Vậy là từ hôm đó trở đi, ai đó hôm nào cũng bị ai đó lai đi học.
Nó cực kì khó chịu vì trên xe, hắn cứ nhìn nó chăm chú.
Nó ghét nhất là như vậy nên nói :- Nhìn gì vậy ?
- Nhìn cô
- Tôi đẹp quá à mà nhìn ( Nó hớn hở )
- Ờ ! Đẹp lắm
NÓ tự hào
- Tôi mà lại
Nó quay lại cười, giờ nhìn kĩ hắn mới thấy vết sẹo của nó, dù gì cũng có một điểm khác.
Hắn tính trêu tiếp nó nên lắc đầu :
- Đẹp như .....
- Đẹp như gì ? À ! Đẹp như diễn viên chứ gì ?
- Không
- Vậy như gì ?
- Như người điên nhảy trong công viên
Mặt nó đen lại, dám nói nó là con điên sao.
Nó tức rồi đó, nó hét :
- Đồ khùng ! Anh mới là điên đó
Trời ! Điệu bộ này sao mà giống Gia Như của hắn thế nhỉ, lí do này càng làm hắn thích nó hơn, đơn giản vì nó như bản sao của Gia Như.
Hắn chỉ ậm ừ :
- Vịt ngốc ! Giá như cô là cô ấy thì thật tốt
Nó giật mình khi nghe từ này, sao mà quen quá, miền ký ức ùa về trong não nó rồi lại biến mất, nó đau đầu, nó lại ôm lấy đầu mình rồi vò tóc.
Hắn thấy vậy luống cuống :
- Cô sao vậy ?
- Tôi....không ....sao.
Hơi đau đầu thôi!
- Có cần nghỉ học không ?
- Không cần đâu!!!!
Hắn lái xe đến trường nó rồi đến công ty luôn.
Về cùng hắn thì tất nhiên là lâu rồi, hôm nào cũng chờ cả tiếng đồng hồ.
Do vậy nên, về nhà cũng không phải làm việc nhiều cũng chẳng sao ( càng nhàn rỗi ) , có cậu chủ đỡ đạn mà .
Nhiều lúc nó tự hỏi :
- Tại sao hắn lại tốt với mình vậy ?
- Có ý đồ gì chăng ?
- Hay là bản tính tốt bụng
- Không thế nào
..................
MỘt loạt những câu độc thoại nội tâm liên tiếp nảy sinh trong đầu nó nhưng hoàn toàn biến mất khi có đồ ăn trước mắt ( Trời ! Em bái phục chị )
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>
Cuộc sống cứ trôi đi như vậy cho đến một ngày.
- Em chào chị
- Oh, em bé