Thẩm phán thật sự không dễ làm.
Cận Chu vừa đọc được một tin tức cách đây không lâu, một thẩm phán trong một vụ án liên quan đến tội phạm ở thành phố đã bị đột nhập vào nhà giết chết để trả thù.
Nếu tính cả chuyện của cha cậu, có thể thấy thẩm phán quả thực là một nghề nghiệp có độ nguy hiểm cao.
Nhưng nghề có độ nguy hiểm cao không chỉ có mỗi thẩm phán, bác sĩ sẽ gặp người nhà bệnh nhân làm loạn, nhân viên lĩnh vực công nghệ thuỷ tinh sẽ gặp phải phong ba bão tố, dù là bất cứ ngành nghề gì, thì cũng đều đi kèm những rủi ro nhất định.
Nếu Cận Chu có thể lựa chọn, cậu nguyện ý gánh lấy mạo hiểm, để dấn thân vào nghề nghiệp mà cậu mơ ước.
Thời gian càng lúc càng muộn, toà nhà cổ xưa cũng trở nên càng yên tĩnh.
Đèn lối đi không nhạy lắm, hai người đi về phía cầu thang, phát ra tiếng bước chân không lớn không nhỏ, nhưng vẫn không có làm một chiếc đèn nào sáng lên.
Dương Thời Dữ đi phía trước không ngoái đầu lại, xem Cận Chu như không khí.
Cận Chu ngược lại không sao cả, cậu đút hai tay vào túi quần, không nhanh không chậm đi ở phía sau Dương Thời Dữ cố ý tìm chuyện để nói: "Này, Dương Thời Dữ."
Đèn trong hành lang cuối cùng cũng có phản ứng, chiếu sáng lối đi dưới chân Dương Thời Dữ.
Ngay khi hai người đi đến lối vào cầu thang, bước chân xuống lầu của Dương Thời Dữ dừng lại trong nháy mắt, những bước chân vốn bị chậm lại do trời tối, bởi vì ánh đèn đột ngột sáng lên ở hành lang, mà trở lại tốc độ vừa rồi.
Đương nhiên, đèn trên hành lang không phải trùng hợp sáng lên ngay lúc này, chẳng qua là Cận Chu cẩn thận quan tâm đến hắn mà thôi.
Dương Thời Dữ có lẽ cũng nhìn ra được điểm này, bước chân tạm dừng lại hơi nghiêng đầu, xem như đáp lại lời Cận Chu.
"Không phải lúc trước anh đã nói làm thẩm phán chẳng có gì thú vị sao?" Cận Chu vẫn giữ nguyên tốc độ cùng Dương Thời Dữ đi xuống lầu, Dương Thời Dữ bước chân phải, cậu cũng bước chân phải, Dương Thời Dữ bước chân trái, cậu cũng bước chân trái, nếu đặt vào thời điểm trước đây lúc mối quan hệ của hai người vẫn còn tốt, cậu nhất định sẽ khoác hai tay lên vai Dương Thời Dữ, nhưng lúc này nhìn bóng lưng xa cách kia, cậu không còn cách nào khác đành phải kiềm chế đôi tay đang chuẩn bị rục rịch trong túi quần của mình.
"Kế hoạch nghề nghiệp của mỗi người đều sẽ thay đổi." Dương Thời Dữ nói.
"Anh có chắc là mình đã thay đổi không?" Cận Chu không có dễ bị lừa, mặc dù mấy năm này cậu không có tham dự vào cuộc sống của Dương Thời Dữ, nhưng bảo vệ toà án đã sớm cùng cậu tán gẫu, Dương Thời Dữ vào lúc vừa tốt nghiệp liền thi vào toà án, lấy tốc độ nhanh nhất trở thành thẩm phán, tiền đồ sáng lạng.
Đây có giống việc một người vào kỳ cuối năm 3 Đại học đột nhiên không muốn trở thành thẩm phán sẽ làm hay không?
Cũng chỉ là lừa trẻ con mà thôi.
"Tại sao tôi càng nghĩ càng thấy anh đang hố tôi?" Cận Chu nói đến đây, Dương Thời Dữ đang đi phía trước đột nhiên dừng lại.
Cậu không chú ý, lòng ngực liền đâm vào lưng Dương Thời Dữ, ngửi thấy mùi dầu gội quen thuộc.
Cuối cầu thang là lối ra của tòa nhà cũ, Dương Thời Dữ đứng yên ở lối ra, nhìn trái nhìn phải, chắc chắn rằng xung quanh không có ai, mới tiếp tục đi về phía trước.
Cận Chu cũng nhìn xung quanh, nghĩ rằng ý thức phản trinh sát của Dương Thời Dữ khá mạnh.
Có điều nghĩ cũng phải, đường đường là một vị thẩm phán, lại bất chấp thân phận âm thầm đến đây điều tra án, nếu cảnh sát hay kiểm sát viên phát hiện ra, thì không dễ giải thích.
Đặc biệt là Dương Thời Dữ cùng nạn nhân của vụ tai nạn xe hơi, cũng là cha mẹ của Cận Chu, tuy rằng không tính là có quan hệ lợi ích gì, nhưng ít nhiều cũng có mối quan hệ thiên ti vạn lũ(*), nếu việc này bị người có tâm cơ lợi dụng, thì có khả năng sẽ khiến cho Dương Thời Dữ không được tham gia thẩm tra xét xử vụ án nữa.
Sau khi cả hai ra khỏi tòa nhà, cách đó vài bước chân là một con dốc dài.
Cận Chu đi về hướng xuống dốc, nhưng nhìn thấy Dương Thời Dữ đang đi ngược về hướng lên dốc, cậu liền đuổi theo bước chân của Dương Thời Dữ, giả vờ rằng cậu cũng đi theo hướng đó.
Hai người đi song song một lúc, trong khu nhà cũ kỹ vắng vẻ chợt vang lên tiếng khóc của trẻ con, nghe có chút rợn người.
Cận Chu vô thức nhún vai, lúc đầu cậu không để ý lắm, nhưng sau khi đi được hai bước, cậu cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm, vì vậy dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau.
Hiệu quả cách âm của tòa nhà cũ không tốt, Cận Chu biết rõ điều này.
Chỗ cậu sống thỉnh thoảng cũng sẽ nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, nhưng kèm theo đó nhất định sẽ có tiếng của người lớn.
Không có một người nào lại để mặc con mình khóc nháo không ngừng như vậy, hoặc là dỗ dành, hoặc là dạy cho nó một trận, tóm lại là trong tình huống như vậy, nhất định sẽ có sự tham gia của người lớn.
Nhưng tiếng khóc trong khu nhà rất kỳ lạ, đứa bé cứ khóc một mình, không có người lớn can ngăn.
Chuyện của nhà người ta, Cận Chu cũng không tiện xen vào, tuy tòa nhà này có rất ít hộ gia đình sinh sống, nhưng nếu đứa trẻ trong nhà thực sự xảy ra chuyện gì, chắc hẳn sẽ có hàng xóm đến xem xét.
Không lâu sau, Cận Chu theo Dương Thời Dữ đi đến một con phố hẻo lánh.
Một chiếc ô tô màu đen kín đáo đang đậu dưới tán cây sum xuê, Dương Thời Dữ lấy chìa khóa xe ra mở khóa, Cận Chu đột nhiên cảm thấy kỳ quái, "Anh có xe sao?"
Dương Thời Dữ không trả lời, mở cửa xe ngồi vào ghế lái, tỏ ý là muốn tạm biệt Cận Chu tại đây.
Cận Chu đã đi chung suốt một đường, đương nhiên không muốn bị Dương Thời Dữ bỏ lại như vậy, vì vậy cậu đã nhanh như chóp ngồi vào ghế phụ.
Ngay khi cửa xe đóng lại, không gian chật hẹp lập tức trở nên yên tĩnh, như thể hình thành hai thế giới riêng biệt với phố xá bên ngoài.
Dương Thời Dữ buông phanh tay ra một lúc, sau đó cau mày nhìn Cận Chu nói: "Xuống xe."
"Tôi không có lái xe đến đây." Cận Chu quen thuộc cài dây an toàn, "Anh đưa tôi về."
"Không có thời gian." Lông mày của Dương Thời Dữ càng nhíu chặt hơn.
"Thuận đường, sẽ không làm mất thời gian của anh." Cận Chu chỉnh lại lưng ghế, thoải mái nằm xuống, "Hay là để tôi lái? Kỹ thuật lái xe của tôi rất tốt."
Dương Thời Dữ vẫn đang đội chiếc mũ bóng chày, mặc dù Cận Chu không thể nhìn rõ, nhưng cậu đoán rằng trên trán Dương Thời Dữ lúc này đã nổi đầy gân xanh.
"Muốn tôi xuống xe cũng được." Cận Chu dựa vào chỗ ngồi, quay đầu nhìn Dương Thời Dữ, "Anh ôm tôi xuống."
Đương nhiên Cận Chu biết Dương Thời Thời Dữ sẽ không ôm cậu xuống, cậu nói thế này để tỏ rõ thái độ: Ông đây cứ không xuống đấy! Anh làm gì được tôi.
Quyền lực của thẩm phán không thể phát huy tác dụng vào lúc này, Dương Thời Dữ chỉ có thể đen mặt giương mắt nhìn Cận Chu.
Cận Chu trong lòng vui không thể tả được, ai bảo vừa rồi Dương Thời Dữ đánh cậu ác như vậy?
Hai người giằng co một trận, cuối cùng vẫn là Dương Thời Dữ chịu