Hắn cứ nhìn nó chằm chằm, nó cứ tưởng hắn thù nó vụ hôm nọ nên mới gọi nhỏ :- Cậu chủ
Tiếng gọi khá nhỏ nhưng đủ để hắn nghe tiếng, hắn giật mình trả lời :
- Gì ???
Thấy cậu chủ đáp, nó hí hửng :
- Làm người phải có lòng vị tha nhỉ ?
- Ừ
- Vậy thì anh cũng không phải trường hợp ngoại lệ đâu phải không ?
- Ừ
- Những lỗi tôi gây ra hôm nọ anh sẽ tha thứ chứ ?
- Tùy
- KHông biết anh có tha hay không nhưng tôi xin lỗi về lần ném rác đó, tôi không cố ý đâu
- Vậy hả?
- Đúng rồi ( Nó hồn nhiên đáp trả )
Hắn gật gật.
Nó thấy vậy mừng rỡ reo lên :
- Anh gật đầu là tha lỗi rồi nhé ! Tôi đi làm việc đây
Hắn lại gật, thực chất lúc nãy hắn mải nhìn nó quá nên không chú ý lắm , cứ gật đầu cho qua.
Thấy nó tung tăng chạy , hắn mới giật mình :
- Nè ! Đứng lại
Thấy hắn gọi ,nó giật mình :
- Gọi tôi hả ???
- KHông cô thì ma à ?
- Xí , gì vậy ?
- Còn vụ cô lừa tôi H5N1, đau mắt đỏ giờ thì tính sao ?
- Anh biết rồi à?
- Trò trẻ con của cô , cô nghĩ lừa được tôi à?
- Tại tôi sợ anh phát hiện chứ bộ
- Phát hiện thì sao ?
-
Nó thản nhiên đáp :
- Thì tôi sợ bị đuổi việc.
Bà tôi mới