" Hạ Y Y, tao ở nhà mày ít hôm được không?"
" Sao vậy?"
" Hôm nay, chị Nhiên xuất viện."
Từ sau hôm ấy, Đồng Giai Mẫn như biến thành một con người hoàn toàn khác. Cô không còn lưu luyến tình cảm với Thẩm Bạch Phong, cũng không muốn gặp anh. Cô ném anh vào trong ký ức cần được xóa.
Cô không khóc vì những chuyện không đâu như lúc trước, cũng không suy nghĩ tiêu cực như xưa. Ngày ngày chỉ câm đầu vào học, có lẽ chỉ có học thì sau này cô mới rời khỏi cuộc sống mà cô cho là khắc nghiệt đối với bản thân mình.
Cũng có thể hiểu rằng Giai Mẫn ngày trước yếu đuối, phụ thuộc vào số phận bao thì ngày nay vô cảm, kiểm soát số phận đến bấy nhiêu.
Hạ Y Y mừng lắm, cô muốn Giai Mẫn như vậy từ lâu rồi.
Nhưng cứ né tránh hai người họ mãi cũng không phải là cách. Dùng học tập để chỉnh đổn bản thân mãi cũng chẳng được.
" Để tao giúp mày chuẩn bị đồ đạc."
" Cảm ơn mày nhé!"
" Khách sáo gì chứ..."
Vừa xách cái túi đồ ra đến cổng thì gặp Thẩm Bạch Phong đang bế Đồng Giai Nhiên vào.
Hạ Y Y liếc qua Đồng Giai Mẫn xem phản ứng nhưng khuôn mặt ấy lại không chút biểu cảm. Thản nhiên mà rời khỏi nhà.
Vui thì vui thật, nhưng cô chỉ sợ Giai Mẫn đang cố gắng lừa dối bản thân mình, ôm đau đớn vào tim, nếu vậy thì chỉ khô sở thêm thôi.
Thu dọn đồ đạc về đến nhà Hạ Y Y, cô giúp Giai Mẫn để sách vở ra bàn. Chợt cô nhìn thấy một tờ giấy kẹp trong quyển sách.
Cô rút ra xem, hốt hoảng nhìn dòng chữ to đùng.
Đồng Giai Mẫn đang sắp xếp bên giường thì bị Hạ Y Y đẩy ra.
" Mẫn, mày giải thích đi, thế này là thế nào?"
Cô chỉ vào dòng chữ trên cùng: Giấy chứng nhận du học Nga.
Hóa ra, cô ngày ngày đèn sách, cày đêm cày ngay để giành lấy cái học bổng du học này.
Thể nào lại có thái độ buông xuôi đến vậy. Hạ Y Y trước giờ rất cường nữ, ít khi nhỏ nước mắt nhưng nay lại vì dòng chữ kia mà khóc.
Giai Mẫn, cười miễn cưỡng nặng nề ngồi xuống giường, mắt không nhìn Hạ Y Y mà cụp xuống nhìn nền nhà rồi lại ngước lên nhìn trần nhà.
Có lẽ cô đang cố nuốt ngược nước mắt vào trong.
" Mày nghĩ tao có thể sống được bao lâu với quả tim nhân tạo này?"
Cô vừa dứt lời thì bị Hạ Y Y giáng xuống mặt một cái tát.
" Mày định chết nơi đất khách quê người, giấu ba mẹ mày, giấu tao sao?"
" Họ đâu cần tao?"
" Nhưng tao cần mày."
Hạ Y Y ôm chặt lấy Giai Mẫn, cô tuyệt không để con bạn thân mình rời đi, rời xa mình. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì đó thì sao?
" Thứ hai tuần sau tao bay rồi."
Giai Mẫn sang ở nhờ nhà Hạ Y Y không phải né tránh Thẩm Bạch Phong mà là muốn lặng lẽ rời đi.
Cô đã suy nghĩ rồi, quả thực cô không thể ném tình cảm của bản thân dành cho anh vào trong ký ức cần được xóa. Cô yêu anh rất rất nhiều. Cho dù không được đáp lại thì vẫn yêu anh, yêu anh rất nhiều.
Nhưng trong mắt anh, cô vốn dĩ không tồn tại. Nên cô đành phải chọn chuyến du học này để có thể quên lãng anh đi. Ở nơi đất khách quê người cô có thể vùi đầu vào học tập mà xóa anh ra khỏi