Edit: Ramsessivy
Tuyết trắng một mảnh, nắng ấm theo cửa sổ chiếu vào, chiếu rọi mặt của hai người.
Mộ Dạ Triệt lạnh lùng rũ mắt nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, cười lạnh. Thật lâu sau, nâng tay lên nhẹ phất ngũ quan xinh xắn của cô, híp mắt lại, nói lạnh nhạt: "Trở về đi, hôm nay tôi không có thời gian ở cùng "Một chỗ" với em, sau này cũng sẽ không."
"Tiểu cữu?" Đại Lận giả nhìn hắn nhíu nhíu mày, há miệng thở dốc, thấy Mộ Dạ Triệt lạnh lùng không hề để ý mình, cuối cùng cô thất bại xoay người, nhanh chóng đi ra khỏi thư phòng.
Cô đi nhanh về phòng của mình, đứng trước gương lấy tay che mặt, nhìn chằm chằm chính mình trong gương.
Bạch Khiết
Khuôn mặt này không có vấn đề gì cả, vì sao hắn lại lạnh lùng đối với cô như vậy?
Cô lại dùng tay vuốt vuốt mặt, đi trở về cửa sổ đang được nắng chiếu rọi, lẳng lặng nhìn Cổ Dư đang tập thể dục bằng việc gạt tuyết ở bên ngoài.
Thân là phụ nữ có thai, gạt tuyết có thể an toàn hơn trượt tuyết, hơn nữa có thể làm cơ thể ấm áp, rèn luyện thể dục.
Không giống người nào đó, không chiếm được sự độc sủng của "Tiểu cữu", chỉ đứng ở một bên nhìn chằm chằm cô! Cũng không biết trên người cô có cái gì đẹp, đang hâm mộ dáng người xuất sắc của cô sao? A ha ha, Cổ Dư chỉ có nghĩ như vậy ~
Gạt tuyết nửa giờ, toàn thân Cổ Dư nóng như lửa thiêu, vội vàng cởϊ áσ len trên người, dùng tuyết đọng đắp một người tuyết thật to.
Với ánh nắng này, đoán chừng một hai ngày là tuyết sẽ tan, sau đó Mộ Dạ Triệt mang theo "Tiểu chất nữ" này của mình nhanh chóng rời khỏi nơi này, đừng khiến cô ngột ngạt nữa!
"Không ăn cơm trưa sao?" Đại Lận giả đi tới phía sau cô, nhìn đôi giày của người tuyết, "Có muốn ăn cơm cùng nhau không? Tôi nấu đơn giản một vài món, có thể dùng để ăn trưa."
"Cô đem xẻng đi cất đi." Cổ Dư vỗ vỗ tuyết đọng trên tay, chỉ chỉ vào cái xẻng ngã một bên, "Có lẽ cô có thể giúp tôi làm chút việc, cơm nước xong đến phiên cô gạt tuyết, gạt sạch hết tuyết đọng ở cửa đi." Cô ấy ở lại nơi này làm sao lại ăn không ngồi rồi được, nên lao động một chút!
"Không thành vấn đề!" Thế mà Đại Lận giả lại vui vẻ đồng ý, chủ động nhặt cái xẻng bị ngã lên, "Tiểu cữu không chịu đồng ý cùng tôi đi trượt tuyết, tôi chỉ có thể ở đây gạt tuyết cùng chị. Vốn anh ấy tính đi cùng chị ra phía sau núi trượt tuyết, nhưng tôi nghĩ rằng có khả năng chị mang thai, nên lấy lí do cảm lạnh mà từ chối giúp chị, có ngại hay không?"
Cổ Dư nhìn cô một cái, "Sau này bớt nhúng tay chuyện của tôi!"
Cổ Dư cầm lấy áo len đi trở về biệt thự, ngửi được mùi đồ ăn thơm ngào ngạt trong phòng, trên bàn soạn sáu món đồ ăn cùng một tô canh, toàn bộ đều do Đại Lận giả hoàn thành trong nửa giờ, hương sắc vị đều hoàn hảo.
Cô rửa sạch tay, ngồi trước bàn lập tức bắt đầu ăn, chỉ cảm thấy đồ ăn này thật ngon miệng, cực kì có vị. Đại Lận giả thì đang ở cửa cầu thang kêu tiểu cữu ăn cơm, kêu vài tiếng không có người trả lời, chính mình cũng ngồi ở bàn bắt đầu ăn.
"Không thể tưởng tượng được cô có tay nghề nấu ăn như vậy." Cổ Dư khích lệ một câu.
"Quá khen, chỉ là làm một vài món ăn đơn giản mà thôi." Đại Lận giả nhã nhặn ăn uống, liếc mắt nhìn Cổ Dư đang há mồm to ăn uống, thái độ ôn hòa.
So với Cổ Dư, tướng ăn của cô thanh tú hơn, không có cô gái nào mà khoa trương như vậy, giống như mấy trăm năm rồi chưa được ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Cổ Dư rửa chén, Đại Lận giả đứng bên cạnh lau khô chén bát, hai người phân chia công việc, quét dọn phòng bếp sạch sẽ.
"Vết thương của cô khỏi hẳn chưa?" Cổ Dư chủ động bắt chuyện, liếc mắt nhìn cái áo len cổ cao của Bạch Khiết, tâm tình bắt đầu trở nên phức tạp. Lần này Lâm Tiêm Tiêm ngóc đầu trở lại, đúng là làm cho cô âm thầm trút được gánh nặng, không còn áp lực tâm lý lớn như vậy nữa. Hiện tại Lâm Tiêm Tiêm sẽ không còn trách cô thấy chết mà không cứu chứ?
Cô gái này còn sống, chính là an ủi tốt nhất đối với mọi người.
"Cũng không có." Bạch Khiết linh hoạt chùi chén bát, ánh mắt trong trẻo miết liếc mắt nhìn Cổ Dư bên cạnh, cười lạnh: "Hình như chị thật sự lo lắng cho cơ thể của tôi?"
Cổ Dư vội vàng chuyển bả đầu lại đây, lười quan tâm cô, "Thân thể tốt, nên cái gì cũng đều tốt. Sau này đừng hơi một tí lại đòi tự sát, rất đau."
Sắc mặt Bạch Khiết lạnh lùng, quả nhiên lạnh như băng mà nhìn chằm chằm cô, lập tức trong đôi mắt hiện ra vẻ địch ý, không khách sáo mà nhìn chằm chằm cô!
"Rửa chén bát xong rồi, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành." Cổ Dư cất giẻ rửa chén, lười biếng xoay thắt lưng, cũng không sao cả liếc mắt lại một cái, căn bản không quan tâm đến sắc mặt của Bạch Khiết, lập tức đi về phía cửa, tiếp tục cười nói: "Đừng cảm thấy lời nói của tôi khó nghe, tôi chính là ăn ngay nói thật. Người mà không biết quý trọng tính mạng, thân thể cũng sẽ tra tấn ngược lại chính mình, để lại không ít di chứng. Hiện tại rất thống khổ chứ? Nếu thống khổ thì không nên làm vậy, không có người đồng tình với cách giải quyết chuyện của cô, máu của cô chảy thật uổng phí!"
---
Bạch Khiết nắm chặt khăn chùi chén bát, ngực bị tức phập phồng không ngừng, mặt đều tái đi! Nhưng mà cô gái đáng giận này nói đúng, người tự sát sẽ không chiếm được sự đồng tình của bất kì ai! Cũng sẽ để lại không ít di chứng trên cơ thể! Hiện tại cô cũng rất thống khổ!
Cổ Dư đi tới phòng khách, vội vàng le lưỡi, vụиɠ ŧяộʍ cười cười, trữ ra một hơi lớn nơi lồng ngực! Cô còn tưởng rằng cô gái này sẽ đánh lại cô! Nói thật cô có thai thật đúng là đánh không thắng Lâm Tiêm Tiêm, chỉ có bị Lâm tiểu thư bắt nạt thôi! Nhưng không nghĩ rằng Lâm Tiêm Tiêm chỉ đứng tại chỗ tức giận, chỉ biết dùng ánh mắt kia trừng lại, khuôn mặt trắng nõn biến thành xám ngoét như người chết!
Tức cái gì chứ? Những lời cô nói đều là sự thật, hi vọng Lâm Tiêm Tiêm này biết điều một chút, đừng có đem sinh mạng của mình ra làm trò đùa!
Buổi chiều, Bạch Khiết cầm xẻng gạt tuyết ở cửa, trên trán thấm một tầng mồ hôi nóng, thân thể nóng lên, cảm thấy toàn thân sảng khoái, máu lưu thông.
Cô quay đầu nhìn Cổ Dư ở phía sau, "Nè, đúng là cô nói đúng, cơ thể nóng lên cảm thấy thật thoải mái!"
Cổ Dư ngồi tắm nắng ở cửa lười biếng liếc mắt nhìn cô một cái, "Vậy cô tiếp tục vận động cho nóng lên đi, gạt sạch tuyết đọng ở cửa!"
"......" Bạch Khiết thấy cô không tiếp nhận ý tốt của mình, nghiêng mặt đi không hề để ý nữa, cầm xẻng tiếp tục gạt tuyết, cào sạch toàn bộ tuyết đọng ở cửa, mồ hôi nóng chảy đầm đìa.
Chạng vạng, Mộ Dạ Triệt đi xuống lầu, phát hiện cửa biệt thự sạch sẽ, hai cô gái ở chung trước cửa thật sự thoải mái.
Thì ra hai cô gái tự hóa trang cho người tuyết, dùng nhánh cây chấm bùn lầy, vẽ lông mày cho người tuyết. Dùng trái cây làm mắt, dùng cà rốt làm mũi......Hơn nữa hai người đang vui vẻ nói chuyện phiếm, hợp tác thật thoải mái, "Nếu nó là đàn ông, vậy phải vẽ lông mày thô một chút nữa, như vậy mới có vẻ soái ca." Đại Lận giả cầm nhánh cây đứng ở chỗ cao, vẽ vẽ độ dày của lông mi.
"Được, tôi nặn môi nó bạc một chút, thế mới gợi cảm." Cổ Dư ghé sát vào cơ thể người tuyết, cố gắng vẽ môi cho nó.
Hắn lẳng lặng nhìn gương mặt nghiêng đang cười vui vẻ của Bạch Khiết, nhíu nhíu mày, đi vài bước về phía trước. Cô gái này chẳng lẽ thật sự là Lâm Tiêm Tiêm sao?
Nếu Lâm Tiêm Tiêm không có chết, vậy vì sao không nên trở về nơi cô nên ở? Hiện tại hắn đã biết cô còn sống, liền chờ dịp để đưa đi, hẳn là cô nên trở về Thụy Sĩ dưỡng thương, còn hắn thì dùng phương thức của chính mình để bù đắp cho cô chết đi mà sống lại.
"Đại Lận." Hắn đến gần hai cô gái, bảo Đại Lận giả đến đây, "Sáng mai tôi xuống núi, em chuẩn bị hành lý đi."
"A, được!" Đại Lận giả nhanh chóng ném nhánh cây xuống, cao hứng phấn chấn chạy tới phía hắn, gương mặt trắng có vẻ đỏ bừng dưới ánh nắng chiều tà, "Chúng ta về Mộ gia sao? Vậy thật là tốt quá! Giờ em đi thu dọn hành lý!"
Cô chạy vọt qua bên người hắn, chạy lên lầu, khẩn cấp đi thu dọn hành lý!
Cổ Dư thì đang quàng khăn cổ của mình cho người tuyết, phủi phủi tuyết bám ở tay, chậm rãi đi tới bên này, "Nếu sáng mai đi, chúng ta nói chuyện chút."
Cô cẩn thận bước đi, cùng Mộ Dạ Triệt đi dưới ánh đèn trong vườn, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề với hắn: "Mặc kệ anh thấy thế nào, em vẫn cảm thấy Đại Lận này khác với trước kia. Nếu cô ấy lựa chọn đi tới nơi này, em đây làm chủ nhà, vẫn ở biệt thự mời cô ấy ăn bữa cơm cuối cùng. Thân thể cô ấy còn chưa khỏi hẳn, em sẽ chuẩn bị đơn giản một chút, chuẩn bị một phần canh tương ớt mà Lâm Tiêm Tiêm thích nhất, thế nào?"
Mộ Dạ Triệt thấy trong lòng cô biết rõ ràng thân phận của Đại Lận giả này, nhân tiện nói: "Nơi này là biệt thự riêng của em cùng Đông Húc, anh cùng cô ấy vốn không nên vào ở. Nhưng nếu cô ấy đã lấy thân phận của Đại Lận để xuất hiện tại nơi này, vậy mong em có thể để cô ấy ở lại thêm một đêm, ngày mai anh sẽ đưa cô ấy đi."
"Em đi chuẩn bị canh tương ớt, bỏ ít cay một chút." Cổ Dư cười, chỉ chỉ phía biệt thự, không có tỏ vẻ gì đối với những lời này của hắn, xoay người đi vào nhà.
Thì ra hắn đã biết rõ thân phận thật sự của Đại Lận giả này! Nếu như vậy, cô đâu ngại để Lâm Tiêm Tiêm ở lại thêm một đêm!
Cô có thể xem Lâm Tiêm Tiêm là bạn, cũng có thể xem không bằng một người bạn, mối quan hệ giữa hai người thật sự co dãn, tất cả đều không sao!
Vì thế tiếp theo, cô sẽ chuẩn bị cho Lâm Tiêm Tiêm một bữa tối đơn giản, một chén cơm, một bát canh tương ớt, một phần dưa muối, cùng một mâm đồ ăn Tiểu Thanh.
Thứ lỗi cho tay nghề nấu ăn có hạn của cô, thật sự không dám đem gà vịt trâu bò bỏ vào nồi để nấu, nếu không Lâm Tiêm Tiêm bệnh nặng chưa lành nhất định sẽ ăn đến tiêu chảy, cho vàng cũng không dám làm đồ ăn cô nấu!
Mộ Dạ Triệt thì nhìn lướt qua bàn ăn, thế nhưng lại coi như vừa lòng với bữa tối này, "Khích lệ" cô: "Cũng không tệ lắm, thật thích hợp dùng cho người bệnh ăn."
Cổ Dư nở nụ cười thành tiếng ha ha, không biết hắn là khích lệ thật hay là đang châm chọc cô, tiếp tục dùng vá canh khuấy nấu nồi canh nhạt trong nồi, tính nấu riêng cho mình, nói với hắn: "Của anh một phần kia, giống với Lâm tiểu thư, hai người có thể ăn cùng nhau."
Hiện tại cô không giống bọn họ, trong bụng mang theo một tiểu bảo bảo, cần cùng con ăn đồ nhạt.
Tuy rằng có khả năng cô sẽ bỏ đứa bé này, nhưng trước mắt, cô phải ăn canh nhạt để ngừng phản ứng thai nghén.
"Hương vị cũng không tệ lắm." Mộ Dạ Triệt đã ngồi xuống bàn ăn, ăn đồ ăn Tiểu Thanh, hai hàng lông mày khẽ nhếch, ăn ngon miệng, "Tuy rằng em đừng đốt cháy phòng bếp, nhưng kỹ thuật nấu đồ ăn Tiểu Thanh cũng không tệ lắm, là dùng nước ấm trước, lại dùng dầu vừng trộn rau sao? Rất thanh mát."
Hắn nâng mắt nhìn cô một cái.
Cổ Dư chủ động múc một chén cơm, đưa tới trước mặt hắn, "Ăn thêm cơm đi. Em có sở trường nhất chính là xào rau và nấu cơm." Cùng với nấu cháo. Hiện tại tranh công được lắm, chứng minh rằng cô vẫn nấu được cơm!
Cổ Dư
Mộ Dạ Triệt ăn chén cơm thơm ngon kia, gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng dâng lên vui mừng, phá lệ giơ ngón tay cái lên với cô, "Cơm nấu rất thơm." Không thể tưởng tượng được cô gái này sẽ nấu cơm! Thật hợp khẩu vị của hắn, khen ngợi cô trước một chút!
"Vậy ăn nhiều một chút." Cổ Dư cười hì hì ngồi xuống đối diện phía hắn, hết ngụm này đến ngụm khác ăn canh, ăn cơm của mình.
Tuy rằng đây là lần đầu tiên người đàn ông này khẳng định cô như vậy, phá lệ khen ngợi cô, nhưng cô sẽ không vì vậy mà đắc chí. Người đàn ông này thật sự sẽ không nghĩ rằng hắn tán dương cô là bố thí ban ơn chứ? Cô sẽ mừng rỡ mà không phân biệt được phương hướng sao?
Trên lầu, Bạch Khiết thấy hai người này ở chung hòa hợp, liền chậm rãi đi xuống lầu, nhìn thoáng qua dưa muối canh tương ớt trên bàn, cười ôn nhu với Cổ Dư: "Xem ra Cổ tiểu thư cũng biết xuống bếp? Một dĩa dưa muối cũng có thể ăn với cơm sao?" Sau đó đi tới trước tủ lạnh, lấy ra thịt bò, súp lơ cùng các nguyên liệu nấu ăn, bắt đầu gột rửa ở phòng bếp, dùng thời gian ngắn nhất nấu một món thịt bò xào, súp lơ nạm thịt bò, cá chép nấu đường dấm chua.
Khi những món ăn nóng hổi này được bưng lên bàn, Cổ Dư là người đầu tiên dùng đũa gắp thịt bò, giữ ở cái chén của mình, ăn ngon miệng. Nếu Lâm tiểu thư bộc lộ tài năng, vậy cô cũng nể mặt mà ăn uống, đem toàn bộ thịt bò này ăn sạch!
Nhưng Mộ Dạ Triệt hình như có chút