" Chị Tiểu Nhiên, có phải đàn anh đã tỏ tình với chị không?"
Đồng Giai Mẫn cúi mặt xuống kiềm chế nước mắt đang muốn tuôn trào. Cô không dám đối diện thẳng thừng với Đồng Giai Nhiên để hỏi bởi cô sợ mình không đủ dũng khí đương đầu với sự thật.
Đồng Giai Nhiên chột dạ mỉm cười lấy lệ rồi giơ tay che đi vết hôn ở cổ.
" Ừ thì..."
Ước gì câu trả lời là không phải. Đồng Giai Mẫn thà tin những gì từ chính miệng chị mình nói ra, chứ không muốn tin những gì mà chính mắt mình nhìn thấy.
Trưa nãy, cầm hộp cơm của chị gái mình làm cho Thẩm Bạch Phong trên tay cô cứ có cảm giác không phải cho lắm. Dù gì nó cũng không dành cho mình thì sao mình có thể ăn một cách ngon lành chứ. Cô vội đuổi theo Thẩm Bạch Phong để trả lại cho chính chủ.
Thẩm Bạch Phong đưa Đồng Giai Nhiên vào thư viện của trường, bây giờ đang là giờ nghỉ trưa nên không có ai ở trong đó. Cánh cửa khép hờ, Đồng Giai Mẫn định mở nó ra chạy thẳng vào nhưng chợt cô nghe thấy tiếng nói của chị gái, nghe thật ngượng:
" Phong, đây là trường học."
Giọng nói của Thẩm Bạch Phong thì trầm ấm hơn so với giọng nói có chút run sợ của Đồng Giai Nhiên:
" Anh biết..."
Đồng Giai Mẫn mở rộng cửa thư viện ra một chút để có thể nhìn thấy rõ những gì bên trong.
Thẩm Bạch Phong hôn lên cánh môi phớt hồng của Đồng Giai Nhiên, nụ hôn nồng nhiệt đến nỗi mà khiến Đồng Giai Mẫn phải ghen tị. Nước mắt cô tuôn trào, bàn tay cô siết chặt lại ghì trên hộp cơm vô tội.
" Đồng ý yêu anh được không Tiểu Nhiên?"
" Chuyện này..."
Đây gọi là tỏ tình phải không?
Nó đến thật đột ngột khiến tâm trí của Đồng Giai Nhiên rối bời, cô không biết phải ứng xử thế nào. Đồng ý hay từ chối?
Nếu cô từ chối thỉ chẳng phải cô quá đề cao giá trị của bản thân? Thẩm Bạch Phong là một học sinh ưu tú, lần nào khen thưởng trên bục đều có anh. Hơn nữa người theo đuổi anh rất nhiều, không hiểu tại sao cô có ưu điểm gì mà anh lại tỏ tình với cô. Nếu đồng ý yêu anh, cô sợ mình không xứng.
Thẩm Bạch Phong hiểu sự do dự của cô liền nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé đặt trên lồng ngực mình như muốn khẳng định rằng nơi đây chỉ có Đồng Giai Nhiên, duy nhất một mình Đồng Giai Nhiên.
" Anh yêu em. "
Mắt Đồng Giai Nhiên hơi rũ xuống, cô rụt tay lại đẩy anh ra:
" Có rất nhiều người tốt hơn em, anh xứng đáng với họ."
Thẩm Bạch Phong kéo cô lại ôm chặt lấy cơ thể cô như không muốn rời xa. Anh biết có rất nhiều cô gái hơn Đồng Giai Nhiên về mọi mặt nhưng chẳng lẽ anh phải yêu họ sao? Người anh yêu là cô, mãi mãi chẳng thay đổi.
" Anh mặc kệ, anh chỉ muốn biết, em có yêu anh không? "
Đồng Giai Nhiên cô phải trả lời sao đây, cô thực sự không biết rõ tình cảm của mình, yêu hay không yêu?
Cô chỉ biết mỗi khi gần Thẩm Bạch Phong thì tim lại đập liên hồi, đầu óc trống rỗng không kiểm soát được hành động quan tâm anh của bản thân.
Lẽ nào cô yêu rồi ư?
" Có..có yêu..."
Cô vừa dứt lời thì ngay lập tức một nụ hôn nồng cháy đặt lên môi cô, nó ẩn chứa sự hạnh phúc vui mừng.
Đồng Giai Mẫn thất vọng về chính bản thân mình đã không thể