Edit: Ramsessivy.
Lâm Tiêm Tiêm bình ổn bước chân, cũng kinh ngạc nhìn Cổ Dư ở trước mặt, không có lên tiếng.
Một khoảng thời gian không gặp, cô thấy bề ngoài của Cổ Dư có chút biến hóa. Một chiếc áo choàng lớn màu vàng, áo len trắng, trang điểm tự nhiên, tóc dài buông xõa, phong cách ăn mặc càng gần với thiên kim tiểu thư có giáo dưỡng hơn, cũng mang hơi thở nghệ thuật hơn.
Còn cô hôm nay, cố ý đội tóc giả ngắn, mũi đeo kính đen, bộ dạng thoáng nhìn càng giống cô giáo hơn.
Hèn gì, vừa rồi ở nhà hàng Cổ Dư cũng không nhìn thấy cô, thì ra là ngụy trang thật tốt, đội tóc giả khiến cho cô hoàn toàn thay đổi bộ dạng!
"Xin lỗi đi!" Lâm Bích Nhi ở bên cạnh còn đang nổi giận với Cổ Dư, kiên trì cho rằng vừa rồi là Cổ Dư cố ý đụng vào, thiếu chút nữa làm tiểu thư nhà mình bị thương, "Sinh ra mắt để sau ót à? Vì sao vừa rồi cố ý đụng phải Iris?"
Cổ Dư nghe lời nói mang tính công kích tiêu cực này, hơi hơi nheo mắt, ngẩng cằm cười lạnh: "Có muốn tôi đụng lại lần nữa cho cô xem hay không?"
Cổ Dư
Nhíu mày, hung hăng hất đụng bả vai của người phụ nữ xấu tính này, để cho đoạn giằng co này chấm dứt, cao ngạo rời đi.
Đụng thì đụng, như vậy hiện tại cô lại đụng thêm lần nữa, nếu không thật có lỗi với những lời này của Lâm Bích Nhi!
Người phụ nữ mang mắt kính xấu tính này không phải từ nước ngoài bay về sao? Là trợ lý hoặc quản lý của Lâm Tiêm Tiêm, trước khi bay về nước âm thầm điều tra qua cô sao?
Nếu không đây chỉ là một chuyện hiểu lầm mà thôi, người phụ nữ xấu tính này đáng giá cầm kính lúp mà dây dưa cùng cô ở trong này sao?
"Iris, cô ta càng ngày càng làm càn!" Lâm Bích Nhi ở phía sau tức giận đến giơ chân!
"Bích Nhi, quên đi." Lâm Tiêm Tiêm rốt cuộc lên tiếng, cổ họng khàn khàn kéo Lâm Bích Nhi đang phẫn nộ lại, "Đừng đuổi theo nữa. Vừa rồi, chính là chúng ta hiểu lầm."
"Iris, em đừng quên trước đây cô ta đã làm cái gì! Em bị thương nghiêm trọng như vậy, người đàn ông của em lại bị cô ta nhân cơ hội đoạt đi rồi! Hiện tại nhìn cái bản mặt này của cô ta xem, vô lý, ngạo mạn, thô lỗ, có điểm nào so được với em!"
"Quên đi."
Cổ Dư đi phía trước nghe những lời nói này, không nói gì lắc lắc đầu, đi trở về chỗ ngồi của mình.
Lúc này Mộ thái thái cùng Mộ Dạ Triệt đang lẳng lặng dùng cơm, lẳng lặng nói chuyện với nhau, cũng vì cô mà gọi sẵn món, cười vui vẻ, bảo cô ngồi xuống, "Thiếu chút nữa tưởng con ngủ quên trong toilet."
Cổ Dư vội vàng kiểm tra túi áo quần của mình, thế này mới nhớ lại vừa rồi nhẫn rớt dưới đất, vội vàng xoay người đi về lại, "Có cái gì đó bị rớt, con đi tìm xem."
"Rớt cái gì?" Mộ thái thái buông dao nĩa, lắc lắc đầu, thật sự là không thể bỏ mặc cô được.
Ăn có bữa cơm thôi mà, lại dùng cách này để tránh Dạ Triệt sao?
"Rớt nhẫn!"
"Sao lại để rớt nhẫn?" Mộ thái thái nhíu mày, thế này mới ý thức được tình thế nghiêm trọng, rốt cuộc đứng lên, "Mẹ gọi quản lý lại đây."
Cổ Dư đã muốn ngồi xổm xuống nơi vừa rồi mà tìm kiếm, dời chậu hoa, tìm mọi góc ngách trong phạm vi buồng vệ sinh! Nhưng, không có!
Quản lý mang theo tất cả nhân viên phục vụ lại tìm kiếm, nhưng vẫn không có!
Bởi vì chiếc nhẫn này đã bị Lâm Bích Nhi này mang đi, làm sao lại chủ động trả lại cho Cổ Dư chứ?
"Lấy camera theo dõi ra nhìn xem." Mộ Dạ Triệt trầm giọng nói, có vẻ tương đối bình tĩnh, nheo mắt nhìn bốn phía, "Chắc là có người từng đi qua nơi này."
Hơn mười phút sau, hỉnh ảnh camera theo dõi xuất hiện gương mặt với khí thế bức người của Lâm Bích Nhi, cùng với gương mặt ngụy trang của Lâm Tiêm Tiêm, địa điểm là hành lang bên ngoài buồng vệ sinh. Liếc mắt nhìn lại một cái, Mộ thái thái cũng không có nhận ra Lâm Tiêm Tiêm, cho là người xa lạ nhặt nhẫn, tìm ra hung phạm, nhất định phải đòi nhẫn về, Mộ Dạ Triệt thì cảm giác nhìn có chút quen mắt!
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm màn hình theo dõi, ý đồ muốn nhìn rõ gương mặt dưới lớp ngụy trang kia, tâm tư căn bản không dừng lại ở chiếc nhẫn này!
Cô gái tóc ngắn này, thoáng nhìn rất giống Lâm Tiêm Tiêm, khí chất rất giống!
"Mộ phu nhân, hiện tại giải quyết sao bây giờ? Báo cảnh sát hay lén giải quyết?" Quản lý nhà hàng hỏi lại Mộ thái thái, đang ở bên cạnh đề xuất phương án giải quyết, in ảnh khuôn mặt Lâm Bích Nhi này ra, chuẩn bị giao cho cảnh sát. Cổ Dư thì đi rồi đi trong phòng theo dõi, lấy tay sờ sờ chính ngón tay vừa rồi mình đeo nhẫn, nhàm chán nhìn ngoài cửa sổ.
Không biết Mộ Dạ Triệt đang nhìn chằm chằm cái gì?
Tuy rằng Lâm Tiêm Tiêm đội tóc giả cùng đeo kính đen, nhưng ngũ quan vẫn thật rõ ràng, cô xã giao hời hợt như vậy còn nhận ra, chẳng lẽ hắn còn không nhận ra được sao?
Người đàn ông này, chỉ sợ là đang còn trong trạng thái khiếp sợ, không thể hoàn hồn!
Thật đúng lúc, chiếc nhẫn này cho Lâm Tiêm Tiêm cũng tốt, coi như là nhẫn cầu hôn Mộ Dạ Triệt đưa cho cô gái này!
Nghĩ đến đây, cô nhân lúc mọi người đang bận rộn, mở cửa ra, im lặng rời khỏi nơi này.
Cô về tới Mộ gia, nằm úp sấp lên trên giường, nhìn chằm chằm bức tượng hai đứa bé mũm mỉm mà ngẩn người. Hiện tại Lâm Tiêm Tiêm thật đã xuất hiện, vì sao cô không có cảm giác khiếp sợ?
Tựa như là chết lặng, không có sự việc gì có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến cô, cũng không có bất kỳ kẻ nào có thể xúc phạm tới cô.
Cô sớm đã đoán trước được việc Lâm Tiêm Tiêm sẽ xuất hiện, đây là chuyện sớm hay muộn! Bởi vậy hiện tại Lâm Tiêm Tiêm xuất hiện trước, coi như là tạo một điều "Bất ngờ" cho mọi người đi! Trên thực tế, vừa rồi ở buồng vệ sinh, cô bị dọa sợ đến rớt cằm, không thể tưởng tượng được cô cùng Lâm Tiêm Tiêm lại lấy phương thức này mà chính thức gặp mặt!
Loại phương thức gặp mặt này, quá đột nhiên!
Mà thật hiển nhiên, Lâm Tiêm Tiềm là vì muốn gặp Mộ Dạ Triệt, mới cải trang như vậy đi tới nơi này, bởi vì nhà hàng này cách gần nhất với tòa thị chính, Mộ Dạ Triệt thường xuyên tới nơi này dùng cơm!
"Cười một cái đi, chúng ta đều muốn vui vẻ." Cô lấy tai chọt chọt vào gương mặt mũm mỉm của bức tượng, hôn lên chúng, sau đó nghiêng người, nằm ngửa ở trên giường, kéo cái chăn trùm lên đầu.
Loại ngày tháng như này khi nào sẽ chấm dứt? Chẳng lẽ nhất định phải muốn cô đi xa tha hương, mới có khả năng nhổ bỏ bóng dáng của Lâm tiểu thư ra khỏi cuộc đời mình sao?
Buổi chiều, Mộ thái thái làm việc trở về gõ vang cửa phòng của cô, cười vui sướng: "Lần này con gái của nữ vương violincent Lí Mỹ Thắng tổ chức nhạc hội ở Cẩm thành của chúng ta, Cổ nha đầu con chuẩn bị một chút, chiều nay chúng ta cùng qua đó."
"Con không có hứng thú." Cổ Dư nghiêng người trên giường, dùng chăn giữ đầu. Nữ vương gì chứ? Nghe thật giống vợ của Ngưu ma vương.
"Năm đó bà ấy chỉ có hai mươi tuổi, là du học sinh được học viện âm nhạc cử sang Paris du học, diễn tấu violincent trên sân khấu vàng của Vienna, là thần tượng mà mẹ yêu nhất." Mộ thái thái ở ngoài cửa lảm nhảm liên miên, luôn luôn cười, "Sau này sự nghiệp của bà ấy lên như diều gặp gió, một bước lên mây, lấy được không ít vinh quang cho nước ta, là nghệ sĩ kéo đàn violincent xuất sắc nhất của Trung Quốc, hơn nữa lúc gả cho chồng mình, gia đình và sự nghiệp đều bội thu, sau đó di cư qua Thụy Sĩ......Hiện tại con gái của bà ấy về nước, nghe nói cũng là một tay kéo đàn violincent, trò giỏi hơn thầy chứ chẳng chơi."
"Vẫn không có hứng thú." Cổ Dư lại lăn người, trực tiếp dùng gối che đầu.
"Nhưng, lần này Từ tiểu thư vì Mộ gia chúng ta mà tổ chức buổi nhạc hội này, chúng ta không đi không được." Mộ thái thái vừa cười nói, nhẹ nhàng mở cửa ra, đi vào bên giường, lấy tay gỡ gối che đầu của Cổ Dư ra, "Nghe mẹ, rửa mặt chải tóc chút, bốn giờ chúng ta đến khách sạn."
Thể này Cổ Dư mới ngồi dậy từ trong ổ chăn, gãi gãi tóc của mình, mắt buồn ngủ nhìn mông lung, "Con nhất định phải đi sao?" Vị Từ tiểu thư này mới Mộ bí thư Mộ thị trưởng đến tham gia buổi nhạc hội, liên quan gì đến cô?
"Nhất định phải đi, bởi vì con cũng là một thành viên của Mộ gia." Mộ thái thái lấy áo len cho cô, nhất định phải làm cho cô mặc vào, vỗ nhẹ nhẹ lên lưng của cô, "Giờ mặc áo len trước, chờ đến lúc vào hội trường, lại cởi ra. Váy dạ hội thì cứ chọn tùy ý một bộ, không cần trang trọng đâu."
"Còn phải mặc váy dạ hội?" Cổ Dư lập tức đem chăn gắt gao che trước ngực, phát ra âm thanh kháng nghị cao vút!
Mặc váy dạ hội là phải mang giày cao gót! Phụ nữ có thai làm sao có thể mang giày cao gót được?!
"Sau buổi nhạc hội, chúng ta cùng tham gia tiệc rượu với Từ tiểu thư, đương nhiên phải mặc váy dạ hội! Ngoan nào, trang điểm mình cho xinh đẹp một chút." Mộ thái thái cười ha ha phất phất cô, trong tay đã cầm một bộ váy dạ hội màu đen cùng áo choàng nhỏ màu trắng, đặt lên đầu giường của cô, "Nửa giờ sau, mẹ nói tài xế lại đây đón con, cả nhà chúng ta cùng đi."
Cuối cùng cười đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại, để không gian lại cho Cổ Dư.
Cổ Dư thì vò tóc, một lần nữa ảo não nằm trở về giường, phát ra một tiếng kêu ai oán!
---
Khách sạn Cẩm Vân, đại sảnh huy hoàng của buổi nhạc hội.
Cổ Dư vẫn nhìn các nghệ sĩ đẳng cấp thế giới biểu diễn mà ngủ gà ngủ gật, đầu gục xuống lại nâng lên, thật sự là dày vò.
Nghe nói nơi này tập trung toàn nghệ sĩ có tiếng nhất của thế giới, là giống như đang tổ chức một "Lễ hội âm nhạc Vienna", ngoài việc trên sân khấu toàn bộ là minh tinh, hàng khách quý cũng toàn là nhân vật lớn quan trọng.
Đương nhiên, trọng điểm của buổi nhạc hội này vẫn là Lí Mỹ Thắng - đại diện cho vinh quang nước nhà. Bà ấy phái con gái Từ Thanh Huyên đến tham gia buổi nhạc hội này, tựa như tính công khai tin tức của con gái, để con gái dựa hơi vinh quang của mẹ mà lên như diều gặp gió!
Từ Thanh Huyên là nghệ sĩ Trung Quốc duy nhất tham gia buổi nhạc hội này, xinh đẹp thanh cao, giúp mẹ đảm đương vị trí nữ vương violincent của mẹ, là tiêu điểm của toàn bộ hội trường! Tuy rằng Từ tiểu thư này không kéo đàn hay hơn mẹ, nhưng lại đại diện cho mẹ lại đây, đúng là kỹ thuật kéo đàn violincent của cô cùng các nghệ sĩ quốc tế khác phối hợp rất hoàn hảo, tiêu chuẩn rất cao!
Cổ Dư tiến đến tham dự nhìn Từ Thanh Huyên mặc váy dạ hội màu trắng ở trên sân khấu vài lần, sau đó không ngừng ngủ gà ngủ gật, cổ thì lắc lắc lắc lắc, thật sự là dày vò, cuối cùng đem đầu tựa vào trên vai Mộ Dạ Triệt, ngủ ngáy rù rù.
Đôi mắt của Mộ Dạ Triệt vốn đang nhìn chăm chú Từ Thanh Huyên trên sân khấu, thấy Cổ Dư không ngừng gục đầu lên vai hắn, liền nghiêng mặt qua, lấy tay đẩy đầu của cô ra, "Nếu thật sự mệt mỏi, vậy em đến phòng nghỉ nghỉ ngơi đi."
"Hức." Cổ Dư vội vàng nâng đầu lên, mơ mơ màng màng hướng đầu nhìn bốn phía, đứng lên, "Buổi nhạc hội đã kết thúc rồi sao?"
Bởi vì giọng nói quá lớn, các vị đại nhân vật ở bốn phía đều hướng về bên này mà nhìn lại, hơi hơi nhăn mi, có vẻ tức giận. Cô gái bên cạnh này không chỉ lắc lư cái đầu trong một thời gian dài, ngủ còn ngáy, lại lớn tiếng ồn ào, đứng dậy thì bật thẳng người, thật sự không có giáo dục!
Cổ Dư lập tức ngồi nhanh xuống, đầu cũng thanh tỉnh, không dám lại để Mộ gia mất mặt, lắc lắc đầu đánh tan cơn buồn ngủ, ngồi ngay ngắn lắng nghe "Khúc hát ru" này.
Thật ra từ lúc ban đầu bước vào, cô cùng Mộ Dạ Triệt là giống nhau, đều nhận ra nghệ sĩ diễn tấu đàn violincent là ai!
Từ Thanh Huyên mượn danh tiếng của mẹ mà lần đầu tiên xuất hiện