" Tiểu Mẫn, chị biết em cũng yêu Thẩm Bạch Phong nhưng em có tất cả rồi, em học rất giỏi lại còn xinh nữa, nhất định sẽ gặp người tốt hơn. Còn chị, công danh thì không có, hơn nữa sự trong trắng còn bị người khác hủy hoại, hiện tại chị rất cần anh ấy, chị chỉ có anh ấy là chỗ tựa duy nhất thôi. Xin em đó Giai Mẫn, hãy tránh xa Phong ra."
Đồng Giai Nhiên hơi ngả người dậy, cô yếu ớt tựa lưng vào thành giường, thều thào nói từng chữ. Tuy rằng qua những cử chỉ đó đủ để Đồng Giai Mẫn nhận ra sự giả tạo trong đó. Nhưng thiết nghĩ... tất cả những gì chị ấy nói đều đúng.
Chị ấy tuy rằng được đặc cách hơn cô, nhưng tổn thương mất mát cũng rất lớn. Cái quý giá nhất của một người con gái thì bị hủy, bản thân thì bị nhuốm bẩn, thanh danh thì tan nát,...
Hơn thế nữa, người Thẩm Bạch Phong yêu hiện tại là Đồng Giai Nhiên chứ không phải là cô của quá khứ. Dù rằng nhận nhầm nhưng có lẽ đó chính là ân huệ mà ông trời ban tặng cho chị gái cô.
Bản thân cô cũng nghĩ rất kĩ rồi, nếu như tình cảm đơn phương này vẫn cứ tiếp diễn thì người tổn thương sau cùng sẽ là cô.
Yêu đương phương chẳng khác gì đổ nước vào một cái cốc không đáy, càng đổ nước càng chảy ra tuyệt không thể đầy.
" Chị yên tâm đi giữa em và anh ấy không có gì cả."
Cô nén đau thương, nuốt ngược nước mắt trả lời. Cô nói vậy chẳng khác nào tự lừa dối bản thân nhưng cô không có sự lựa chọn nào ngoài ngừng yêu Thẩm Bạch Phong.
" Em hứa đi!"
" Em hứa với chị."
Dù Đồng Giai Mẫn đã thuận theo chị gái, khẳng định lời nói của bằng chữ " hứa ". Nhưng Đồng Giai Nhiên không thể chấp nhận nổi, hay nói cách khác cô ta giữ vững trong mình câu thành ngữ " lời nói gió bay ".
Cô ta vẫy tay ý nói cô hãy tiến lại gần một chút. Đồng Giai Mẫn ngây dại nghe theo, cô khó khăn chậm rãi bước đến.
Cứ nghĩ chị ta muốn thì thầm điều gì đó nào ngờ lại ngoài suy nghĩ của cô. Khóe miệng Đồng Giai Nhiên nhếch lên thành một đường cong, lộ rõ vẻ gian xảo.
" Em nghĩ chị sẽ tin em sao? "
Dứt lời Đồng Giai Nhiên dùng sức rút mạnh dây chuyền ra khỏi cơ thể, cô ta gào hét lên một tiếng để thể hiện rõ sự đau đớn của bản thân. Điện tâm đồ cũng vì thế mà rối loạn.
Đồng Giai Mẫn có lẽ vẫn chưa kịp phản ứng lại, cô đứng yên cứng đờ trước hành động đó. Chị ta đang định làm gì vậy? Sao tự nhiên lại muốn hại bản thân mình.
Hạ Y Y ở ngoài nghe thấy tiếng hét liền nhanh chóng gọi bác sĩ chạy vào. Họ ngay lập tức không chần chừ đẩy giường bệnh đến phòng cấp cứu, trước khi đi còn không quên ném cho Đồng Giai Mẫn một cái nhìn khinh bỉ.
Cô ngây ngô không hiểu ánh mắt đó ám chỉ cái gì.
Hạ Y Y vốn định hỏi ban nãy đã xảy ra chuyện gì song lại thấy vẻ mặt ngơ ngác xen lẫn chút hoảng loạn của Đồng Giai Mẫn nên thôi.
Lại một lần nữa họ lại phải đứng trước cửa phòng cấp cứu. Thẩm Bạch Phong vừa thi xong liền nhanh chóng đến bệnh viện với Đồng Giai Nhiên nhưng khi bước vào phòng thì trống trơn không có một ai. Hỏi y tá thì mới biết cô đã vào chiếc phòng nửa may nửa rủi kia.
" Đồng Giai