" Thẩm Bạch Phong....cứu em..."
Đồng Giai Mẫn đang ngủ thì tự dưng lên cơn giật đùng đùng, hơi thở của cô trở nên dồn dập lạ thường, nhịp tim đập liên hồi xong lại ngừng. Mặt cô trắng bệch trông rất đáng sợ, người ngợm vã đầy mồ hồi ướt át cả áo. Không chịu được nữa, cô giật giật tay áo Thẩm Bạch Phong hổn hển gọi anh.
Thẩm Bạch Phong mở mắt ra nhìn thấy trạng thái hiện tại của Đồng Giai Mẫn thì giật mình.
Nhớ lần trước khi ăn cơm ở nhà anh cô cũng vậy, chẳng lẽ lại phần cần đến cái thứ thuốc ấy.
" Thuốc đâu?"
Anh sốt ruột hỏi cô, nhưng đáp lại chỉ là cái lắc đầu. Sợ cô nguy kịch nên anh cõng cô lên lưng chạy đi tìm đường. Trời cũng đã rạng sáng nên anh chạy lên núi, mon men theo con đường cũ để về trại.
Mọi người bây giờ cũng đang chia nhau đi tìm hai người, cử một người ở lại canh.
Cõng cô trên lưng mà anh nghe rõ mồn một từng nhịp đập trong lồng ngực, từng hơi thở khó khăn của cô.
Sao anh lại phải chạy nhanh đến vậy? Chẳng lẽ anh đang sợ cô sẽ chết ngay tại đây sao?
" Phong..."
Mắt cô mờ dần rồi tối sầm lại, cả cơ thể rơi vào trạng thái bất tỉnh hoàn toàn.
Không biết được tiếp theo đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ biết sau khi tỉnh lại thì nhìn thấy Hạ Y Y.
Thấy cô đã mở mắt, Hạ Y Y vui mừng phát khóc:
" Mày tỉnh rồi!"
" Sao tao ở đây?"
" Làm sao tao biết được chứ, chỉ biết Thẩm Bạch Phong cầm máy mày rồi gọi cho tao kêu mày gặp nguy kịp. Bà cô nhà tôi ơi, vì mày mà chuyến cắm trại trôi qua mất hút rồi đấy."
Hóa ra cô đã ngủ hết 2 ngày còn lại của chuyến cắm trại rồi.
Cơ thể cô yếu ớt chỉ nói thôi cũng đã thấy mệt rồi. Muốn ngồi dậy đi tìm anh những có lẽ là không được rồi.
" Phong đâu?"
Mắt Hạ Y Y hơi rũ xuống, khóe mắt cô bạn tự dưng ướt át nước mắt.
" Chắc giờ này anh đang đeo tang mẹ rồi."
...
Nằm ở bệnh viện gần tuần, Đồng Giai Mẫn mới được về.
Nơi đầu tiên cô đến sau khi xuất viện là nhà anh. Ngôi nhà giăng đầy vải trắng, u ám buồn bã đến lạ thường.
Cô lịch sự gõ cửa nhà.
" Cô đến đây làm gì?"
" Em đến thăm bác."
Thẩm Bạch Phong gật gật đầu mời cô vào nhà. Chỉ mới mấy ngày thôi mà anh đã trông già hẳn đi, không..nói chính xác hơn là anh trưởng thành lên rất nhiều.
Cô thắp cho bà một nén nhang. Trước bàn thờ, cô không thể nén ngược nước mắt vào trong.
Tại sao bà lại chọn ra đi đúng lúc anh rời khỏi bà chứ? Sao bà lại nhẫn tâm rời bỏ đứa con trai duy nhất của mình như vậy?
Cô không trách bà, nếu trách thì trách dòng đời đưa đẩy. Bà đã quá khổ rồi, chết đi có lẽ sẽ thanh thản hơn.
Thắp hương xong cô ngồi xuống bên cạnh anh:
" Anh có muốn khóc