Edit: Ramsessivy
Mộ Dạ Triệt lái xe quay lại biệt thự ở đỉnh núi lần nữa, nhưng hắn phát hiện không thấy Cổ Dư đâu!
Toàn bộ biệt thự lạnh tanh. đỉnh núi không có một bóng người, không khi dường như phiêu tán một cỗ hơi thở qủy dị!
Hắn hơi hơi cảm thấy bất an, nhưng lại không biết vì sao lại có loại cảm giác này? Có lẽ Cổ Dư chỉ là đi ra ngoài mua này nọ hoặc tản bộ, cho nên mới không có ở nhà!
Nhưng vì sao cô gái này lại đem đổ toàn bộ bữa sáng vào thùng rác?
Hắn nhìn thùng rác trước mặt này, lại đi vài bước ở trong phòng, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, híp mắt lại, nhìn người tuyết đang tan rã kia.
Tối hôm qua tất cả đều thật bình thường, cô ấy thậm còn cao hứng phấn chấn đắp nặn người tuyết, nấu bữa tối, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì cả! Chỉ mong không có việc gì!
"Tìm được đồ rồi, chúng ta đi thôi." Bạch Khiết rạng rỡ đi xuống từ cầu thang, giữ túi xách làm ra vẻ mình đã tìm được đồ vật quan trọng, hai mắt sáng ngời đi đến trước mặt Mộ Dạ Triệt, hưng phấn khoác cánh tay của hắn, "Rốt cuộc hiện tại em có thể danh chính ngôn thuận bước vào Mộ gia! Một ngày này, em chờ đợi đã thật lâu!"
Cô thân mật dựa vào hắn, kéo hắn đi ra bên ngoài, không hề có điều gì cố kỵ đối với hắn!
Mộ Dạ Triệt liếc nhìn cô một cái, trên gương mặt tuấn tú đã không còn sắc mặt vui mừng như lúc ban đầu, nâng tay nhẹ vuốt tóc của cô, nói giọng khàn khàn: "Vừa rồi tôi tặng quà cho em, hiện tại có mang theo bên người không?"
"Để ở trên xe, em tính giờ đi mở ra!" Cô gái có được gương mặt của Đại Lận khẽ cười với hắn, thần thái ôn nhu dường như không có gì khác biệt so với Đại Lận, khiến cho người ta khó mà phân biệt thật giả, thân mật dựa vào hắn, "Nhận được món quà này của anh đúng là ngoài ý muốn của em, anh đối với em thật tốt! Giờ chúng ta đến Mộ gia đi, thăm Mộ bí thư và Mộ thái thái, em vẫn luôn muốn được gặp bọn họ!"
Mộ Dạ Triệt lại lẳng lặng nhìn cô, không hề di chuyển bước chân chút nào, đôi mắt sâu thẳm lóe ra ánh sáng phức tạp, "Vừa rồi xe đã về đến cửa Mộ gia, vì sao em nhất định phải kiên trì rời đi? Em nên biết, em đã đánh rơi cơ hội lần này."
Bạch Khiết
"Nhưng, đồ vật quan trọng nhất của em lại bị rơi ở nơi này!" Bạch Khiết không hiểu ý tứ trong những lời này của hắn, nhưng cô nhìn thấy, hiện tại Mộ Dạ Triệt đối với cô có chút lãnh đạm, "Giờ đồ của em đã tìm được rồi, thì ra nó rớt dưới gầm giường! Hiện tại chúng ta đến Mộ gia đi, em rất muốn gặp người nhà của anh, để cho bọn họ biết được thân phận của em."
"Giờ tôi đưa em xuống núi." Mộ Dạ Triệt bình tĩnh nhìn cô, thần sắc trầm tĩnh như nước, ánh mắt không gợn sóng sợ hãi, nhưng thái độ hắn đối xử với Bạch Khiết lại nhu hòa hẳn lên, không hề dùng loại ánh mắt phức tạp như vừa rồi để nhìn cô, mà là ôn nhuận như ngọc, lẳng lặng mang theo Bạch Khiết quay lại trên xe, "Tôi đưa em đến nơi em muốn."
"Vâng." Bạch Khiết ngoan dịu gật đầu, cũng không dám cố tình làm bậy như vậy nữa, xem chuyện hắn sủng nịnh là điều đương nhiên.
Trước khi rời đi, hắn lại hướng nhìn về căn biệt thự này, mang theo sự lo lắng đối với Cổ Dư, lái xe xuống núi.
Bạch Khiết thì đang ở bên cạnh mở hộp quà, không ngừng lắc lắc cái hộp, nghiêng đầu, vui sướng nghe âm thanh ở bên trong, "Món quà này có vẻ rất nhẹ, rốt cuộc là cái gì? Chẳng lẽ là một quyển sách?"
"Để xuống núi rồi hãy mở ra." Mộ Dạ Triệt im lặng lái xe lên tiếng ngăn cản cô, âm thanh thản nhiên, trầm thấp mà từ tính, nhíu lại mày có vẻ tâm sự thật mạnh.
Trên thực tế hắn luôn luôn suy tư Cổ Dư đi về đâu, cứ cảm giác là sau khi Cổ Dư đợi hắn mang Lâm Tiêm Tiêm xuống núi, cô mới rời đi.
Nếu vừa rồi hắn không có mang theo Bạch Khiết quay về lấy đồ, có khả năng hắn không biết Cổ Dư đã rời đi, còn tưởng ràng cô đang nằm ngủ lười chảy thây! Cô ấy vì hắn mới tạm thời rời khỏi nơi này sao?
"Vâng." Bạch Khiết ở bên cạnh không có đụng đến hộp quà nữa, ôm nó vào trong lòng, lại cảm thấy món quà này ngày càng thần bí, nhất định sẽ khiến cô bất ngờ thật to!
Xe chạy xuống núi, một đường dưới ánh nắng tươi sáng, thời tiết vô cùng tốt, Mộ Dạ Triệt nhìn điện thoại, đột nhiên nhớ rằng hẳn là nên gọi điện cho Cổ Dư, hỏi một chút cô đang ở đâu, vì thế một tay lấy điện thoại gọi vào số của Cổ Dư. Cô gái này vì sao lại khiến hắn cảm thấy bất an như vậy? Cứ cảm giác cô xảy ra chuyện, mất tích có chút quỷ dị.
Điện thoại bên kia luôn luôn đổ chuông, nhưng không có ai nhận nghe, liên tục ở trong trạng thái không ai nhận điện thoại.
"Nếu nhận được điện thoại của anh, nhớ trả lời." Hắn lại gởi thư thoại vào hộp thư của cô, cúp máy, mày kiếm khẽ nhíu lại, đem xe lái vào nội thành phồn hoa chật chội.
Nhưng Bạch Khiết lại phát hiện, hắn không có lái xe về hướng vừa rồi, mà là thay đổi một hướng khác, thoáng nhìn là muốn đi đến nơi nào đó trước, sau đó mới quay về Mộ gia!
"Cần mua đồ gì sao?" Theo Bạch Khiết thấy, cô nghĩ rằng hắn muốn mua quà, tạo bất ngờ cho Mộ bí thư Mộ thái thái, liền nhẹ nhàng nở nụ cười, "Anh suy nghĩ thật chu đáo, không quên mua quà cho Mộ bí thư, vậy em cũng nhân tiện mua một món quà mừng gặp mặt với Mộ bí thư. Mộ bí thư thích uống Long Tỉnh hay là Quan Âm?"
Mộ Dạ Triệt lẳng lặng lái xe, không có trả lời cô, sườn mặt anh tuấn có vẻ ngưng trọng và âm trầm, đem xe lái về một phương hướng xa lạ, cách đại viện thị ủy càng ngày càng xa! Cái này, khiến cho Bạch Khiết dần dần cảm thấy không thích hợp!
"Anh muốn đưa em đi đâu?" Cô nhìn thấy xe lái ra ngoại ô, phát hiện nơi này căn bản không có khu trung tâm thương mại, không có khả năng hắn đưa cô đi mua quà! Loại cảm giác kì quái này làm cho cô lập tức ngồi ngay ngắn lại, khẩn trương hẳn lên, "Hình như chúng ta càng ngày càng đi xa khỏi Mộ gia!"
"Đi đến nơi em muốn." Mộ Dạ Triệt thản nhiên trả lời, quay đầu nhìn cô một cái, trong ánh mắt chứa đầy ánh sáng nhu hòa, mà không phải lạnh lẽo, bỗng nhiên ôn nhu nói với cô: "Sau này, em đừng dùng loại phương pháp tự sát trả nợ thay mẹ nữa. Tôi sẽ dùng phương thức của mình để bù đắp lại sự thua thiệt của em, hãy sống thật tốt, quên đi những đau xót trước kia, được không?"
"Nhưng......" Bạch Khiết nắm chặt tay vịn an toàn, ánh mắt phức tạp nhìn hắn, sau đó quay đầu nhìn nội thành Cẩm thành càng ngày càng xa, có ý muốn hắn dừng lại, "Em không muốn nhận sự bù đắp của anh, em chỉ muốn bước vào Mộ gia, cùng anh, cùng người của Mộ gia chung sống với nhau. Anh không có đối xử thua thiệt gì với em, em tự sát là vì em nghĩ không ra, không có vấn đề gì với anh cả. Hiện tại chúng ta quay về được không? Em không muốn phiêu bạt ở bên ngoài."
Bạch Khiết
Lúc này đây, Mộ Dạ Triệt không có lên tiếng nữa, Nhíu nhanh hàng lông mày, híp mắt lại, đạp ga tăng tốc, đem Bạch Khiết rời xa nơi này!
Hắn đã sớm nói qua, chính Bạch Khiết tự mình đánh rơi cơ hội lần này! Cô gái này bước đến trước cửa Mộ gia lại không chịu vào, nhất định phải kiên trì quay lại biệt thự ở đỉnh núi, vậy không có cơ hội lần sau!
Hắn ôn nhu đối với cô không phải là đương nhiên, mà là có giới hạn, hắn cũng không đáp ứng tất cả các điều kiện của cô, tất cả đều y sự mà quyết định! Trên thực tế, hắn cũng không có quyết định đưa cô đến Mộ gia, mà là chuẩn bị cho cô một lựa chọn khác, vì cô mà chuẩn bị một phần quà lớn!
Mà phần quà này, ở ngay trong hộp quà kia!
"Em thật sự muốn cùng anh về Mộ gia." Bạch Khiết bắt đầu ôn nhu cầu xin hắn, nắm chặt cánh tay hắn, đôi mắt sáng phủ kín khẩn cầu cùng nước mắt, thân hình tiêm gầy lo lắng hướng tới gần hắn, "Em chờ đợi một ngày này đã thật lâu, xin anh cho em cơ hội này. Nếu không có anh, em vĩnh viễn không có khả năng gặp được Mộ bí thư, em muốn theo mọi người chung sống cùng nhau......Anh dẫn em theo đi, van xin anh, xin anh."
Mộ Dạ Triệt nhếch môi, không hề cử động, vươn bàn tay to vuốt vuốt khuôn mặt của cô, rũ mắt nhìn gương mặt của cô, hạ thấp giọng nói, "Nhớ kỹ những lời tôi nói vừa rồi, hãy sống thật tốt, đừng tự sát nữa!"
Hắn lái xe chậm rãi ngừng ở ven đường, đem hộp quà tinh xảo đặt vào lòng Bạch Khiết, ôn nhu khẽ vuốt mặt của cô, ánh mắt thâm u, "Hiện tại tạm thời không thể quay về Mộ gia, bởi vì tôi lo lắng Cổ Dư xảy ra chuyện, cần lập tức đi tìm cô ấy. Mà