" Hạ Y Y, Tiểu Đình... "
Dường như Đồng Giai Mẫn vẫn chưa làm quen được với sự không có mặt của Đình Mục Quân nên những ngày tiếp theo mỗi lần đến trường cô đều hỏi Hạ Y Y.
Khi bị hỏi như vậy, cảm xúc đầu tiên của cô bạn là ngạc nhiên sau đó sẽ an ủi cô. Dần dần biến thành thói quen của câu cửa miệng mỗi khi gặp Đồng Giai Mẫn.
Gần một tháng trôi qua...ngày nào sau khi trở về phòng mình cô đều tìm ảnh anh ngắm một lúc, xong rồi lại khóc. Cô ước gì mình có thể làm rõ ràng tình cảm của bản thân sớm hơn một chút để không phải đối diện với sự mất mát này.
Tiếc rằng...thời gian đã trôi đi không thể quay trở lại...
Cô đã không còn hỏi Hạ Y Y những câu ngây ngô đó nữa, thay vì thế cô tự đặt câu hỏi cho chính bản thân mình:
" Tại sao lại đắm đuối vào những kẻ vốn dĩ không thuộc về mình?"
" Tại sao lại không tôn trọng người trước mắt?"
" Tại sao...?"
Có lẽ những câu hỏi đó chỉ duy nhất một mình Đồng Giai Mẫn có thể giải đáp được.
...
" Trương Tử Danh, tôi có thai rồi!"
Đồng Giai Nhiên lo lắng, sốt ruột, cô cố phát ra âm thanh nhỏ nhất có thể chỉ hai người nghe thấy để ba mẹ không biết chuyện.
Cô cứ nghĩ mình sẽ không bị dính nhưng cô đã lầm.
Hắn ta đã lấp đầy cô bằng mầm mống của mình, khi cô biết chuyện thì cái thai đã được hơn tuần rồi.
" Gặp nhau rồi nói."
Nửa đêm cô trốn ba mẹ bắt taxi đến bar, vẫn như cũ bộ đồ trên người cô hoàn toàn thiếu vải, ai nhìn cũng chỉ muốn bế lên giường đánh chén.
Cô khinh bỉ lướt qua ánh mắt thèm khát của đám người dâm dục đó, đi một mạch lên thẳng phòng V.I.P.
Mở cửa phòng ra, cô buồn nôn với mùi rượu bia, thuốc ra kèm theo là mấy cô nhân viên phục vụ ăn mặc cũn cỡn vờn quây bên Trương Tử Danh.
Thấy cô, hắn ra hiệu cho mấy cô nàng đó né đi một lúc, trước khi họ rời đi hắn còn lưu luyến mà sờ mò một chút mới dứt khoát được.
" Sao? Có chuyện gì?"
Đồng Giai Nhiên như muốn phát điên, cô có thai rồi mà hắn vẫn thản nhiên, tỉnh bơ như chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy.
" Anh bị điếc à? Tôi nói tôi có thai rồi."
" Có chắc là của tôi không?"
" Đương nhiên, ngoài anh không phòng tránh ra thì tất cả đám bạn của anh đều dùng."
Sau khi mây mưa, ân ái cùng với Trương Tử Danh vài lần thì hắn bắt đầu uy hiếp cô, ép buộc phải làm chuyện đó với đám bạn của hắn. Vì đoạn clip khó coi của bản thân nên cô phải làm vậy.
" Thế thì cũng chưa chắc đã phải của Trương Tử Danh này. Cô ngủ với gần chục thằng, chắc gì một trong số chúng đã đeo bao."
" Thằng khốn!"
Cô tức giận, chạy đến túm cổ áo hắn làm đứt hai chiếc cúc, giật luôn cả vòng vàng trên cổ. Trương Tử Danh bực mình giáng xuống mặt cô một cái tát đau điếng.
Đồng Giai Nhiên ngã lăn ra sàn, đau đớn ôm mặt.
Cô hi sinh sự trong trắng của mình cho hắn vậy mà khi lỡ mang mầm mống của hắn thì lại bị hắn phũ phàng chối bó, ấy vậy còn ra tay tát cô. Ba mẹ cô cũng chưa dám làm chuyện này với cô mà hắn dám...
Đương nhiên rồi, hắn với cô làm gì đã được gọi là máu mủ tình thâm nên hắn phũ phàng tát cô.
Đau đớn cũng thôi đi, nhưng còn cái thai này cô phải làm gì đây.
Hắn không chịu trách nhiệm thì cô cũng chẳng chịu nổi.