Ngày hôm sau, Cận Chu như thường lệ ngủ tới khi mặt trời chiếu đến mông, mới từ trên giường bò dậy.
Bụng dưới bị Dương Thời Dữ đánh đã không còn cảm giác gì, nhưng bả vai phải bị bẻ đau vẫn còn hơi khó chịu, chỉ cần cậu giơ cánh tay lên, liền ẩn ẩn có chút đau.
Có vẻ như trước khi Dương Thời Dữ nhận ra cậu, đã thực sự xuống tay tàn nhẫn.
Mặc dù lúc sau bị đánh cũng không nhẹ tay, nhưng nếu Dương Thời Dữ không thu lực, chỉ sợ cậu sẽ đau đến cuộn trên mặt đất, một lúc cũng không đứng dậy được.
"Chết tiệt, thật bạo lực." Cận Chu tự nói tự mắng, "Không dịu dàng chút nào."
Sau khi thu dọn đồ đạc ra khỏi cửa, Cận Chu đi đến cửa hàng bánh bao mua đồ ăn sáng, chậm rãi đi bộ đến tiệm sửa xe.
Tiểu Vũ người làm thuê trong tiệm đã mở cửa, khi thấy Cận Chu đến, liền chào hỏi cậu, sau đó dùng vòi xịt tiếp tục rửa bọt trên xe.
Tiếng mặc cả vang lên từ cửa hàng ký gửi bên cạnh, Cận Chu thò đầu ra dò xét, phát hiện có một người đàn ông đến thế chấp một sợi dây chuyền vàng, anh ta không hài lòng với mức giá mà cửa hàng ký gửi đưa ra.
"Mấy người thu phí không phải quá đắt rồi sao? Tổng cộng đưa hơn 3.000 tệ, lại muốn thu hơn 100 tệ, quay lại chuộc đồ về còn muốn lấy lãi, cái này có khác gì xã hội đen cho vay nặng lãi?"
Dư Hách đứng sau quầy kiên nhẫn giải thích: "Đây là phí suất và lãi suất thông thường, ông đi đến chỗ khác, cũng là cái giá đó."
Người đàn ông trung niên nói: "Tôi nghe nói lãi suất có thể thương lượng, mấy người giảm giá cho tôi chút đi."
Dư Hách vẫn khách sáo: "Chúng tôi ở đây là thống nhất giá cả, không có chuyện thương lượng."
Người đàn ông trung niên lại nói: "Vậy cậu giải thích cặn kẽ cho tôi lần nữa, phí này là tính như thế nào."
Dư Hách mở miệng, đang định lặp lại cách tính toán, thì đột nhiên nhìn thấy Cận Chu đang đi tới bên ngoài quầy, liền đổi giọng chào hỏi: "Anh Cận, chào buổi sáng."
Cận Chu hất cằm, xem như đáp lại, cậu lười biếng dựa vào mép quầy, hai mắt nhìn lên xuống đánh giá người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên rõ ràng cảm thấy bị mạo phạm, giọng điệu bất thiện hỏi Cận Chu: "Cậu có việc gì sao?"
Cận Chu cầm sợi dây chuyền vàng đặt trên quầy lên nhìn, sau đó không chút khách khí ném lại vào ngực người đàn ông trung niên: "Được thì thế chấp, không được thì cút."
Người đàn ông trung niên sửng sốt một chút, sau đó trừng mắt nhìn Cận Chu, Dư Hách ở sau quầy vội vàng nói với Cận Chu: "Anh Cận, đây là khách hàng."
Trong giọng nói của Dư Hách lộ ra một tầng ý tứ, cậu nhóc đang khuyên Cận Chu không cần chấp nhặt với khách hàng.
Người đàn ông trung niên dường như đột nhiên phản ứng lại một tiếng "Anh" này khẳng định không phải là gọi cho có, lập tức mất đi khí thế, tức giận trừng mắt nhìn Cận Chu, rồi cầm dây chuyền vàng rời khỏi cửa hàng ký gửi.
"Làm ăn thì đừng có yếu nhát như vậy." Cận Chu nói với Dư Hách, "Nếu gặp phải loại người đó cứ trực tiếp kêu hắn cút."
Dư Hách xấu hổ gãi gãi cái ót: "Nhưng mà em không biết mắng người."
Ở một mức độ nhất định thì đây là chuyện tốt, khi Lưu Vĩnh Xương thuê Dư Hách về trông coi cửa hàng ký gửi cho anh ta, chính là vì nhìn trúng sự lương thiện của Dư Hách, muốn hòa khí sinh tài.
Tuy nhiên, hoạt động kinh doanh của cửa hàng ký gửi có nguy hiểm, bây giờ đang buông lỏng giám sát, không ai quản lý, nên cửa hàng ký gửi vẫn hoạt động kinh doanh cầm đồ và cho vay tư nhân, nhưng nếu gặp phải khách hàng khó chơi, quậy đến mức không thể tiếp tục kinh doanh, vậy thì mất sẽ nhiều hơn được.
Sau khi ra khỏi cửa hàng ký gửi, Cận Chu đến văn phòng luật sư trên lầu ngồi một lúc.
Không có tin tức gì mới từ phía Tôn Nghĩa, không biết Vương Đại Vinh đã chạy đến chỗ nào.
Cậu nhóc đang bận vụ án ly hôn, Cận Chu giúp cậu sửa lại mạch suy nghĩ, sau đó trở về tiệm sửa xe của mình.
Ngồi chưa được mấy phút, nhìn thời gian, đã gần đến giờ ăn trưa rồi.
Cận Chu lại tản bộ đến con phố kế bên đóng gói hai phần mì thịt cừu, lúc này mới coi như là giống một chủ tiệm, an phận ngồi ở tiệm sửa xe.
Tinh hoa của món mì thịt cừu chính là phần đậu hủ lên men tan trong nước súp, phần đậu lên men chua chua kết hợp với vị tiêu cay nồng, hương vị thật sự là tuyệt cú mèo.
Cuộc sống thường ngày của Cận Chu cũng tuyệt vời như bát mì thịt cừu này.
Thực ra, cậu không hề oán hận Dương Thời Dữ chút nào, bởi vì cậu không cảm thấy cuộc sống của mình bây giờ có gì bất hạnh.
Cậu mỗi ngày đều vui vẻ ung dung tự tại, không biết sướng hơn mấy nhân viên văn phòng đó bao nhiêu lần.
Khó hiểu cùng không cam lòng khẳng định là có, nhưng còn xa mới đạt đến mức độ oán hận.
Trong cuộc sống luôn phải học cách nhìn về phía trước, bản thân Cận Chu khi làm một luật sư, đã gặp qua vô số người kém may mắn hơn cậu, cậu đã nghĩ về điều đó từ rất lâu rồi, thời điểm bạn cho rằng bản thân mình thật bất hạnh, thì trên thế giới này nhất định sẽ có người còn bất hạnh hơn cả bạn.
Việc làm ăn trong tiệm không được tốt, ăn trưa xong, Cận Chu lại bắt đầu nhàn rỗi.
Nghĩ đến việc tối hôm qua cậu đã nói dối Dương Thời Dữ là không có lái xe đến, bây giờ xe của cậu vẫn còn đang đậu gần khu nhà ngang, Cận Chu chào Tiểu Vũ một tiếng, rồi bắt taxi đến nơi cậu đã đậu xe tối qua.
Xe đậu ở cuối con dốc, sợ bị dán giấy phạt, tài xế chỉ định còn tốt bụng giúp cậu đậu xe ở một góc khuất cạnh bức tường.
Cận Chu đứng ở ven đường, đang cân nhắc làm thế nào để lái xe ra ngoài, thì nghe thấy hai bà thím đi ngang qua nói chuyện: "Thảm quá, đứa nhỏ còn đang ở trong nhà." "Ai lại làm ra chuyện như vậy? "
Cận Chu nhìn bóng lưng của hai bà thím rời đi, lại nhìn về hướng khu nhà ngang, sau đó cậu mới phát hiện có rất nhiều người đang tụ tập ở đó, trong khe hở giữa đám người, cậu cũng mơ hồ nhìn thấy dây căng cảnh báo(*) đã được kéo lên.
Xem náo nhiệt là bản tính trời sinh của con người, nhưng lúc này Cận Chu không có tâm tư đó.
Nhớ lại tiếng khóc của đứa bé đêm qua, trong lòng cậu có linh tính chẳng lành, vội vã ba bước thành hai bước, đi về phía đám người.
Khu nhà ngang xảy ra án mạng.
Ông lão bên cạnh nói, người chết là một bà mẹ đơn thân, thời điểm bị sát hại đứa bé đang ở trong phòng, khả năng lớn là đã chứng kiến toàn bộ quá trình.
Cận Chu kinh ngạc hồi lâu không thể suy nghĩ được gì, đầu óc chỉ toàn là tiếng khóc tê tâm liệt phế của đứa bé đêm qua.
Nếu như lúc đó cậu đi kiểm tra...
Không có khả năng.
Sẽ không có giả thiết như vậy.
Ai có thể nghĩ rằng khi một đứa bé khóc, là do xảy ra một vụ án mạng?
Vả