Edit: Ramsessivy
Cổ Dư hưng phấn mang theo Đại Lận này chạy lên sườn núi, bất giác trong ánh mắt của cô gái hồn nhiên này lóe ra một tia sáng, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm bóng dáng của Cổ Dư.
Cho đến khi hai người đi giữa trời tuyết đến cửa biệt thự, đột nhiên Cổ Dư quay người lại phủi phủi bông tuyết trên vai cô gái, cười hì hì, "Nhìn này, tuyết rơi vào cả trong áo, lạnh lắm phải không?" Phủi bông tuyết xong ngẩng đầu, thế này cô mới phát hiện ánh mắt của Đại Lận có chút xa lạ, tựa như nhìn chằm chằm vào bóng dáng của cô, trong nháy mắt khiến cho cô cảm thấy kì quái!
"Làm sao vậy, Đại Lận?" Cô bắt gặp ánh mắt trốn tránh chợt lóe lên trong mắt Đại Lận!
"Không sao cả, chỉ là có chút lạnh." Đại Lận mang theo túi hành lí đi lên triền núi phía trước, xoay người nhìn đèn đuốc dưới núi, đôi mắt hơi hơi nheo lại. Đây là mảnh đất Cẩm thành cô sắp bước chân lên sao? Đứng ở chỗ này quan sát toàn cảnh, thoáng nhìn cũng không tệ lắm, hi vọng đừng cho cô thất vọng.
Cổ Dư thì khó hiểu nhìn bóng dáng tiêm gầy của cô, trong lòng hiện lên hai dấu chấm hỏi, đi tới cửa mở khóa mật mã.
Nhưng sau khi vào biệt thự, Đại Lận vẫn không thích nói chuyện như trước, nhìn quanh bốn phía, hỏi toilet ở đâu?
"Phòng thứ ba rẻ trái,có cần tắm rửa thay bộ quần áo mới không?" Cổ Dư nhìn mái tóc cùng bộ quần áo ướt sũng của cô, phát hiện hôm nay Đại Lận mặc một cái áo len màu trắng, tay cầm túi Gucci, ngay cả vali hành lý cũng là Gucci, có vẻ rất thích thương hiệu này. Nhưng cô nhớ rõ, Đại Lận chưa bao giờ dùng đồ Gucci gì cả.
"Không cần, rửa ráy là được rồi." Đại Lận quay đầu cười lịch sự với cô, đi đến toilet ở sau căn phòng thứ ba, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cổ Dư dùng bình siêu tốc nấu nước, chuẩn bị pha trà, chính mình thì lên lầu thay quần áo, dùng khăn mặt lau khô đầu, tâm tình suиɠ sướиɠ đi xuống lầu, "Đại Lận, em uống trà hay uống cà phê?"
Vốn dĩ cô nghĩ rằng Đại Lận đã thay xong quần áo, ngồi ở sô pha, nhưng cô phát hiện phòng khách trống rỗng, không biết có phải ngủ quên hay không!
"Đại Lận!" Cô có chút nóng nảy, chạy tới dùng sức gõ cửa, "Đại Lận, có chuyện gì à?!" Không phải là nha đầu ngốc này cảm lạnh ngất đi chứ!
"Em không sao, em chỉ muốn tắm một cái." Cô gái ở trong phòng nhẹ giọng trả lời, âm thanh nghe thật bình thường, "Giúp em lấy một bộ quần áo, ở trong túi vali hành lý của em, cám ơn."
"Để chị đi lấy." Cổ Dư vội vàng quay người đi về, ngồi ở sô pha, kéo cái "Soạt" túi vali hành lý hiệu Gucci của Đại Lận, phát hiện trong túi ngoài nội y của phụ nữ, thế nhưng còn có hai tấm ảnh chụp, cùng với mấy quyển sách thật dày. Trong đó có một tấm ảnh Đại Lận ôm lấy một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, một tấm khác là Đại Lận ôm một cô gái trẻ tuổi khác tạo dáng ngáo ộp, quan hệ có vẻ rất thân mật, ba người đều cười tươi sáng lạn.
Mà bối cảnh ảnh chụp là ở một thị trấn nhỏ bên bờ biển, rất nhiều thuyền đánh cá thả neo bên bờ, trên bờ thấp thoáng một loạt những căn nhà thấp bé, trước cửa phơi lưới đánh cá, hơi thở cuộc sống nơi làng chài vô cùng nồng hậu.
"Thật hâm mộ ~" Cổ Dư cầm hai tấm ảnh chụp này nhìn nhìn, lại thả xuống, nhìn cuống vé dán trên hành lý, phát hiện Đại Lận đi qua rất nhiều nơi, thế nhưng lại có ảnh chụp chung với thôn dân ở làng chài, làm kỷ niệm đi du lịch kết hôn .
Nhớ rõ lúc trước, Đại Lận cùng Đằng tổng đi du lịch kết hợp kết hôn, chu du đến không ít nơi, nói vậy cũng là đi qua thị trấn nhỏ bên bờ biển này, để lại dấu chân.
Suy nghĩ một chút như vậy cũng rất có ý nghĩa, cô cũng có thể lựa chọn du lịch kết hôn, chu du toàn thế giới, thuận tiện tổ chức luôn tuần trăng mật, ha ha~
"Đại Lận, quần áo đây, chị vào được không." Cô nhẹ nhàng xoay tay nắm cửa, ló đầu vào trong dò xét, phát hiện trong phòng tắm đầy hơi nước, vô cùng ấm áp, Đại Lận nằm ngủ trong bồn tắm lớn, vẫn không nhúc nhích.
"Đại Lận, ngủ như vậy sẽ bị cảm lạnh ~" Cô vội vàng lấy khăn tắm cho cô gái nhỏ, để cô gái nhỏ này nhanh ra khỏi bồn tắm, ra ngoài uống trà nóng, "Phòng đã chuẩn bị cho em rồi, uống trà nóng xong hẵng ngủ, ngoan." Cô dùng khăn tắm chùi mặt cho Đại Lận, xoa xoa mái tóc dài ướt sũng kia.
"Cút!" Đại Lận bừng tỉnh nghĩ rằng Cổ Dư muốn tập kích mình, bỗng nhiên hung hăng dùng khăn tắm ướt quật về phía cô, lực nhanh và mạnh, rầm một tiếng mạnh đứng lên từ trong nước, "Cách xa tôi ra một chút!" Cổ Dư sợ tới kêu lên một tiếng sợ hãi, dùng cánh tay che chở mặt, liên tục lùi về phía sau!
"Đại Lận, em làm gì vậy?!" Cổ Dư vừa lấy tay chùi nước ở trên mặt, vừa trừng mắt khó hiểu nhìn Đại Lận này, "Có phải nói giỡn hay không!" Có phải Đại Lận điên rồi hay không?
Đại Lận bọc quần áo ẩm ướt nhảy ra khỏi bồn tắm, dùng khăn tắm lau lung tung ở trên người, lại đoạt lấy bộ quần áo sạch ở trong tay Cổ Dư, nhìn cô một cái, không có giải thích gì với Cổ Dư, nhanh chóng rời đi!
Cổ Dư nghe âm thanh đóng cửa, lại nhìn thấy một đống hỗn độn trong phòng tắm, không biết rốt cuộc Đại Lận điên rồi, hay là cô bị điên? Tóm lại, tất cả thật không bình thường!
Sau khi thu dọn buồng vệ sinh xong, Cổ Dư quay trở lại phòng khách, phát hiện Đại Lận đã mang hai túi hành lý trở về phòng, căn bản là không có khả năng uống trà cùng cô!
Mà cô vẫn còn kinh hãi, vẫn không rõ vừa rồi rốt cuộc là người nào sai, khiến Đại Lận muốn dùng khăn tắm quật cô? Có phải là cô thể hiện tình cảm tràn đầy, quan tâm quá hay không?
Nếu thật sự đúng là như vậy, vậy cô nhìn nhìn lại thái độ mình đối xử với Đại Lận! Không thể vẫn xem Đại Lận là một tiểu lolita, khiến cho cô ấy phản cảm!
Cuối cùng, cô đi lên lầu giải thích với Đại Lận, gõ cửa phòng của cô ấy, "Đại Lận, vừa rồi thật xin lỗi, chị không gõ cửa liền đi vào, hơn nữa chưa được sự cho phép của em lại tự ý lau tóc của em......"
Quả nhiên là cô thể hiện tình cảm tràn đầy quá, ngoài việc đem tiểu Ny Ny trở thành con gái của chính mình, cũng đem Đại Lận trở thành đứa nhỏ, không có chừng mực ~
"Vừa rồi có làm chị bị thương không?" Đại Lận thay quần áo xong thế nhưng lại mở cửa ra, nhìn cô, "Vừa rồi em tưởng chị muốn tập kích em, bởi vậy phản ứng đầu tiên của em là đánh trả. Chị không nên đứng bên người em khi em ngủ, hơn nữa còn tiếp xúc với cơ thể của em."
"Ừ, chị biết rồi." Cổ Dư ngoan ngoãn gật đầu nhận sai, tuy rằng cảm giác Đại Lận lạnh như băng có chút đáng sợ, nhưng nếu Đại Lận đã đề xuất vấn đề này, vậy nhất định cô phải nhận thức được sai lầm của mình, "Sau này chị sẽ bỏ cái tật xấu này, không đột nhiên xuất hiện dọa em sợ nữa. Hiện tại Đại Lận đã là mẹ của ba đứa nhỏ, không nên bị chị xem như một tiểu nha đầu, chị sẽ cố gắng sửa lại sai lầm."
Xem ra Đại Lận cãi nhau cùng Đằng tổng, hiện tại tâm tình không tốt, nhìn cái gì cũng không thuận mắt. Cô có thể thông cảm~
"Vậy giờ còn có chuyện gì sao?" Đại Lận nhận lời xin lỗi của cô, sau khi nhìn nhìn mặt cô, lạnh lùng tiễn khách, "Nếu không còn chuyện gì, em muốn ngủ."
"Không ngắm tuyết sao?" Cổ Dư vội vàng chỉ chỉ về những cây cổ thụ vương đầy tuyết ở bên ngoài cửa sổ, ý đồ giữ chân Đại Lận, "Đây là trận tuyết đầu mùa năm nay, tuyết rơi thật đúng lúc, sẽ mang đến vận may cho chúng ta......" Không phải Đại Lận thích ngắm tuyết sao, ngắm cảnh tuyết có thể khiến tâm tình cô ấy chuyển biến tốt, không còn giận Đằng tổng!
Nhưng không đợi cô nói hết câu, Đại Lận đã đóng cửa lại, oành một tiếng, thái độ lạnh lùng làm cho Cổ Dư cắn phải lưỡi!
Cổ Dư xoay người, nhìn chằm chằm vào cánh cửa mà thở dốc, "Em......" Cho dù tính tình thoải mái cũng bị Đại Lận hiện tại chọc cho tức nổ lồng ngực!
Đại Lận hôm nay có phải muốn gây chuyện với cô hay không? Cô càng hạ thấp thái độ để cầu hòa, Đại Lận càng lên mặt, không cho cô một thái độ hòa nhã!
Cô gái nhỏ này ở trước mặt Cổ Dư cô làm ra vẻ mỹ nhân lạnh lùng gì chứ?! Có để ai xem đâu? Bất mãn điều gì có thể nói trực tiếp với cô, đừng dùng sắc mặt đó, khiến cho cô cảm giác thật khó chịu!
Tức giận một lát, cô xoay người xuống lầu, đứng bên cửa sổ nhìn bông tuyết bay bay bên ngoài. tâm tình tốt bay đi mất.
Để tay lên ngực tự hỏi, thái độ đối xử với bạn bè của Cổ Dư cô có tồn tại vấn đề gì sao? Vì sao đến nay, Đại Lận thế nhưng cũng bắt đầu làm mặt lạnh với cô? Loại cảm giác này thật sự khiến cho cô sợ hãi, là giống như, người thân bạn bè bên cạnh đột nhiên từng người rời khỏi cô, cô lại không biết lí do vì cái gì?
Vì sao cho đến khi mang thai, người đàn ông đó cũng không yêu cô? Vì sao có giao tình cùng Đằng tổng và Đại Lận nhiều năm như vậy, đổi lấy là thái độ đột nhiên lạnh lùng của Đại Lận? Vì sao cô cảm giác chính mình càng thêm buồn khổ? Rất là khó hiểu khó chịu!
Cô nâng tay hứng một bông tuyết nơi cửa sổ, tạo thành một đống, hung hăng tung đi! Đi tìm chết đi! Những phiền não này đều là cô tự tìm, cô không cần biết vì cái gì, mà là hiểu được chính mình đang làm cái gì! Cô làm sao có thể hiểu được người khác nhìn cô như thế nào, cô chỉ cần chính mình không thẹn với lương tâm là được rồi!
Mắt thấy mặt đất phủ một lớp tuyết dày, cô ra ngoài nặn một quả cầu tuyết, một mình đứng ném tuyết giữa trời tuyết, cảm giác thật thoải mái!
---
Mộ Dạ Triệt mạo hiểm trời tuyết lái xe về hướng siêu thị nhỏ nơi thâm sơn, chính là một cái siêu thị nhỏ ở trạm dừng chân, hàng hóa không nhiều lắm, nhưng có thể làm cho xe của hắn đầy hàng hóa.
Để quay về biệt thự trước khi con đường bị đóng băng, hắn để nhân viên siêu thị trực tiếp đi lấy đồ theo danh sách hắn liệt kê, chính mình thì đứng ở cửa siêu thị, nhìn trời tuyết mờ mịt.
Lúc này trời đã tối, hơn nữa tuyết rơi, bởi vậy người lên núi không nhiều lắm, lẻ tẻ vài người, ăn uống xong, vội vàng ngồi lên xe rời đi.
Mà trong vài cái bóng dáng này, hắn bỗng nhiên nhìn thấy có một cô gái mặc bộ váy vét màu đỏ bó sát vào người, áo khoác khoác ở cánh tay, đúng là như vậy mới để lộ đôi chân trắng nõn, cùng một đôi giày đỏ, cứ như thế đi giữa trời tuyết!
Đối với điều này, thật ra hắn không thấy làm lạ, rất nhiều cô gái mặc như vậy giữa trời đông, không sợ lạnh, nhưng làm cho hắn kinh ngạc là, bộ váy áo vét cùng áo khoác màu đỏ này là hắn mua cho Lâm Tiêm Tiêm, thiết kế vô cùng độc đáo, tuyệt đối là độc nhất vô nhị! Nhưng mà hiện tại cô gái này có dáng người xấp xỉ Lâm Tiêm Tiêm, thế nhưng lại mặc quần áo của Lâm Tiêm Tiêm đi giữa trời tuyết!
Thật ra bóng dáng này rất giống Lâm Tiêm Tiêm, ánh mắt đầu tiên nhìn qua, hắn gần như tưởng rằng đó là Lâm Tiêm Tiêm, dáng người hao gầy cùng đôi chân trắng đó thật sự là quá giống! Nhưng cho dù Lâm Tiêm Tiêm đổi tên thành Bạch Khiết về tới Cẩm thành, với tình trạng thân thể đó có thể đi lại giữa trời tuyết sao?
Vì thế, hắn ném ly cà phê giấy trong tay xuống, chân dài đi nhanh vào bước về phía trước, cười lạnh thử một câu với thân ảnh kia ở trong gió tuyết, "Lâm Tiêm Tiêm?" Thực chất, hắn liệu định rằng cô gái này sẽ không đáp lời hắn!
Nhưng, thân ảnh màu đỏ kia thế nhưng tạm dừng, có phản ứng khi hắn hô tên, nhưng không có quay đầu lại, đứng yên một hai giây, sau đó vội vàng ngồi lên xe, lái nhanh rời khỏi nơi này.
Mộ Dạ Triệt nheo mắt, nhưng không có lập tức đuổi theo, mà là nhìn theo chiếc xe này lao vào trong gió tuyết, nheo mắt nặng nề nhìn chằm chằm về một phương hướng, mặc kệ chiếc xe này dần dần biến mất trong tầm mắt của hắn, cho đến khi hoàn toàn biến mất không thấy.
Cuối cùng, hắn thanh toán tiền ở siêu thị, chở một xe hàng hóa quay về biệt thự trên đỉnh núi, dọc đường đi giảm tốc độ xe.
Bởi vì tuyết đọng trên đường có chút hiện tượng kết băng, phải chạy chầm chậm, đồng thời hắn đang quan sát, xem chiếc xe vừa rồi có theo dõi hắn hay không?
Nhưng mà dọc theo đường đi, chiếc xe này không có xuất hiện lại, trên con đường tối đen như mực không có lấy một chiếc xe. Cuối cùng tuyết rơi càng lúc càng lớn, bắt đầu nổi bão tuyết, tất cả con đường lên núi bị phong tỏa, xe hắn an toàn lên đến đỉnh núi, chiếc xe kia tuyệt đối không có khả năng lại xuất hiện trước mặt hắn!
Hắn lái xe vào trong sân biệt thự, phát hiện ở cửa có một cặp người tuyết, giống như đang chào đón hắn trở về, cánh tay phải giơ lên cao cao, trên cổ quàng khăn, rất giống Cổ Dư.
Hắn biết đây là kiệt tác của Cổ Dư, bỗng nhiên trong lòng có vẻ thật vui vẻ, nhấn còi ô tô về phía phòng khách, "Torn, đồ ăn của em về rồi đây!" Cô gái này thích nhất là ăn, chỉ sợ giờ phút này đói muốn chết rồi, sẽ lao ra đầu tiên!
Nhưng mà hắn đợi lại chờ, phòng khách vẫn im ắng như cũ, chỉ có Đại Lận xuống lầu rót nước đi đến cạnh cửa, cười nhẹ mềm mại nói với hắn: "Anh đã về rồi, có cần em giúp gì không?"
Mộ Dạ Triệt xuống xe, đem từng túi đồ dùng sinh hoạt phụ nữ đưa cho cô, để cô ôm cẩn thận, "Cổ Dư đâu? Đây là những đồ dùng mà cô ấy cần, giúp anh đưa đến phòng cho cô ấy."
"Có lẽ nghỉ ngơi ở trong phòng." Đại Lận cười nói, ôm túi đồ dùng sinh hoạt phụ nữ vào trong ngực, lại nhìn hắn nói: "Vừa rồi, có khả năng em và chị ấy có chút hiểu lầm, chị ấy có vẻ tức giận. Bởi vậy em muốn hỏi một chút, rốt cuộc anh và chị ấy có mối quan hệ gì?"
Mộ Dạ Triệt nhìn tiểu chất nữ này, nhíu mày lại, không rõ Đại Lận đây là đang trêu chọc hắn, hay là đang thử hắn. Bởi vậy hắn nghĩ nghĩ, dung nhan trong sáng, cười nói: "Xem ra tiểu chất nữ của anh đến đây để điều tra rồi, rất ngạc nhiên về mối quan hệ của tụi anh. Nhưng mà tiểu cữu có thể ngoại lệ một lần nói cho em, hiện tại anh cùng Cổ Dư là mối quan hệ bạn bè bình thường, Đại Lận em không cần phải nhọc lòng."
Hắn vốn dĩ muốn sủng nịnh sờ sờ đầu của Đại Lận, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô, nhưng nghĩ đến hiện tại Đại Lận đã là một người làm mẹ, không còn là đứa trẻ, liền thu hồi tay của mình lại, sửa lại thành xoay người dọn dẹp này nọ, "Đại Lận, em đi vào trước, gọi Cổ Dư xuống lầu."
"Đại