" Cả một rừng bọc chuối!"
Mặt Đồng Giai Mẫn sau khi nhìn thấy hàng cấm thì đỏ ửng như trái cà chua khiến ai đó cũng bất giác hồng má theo.
Biết rõ luật buộc chân chỉ là làm cho có lệ nên Thẩm Bạch Phong có ý định tháo ra cho đỡ vướng...nhưng phải sau khi kéo quần lên.
Cô cười hì hì quay mặt đi để tránh anh nhưng đầu óc thì lại bị chiếm bởi cái bọc rừng chuối đó. Cả đời cô, đây là lần đầu tiên thấy à nha.
Cảm giác anh đã kéo xong rồi cô chống tay đứng dậy.
Có cái gì đó dưới tay cô, trơn trượt bóng nhẫy...
Cô nhấc lên xem...hú hồn hú vía bà con ơi..rắn...!!!
Cái lưỡi nó thè ra ghê sợ y như kiểu muốn liếm lấy cô vậy. Cô hét toáng lên ném nó đi, vì vẫn trong trạng thái sợ hãi nên cô không chú ý được mình đã ném con rắn đi đâu, chỉ biết sau đấy cả cô và Thẩm Bạch Phong đều bị rắn làm cho lăn xuống sườn núi.
Cô thì bị một phen sợ hãi, anh thì đang luống cuống cởi giây thì bị cô làm cho giật mình. Tóm lại là tại con rắn, cô nguyền rủa nó cả đời không có con.
Hai người cuộn trọn lăn long lóc xuống dưới sườn. Anh thì không sao nhưng đầu cô lại bị đập vào đá.
" Đồng Giai Mẫn, cô không sao chứ?"
Anh nhanh chóng đỡ cô ngồi dậy tựa lưng vào tảng đá, vén mái tóc lên xem xét vết thương. Cũng không nghiêm trọng lắm chỉ đơn giản là sưng vù lên thôi.
" Anh đang lo cho em à?"
Bị cô hỏi giật, anh bối rối đáp:
" Không có."
Cô biết thừa là anh có, nên đành cười tủm trong lòng.
" Mau đứng dậy đi về thôi, tối rồi."
" Nhưng chân em không đi nổi, với lại anh có biết đường về không?"
Thẩm Bạch Phong lắc đầu.
Không biết đường thì mò mẫm, tự khắc sẽ ra thôi. Nhưng chỉ sợ với cái bầu trời nhá nhem tối này thì hơi khó thoát.
Hai người đành ngồi tạm ở dưới sườn núi, chờ đợi trời sáng vậy.
Càng tối, tiết trời càng lạnh, Đồng Giai Mẫn ngồi co ro một chỗ ôm lấy thân mình.
Thẩm Bạch Phong liếc mắt qua nhìn cô, móc trong túi áo ra một chiếc bánh lương khô đưa cho Đồng Giai Mẫn kèm theo chiếc áo khoác anh vừa cởi.
Cô ái ngại nhận lấy chiếc áo khoác quàng lên người, cắn một miếng lương khô rồi trả lại cho anh.
" Anh cũng ăn đi!"
" Tôi không đói!"
Anh nói vậy thôi nhưng bụng anh chẳng mấy chốc đá réo rồi. Chắc chúng nó đang phản bác lại lời của chủ nhân.
Cô cười hì hì giơ lên trên miệng anh y như đang đút cho trẻ lớn vậy.
Anh hạ mình cắn một miếng để lót bụng. Song anh trầm ngâm một lúc mới nói:
" Tôi xin lỗi..."
" Vì chuyện gì?"
" Tất cả..."
Anh nói gì cô không hiểu?
" Cô biết chuyện giữa Nhiên và người yêu cũ chứ?"
Cô khẽ gật đầu.
Có lẽ anh đã căm hận Trương Tử Danh đến nỗi không muốn nhắc đến tên hắn ta.
" Cô nghĩ tôi có ngốc không? Biết bạn gái mình đang quan hệ lén lút với bạn trai cũ mà vẫn im hơi đứng nhìn được."
" Anh biết hết rồi."
" Tôi biết chứ, tôi biết cả chuyện hai người họ đã làm chuyện đó, biết cả chuyện cô ấy đổ oan cho cô và cả...chuyện đoạn video đồi trụy đó."
Hóa ra Thẩm Bạch Phong đã biết hết tất cả, nhưng tại sao anh không hề lên tiếng? Anh chấp nhận bị phản bội sao?
" Tại sao anh không nói gì?"
" Bởi vì cô ấy từng cứu mạng tôi."
...
" Cứu tôi với,..cứu tôi với..."
Tiếng kêu cứu thất thanh phát ra từ dòng sông