- "Con nhỏ này nhìn vậy mà lại đi ăn trộm"
- Cô đi đi ! Nhà Tôi không chứa loại người như cô ....
- Đồ ăn cắp
.........................................................................................................
Hàng ngàn câu nói cứ vang lên trong đầu nó, nó "A......" một tiếng rồi tỉnh lại.
Nó mở mắt ra thấy mình đang trôi dạt về một nơi nào đó.
Trên người máu chảy ra nhiều vì những vết bầm do va chạm , đầu óc bù xù, đau như búa bổ.
quần áo vẫn ướt.
Nó lảo đảo đứng dậy bước đi , quần áo vẫn ướt.
Nó lảo đảo đứng dậy bước đi, nhìn mặt nó tái nhợt.
Nó nghĩ lại những gì mình vừa trải qua, thật may mắn là nó không chết, nếu không thì đã không còn ở đây mà suy nghĩ nữa rồi.
Nó ngước mắt lên.
Trước mặt nó là một khu rừng hoang sơ, đằng sau là dòng sông.
Nó không còn cách nào khác là đi thẳng.
Nó lảo đảo bước đi trong rừng, bụng đói cồn cào , nó không còn cách nào ngoài việc phải ăn rau dại để sống.
Trong lòng nó vẫn nuôi hi vọng
" Nhất định mình phải sống xót để trở về.
Trở về để chứng minh mình không phải người ăn trộm, để còn trả thù chị em họ Đào đã làm cho mình phải ra nông nỗi này...."
KHu rừng này là một nơi khá vắng vẻ, và cách rất xa thành phố.
không biết ông trời nghĩ gì mà cho nó dạt vào đây vậy ( Tác giả thì có )
Hắng ngày nó ăn rau dại.
ngủ thì phải chọn chỗ nào không quá rậm rạp, có những khi nó ngất xỉu khi nhìn thấy những con rắn xanh, những con rếp trước mặt mình.
Màn đêm buông xuống.
nó sợ lắm, nó hốt những con vật đáng sợ đó.
nó sợ những tiếng kêu trong rừng.
Nó sợ, sợ tất cả, sợ cả thế giới này.
Cứ như vậy trong