Cổ Dư bị âm thanh này dọa sợ tới mức đặt mông xuống sàn xe, quả thực như bị sét đánh, "Mộ......Mộ Dạ Triệt?"
Thành phố này nhỏ như vậy sao? Người mà cô bắt nhầm cũng có thể là Mộ Dạ Triệt?! Nhưng mà ai bảo hắn mặc đồ âu màu trắng, mang giày cá sấu bản giới hạn, thậm chí còn chạy tới sân bay đón người, hắn bị bắt nhầm cũng là xứng đáng!
Cổ Dư lại đứng lên, vỗ tay phủi phủi bụi, lại mạnh miệng: "Em quả thật là giúp Thị Na đến sân bay để đón người, nhưng xác định không phải cố ý theo dõi anh đến đây. Anh cảm thấy em sẽ nhàm chán như vậy sao? Chạy đi bắt anh?! Em cũng không biết anh sẽ đến sân bay! Nhưng mà cũng thật xin lỗi, em quả thật nhận sai bắt nhầm người. Giờ em đưa anh đến bệnh viện, trước tiên giúp anh kiểm tra mắt đã." Cô vươn tay về phía hắn, ý đồ nâng hắn đứng lên, trong ánh mắt hiện vẻ áy náy, chứa đầy lo lắng, "Mắt của anh hình như mở ra không được."
Nhưng Mộ Dạ Triệt nâng tay hất tay cô ra, không cho cô đụng vào hắn, lắc lắc người đứng lên, mở cửa đi xuống xe.
Mà ngoài xe, tài xế kiêm vệ sĩ của hắn đã lái xe đuổi theo đến đây, dìu hắn lên xe rửa mắt. Vừa rồi, là hắn chỉ đạo tài xế kiêm vệ sĩ ngồi trong xe chờ, một mình hắn đến sảnh sân bay, bởi vậy mới làm cho bọn Cổ Dư có cơ hội bắt cóc hắn lên xe.
Mà hơn mười phút trước, vệ sĩ đuổi theo một đường, Cổ Dư đã đem xe lái một đường bão táp, tưởng gặp phải người nào. Nhưng hiện tại cô mới biết được, cô đem thiếu gia nhà bọn họ chạy một đường đến bờ biển, thật sự đã cấu thành tội danh bắt cóc!
"Làm cho cô gái này cũng lên xe!" Mộ Dạ Triệt rửa mắt xong lạnh giọng chỉ đạo, phẫn nộ nhìn chằm chằm cô gái đang trả thù hắn, thật sự là bị cô dễ dàng dẫm đến cực hạn tha thứ của mình, một ngọn lửa giận dưới đáy lòng cháy tăng vọt, trong lòng vô cùng khó chịu, "Ngày hôm qua thiêu rụi phòng bếp, hôm nay chạy tới sân bay bắt người, Cổ Dư em thật là lợi hại! Trả thù anh như vậy?"
Không thể tưởng tượng được sau khi chấm dứt hợp đồng, cô gái này bắt đầu trở nên bất hảo trầm trọng!
Cổ Dư bị hai người vệ sĩ mời lên xe của hắn, còn hai bên là xe cảnh sát đi theo mà đến, mười mấy người cảnh sát vây quanh cái xe du lịch của Thị Na, chỉa súng vào năm người nam đồng nghiệp kia, trường hợp này vô cùng náo nhiệt và buồn cười, làm cho Cổ Dư chột dạ không ngừng rụt cổ.
Cổ Dư
Cô chậm rãi đi lên xe của hắn, lại dùng một đôi mắt to mà ngắm ngắm khuôn mặt đang xanh mét của hắn, trịnh trọng nhắc lại một lần: "Em không cố ý theo dõi anh, quả thật em không cẩn thận nhận nhầm rồi bắt sai người, đem anh trở thành đại minh tinh Hàn Quốc Kim Hiền Tuấn. Nếu anh muốn phạt, vậy hiện tại anh xịt nước hạt tiêu cùng phun kem lên mặt em cũng được, em cam tâm bị phạt."
Nhìn ánh mắt phẫn nộ của hắn, có lẽ lại nghĩ rằng cô đang làm chuyện xấu với hắn! Nhưng cô làm chuyện xấu với hắn để làm gì chứ, cô cũng không phản đối việc ăn no! Không phải chỉ xịt lên mặt hắn vài giọt nước hạt tiêu cùng kem bơ sao, coi như ăn chay đi, hương vị thật ngon, ha ha ha ~
Mộ Dạ Triệt thấy cô thế nhưng lại đang cười âm thầm như thế, lửa giận ở đáy lòng phút chốc lại cuồn cuộn, lông mày bay lên, răng nanh cắn chặt, từ trong hàm răng phun ra hai chữ, "Lại đây!"
Lại đây? Cổ Dư nghe hai từ này cũng lui về sau hai bước lớn, phòng bị nhìn chằm chằm người đàn ông đang trong cơn giận dữ này, "Để làm gì?" Cô cười một cái thì làm sao vậy, không lẽ hắn muốn ra tay đánh người? Cô quả thật cảm thấy khôi hài mà thôi ~
"Anh nói lại lần nữa, lại đây?" Mộ Dạ Triệt hiển nhiên đã xài hết kiên nhẫn, ánh mắt sắc bén nguy hiểm, sắc mặt lạnh như băng, gắt gao nhìn chằm chằm cô gái bất hảo này! Cổ Dư chết tiệt, em nên bị đánh một chút!
"Em, em đã qua đây rồi." Vì không để chính mình bị đánh, Cổ Dư vẫn không ngừng đứng gần, ngoan ngoãn đứng ở trước mặt hắn, chắc chắn người đàn ông lịch lãm này sẽ không ra tay đánh phụ nữ, hai mắt nhìn xuống hắn, "Xin anh cứ nói." Cho dù là bảo cô lên núi đao hay xuống biển lửa, cô đều không có ý kiến!
Bởi vì vừa rồi là cô bắt sai người, âm kém dương sai thế nào lại tra tấn Mộ Dạ Triệt một trận, hăng hái làm cho hắn cuối cùng bị ném đến tảng đá! Hiện tại nghĩ lại, cảm giác thật thích!
"Cởϊ qυầи áo ra!" Mộ Dạ Triệt cũng nhếch môi, ánh mắt thâm thúy, "Mê đắm" quét nhìn thân thể cô một cái!
What!?
Cổ Dư nhéo nhéo cổ áo của chính mình, khẩn trương nhìn chằm chằm tên "Háo sắc" đang bị thương này, lùi về sau hai bước! Hắn muốn làm gì, hắn còn tính ở trên xe lần nữa làm chuyện "Không thương cũng làm" sao? Hắn là đồ háo sắc, còn muốn chiếm tiện nghi của cô nữa! Cô cầm cái ly bên cạnh, tính ném bể đầu tên háo sắc này!
Nhưng Mộ Dạ Triệt lại cong môi cười, tựa như ý thức được cô hiểu sai, híp mắt lại, "Cởi bộ quần áo chướng mắt này ra, màu sắc sặc sỡ thật khiến anh đau mắt! Sau đó, giúp anh lau vết bẩn còn lại trên mặt."
Hắn mệnh lệnh nói từng chữ, đôi mắt rõ ràng xẹt qua một tia cười khẽ, sau đó lẳng lặng nhắm lại hai mắt, chờ đợi Cổ Dư hầu hạ.
Cổ Dư thì có chút xấu hổ, buông cánh tay đang nắm chặt cổ áo của mình ra, cảm giác đúng là mình đã hiểu sai, sau đó bưng cái ly lên, ngửa đầu một ngụm uống sạch ly rượu, tỏ vẻ cô muốn uống rượu, chứ không phải đánh người, nhếch miệng cười một cái, bắt đầu cởi bỏ bộ quần áo lố lắng trên người, để lộ quần áo của mình ở trong.
Cuối cùng, cô cúi người, nhẹ nhàng lau sạch cặn bẩn trên mặt Mộ Dạ Triệt, dùng miếng bông sát trùng giảm nhiệt cho hắn.
Thoáng nhìn Mộ Dạ Triệt có vẻ hưởng thụ, khẽ nhắm hai mắt, theo đuổi đầu ngón tay của Cổ Dư đang di đến dời đi trên gương mặt hắn.
"Anh thật sự sẽ đưa năm anh chàng kia vào cục cảnh sát sao?" Đột nhiên Cổ Dư hỏi hắn, đôi môi đỏ thở ra một mùi rượu thản nhiên, xộc thẳng vào mũi Mộ Dạ Triệt.
Nhưng mũi của Mộ Dạ Triệt bị xịt hạt tiêu, tạm thời mất đi khứu giác, mở mắt ra nhìn cô: "Bọn họ sẽ ở cục cảnh sát 24 giờ, sau đó, Kim Hiền Tuấn mà em nhắc tới sẽ đến cục cảnh sát nộp tiền bảo lãnh cho bọn họ."
"A." Cổ Dư vừa lòng lên tiếng, lại tiếp tục tò mò hỏi hắn, "Anh đến sân bay đón ai? Vì sao lại không mang theo vệ sĩ cùng thư kí? Nếu không tụi em cũng không có khả năng đưa anh ra khỏi sân bay, tạo thành hiểu lầm." Âm thanh dần dần yếu ớt hẳn đi, xem ra vẫn có chút chột dạ.
"Một người bạn." Mộ Dạ Triệt thản nhiên trả lời, ý bảo cô ngừng động tác chà lau lại, đôi mắt nhìn thẳng vào cô: "Hiện tại anh đã tin rằng em không cố ý bắt cóc anh, nhưng anh cảm thấy chúng ta rất có duyên phận, thế nhưng cũng có thể gặp nhau ở sân bay, hơn nữa còn bị em bắt cóc. Không biết đây là biểu thị cho điều gì không? A."
"Như vậy ngay từ đầu, anh chợt nghe ra giọng của em, biết người này là em, bởi vậy cố ý ngồi trên xe nhìn xem em sẽ làm gì tiếp theo để "Trả thù anh"?" Cổ Dư liếc mắt nhìn hắn, cũng tại khắc này bừng tỉnh, phát hiện hắn còn đang cho rằng cô chưa chết tâm có ý đồ trả thù hắn, nghĩ rằng cô nhỏ mọn như vậy! Vì thế cầm khăn mặt ngồi ở bên cạnh hắn, hung hăng nắm nắm, phát hiện chính mình cùng hắn không phải là có duyên phận, mà là oan gia ngõ hẹp, "Người anh đón ở sân bay, có liên quan gì đến em sao? Vì sao lại nói dự báo điều gì?!"
Cho dù cô không được hắn yêu, nhưng cô cũng không cần trả thù! Cô trong mắt hắn không chịu nổi đến như vậy sao?
Mộ Dạ Triệt cũng không nhìn lại cô, chỉ đạo tài xế lái xe về hướng Mộ trạch, chuẩn bị đưa cô về nhà.
Nếu tất cả chỉ là hiểu lầm, lần này cô nhận nhầm hắn thành Kim Hiền Tuấn, xịt hạt tiêu bắt cóc hắn lên xe, như vậy lần này hắn sẽ không so đo cùng cô, đưa cô về nhà, để cô ngoan ngoãn ở nhà!
"Trước mắt không quay về, em muốn ăn cơm ở bên ngoài." Cổ Dư kiên trì nói, để Mộ Dạ Triệt thả cô ở đầu đường, lại thành khẩn giải thích: "Chuyện lần này thật xin lỗi,