Phó Tư Bạch từng thấy trên mạng có một câu: Yêu một người không có cảm giác với mình là cảm giác gì?
Trả lời: Nó giống như tự tử mãn tính.
Hèn mọn như một nhúm cát bụi, bản thân chẳng khác nào một thằng hề, mỗi ngày nhìn thấy cô...!đều như chết đi sống lại một lần, đau đến thấu tâm can.
Mà đối phương đối với chuyện này...!lại hoàn toàn không hề hay biết.
Mấy năm nay, có trời mới biết Phó Tư Bạch đã hao phí biết bao công sức để lãng quên cô.
Anh lạnh lùng lướt qua Ôn Từ, chưa từng liếc mắt nhìn cô thêm một lần.
Ôn Từ cũng chẳng thèm để ý tới anh, hơi nghiêng người nhường đường, sau đó tiện tay móc một bao thuốc lá trong túi quần jean ra.
Thành thục xé mở bao thuốc, giấy bạc ma sát vào nhau phát ra tiếng sột soạt, cô rút một điếu thuốc, đặt lên cánh môi màu nhục quế ngọt ngào.
Nhưng sờ lần cả nửa ngày trời cũng không thấy bật lửa đâu.
Phó Tư Bạch đang sải bước rời đi, thấy vậy thì lập tức khựng lại, trong đáy mắt đen kịt có thêm vài phần cáu kỉnh.
Người đã chết một lần, phải ngu xuẩn và u mê đến mức nào mới có thể lặp lại vết xe đổ đó lần thứ hai?
Cuối cùng anh vẫn móc chiếc bật lửa có dòng hoa văn in bằng thép dập nổi ra, đi tới trước mặt Ôn Từ chắn gió rồi bật bật lửa lên.
Ban đầu Ôn Từ không muốn nhận, nhưng lửa đã đưa tới miệng nên cô cũng chỉ có thể nhận lấy.
"Em biết hút thuốc à?"
"Không liên quan đến anh."
Cô vừa ngậm điếu thuốc vừa nói chuyện, Phó Tư Bạch có thể ngửi thấy mùi son trên môi cô, giống mùi thơm nồng nàn của socola nhưng cũng giống một đóa hoa hồng có gai.
Nhưng một miệng tràn ngập khói thuốc còn chưa kịp nhả ra ngoài thì cậu