Edit: Ramsessivy
Cổ Dư ngồi trong phòng khách, thật sự không thể đối mặt với người của Mộ gia, không dám hé răng, bởi vậy trong tiếng cười ôn nhu của Đông Húc, không thể không lựa chọn cúi thấp đầu.
Cô tắm rửa cẩn thận một cái, cọ rửa tất cả những vấy mỡ bám trên mặt, cầm kéo cắt đi những sợi tóc bị lửa thiêu, trượt đôi chân của mình nằm vào bồn tắm, vô tri vô giác ngâm mình trong bồn tắm mà khẽ hát.
Quả nhiên tắm một cái thoải mái hơn, áy náy trong lòng cô đã không còn cảm thấy nghiêm trọng như vậy, ngày mai tìm người đến sửa phòng bếp, trang trọng giải thích với hai ông bà Mộ gia một lần, đem chuyện này chấm dứt!
Nếu không quyết liệt, chuyện này bị truyền ra ngoài thật xấu hổ, Cổ Dư cô thế mà vì nhìn lén Dạ Triệt cởϊ qυầи áo, suýt nữa thiêu rụi phòng bếp?
Thẳng thắn mà nói, cô chính là nhìn hơn hai lần mà thôi, nhìn qua thành nghiện, ai mà ngờ mỡ bò bắn ra, dẫn lửa thiêu rụi như vậy đâu!
Sáng sớm ngày hôm sau, cô liền sớm rời khỏi giường, duỗi người đá chân, vừa tập thể dục vừa xuống cầu thang, tay phải vung lên cười tủm tỉm chào mọi người, "Hi, chào mọi người buổi sáng!"
Trên thực tế cô không tính ngồi ăn sáng cùng bàn với Mộ Dạ Triệt, cảm giác thật xấu hổ, không muốn nhìn thấy người đàn ông này! Nhưng cô lại không cẩn thận thiêu rụi phòng bếp Mộ gia, bởi vậy không thể lười biếng ngủ nướng tiếp, mà phải biểu hiện trước mặt hai ông bà Mộ gia, tranh thủ làm một đứa con ngoan!
Nhưng mà --
Dưới ánh nắng tươi mát của không khí buổi sáng, bàn ăn dài trống rỗng không có một ai!
Chỉ có vài người giúp việc đang quét dọn phòng khách và phòng bếp, đang thu dọn rác rưởi, kéo bếp gas bám đầy khói bụi, cùng với thanh lọc không khí bám đầy mùi khét.
Cổ Dư khó hiểu quay đầu nhìn phía sau, xác định đúng là mọi người đã rời giường! Vậy đều đi làm rồi sao?
"Tứ tiểu thư, lão gia cùng thái thái đi ra ngoài ăn sáng, thiếu gia cùng thiếu gia Đông Húc đang chạy bộ tập thể dục ở bên ngoài." Quản gia cười giải tỏa nghi vấn giúp cô, mời cô xuống lầu, chuẩn bị đưa cô ra ngoài ăn sáng, "Bởi vì phòng bếp không thể sử dụng, bởi vậy mấy ngày nay sẽ chuẩn bị bữa cơm ở bên ngoài, hiện tại lão gia để tôi đón Tứ tiểu thư đi qua, cô đổi giày đi."
Tứ tiểu thư? Cổ Dư cảm thấy kinh ngạc đối với danh xưng này, không thể tưởng tượng được hai ông bà Mộ gia lại nhận cô làm con gái nuôi, trực tiếp để cho cô đứng vào hàng lão Tứ, liền duỗi người đi xuống cầu thang, hai mi ngưng trọng, ra vẻ thâm trầm nhìn quanh bốn phía, "Quên việc ra ngoài đi, tôi ở trong nhà ăn chút gì cũng được. À đúng rồi chú Tiền, tìm được công nhân sửa lại nhà bếp chưa?"
Nếu chưa tìm được, vậy để cô dọn dẹp đi, cô sẽ toàn quyền phụ trách phòng bếp bị cháy này! Nếu không cô thật sự rất ngại, a!
"Tứ tiểu thư, công việc sửa lại phòng bếp đã bắt đầu, cô không cần lo lắng. Tôi đón cô ra ngoài ăn sáng, lão gia cùng thái thái đang chờ!" Chú Tiền quản gia cười hiền lành, chỉ hi vọng hiện tại tiểu thư nhà mình theo ông đi ra ngoài ăn sáng, đừng để đói bụng. Về phần vấn đề sửa lại phòng bếp, sao lại để một cô gái như cô phụ trách được? Đừng để mình bị thương, nếu không lão gia và thái thái sẽ đau lòng.
"Vậy......Được rồi." Cổ Dư nghĩ nghĩ, thật sự là khó lòng từ chối.
Thật ra cô nào dám ăn sáng cùng Mộ bí thư Mộ thái thái, cô liền cảm giác mọi người đều đang chê cười cô, thật sự không có mặt mũi gặp người khác. Vậy nên trốn một đoạn thời gian, chờ phong ba đi qua.
Cô thay giày, đi tới cửa chính, gặp Đông Húc mang theo chút đồ ăn sáng đã trở lại, đưa đồ ăn đang tỏa hương cho chú Tiền, "Chú đem dọn ra bàn cơm, tôi cùng Cổ Dư sẽ ăn ở nhà."
"Vâng, thiếu gia Đông Húc." Chú Tiền không thể không bất đắc dĩ cười, nhận đồ ăn sáng quay lại trước bàn ăn.
Cổ Dư thì liếc mắt nhìn Đông Húc một cái, lại nhìn phía sau hắn, phát hiện Mộ Dạ Triệt ra ngoài thể dục có đi mà không có về, phút chốc tâm tình vui sướng không ít, xoay người bay nhanh chạy về trước bàn ăn, hưởng thụ từng ngụm ăn sáng.
Ai nói cô không đói bụng chứ, thật ra là đói muốn chết, có thể ăn như một con trâu!
Đông Húc thấy cô hưởng thụ như vậy, liền cười sủng nịnh, lên lầu đi tắm.
Trên thực tế, quả thật Dạ Triệt cùng hắn ra ngoài chạy bộ, nhưng hắn nghĩ rằng Cổ Dư có khả năng sẽ ở trong phòng không chịu đi ra, liền ra ngoài mua cho cô chút đồ ăn sáng, trước khi Dạ Triệt quay về Mộ gia.
Hiện tại thấy cô gái này ăn như được đặc ân, nhét từng ngụm thức ăn vào miệng, gương mặt xinh đẹp phình ra ở hai má, hắn liền cảm giác thật hạnh phúc.
Loại cảm giác này cụ thể thế nào cũng không nói lên được, dù sao chính là nhìn thấy cô có thể thật tâm, cười đến vui vẻ, hắn cũng rất thỏa mãn.
Dưới lầu, Cổ Dư ăn sáng xong, uống no sữa, nằm ngửa trên ghế mà ngáp, phát ra một âm thanh thở dài méo mó, hơn nữa lại đem chân gác lên mặt bàn. Đúng lúc, Mộ Dạ Triệt thể dục về lại mở cửa ra ngay lúc này, hai người chính là có duyên như vậy, chính là lại làm cho hắn hết lần này đến lần khác nhìn thấy dáng vẻ này của cô, ăn sập một ngọn núi rồi đánh ngáp quả thực làm cho hắn phát điên, bàn tay to hung hăng kéo xả khăn mặt trên cổ, con ngươi đen liếc nhìn cô một cái, lập tức lên lầu!
Hiện tại tên cơ bản hắn sẽ không xét nét tật xấu của cô, nhưng hắn trốn còn không được sao!
Cổ Dư thấy hắn thế nhưng có đi có về, bị cái này dọa cho không hề nhẹ, vội vàng buông hai chân xuống, lập tức đứng lên, tươi cười với hắn. Thật ra thời gian giao chiến lâu dài, cô đã sớm luyện được bản lĩnh tươi cười dấu diếm liêm sỉ, hiện tại chỉ cần nhìn thấy Mộ Dạ Triệt, cô sẽ bất tri bất giác để lộ sự tươi cười của mình, đoan trang hào phóng tuyệt đối!
Nhưng mà người đàn ông trước mặt này thoáng nhìn thật sự không cho cô mặt mũi, mặc kệ cô, lập tức lên lầu.
"......" Cô vươn mấy ngón tay, lôi kéo hai bên khóe môi đang cười của mình, xoa xoa cơ miệng, sau đó lại ngồi xuống lần nữa, tiếp tục lười biếng nằm ngửa trên ghế. Không để ý đến cô, cô cũng lười đối phó với hắn! Nếu không phải hôm qua không cẩn thận thiêu rụi phòng bếp nhà hắn, hiện tại khẳng định cô thấy hắn liền quay đầu bước đi!
Một lát, Đông Húc thay quần áo xong xuống lầu, vững vàng đi đến bên người cô, thế nhưng lại phát hiện cô gái này sáng sớm đã nằm trên ghế ngủ. Vì không đánh thức cô, hắn nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống ghế dài của sô pha, đắp cho cô tấm chăn, hôn lên trán của cô, đi ra cửa.
Lại một lát sau, Mộ Dạ Triệt thay quần áo giày da xong cũng đi xuống lầu, cũng vững vàng đi qua bên bàn ăn, phát hiện không thấy cô đâu!
Hắn quay đầu nhìn xung quanh, xác định cô gái này vô cùng có khả năng cùng Đông Húc đi ra cửa sau, liền thất vọng thu hồi ánh mắt, bờ môi gợi cảm mân thành một đường thẳng lạnh băng, mang theo túi đi ra cửa.
Mà sau khi hai người đều ra khỏi cửa, Cổ Dư nằm trên ghế nghiêng người, đang ngủ say, lại dùng ngón tay che lỗ tai, thật sự là không muốn nghe thấy âm thanh điện thoại đổ chuông!
Cái điện thoại chết tiệt này tự nhiên lại kêu to bên người cô, quấy rầy mộng đẹp của cô! Gần đây buổi sáng cô phải ngủ lại tập hai, sau đó ngủ trưa, nếu không tinh thần cả ngày không phấn chấn được!
"......" Cô mơ màng lấy điện thoại trong túi ra, hai mắt nhập nhèm mở ti hí, "Nhầm số rồi, Cổ Dư không có ở đây......"
Thị Na đang ngoáy ngoáy lỗ tai của mình, phát hiện chị Torn của cô mơ ngủ đến hồ đồ, cười to mà nói: "Cổ Dư không có ở đây, vậy cô là ai! Chị Cổ Dư, tôi vừa bay về từ Thượng Hải, mau ra đây, chúng ta đến sân bay đón Hiền Tuấn ốp pa, đây là cơ hội rất khó gặp, anh ấy là ngôi sao Hàn Quốc đang nổi nhất, lần này thế nhưng lại làm cho tôi tra được lịch trình của anh ấy, nói cho một mình chị biết, lần này anh ấy đến Trung Quốc là để nghĩ dưỡng, lần này nhất định tôi phải làm hướng dẫn viên du lịch cho anh ấy! Hì hì ~"
"Cái gì ba?" Cổ Dư mở to mắt mình ra một chút, nhưng vẫn ti hí như cũ, đầu mơ mơ màng màng, nửa khép mắt muốn ngủ, "Ba cô muốn đến đây sao? Vậy tự cô đi đón đi." Âm thanh thanh thúy của tiểu Thị Na ong ong ở bên tai cô, cô bị tra tấn cũng không biết tiểu Thị Na đang thầm thì chút gì, trên thực tế bây giờ cô đang ngủ, chỉ nghe được một từ "Pa".
"Là Hiền Tuấn ốp pa, là Hiền Tuấn ca ca của chúng ta!" Tiểu Thị Na lại bắt đầu tăng âm lượng, rống như sư tử Hà Đông trong điện thoại, "Chị Cổ Dư, rời giường mau! Chúng ta đi đón ốp pa này! Nhanh lên! Nhanh lên!"
"Stop!" Cổ Dư thật sự là chịu không nổi, xoay người ngồi dậy, lấy tay lau mồ hôi lạnh trên trán, "Có phải tôi không đến, Thị Na cô vẫn gọi qua đây, tiếp tục hối thúc như vậy?" Sao cô lại kết giao với một người bạn tổn hại như vậy chứ? Hiện tại cô muốn ngủ nướng, mí mắt dính sát, không muốn nghe điện thoại!
"Là ốp pa ~" Tiểu Thị Na lại cười hì hì, tựa như đang lăn lộn trên giường, "Chị Cổ Dư mau tới đây, tôi đã chuẩn bị một điều bất ngờ cho ốp pa, chị nhất định phải chứng kiến ~"
---
"Chờ đó, nửa giờ sau tôi đến." Cổ Dư thống hận cúp máy.
Cuối cùng cô đi rửa mặt bằng nước lạnh, thay quần áo, nghiến răng nghiến lợi ra khỏi nhà.
Nhưng mà nửa giờ sau ở cửa sân bay, cô phát hiện Thị Na cùng vài người bạn đang trang bị võ trang hạng nặng ngồi ở khu vực đón khách, dáng vẻ thoạt nhìn không phải tới đón người, mà là đi đánh nhau!
"Các người làm gì thế?" Cổ Dư nhìn vài người đàn ông mặc vét đen đeo kính đang tới gần mình, khẩn trương lui về sau vài bước, vội vàng dùng hai tay bảo vệ trước ngực mình, "Các người buông Thị Na ra!" Thị Na thật là đáng thương, đúng là bị vài tên mặc vét đen này bắt cóc, xe cũng bị đoạt đi! Hiện tại lại lừa cô đến đây!
"Các người muốn chết hả!" Cô nhanh chóng lấy lọ xịt cay phòng yêu râu xanh của mình ra mà xịt về phía bọn họ, khiến bọn phải lấy tay che mắt, nếm thử mùi vị hạt tiêu cay!
"No, no, no....." Âm thanh hoảng sợ kêu to này là do Thị Na phát ra ở trong xe, quả thật bị hành vi này của Cổ Dư đánh bại, chạy như điên về phía cô, "Bọn họ là đồng nghiệp của tôi, cùng công ty du lịch, chúng tôi theo lệnh của lão tổng đến đây đón Hiền Tuấn ốp pa, chuẩn bị party cho anh ấy ~ Chị Cổ Dư đang làm gì vậy!? Tôi tức chết mất ~"
"Hả --" Cổ Dư biến thân thành hóa thạch trong nháy mắt, ngây ra như ngỗng nhìn mấy người mặc đồ đen không chịu nổi một đòn này, mười phần tin tưởng rằng đây là đồng nghiệp của Thị Na! Cô chỉ xịt nước tiêu cay thôi, vậy mà mấy tên đàn ông này gục đầu kêu rên, thật sự là yếu nhớt! Nhưng mà trước đó quả thật cô không biết bọn họ là đồng nghiệp của Thị Na, xin lỗi ~
Vài phút sau, những người đồng nghiệp mặc vét đen này trốn Cổ Dư rất xa, Thị Na để Cổ Dư mặc vào bộ quần áo đủ mọi màu sắc, đeo mắt kính chuột Mickey màu vàng, đưa cho cô xem ảnh chụp Hiền Tuấn, cùng cô chia thành hai nhóm đi đón đại minh tinh này ở sân bay.
"Nhớ kỹ, anh ấy mặc đồ màu trắng, mà điều quan trọng nhất, chân của anh ấy mang đôi giày này." Tiểu Thị Na chỉ vào trọng điểm là đôi giày da bằng cá sấu, để Cổ Dư nhìn cho kỹ, "Đôi giày này trên toàn thế giới chỉ có hai đôi, một trên chân của Tuấn Hiền ca ca, một đôi khác trong tay của một đại gia bí ẩn, bởi vậy chúng ta căn cứ vào đôi giày này sẽ tuyệt đối không sai, tuyệt đối không có ai khác có được đôi giày này! Chị Cổ Dư, chị mang theo bọn họ đến cửa Đông, tôi đến cửa Tây."
Thị Na chọn ra năm người đồng nghiệp nam đi theo Cổ Dư, còn mình thì mang theo ba người nhảy xuống xe, "Chúng ta hẹn gặp mặt lại ở nơi này, tốc độ nhanh một chút!" Sau đó hô một tiếng như đánh trống để tinh thần hăng hái mà chạy vào trong sân bay, quả thật như gà bị cắt tiết!
Cổ Dư thì mặc bộ quần áo cổ quái này, nhìn nhìn năm người đồng nghiệp nam đang trốn cô rất xa, cười cười xấu hổ: "Trước khi đi đón người, chúng ta nói rõ ràng một chút, vị đại minh tinh Hiền Tuấn này có quan hệ gì với công ty của các người?" Sau khi xác nhận thân phận xong, cô mới quyết định giúp Thị Na hay không.
Năm người đồng nghiệp này lại co rụt về phía sau, kiêng kị nhìn nữ ma đầu, "Chúng tôi chỉ là nghe nói, vị Hiền Tuấn này vô cùng có khả năng là đại lão bản của công ty chúng tôi, có một thân phận khác là ngôi sao, thật ra là phú hào giấu mình, có thể quyết định sự tồn vong của công ty chúng tôi, bởi vậy tổng giám đốc mới để chúng tôi đến đón ở sân bay."
"A, thì ra là như vậy." Cổ Dư bừng tỉnh đại ngộ nở nụ cười! Hèn gì tiểu Thị Na hưng phấn như vậy, thì ra là đi đón Boss của bọn họ, vuốt mông ngựa đại lão bản, "Chúng ta đi thôi!" Cô cũng đi vỗ mông ngựa thôi!
Vì thế sau một thời gian dài, Cổ Dư mặc đồ quái dị mang theo năm người đồng nghiệp xuyên qua sân bay chật chội, nhắm vào đôi giày da của mỗi một nam hành khách! Thật hiển nhiên, biết tin đại minh tinh Hàn Quốc đến Trung Quốc nên phóng viên cùng fan có rất nhiều rất nhiều, tựa như đứng chật ních cả sân bay, không ngừng kêu