Trên tầng 5, Lâm Tư Ân đang đứng trước căn phòng mà quản lí đã nói khi nãy.
Cô đưa tay lên ấn chuông thông báo, rồi từ từ đẩy một xe đầy những món ăn thịnh soạn đi vào bên trong căn phòng.
" Đến rồi à!!" Từ bên trong có một giọng nam trầm vang lên.
" Triết Hạo...!Sao lại là anh?"
Lâm Tư Ân vừa bước vào cửa còn chưa kịp để ý xung quanh thì đã nghe được giọng nói của Triết Hạo.
Vì quá bất ngờ nên cô cứ đứng đực ra đấy một hồi lâu.
" Ah...!Thì ra đây là dung mạo thực sự của em gái Tư Chính...!Đúng là rất đẹp nhưng hình như có phần hơi nhợt nhạt thì phải"
Từ khi cô bước chân vào bên trong phòng này, thì Tiêu Hàn Phong đã rất chăm chú mà đánh giá Lâm Tư Ân một lượt từ trên xuống dưới.
" Nhìn cô ta có khác gì xác chết biết đi không chứ!?" Triết Hạo bồi thêm một câu, giọng nói có phần hơi hậm hực.
Từ nãy đến giờ, anh ta vẫn không hề rời mắt khỏi cô.
Cô ta bình thường rất có bản lĩnh, mắng chửi mình hay lắm mà.
Sao mới không gặp có vài ngày, mà bây giờ cô ta đã thành ra nông nổi này vậy chứ!?
Trước đó Triết Hạo đã cho người điều tra về Lâm Tư Ân nên anh đã biết được cô ấy hiện nay đang làm việc ở nhà hàng này, đây chính là một trong những chuỗi nhà hàng thuộc quyền sở hữu của Tiêu Hàn Phong.
Hôm nay Triết Hạo định đến đây dùng bửa và sẵn tiện để tính sổ với Lâm Tư Ân về chuyện cô đã mắng anh vào lần trước.
Nhưng thật không ngờ, hôm nay cô ấy lại giống như một người đang bị bệnh nặng vậy, sắc mặt thì tái nhợt không có chút sức sống nào, nên nhất thời trong lòng anh ta có phần hơi lo lắng cho cô.
Lâm Tư Ân lườm anh và Tiêu Hàn Phong một cái, lúc này cô mới phát hiện ra trong phòng này không chỉ có một mình Triết Hạo mà còn có thêm 3 người đàn ông khác ở đây.
" Này còn đứng đờ người ra đấy làm gì, mau để thức ăn lên bàn nhanh đi!! Tôi đói sắp chết rồi đây nè" Triết Thiên Vũ cao giọng thúc giục.
" Bớt nói mấy câu nhảm nhí lại đi, anh có chết vì đói thì cũng có liên quan gì đến tôi đâu chứ!!"
Lâm Tư Ân tuy miệng nói ra những lời cay độc nhưng cô ấy vẫn đi đến và bày thức ăn lên bàn cho bọn họ.
" Lâm Tư Ân, cô...." Triết Thiên Vũ bị cô chọc tức đến nghẹn họng.
" Đúng là miệng lưỡi sắc bén mà!! Hèn gì tôi nghe nói Hạo lúc nào cũng bị cô chọc cho tức điên" Tần Thư Bách cũng đã quan sát Lâm Tư Ân từ lúc cô mới bước chân vào đây.
Anh ta không nhận ra được Lâm Tư Ân là em họ của Lộ Kiều Phi thì cũng là chuyện hợp lí.
Bởi vì hôm nay cô ấy tàn tạ hơn lần đầu gặp mặt rất nhiều.
Nếu bây giờ có người nói ra sự thật thì cũng chỉ có người điên mới tin được bọn họ là cùng một người mà thôi.
" Hừ!! Ăn coi chừng bị mắc nghẹn đó" Cô nhắc nhở xong thì liền xoay người rời đi, định nhanh chóng quay trở về nhà.
" Khoan đã!!" Triết Hạo bất thình lình lên tiếng gọi lại.
Cô vờ như không nghe thấy tiếp tục bước đi.
" Lâm Tư Ân!! Cô không nghe thấy tôi đang gọi cô sao?" Triết Hạo đẩy ghế ra đứng bật dậy, anh ta sải từng bước chân đi đến nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô kéo lại.
" Tôi tên Lâm Tư Ân chứ có phải Khoan đã đâu, với lại mắc gì tôi phải nghe lời anh chứ!!"
Lâm Tư