Edit: Ramsessivy
Cổ Dư mặc quần áo đi xuống lầu, nhìn thấy Đại Lận giả đang đứng trước tủ lạnh rửa đồ, dáng vẻ thoáng nhìn cũng chịu khó.
Cô liếc mắt nhìn một cái, đi đến trước mặt Đại Lận giả, vươn tay lấy sữa trong tay "Đại Lận", cười: "Đại Lận, đi nghỉ ngơi đi, em cũng mệt rồi, những cái này để cho chị."
Thì ra quả thật là một người giả mạo, thế nhưng lại kiêu ngạo như vậy!
"Vậy em lên lầu." Đại Lận giả cũng không khách sáo với cô, trực tiếp buông sữa đi ra phòng bếp, đi tới phòng khách.
Sô pha ở phòng khách, Mộ Dạ Triệt ngồi ở đó, đang lật xem một ít tài liệu, bởi vậy Đại Lận này đi qua bên người hắn, thử lại bắt chuyện với hắn, "Tiểu cữu, khi nào thì anh quay lại Mộ gia, em với anh cùng nhau trở về được chứ?"
Mộ Dạ Triệt nghe vậy ngẩng đầu, khễ nhếch mày, đôi mắt mang ý cười, "Em muốn về Mộ gia gặp ai sao?" Cũng là như vậy, trước đó vì sao Đại Lận không trực tiếp đến Mộ gia, mà là chọn đến nơi này?
"Thăm ông bà ngoại."Đại Lận cười nhẹ nhàng, từ tay vịn sô pha ngồi xuống, hướng gần tới hắn, nhìn như thân mật cùng Mộ Dạ Triệt, "Em muốn theo anh đi thăm ông ngoại bà ngoại, không biết dạo này thân thể hai người thế nào rồi? Tiểu cữu, có thể cùng anh đi được không?"
"Thân thể của hai người đều hoàn hảo." Nhắc đến Mộ bí thư cùng Mộ thái thái, ý cười trong đôi mắt của Mộ Dạ Triệt mỏng manh hẳn, ánh mắt u ám, vỗ vỗ mu bàn tay của tiểu chất nữ, "Đi nghỉ ngơi đi, chờ đường xuống núi gỡ bỏ phong tỏa, tiểu cữu đưa em cùng về Mộ gia."
"Vâng." Thế này Đại Lận mới cười đứng lên, vừa cười vừa nói: "Tiểu cữu không nên thất hứa với em. Lần này em cãi nhau cùng Duệ Triết, thật sự là ngại khi trở về thăm ông bà ngoại, sợ bọn họ hỏi, bởi vậy lần này tiểu cữu giúp em theo về cùng, không thể để em một mình."
"Tiểu cữu biết rồi, đi nghỉ ngơi đi." Mộ Dạ Triệt gật gật đầu, trong ánh mắt chứa đầy sủng nịnh, ý bảo cô lên lầu, "Tiểu cữu không thất hứa với tiểu chất nữ đâu." Hắn đối với Đại Lận gần như là có yêu cầu tất đáp ứng, thất hứa khi nào?
Thế này Đại Lận mới vừa lòng lên lầu, nhẹ nhàng đóng của phòng của mình lại.
Cổ Dư đeo tạp dề thì đi ra từ phòng bếp, đôi mắt liếc nhìn trên lầu một cái, cười nói: "Anh có cảm thấy Đại Lận không giống bình thường không?"
"Làm sao lại không giống?" Mộ Dạ Triệt thu hồi ánh mắt, khóe môi nhoẻn cười, hứng thú dạt dào nhìn "Bà tám" trước mặt này. Giờ phút này Cổ Dư mặc tạp dề hình bông hoa toa, tay cầm vá canh, kết hợp biểu tình nói chuyện của cô, quả thật giống một bà tám.
Bà tám thật không? Cổ Dư lại rất là tự hào với hình tượng này, lại quay quay cái vá canh trong tay, "Chính là trở nên thuần thục, cũng có hương vị phụ nữ." Thật ra giờ phút này cô càng muốn đi ra ngoài, cầm vá canh nhảy bài Gangnam Style, dùng để tự tiêu khiển cho tâm tình thoải mái.
Nhưng nghĩ lại vẫn nên quên đi, cô không thể để cho tên này xem hài miễn phí, trở thành một con khỉ trong mắt hắn. Cô chính là người điên như vậy, thích liền muốn nhảy, không cần người khác thấy thế nào, muốn điên như thế nào thì điên như thế đó, nhưng hiện tại cô có thể khống chế bản thân.
"Ồ, có một chút." Mộ Dạ Triệt gật gật đầu, tựa như nhìn thấu tâm tư của cô, lịch sự mỉm cười, giơ giơ tay lên, "Em có thể xem như anh không tồn tại, cứ việc nhảy."
Dứt lời hắn đứng lên, lập tức lên lầu, quả nhiên để lại cho cô không gian này mà phát huy.
Cổ Dư cầm vá canh, nghiến răng nghiến lợi vung vung cái vá với cái bóng dáng của hắn, cũng xoay người đi vào phòng bếp.
Vừa rồi cô đang nấu mì, muốn hỏi hắn cùng Đại Lận giả có muốn ăn một chút không, nhưng người đàn ông này nhìn bộ dạng của cô đã nghĩ đến hình ảnh bà tám, cố ý tránh đi, cho nên cô cũng không sao cả, một mình nhảy trong phòng bếp, sau đó nấu mì ăn mì, tự lo cuộc sống của mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, ngoài cửa sổ bám tuyết, toàn bộ đất trời đều một mảnh trắng xóa, tuyết trắng nõn đọng lại khiến thế giới trần ai này trở thành hư không, đẹp kinh người.
Cổ Dư ngồi ở đầu giường ngắm cảnh tuyết, chăn ôm ở trước ngực, cằm gác trên hai đầu gối, hai mắt kinh ngạc nhìn cảnh tuyết trắng trời này.
Vừa rồi cô đi buồng vệ sinh thử que lại lần nữa, nướƈ ŧıểυ buổi sáng sớm, không bị ô nhiễm gì, que thử lại biểu hiện dương tính!
Kết quả này làm cho tâm tình của cô trầm trọng, không biết làm thế nào cho phải.
Nếu sinh đứa bé ra, cô nên làm thế nào để xử lý mối quan hệ phức tạp này? Để đứa bé kêu Mộ Dạ Triệt là chú sao?
Cổ Dư
Ngoài cửa, Mộ Dạ Triệt cũng kinh ngạc nhìn cảnh tuyết thuần mỹ trên đỉnh núi, trắng xóa một mảnh, không có lưu lại một dấu chân. Vốn dĩ hắn nghĩ rằng Cổ Dư sẽ nặn một cặp người tuyết ở trước cửa, che miệng hô to hướng xuống núi, nhưng hắn phát hiện cô đang ngủ nướng, chín giờ rồi còn chưa rời giường!
Vì thế khi đi qua phòng của cô, hắn gõ gõ cửa, "Tối hôm qua nhảy đến gãy lưng sao?"
Cổ Dư nằm trên giường giật giật thân thể, thế này mới phát hiện chính mình ngồi lâu lắm, quên rời giường, liền xoay qua nói: "Em dậy bây giờ, hai người đừng chờ em ăn sáng, ăn trước đi."
"Vậy mặc quần áo nhiều chút, hôm nay có vẻ lạnh." Mộ Dạ Triệt dặn dò một câu liền quay trở về, đi xuống lầu một, cùng Đại Lận ăn sáng, ngắm cảnh tuyết.
Cổ Dư thì ở trên giường đá đá chân, nghiêng người vài cái, rốt cuộc rời giường.
Hôm nay cô cố ý mặc áo len thật dày, đứng trước cửa đầy tuyết đi vài vòng, vẫn nhìn dưới núi.
Cô bên này có vẻ tâm sự thật mạnh, "Đại Lận" bên kia thì tâm tình có vẻ khoái trá, đi đi giữa trời tuyết, đôi mắt đảo liếc cái bụng của cô một cái, cười nói: "Em nhìn thấy chị cần que thử thai, mang thai sao?"
Thấy Cổ Dư quay đầu qua lạnh lùng nhìn chằm chằm mình, sau đó cô nói: "Đừng hiểu lầm, không phải em cố ý nhìn lén, mà là vừa vặn thấy được ba chữ này trong điện thoại của chị. Phụ nữ mang thai thật bình thường, đều phải xem là mang thai đứa con của ai, ha ha!"
"Đại Lận, em có biết tiểu cữu của mình sinh nhật tháng mấy không?" Cổ Dư đột nhiên hỏi cô, cũng không có trực tiếp bóc trần thân phận giả của cô gái này, mà là nhắc nhở cô ấy thu tay một chút, cười lạnh nhìn qua, "Xem ra Đại Lận em không biết chuyện hai nhà Mộ, Đằng, như vậy em có biết Tô gia là nhà của ai không? Chị xem như em sống ở Cẩm thành hơn hai năm, vậy sô pha phòng khách Mộ gia là hướng Nam hay hướng Bắc?"
Cô gái Lâm Tiêm Tiêm này sống ở Cẩm thành hơn hai năm, chưa bao giờ đến Mộ gia, lần này chỉ sợ là muốn vào Mộ gia đến điên rồi!
Đại Lận giả bị hỏi quả nhiên ngậm miệng không một tiếng động, sau một lúc lâu mới cười nói: "Cổ Dư, lúc này em đến đây, chủ yếu là muốn tìm tiểu cữu Dạ Triệt của mình, cùng anh ấy bàn một chút việc. Mà chị, cùng với anh ấy chỉ là mối quan hệ bạn bè bình thường, em có thể cho rằng chị là người ngoài. Bởi vậy mời chị đừng lấy thân phận chủ nhân mà tự cho mình là......"
"Em không biết chị cùng em có mối quan hệ là bạn tốt của nhau sao?" Cổ Dư phát ra một tiếng cười kinh ngạc, phát hiện Đại Lận giả này quả thật là dấu đầu lòi đuôi, "Hơn nữa em càng không biết là chị cùng tiểu cữu của em đã từng kết hôn với nhau sao?" Thì ra Đại Lận giả này thật đúng là đem Mộ Dạ Triệt trở thành người một nhà với mình, dõng dạc chỉ trích Cổ Dư cô là "Người ngoài"!
Cái này không cần lên mặt!
Đại Lận giả nhìn chằm chằm cô, nhíu mày, híp mắt lại, "A, ở trong mắt em, chị thật sự là một người ngoài! Hành động của chị tự cho là đúng, quả thật khiến người ta phản cảm!"
Cổ Dư híp mắt. Đem sự quan tâm của cô dành cho Đại Lận trở thành tự cho là đúng? Sau đó đem "Đại Lận" giả này lên biệt thự trên núi cũng tự cho là đúng sao?!
"Hình như cô đã quên rằng căn biệt thự đây là của Cổ Dư này." Cổ Dư cười dài nhìn nhìn bốn phía, nhàn nhã ngắm cảnh, chậm rì rì đi giữa tuyết, sau đó đến gần kẻ giả mạo này, cũng vươn tay phủi phủi vài bông tuyết trên vai Đại Lận giả, tà nghễ nhìn không biết từ đâu ra lại xuất hiện một cô bé tự đại này, "Nếu sớm biết cô là kẻ giả mạo, cô nghĩ rằng cô có cơ hội được tôi cho phép đi vào đây sao?"
Hiện tại nghĩ lại cô vì kẻ giả mạo này mà buồn phiền, cảm giác thật ghê tởm! Đúng là nên để cho kẻ giả mạo này tiếp tục lạc đường ở trong rừng đi, sau đó bị bão tuyết đông lạnh thành băng, cái miệng chết tiệt hôi thối này sẽ không phun loạn xạ như vậy!
"Đừng chạm vào tôi!" Đại Lận giả vội vàng lùi nhanh về sau hai bước, phòng bị bỏ tay của Cổ Dư ra, không cho phép Cổ Dư chạm vào mình, nhướng mày cười lạnh: "Thì ra căn biệt thự này không phải của Mộ Dạ Triệt! Nhưng mà ngại quá, nếu tiểu cữu của tôi ở nơi này, tôi đây cũng phải ở nơi này! Cần tiếp tục quấy rầy cô, tiểu thư Cổ Dư."
Đại Lận giả
Kẻ giả mạo cười cười, lịch sự khoát tay áo hướng về Cổ Dư, sau đó xoay người đi về phía biệt thự, quyết định ở lại trong này!
Cổ Dư thì đứng tại chỗ, vừa không gấp gáp cũng không giận, nhìn theo kẻ giả mạo này đi vào trong biệt thự, khóe môi đỏ mang theo chút cười lạnh.
---
Đại Lận giả đi vào biệt thự, không dám lại "Vênh váo tự đắc", mà là cởi bỏ mũ cùng bao tay, do dự di chuyển chỗ cầu thang.
Thật rõ ràng cô không tính lên lầu hai tìm Mộ Dạ Triệt, mà là chờ Mộ Dạ Triệt xuống lầu.
Nhưng Mộ Dạ Triệt đang bận chuyện của mình, một thời gian nữa sẽ không xuống dưới, điều này làm cho Đại Lận giả chần chờ mãi, rốt cuộc quyết định đi lên cầu thang.
Trong phòng, Mộ Dạ Triệt đang nói chuyện điện thoại với Dịch Phong, được báo cáo cho biết, manh mối bọn họ điều tra được là, Bạch Khiết sau khi xuống máy bay đã đi đến núi Thái Bình, mặc áo len màu trắng, túi xách và hành lý đều là hiệu Gucci, vô cùng có khả năng lạc đường ở trên núi!
Áo len trắng? Túi Gucci?
Ký ức của Mộ Dạ Triệt đối với hai chi tiết đặc thù này vô cùng mới mẻ, bỗng nhiên nhớ tới Bạch Khiết ở sân bay là một thân áo trắng, tối hôm qua gặp Đại Lận gần như cũng là toàn thân áo len màu trắng!
Nhưng bởi vì đối phương là Đại Lận, lúc đó trời lại rất tối, bởi vậy hắn không cẩn thận chú ý Đại Lận mặc quần áo cùng nhãn hiệu túi xách hành lý, xem nhẹ mà qua! Đợi đến khi hắn đi mua sắm về, Đại Lận đã thay quần áo, mặc bộ đồ thể thao! Mà nhãn hiệu hành lý của cô, hắn lại chưa từng chú ý liếc mắt một cái!
"Thiếu gia, đây là tôi thông qua Phó Minh Khải, tra được tin tức ở bệnh viện Thụy Sĩ. Nếu xác định Bạch Khiết là Lâm Tiêm Tiêm, vậy nhất định cô ấy sẽ chủ động tiếp cận ngài. Hiện tại người của chúng ta điều tra được cô ấy đang ở núi Thái Bình, như vậy nhất định là cô ấy đi tìm ngài! Ngài tính xử lý thế nào?"
"Tôi sẽ xử lý, ngày mai cậu từ Thụy Sĩ bay về đi." Mộ Dạ Triệt đứng dậy đi đến bên cửa sổ, đưa mắt nhìn ra mảnh tuyết trắng bên ngoài, phát hiện nơi đó chỉ có một mình Cổ Dư đứng kia ngắm phong