" Đàn anh, mua giúp em cái băng..cái băng ấy được không?"
" Tôi không thích động chạm đến đồ của con gái. "
" Không sao, cảm ơn anh."
Dù không nhận được sự giúp đỡ từ Thẩm Bạch Phong nhưng Đồng Giai Mẫn vẫn không hề giận hay cáu dỗi bởi lẽ anh là người cô yêu nên dù anh có phũ phàng với cô đến mấy cô vẫn nhẫn nhịn chịu đựng, không một lời oán hận.
Cô vui vẻ đáp lại nó, tuy rằng không được giúp đỡ nhưng Đồng Giai Mẫn vẫn lên tiếng cảm ơn. Cô muốn cảm ơn Thẩm Bạch Phong vì đã đáp lại lời của cô, chỉ vậy thôi cô đã vui rồi.
Nhưng người ở bên ngoài đã đi khỏi từ lâu rồi, lời cảm ơn của cô có lẽ anh không nghe thấy, nhưng hẳn là không muốn nghe.
Đồng Giai Mẫn cởi áo khoác bên ngoài quấn quanh hông rồi chạy vào lớp mở cặp lấy đồ hứng dâu. Nào ngờ khi bước vào lớp cô thấy Thẩm Bạch Phong đang cầm trên tay một cái túi bóng màu đen nhưng thông qua lời nói ân cần, quan tâm cô hiểu được bên trong nó là thứ gì.
" Đồng Giai Nhiên, hình như hôm nay em đến ngày dâu, bạc hà mát lạnh của em đây."
Đồng Giai Mẫn hiểu ra rồi. Cô hiểu được rồi.
Không phải Thẩm Bạch Phong không thích chạm vào đồ của con gái mà là...người cần đồ đó không phải là người anh yêu.
Anh yêu chị gái cô, cô biết nhưng cô vẫn mong một ngày nào đó anh nhận ra tình cảm chân thành của mình. Có lẽ tia hi vọng được anh đáp lại thực rất nhỏ nhoi.
Đồng Giai Mẫn bặm môi gạt nước mắt, cười nhạt bước vào lớp né tránh qua hai người họ rồi mở cặp lấy đồ rồi rời khỏi lớp. Cô hành động thật kín đáo nhẹ nhàng để không làm ảnh hưởng tới họ.
Chị gái cô thật có phúc khi được Thẩm Bạch Phong yêu. Đôi lúc cô rất ghen tị nhưng cũng thầm vui mừng.
...
" Tiểu Mẫn, em thấy hết rồi."
Đồng Giai Mẫn vừa đi vừa nghĩ về hành động của Thẩm Bạch Phong ban sáng. Từng bước chân của cô nặng trĩu u sầu.
Cô như người trên mây, đầu óc chỉ nghĩ đến anh căn bản là không để ý tới lời của Đồng Giai Nhiên.
Đồng Giai Nhiên hua hua tay trước mặt Đồng Giai Mẫn rồi vỗ mạnh vào vai cô.
" Tiểu Mẫn, em nghe chị nói không?"
Lúc bấy giờ cô mới hoàn hồn, lấy lại ý thức rồi ngơ ngác quay sang nhìn chị.
" Có..có.."
Đồng Giai Nhiên biết thừa em gái mình đang đầu óc trên mây, có lẽ vì hôm nay em ấy cũng đến ngày dâu nên cô thông cảm. Cơ thể có chút mệt là lẽ đương nhiên.
" Em nhìn thấy Phong mang đồ cho chị rồi đúng không? "
" Vâng "
Đồng Giai Nhiên gãi gãi đầu cười hì, ngượng ngùng đáp lại.
" Em đừng hiểu nhầm nhé, chị và Phong không có gì đâu."
Chị gái Đồng Giai Mẫn có lẽ cũng chưa biết được tình cảm của Thẩm Bạch Phong đanh cho mình. Chị ấy vốn đơn thuần trong sáng, đối mặt với tình huống như vậy quả thực rất ngượng.
Đồng Giai Mẫn thật sự rất đau đớn bởi vì người mình yêu lại đi yêu người khác. Người đó lại là chị gái của mình.
" Anh ấy rất yêu chị."
" Hả...không thể nào đâu."
Mặt Đồng Giai Nhiên bỗng đỏ như quả cà chua, cô chính xác là đang xấu hổ rồi.
Đồng Giai Mẫn huých nhẹ tay vào người chị gái mình. Cô đang cố gắng tỏ ra rất bình thường nhưng thực ra trái tim cô đang rỉ máu, rất rất đau đớn.
Tình cảm của hai chị em đang tốt đẹp, cô không muốn vì một người con trai mà khiến nó